Chương 13: Hôn chúc ngủ ngon

Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Post on: 11 tháng ago

.

Edit: Nhang – Beta: Hann

Từ Tinh Miên bỗng nhận ra có gì đó sơ hở trong lời nói ban nãy thì phải, sau đó lại cảm thấy câu trả lời của Hoắc Thừa Kiêu có ý tứ khiêu khích nữa. Sau khi cô tiêu hóa xong, đôi mắt giật giật vài cái: “À đúng rồi, anh có thể đi theo tôi sao?” 

Khóe miệng đang cong lên của anh cứng đờ lại, cặp mắt đào hoa khẽ nhướng lên, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Hầu hạ tới cùng.” 

Từ Tinh Miên không để ý tới anh nữa, quét thẻ vào cửa, vốn tính mời anh vào uống ly nước.

Hoắc Thừa Kiêu lên lầu thay quần áo, đột nhiên nhớ tới gì đó nên quay lại tầng lầu mà trường học đã đặt chỗ. Anh lững thững đi tới căn phòng sát vách của Từ Tinh Miên, gõ cửa. 

Đợi khoảng nửa phút, cửa được mở ra từ bên trong.

Từ lúc Hoắc Đinh đẩy Từ Tinh Miên xuống nước đến giờ, chị ta vẫn luôn lo sợ bất an. Khi có tiếng gõ cửa vang lên, thần kinh chị ta cũng căng lên như dây đàn. Sau khi nhìn qua mắt mèo thấy người tới là ai, chị ta mới run run tay mở cửa. 

“A Kiêu, sao em lại tới đây?” Chị ta giấu đi dáng vẻ hoảng sợ khi nãy của mình: “Sao đến mà không báo trước với chị một tiếng?” 

Hoắc Thừa Kiêu lười biếng dựa vào thành cửa, nhìn từ trên xuống dưới cô gái trước mặt một lượt. Sau đó, anh cầm lấy tấm thẻ trong túi ra: “Sao tôi không biết chị có thẻ vàng ở đây nhỉ?” 

Hoắc Đinh: “…” 

Hoắc Thừa Kiêu hơi tiếc nuối nói: “Tôi còn không có nữa, phải đi mượn người khác.” 

Hoắc Đinh giữ vẻ bình tĩnh để ứng phó: “Là chị nhờ bạn làm dùm ấy mà.” 

Hoắc Thừa Kiêu lười phải vạch trần cái lời nói dối khó tin này, ngay trước mặt chị ta, ném cái vật trong tay vào thùng rác. 

Trước khi đi, anh còn chậm rãi nói: “Nếu chị còn muốn nó thì lo mà nhặt nhanh đi.” 

Đêm đến, gió biển thổi vào, Từ Tinh Miên đang ngồi đong đưa trên chiếc xích đu.

Khí trời oi ả của ban ngày đã biến mất, làn gió đêm thổi tới khiến lòng người cảm thấy vô cùng tươi mát.

Có người gửi tin nhắn vào group chat biện luận, thông báo với mọi người rằng giáo viên muốn tất cả tập hợp ở phòng khách trong mười phút nữa để chụp ảnh tập thể, sau đó cho ban Truyền thông mới của trường tiến hành phỏng vấn.

Từ Tinh Miên không hề có chút tình nguyện nào, khó lắm mới có một buổi tối thư thả như vậy. Cô tìm một chiếc áo khoác mỏng khoác lên người, gọi Lâm An Kỳ đi xuống lầu cùng mình. 

Đến thời gian đã hẹn, có vài sinh viên nữ bên viện Văn đã ra ngoài đi chơi, có lẽ nửa tiếng tới cũng chưa về.

Cả đám người đến khu nghỉ để chờ, điện thoại của Từ Tinh Miên rung lên. 

Hoắc Thừa Kiêu gửi một tin nhắn tới, hỏi cô buổi tối có rảnh không để dạy cô bơi. 

Từ Tinh Miên nhớ tới lúc chiều, có một người đàn ông họ Hoắc nọ hẹn nhau khỏa thân rất mạnh miệng nha. Da đầu cô không khỏi tê dại, ngón tay giật giật, trả lời lại: [Tôi ngủ rồi, không học đâu.] 

Một lúc lâu sau, đối phương cũng không trả lời lại. Ngay lúc Tinh Miên muốn thở phào một cái thì khung chat lại hiện ra một hình ảnh. 

Được chụp từ trên xuống, là hình đám người bọn họ ở dưới đại sảnh. 

Ở góc độ này, Từ Tinh Miên cứng nhắc ngẩng đầu, va phải ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa. Hoắc Thừa Kiêu mặc một chiếc quần bơi hình hoa, phần trên thì thản nhiên khoác bừa một chiếc áo thun trắng. Từ chỗ này của cô không thấy được anh đang mang gì, nhưng 80% là đôi tông lào.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều cho người ta kiểu cảm giác “Tôi muốn đi tắm nắng.” 

Từ Tinh Miên thở dài một tiếng, bị bắt quả tang rồi. 

Lâm An Kỳ nhận ra sự khác thường của Từ Tinh Miên nên nhìn theo ánh mắt cô: “Tinh Miên, anh quần hoa kia là người buổi sáng cứu cậu nhỉ?” 

Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu, không nhanh không chậm đi xuống lầu. Anh giả vờ lơ đãng, từ từ ngồi xuống sofa đối diện bọn họ, sau đó vô cùng tự nhiên lấy điện thoại ra. 

Từ Tinh Miên: “…” 

Hoắc Thừa Kiêu: [Có đi không?]

Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Từ Tinh Miên nhăn lại, cô cũng không muốn nuốt lời, kiên trì type lại một chữ trả lời anh: [Đi.] 

Đám sinh viên nữ bên viện Văn trở về khá đúng lúc, không đến nỗi bắt bọn họ chờ nửa tiếng. Người hướng dẫn bảo mọi người xếp thành một hàng để chụp ảnh. Kỹ thuật chụp hình của ban Truyền thông và các phóng viên vừa chuyên nghiệp lại vừa nhanh chóng, chỉ nghe thấy tách tách tách.  Sau đó bọn họ lấy bút ghi âm ra phỏng vấn từng thành viên. Đến lượt Từ Tinh Miên, một bạn nam sinh nhỏ tuổi đỏ mặt nói: “Từ Tinh Miên, lần này cậu nhất định phải cố gắng nhé!” 

Tại sao câu hỏi không giống với những người trước vậy? 

Từ Tinh Miên nói cảm ơn, đâu ra đấy trả lời lại: “Tôi sẽ cố gắng.” 

Nói xong, ánh mắt của cô không tự chủ mà hướng về phía đối diện. Hoắc Thừa Kiêu lấy tay chống mặt, biểu tình không quá hứng thú, rất giống kiểu “Ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt, mà tôi thì chỉ muốn lẳng lặng phơi nắng.”, thong dong tự tại. 

Nhưng mà đại sảnh làm gì có nắng, bây giờ bên ngoài toàn một mảng đen kịt, phơi nắng bằng ánh trăng thì may ra. 

Sau khi giải tán hàng ngũ, Từ Tinh Miên vô cảm đi về khu nghỉ ngơi. 

Hoắc Thừa Kiêu ngẩng đầu lên: “Chụp xong rồi?” 

“Chụp xong rồi, bây giờ tôi về phòng thay đồ bơi đã.” 

Hoắc Thừa Kiêu kéo cổ tay cô: “Trêu em thôi, hôm nay trễ rồi.” 

Từ Tinh Miên cũng hơi đồng ý nên gật đầu, lọn tóc bên tai che khuất phân nửa, chỉ để lộ vành tai đã phiếm hồng. Anh nhìn lỗ xỏ ở tai cô, có lẽ đã bấm từ lâu rồi nhưng không đeo gì cả, cô không sợ tịt lỗ hay sao. 

Hoắc Thừa Kiêu chăm chú nhìn trong chốc lát, không nói gì cả.

Từ Tinh Miên ngước mắt bảo: “Vậy anh gọi tôi ở đây làm gì nhỉ?” 

Chắc chính cô cũng không chú ý rằng giọng mình đã mềm mại hơn rất nhiều, cứ như một chú mèo con đang làm nũng vậy. 

Khiến cổ họng anh ngứa không thôi. 

Hoắc Thừa Kiêu hắng giọng một cái: “Cùng đi dạo một chút nhé?” 

Từ Tinh Miên đánh giá ánh từ trên xuống dưới: “Phơi trăng hả?” 

“…” 

Bây giờ có khá nhiều người đang hóng gió trên bờ biển, hai người không tụ chung một chỗ với những vị khách du lịch khác. Cả hai tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, lâu lâu lại xuất hiện hai cô gái say rượu bước ra khỏi quán bar sau lưng.

Hoắc Thừa Kiêu khẽ cắn đầu lưỡi: “Muốn uống chút gì không? Tôi đi mua.” 

Từ Tinh Miên cũng khát nước, đáp: “Có, anh cứ mua bừa nhé.” 

Hoắc Thừa Kiêu đứng dậy, rũ đôi mắt đen láy nhìn cô, nửa thật nửa đùa nói: “Đừng chạy đấy, nếu không tôi lại phải bắt em về.” 

Đèn bên trong quán bar không ngừng chớp tắt, phân nửa vũ công đang nhiệt tình nhảy nhót bên trong là người Trung. Lúc Hoắc Thừa Kiêu đi tới, không ít ánh mắt quyến rũ của mấy cô gái độc thân phóng đến người anh. 

Anh cứ như không thấy gì mà đi thẳng đến quầy bar để chọn rượu, nhân tiện bảo bartender lấy hai ly thủy tinh cho bọn họ.

Lúc bartender đi lấy rượu, người đàn ông quay lưng dựa vào quầy bar. Trên chiếc ghế đối diện, mái tóc được buộc lại của cô gái bị làn gió thổi loạn, do nhàm chán nên đang nghịch bãi cát dưới chân.

Hoắc Thừa Kiêu nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, lặng lẽ cong môi, nhận đồ bartender đưa tới rồi bước ra khỏi quán bar.

Lúc anh quay về, chỉ mới mười phút trôi qua nhưng Từ Tinh Miên cứ ngỡ đã qua lâu lắm rồi. 

Cô nhìn vào chai rượu trên tay anh, kiểu dáng rất tinh xảo. Trên miệng chai có điêu khắc hình bông hồng, thân cây dài kéo đến giữa chai, chất lỏng màu đỏ bên trong vừa hợp với màu của cánh hoa. 

Từ Tinh Miên nhớ rõ trên cổ chân của anh cũng có một cái dây như vậy. 

Rượu vừa mới lấy ra khỏi tủ nên vẫn còn lạnh. Hai tay người đàn ông vẫn còn cầm miệng bình, sau đó rút cái nắp gỗ ra. 

“Có thể uống lạnh không?” Anh hỏi. 

“Được, có thể.” 

Từ Tinh Miên cầm ly thủy tinh, liếm lấy đôi môi khô khốc của mình. 

Hoắc Thừa Kiêu rót rượu, nâng tay lên cụng ly với cô. Thành ly va chạm vào nhau vang lên âm thanh đầy thanh thúy. Không hiểu sao cô cảm thấy tâm trạng của mình hơi dao động.

Nồng độ của rượu không cao không thấp, xen lẫn mùi hoa hồng nhàn nhạt, còn có vị chua chua của cam quýt. 

Cái miệng nhỏ của Từ Tinh Miên uống rượu xong, tròn mắt nhìn sang người anh, muốn nhân lúc anh không chú ý để lấy chai rượu qua. 

Hoắc Thừa Kiêu vờ như không phát hiện, đợi đến lúc tay cô mò đến chai rượu mới không nhanh không chậm nhìn sang: “Vẫn muốn uống à?” 

Từ Tinh Miên ôm chặt chai rượu, nói: “Anh rót cho tôi có nửa ly, căn bản còn chưa đã khát.” 

Hoắc Thừa Kiêu nghiêm túc nói: “Độ rượu không thấp đâu, uống say thì làm sao bây giờ?” 

“Không sao cả, dù gì tới tối mai mới thi đấu mà.” 

Từ Tinh Miên đưa tay kiểu “Chút xíu thôi”*, bảo rằng: “Uống thêm chút thôi, lỡ có uống say thì không phải vẫn còn có anh sao.” 

*Ảnh minh họa:

Không phải còn anh sao. 

Hoắc Thừa Kiêu cẩn thận thưởng thức mấy chữ này, vô cùng dễ nghe nên đồng ý luôn.

Một lát sau, Trần Hành gọi điện thoại tới, nói rằng bên cung ứng của tiệm mì xảy ra vấn đề, hỏi anh có muốn đổi nhà cung cấp khác không. 

Trước khi ra nước ngoài, Hoắc Thừa Kiêu cũng cảm thấy chỗ cung cấp hàng hóa bên kia có vấn đề. Phía công ty cung cấp nguyên liệu hết lôi rồi đến kéo, nhất định có gì đó mờ ám. 

Anh nói Trần Hành cứ đổi chỗ khác, những chuyện khác cứ xử lý theo ý của anh ấy. 

Mọi chuyện xong xuôi. Hoắc Thừa Kiêu cúp điện thoại, quay lại ghế bên cạnh thì thấy cô gái nhỏ đã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. 

Anh có một dự cảm xấu, nhìn sang chai rượu bên cạnh, chỉ còn phân nửa mà thôi. 

Rượu này tác dụng chậm nhưng rất mạnh, khiến người uống dễ say.

Cũng may tính tình sau khi uống rượu của Từ Tinh Miên cũng rất tốt, uống say thì chỉ muốn ngủ mà thôi. 

Hai tay Hoắc Thừa Kiêu ôm lấy đôi vai gầy của cô gái nhỏ. Lúc anh định ôm cô, bỗng giây tiếp theo, bóng đen sau đầu đột nhiên đánh mạnh lên. 

“Pụp pụp pụp…” 

Từ Tinh Miên nhướng cằm cười với anh, hai gò má trắng nõn cũng đã phiếm hồng: “Không ngờ tới phải không.” 

Hoắc Thừa Kiêu hơi nghiêng người, lấy đi cái ly thủy tinh trong tay cô: “Tiểu bịp bợm.”

Từ Tinh Miên ôm lấy eo Hoắc Thừa Kiêu, ra vẻ đáng thương nhìn anh. Tật xấu hễ uống say sẽ nhận lầm người của cô vẫn không thay đổi: “Có phải anh trở về thăm em không?” 

Gò má ấm áp áp vào eo anh, một cỗ tên lửa vô danh như đang phóng ra ngoài.

Hoắc Thừa Kiêu hừ một tiếng, đang tính kéo cô về ghế lại thì nghe thấy cô gái nhỏ đang ôm lấy mình nhỏ giọng nói: “Anh trai ơi, em rất nhớ anh.” 

Đôi tay đang đưa trong không trung của anh đột nhiên mất hết sức lực. Anh cụp mắt, đặt tay lên mái tóc trên đỉnh đầu của cô rồi nhẹ nhàng xoa hai cái.

“Anh trai ôm em về ngủ nhé, được không?” 

Từ Tinh Miên rầu rĩ suy nghĩ vài giây, lắc đầu nói: “Cõng em.” 

Hoắc Thừa Kiêu cười bất lực: “Được, cõng em.”

Sau đó, người đàn ông 1m8 quỳ một gối, ngồi xuống trước mắt cô: “Lên đi, anh trai cõng em về.” 

Hai tay Từ Tinh Miên ôm cổ Hoắc Thừa Kiêu, ngoan ngoãn đặt cằm trên vai anh.

Cô gái nhỏ đang nằm ngoan ngoãn trên lưng, Hoắc Thừa Kiêu nghiêng đầu nhìn cô. Vài sợi tóc mềm mượt của cô lướt qua tai anh, hơi nhột một chút.

Thang máy lên đến tầng mười ba, anh đi đến trước cửa phòng rồi bấm chuông. Lâm An Kỳ đang đắp mặt nạ, bước ra ngoài mở cửa.

Sau khi thấy người bên ngoài là ai, biểu tình của cô ấy trở nên vô cùng phong phú, thế nên trong tích tắc mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống.

Hoắc Thừa Kiêu nói: “Phòng của Từ Tinh Miên ở đâu?” 

Lâm An Kỳ nuốt nước miếng, chỉ vào một gian phòng: “Phòng đó.” 

Hai người đi vào phòng, lúc đó cô ấy mới hoàn hồn lại: “Có cần giúp đỡ gì không?” 

Xem ra Từ Tinh Miên uống nhiều rượu là do không vui rồi, cũng đúng thôi, đàn chị Hoắc Đinh như vậy chẳng khác gì muốn làm khó dễ người ta.

Hoắc Thừa Kiêu đặt cô lên giường, nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, vì sợ cô sẽ cảm nên anh kéo chăn lại đắp giúp cô. 

Từ Tinh Miên ngoan ngoãn cà cà cằm lên gối, tay kéo người bên cạnh. 

Hoắc Thừa Kiêu cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu à?” 

Từ Tinh Miên lắc đầu, vươn một ngón tay trắng nõn chỉ lên trán của mình, từ từ nhắm hai mắt lại rồi nói: “Anh trai, hôn chúc ngủ ngon.”