Chương 56: Người Có Ý Đồ Tự Sát ( 9 )

Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diêm La chân quân nhìn chằm chằm vào tấm màn màu tím kia, [ngay cả tiên khí bảo hộ cũng không thể tổn thương được cô ta? Không đúng, Vương Quý Nhân đâu rồi?]

Diêm La chân quân chỉ thấy sống lưng tê rần, chưa kịp dùng kết giới phòng thủ, thì một luồng năng lượng mạnh mẽ đập mạnh vào ngực. Lập tức, cơ thể của ngài như bao cát bị vứt lên rồi đập thẳng xuống mặt đất. Theo quán tính, cả cơ thể còn trượt dài một đoạn, rồi tàn nhẫn đập mạnh vào tường, rối mới chịu dừng lại,

Diêm La chân quân cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như bị vỡ ra từng mảnh, đưa tay đỡ lấy cơ thể, ói ra một ngụm máu tươi, cánh tay mềm oặt, cả người tê liệt trên đất.

Vương Quý Nhân híp mắt ngẩng đầu cao ngạo đi tới, khinh thường nhìn Diêm La chân quân dưới chân nói: "Bằng sức của ngươi mà dám đấu với bản vương? Ngày hôm nay, ngươi sẽ bị tan biến không còn một hạt bụi."

Vương Quý Nhân đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấc lên, Diêm La chân quân nằm trên đất cũng từ từ bay lên, hình ảnh có chút quỷ dị. Dù sao bàn tay Vương Quý Nhân cách cái cổ của Diêm La chân quân đến hai ba mét, nhưng nhìn như Diêm La chân quân bị ai đó bóp cổ rồi nâng lên giữa không trung. Gò má đỏ lên, một cánh tay không có sức buông thỏng, một cánh tay khác cố gắng nắm lấy cổ của mình.

Vương Quý Nhân cười kỳ lạ, nhíu mày, ánh mắt hiện một chút hưng phấn, những ngón tay từ từ siết chặt. Liền, có một bóng người chạy về phía Vương Quý Nhân, giọng nói đau thương: "Tỷ tỷ, đừng."

Vương Quý Nhân nghe âm thanh quen thuộc, cả người chấn động, bàn tay đang siết chặt cổ Diêm La chân quân liền buông ra. Nắm lấy bả vai người trước mặt, kinh ngạc nhìn thật kỹ. Cái nhìn này làm vành mắt của nàng đỏ lên, ôm chặt người đó vào lòng, hận không thể đưa người đó hòa vào cơ thể của mình.

Khi mở miệng, đã khóc không thành tiếng. Vương Quý Nhân chưa bao giờ biểu lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, nhưng giờ đây không kiêng dè hình tượng: "Hương Nhi, Hương Nhi......."

Cho từ ngữ rất nhiều, nhưng lúc này chỉ có thể nói được hai từ. Hương Nhi im lặng dựa vào lòng Vương Quý Nhân, vòng tay ôm lấy eo Vương Quý Nhân, vùi đầu vào cổ Vương Quý Nhân, nước mắt cũng đã tràn mi. Bà đã tưởng tượng ra vô số lần hình ảnh hai người gặp mặt, bà từng nghĩ nếu được gặp lại Vương Quý Nhân, nhất định phải vui vẻ chào hỏi: "Này, Quý Nhân, chị có nhớ em không?"

Đã nhiều năm như vậy, trái tim bà đã chết. Cũng may nghe được khí tức quen thuộc trên người Mã Tiểu Linh, thật sự chị còn sống sao? Làm trái tim bà lần nữa gợn sóng. Lần gặp lại này, đúng là không như dự đoán của bà, tập luyện nhiều như thế đều uổng phí. Chỉ cần được Quý Nhân ôm là tốt rồi. Nhiều năm chờ đợi trong cô đơn, thật sự rất đáng giá.

Diêm La chân quân như tấm vải rách từ không trung té xuống, hai người đang ôm nhau kia hoàn toàn không để ý đến ngài. Diêm La chân quân cố gắng đứng dậy nhìn cánh tay đang siết chặt bên hông Vương Quý Nhân, nhưng không nhìn thấy nét mặt của chị Hương Nhi. [Đợi nhiều năm như vậy, chị ấy đang rất vui phải không?]

Diêm La chân quân chậm rãi nhắm mắt, [quả nhiên chung tình, mình cố gắng nhiều năm vậy mà không đánh động được chị ấy sao? Mình đúng là đứa ngu mà. Bỏ đi, bỏ hết đi, tất cả đều do số mệnh.]

Lập tức, cơ thể Diêm La chân quân phát ra ánh sáng trắng, hiện tượng này đã kinh động hai người đang ôm nhau kia. Vương Quý Nhân bảo hộ Hương Nhi trong lòng, nhanh chóng tạo kết giới phòng thủ quanh hai người, rồi lạnh lùng nhìn Diêm La chân quân trên mặt đất.

Cái ánh sáng trắng đó là thứ Vương Quý Nhân ghét nhất, nó là tiên khí. Nàng đã từng cảm thụ qua, điều làm nàng không thể nào quên chính là cái thời khắc bị thiêu chết đó.

[Lữ Thượng chết tiệt!] - Vương Quý Nhân mím chặt môi, siết chặt nắm đấm, nhận ra Hương Nhi trong lòng mình đang run rẩy. Nàng liền nhớ đến, Hương Nhi đã vì nàng mà cản Tam Muội Chân Hỏa. Khi đó, Lữ Thượng định thiêu chết nàng, kết quả Hương Nhi đã gánh cho nàng một mạng. Đáng tiếc là nàng vẫn chưa đủ mạnh, vẫn bị Tam Muội Chân Hỏa đốt gần như hồn bay phách tán, cũng may Cửu Vĩ kịp thời ứng cứu. Nếu không..........

Vương Quý Nhân thần sắc phức tạp ôm Hương Nhi, lẩm bẩm nói: "Chị nên chết cùng em, hơn là sống chui nhủi ở trần gian. Làm em cô độc nhiều năm như vậy, chị thật đáng chết."

"Tỷ tỷ, không cho phép chị nói thế." - Hương Nhi vội vã đưa tay che miệng Vương Quý Nhân. Nhiều năm không thân mật, nên Hương Nhi có vẻ thẹn thùng rất nhiều. Cảm nhận được lòng bàn tay nóng và ướt, vội vàng rút ra, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, liếm khóe môi. Không nói gì, nhưng nhìn Hương Nhi có thâm ý khác.

"Hừ, cô tốt nhất bó tay chịu trói, nếu không ta sẽ bẩm báo Thiên Đình. Đến lúc đó, kết quả không dễ chịu gì đâu."

"Bại tướng dưới tay, mà còn ăn nói ngông cuồng. Nếu không phải vì Hương Nhi bảo ta ngừng tay, thì ngươi cho rằng bản vương sẽ để ngươi sống à?" - Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn Diêm La chân quân.

Diêm La chân quân vốn dĩ mang hình dáng một đứa bé, nhưng giờ phút này cứ như được hồi sinh vậy. Lớn lên xinh đẹp yêu kiều, giống như đã trải qua thời gian 20 năm rồi ấy. Diêm La chân quân không còn là đứa bé lúc nãy, mà đã cao lớn như người trưởng thành.

Hình như nhận ra mình quá cao lớn, nên quần áo không vừa. Diêm La chân quân nhẹ nhàng phất tay, một mảng quỷ khí lớn ngưng tụ thành một cái áo choàng dài, bao bọc Diêm La chân quân, cái nón lớn che khuất cặp mắt của ngài. Chỉ la đôi môi đỏ mỏng manh vẫn lộ ra ngoài, khóe môi đầy trào phúng.

"Bại tướng dưới tay sao? Ha ha, lúc nãy chỉ là do cơ thể ta bị ràng buộc. Cô nhìn xem, nếu bây giờ chúng ta đánh nhau, cô vẫn nghĩ ta sẽ thua?" - Diêm La chân quân hạ thấp giọng nói, giọng nói của một đứa bé đã thay đổi hoàn toàn. Hơn nữa, trong cái áo choàng đen kia, không thể nhìn thấy khuôn mặt của ngài. Lúc này, Diêm La chân quân có chút mạnh mẽ.

Hương Nhi mím miệng,nắm lấy tay Vương Quý Nhân, lắc đầu cầu xin. Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Quý Nhân tan ra, nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay Hương Nhi nói: "Chị nghe lời Hương Nhi. Ngươi đem Sổ Sinh Tử ra đây, ta sửa lại số mạng của Mã Tiểu Linh rồi sẽ đi."

"Chị Hương Nhi cũng đi cùng cô ấy sao?" - Diêm La chân quân hầu như không quan tâm đến Sổ Sinh Tử, chỉ cúi đầu nhẹ hỏi.

Hương Nhi có chút ngạc nhiên, nhìn Vương Quý Nhân một chút, rồi nhìn Diêm La chân quân đang giấu mình trong cái áo choàng đen. Bà cắn chặt môi dưới, do dự không biết nên nói gì.

Vương Quý Nhân híp mắt, nhìn chằm chằm Diêm La chân quân. Chỉ vì bị cái mũ che gần hết, không nhìn thấy được. Nghiêng đầu hôn phớt lên môi Hương Nhi, nhẹ giọng nói: "Hương Nhi là người của ta, tất nhiên phải theo ta."

Diêm La chân quân nhẹ nhàng một tiếng, rồi đi vào phòng phía sau. Bóng lưng kiên định, khiến người ta không thể đoán được ý của ngài.

Hương Nhi mím môi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của mình, cầm tay nhìn nhau nhưng lòng đầy chua xót. Chỉ vì ngày này, vì cái ngày này, mà bà đã không chút do dự vứt bỏ sinh mệnh của mình. Mấy ngàn năm qua, bản thân không lúc nào vui, nhưng Diêm La chân quân vẫn ở bên cạnh bà.

Hương Nhi suy nghĩ, không muốn đưa tay vuốt ve gương mặt của Vương Quý Nhân, vẫn chằm chằm nhìn đôi mắt màu đỏ ấy. Hai tay quàng quanh cổ Vương Quý Nhân, nhẹ nhẹ mũi chân, môi đỏ đưa tới, mùi hương không tên thoang thoảng như hoa, làm Hương Nhi có chút say mê.

Hình như nhớ tới trước đây, bà và Liên Nhi cùng nhau hầu hạ Vương Quý Nhân. Phảng phất nhìn thấy hình ảnh trong xe ngựa, giọng nói Vương Quý Nhân có chút khàn: "Hương Nhi, đến.........."

Những hình ảnh này giống như một đoạn phim ngắn từng cái lướt qua, cuối cùng dừng lại ngay một gương mặt lạnh như băng. Khi nhớ tới cảnh bị Tam Muội Chân Hỏa đốt đến gần hồn bay phách tán, cũng may một hồn tam phách may mắn trốn được. Còn người cứu bà, không tiếc tiêu hao chân nguyên, đã biến thành một cô bé.

Người ấy khoan dung bà tùy hứng, khoan dung bà lạnh lùng, khoan dung tất cả những điều không tốt của bà. Làm tất cả những điều bà muốn mà không hề oán hận, bởi vì bà chưa hề thay lòng. Đó là lúc nào nhỉ?

Hương Nhi thật không nhớ được, nhưng đây thật sự là hương thơm mà bà muốn sao? Vì sao khi nhìn thấy bóng lưng dứt khoát ấy, lại có cảm giác sợ không còn gặp lại?

[Từ lúc nào mà thế giới đã mờ nhạt? Ngay cả người mình nhớ nhung suốt mấy ngàn năm, bóng dáng cũng rất mơ hồ?] - Hương Nhi mở to mắt, thế giới bà từng nhìn rất rõ, giờ nó lại không rõ ràng.

"Hương Nhi....." - Vương Quý Nhân lo lắng nhìn Hương Nhi đang khóc, trong lòng nàng có một vết nứt chầm chậm lan ra. Sau khi tỉnh giấc, cái gì cũng đã thay đổi. Thật vất vã mới có thể gặp được Hương Nhi, vậy mà Hương Nhi cũng thay đổi rồi. [Không, không thể. Đây là người duy nhất có liên quan đến ký ức của mình, không thể đánh mất.]

Vương Quý Nhân đưa tay muốn lau nước mắt cho Hương Nhi, nhưng liền bị Hương Nhi nhẹ nhàng đẩy ra: "Xin lỗi, tỷ tỷ, xin lỗi............"

Bàn tay Vương Quý Nhân dừng giữa trời, người trong lòn đã rời đi, nhưng sự mềm mại vẫn còn đó. Vương Quý Nhân hít thật sâu, sắc mặt tái xanh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng không ra trước mắt.

[Diêm La chân quân bỏ đi, Hương Nhi cũng bỏ đi. Vậy, ý em ấy là muốn từ bỏ sao?]

[Hương Nhi từ bỏ mình, chú thỏ nhỏ nguyện chết vì mình lại từ bỏ mình.] - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia nghe chua xót làm sao. Tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đã mệt rồi, nàng ngồi xuống ghế của Diêm La chân quân.

Tiếng cười đã ngừng, theo đó là nét mặt tái nhợt, ánh mắt màu đỏ sậm hơn, quỷ dị hơn.

[Dưới Tam Muội Chân Hỏa, ngay cả mình cũng không thoát được. May mắn vì còn sống, nhưng mình lại trơ mắt nhìn Hương Nhi bị đốt đến hồn bay phách tán.]

[Bây giờ, cái người tưởng chừng đã hồn bay phách tán, lại xuất hiễn trước mặt mình. Là ai? Là ai có bản lĩnh phi thường, có thể hội tụ hồn phách?]