Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp
Đăng vào: 12 tháng trước
Mã Tiểu Linh từ hố đen bước ra, trở về trong thân thể, từ từ mở hai mắt, nhìn tình hình xung quanh. Đúng là nguy hiểm thật, bức tường nhà tổ đã bị đổ. Cũng may nàng đã thiết lập trận cùng 24 lá cờ, cả đám linh hồn như phát điên liên tục tấn công vào màn ánh sáng, cố gắng thoát ra.
Bọn chúng biết, chỉ cần phá tan cái màn ánh sáng này, thì họ có thể tự do. Linh hồn vừa chạm vào màn ánh sáng, thì cái màn sinh ra một dòng điện, làm linh hồn hóa thành mây khói.
Thế nhưng một lúc sau, lại có rất nhiều linh hồn hét lên thảm thiết khi chạm vào màn ánh sáng. Mã Tiểu Linh giật mình, nhìn thì tưởng bọn chúng thấy chết không sờn. Thật ra, là bị mấy linh hồn mạnh hơn ném tới phía trước.
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma, híp mắt nhìn vào giữa trận. Nơi đó có một vòng xoáy không ngừng đánh bay linh hồn, vòng xoáy hình như có xu hướng lan rộng. Mã Tiểu Linh vẫn đứng giữa những lá bùa đỏ, không dám rời đi. Lỡ nàng bước ra, 24 lá cờ bị phá tan, lấy tốc độ của quỷ hồn, thì nàng không phải đối thủ.
Thôi thì cứ đứng trong Bắc Đẩu Thất Tinh trận, dù sao trận pháp này dùng bùa đỏ chống đỡ. Cố gắng qua bốn tiếng nữa, mặt trời vừa ló dạng, thì nàng cũng an toàn.
Mã Tiểu Linh nghiêm túc nhìn 24 lá cờ, rồi nhìn cả đám linh hồn điên cuồng nhào tới. Màu của 24 lá cờ đột nhiên tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng xuất hiện một vết rạn nứt. Mã Tiểu Linh thầm kêu lên không ổn, tiếp theo đó là một bầy linh hồn như tre già mọc măng non bay ra ngoài.
Vòng xoáy lan rộng, có dấu hiệu từ từ hợp lại. Giữ vòng xoáy những quỷ hồn cũng nóng ruột, chen lấn nhau bò ra ngoài. Cho dù vòng xoáy đang hợp lại, cũng vẫn có những linh hồn không sợ chết, từ không gian chật hẹp liều mạng tìm kiếm khe hở chui ra ngoài.
Rốt cuộc, cái vòng xoáy màu đen đó cũng đã hợp lại, không còn một khe hở. Một linh hồn bị kẹt lại ở giữa chừng, theo khe hở hợp lại. Linh hồn đó phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi biến thành những đốm sáng bay lơ lửng trong không khí.
Nhìn thấy linh hồn dồn dập chạy tứ tán, Mã Tiểu Linh thấy tình thế không ổn. Vội vã lấy ra viên ngôi sao, ném về phía những linh thể suy yếu. Từng viên ngôi sao không phát nào trượt, hút những linh thể kia vào bên trong.
Mã Tiểu Linh không thèm nhặt viên ngôi sao lên, chỉ muốn bắt thêm một ít quỷ hồn. Đầy trời toàn là linh hồn, ít nhất cũng mấy trăm con, lỡ nó chạy thoát, nhân gian đúng là đại loạn. Nhìn gương mặt tàn ác của những quỷ hồn này, cũng biết chẳng dễ dàng đối phó. Mặc dù nàng không bắt được nhiều như vậy, nhưng bây giờ không để ý nhiều như vậy được.
Ở giữa vòng xoáy tự nhiên phát ra ánh sáng màu đen, Mã Tiểu Linh nhìn qua. Thấy một người rất đẹp trai, mặc bộ đồ vest màu trắng, đang nhìn nàng cười. Tóc vuốt cao màu bạch kim, tai trái đeo bông tai đang lóe sáng. Toàn thân đẹp đến mức, làm Mã Tiểu Linh thất thần.
Có một người con trai mặc đồ vest đen, đứng cạnh người mặc đồ trắng. Anh chàng này cao 1m8, cơ thể cường tráng, mày kiếm mắt sao nhìn rất đẹp trai. Cái cằm có một ít râu, tôn lên vẻ nam tính của anh. Lúc này, anh đang bực mình nhìn Mã Tiểu Linh, trong ánh mắt có ý nhắc nhở.
Tự nhiên ở đâu xuất hiện hai người, trong lòng Mã Tiểu Linh âm thầm nói. Anh chàng mặt đồ vest trắng nhìn Mã Tiểu Linh cười nhẹ nhàng: "Mã tiểu thư, trước tiên chúng ta bắt lại những nghiệp chướng này, sau đó sẽ làm quen nhé."
Anh chàng đẹp trai mặc vest trắng lấy ra một cây roi da, quất thẳng về phía những quỷ hồn kia. Những quỷ hồn bị quất trúng, thì nó liền đứng yên tại chỗ.
Mã Tiểu Linh hoảng hồn, nhìn cây roi da trong tay anh chàng đẹp trai mặc đồ trắng. Pháp khí này thật sự quá mạnh, có chút ước ao.
Anh chàng mặc đồ đen thấy đồ trắng đã ra tay, thì mở tay, một cây gậy xuất hiện. Anh chàng đồ đen hét lên: "Nhất định phải chết!" - Rồi giơ gậy đuổi theo những linh hồn đang chạy trốn.
Mã Tiểu Linh thấy lạnh cả người, chẳng lẽ là Hắc Bạch Vô Thường sao? Chỉ có Hắc Vô Thường mỗi lần ra tay, đều hét lớn "Nhất định phải chết!"
[Trời ơi! Mình gặp được Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, chỉ là hình tượng này với tưởng tưởng thật không giống nhau. He he] - Mã Tiểu Linh bật cười, lắc đầu một cái. Vội vã chụp lấy gậy Phục Ma, lấy lá bùa đỏ trong pháp trận dán lên. Chỉ vào ngọn núi hét lớn một tiếng: "KHỞI!"
Trận Bắc Đẩu Thất Tinh đột nhiên phóng ra ánh sáng đầy trời, bao quanh cả ngọn núi. Mã Tiểu Linh thấy thế, liền cầm gậy Phục Ma đuổi theo những linh hồn.
Sau khi kích hoạt Bắc Đẩu Thất Tinh trận, cả ngọn núi đều được bảo vệ. Linh thể bị nhốt trong Bắc Đẩu Thất Tinh trận, không thể xông ra ngoài được. Dù sao ngọn núi này cũng quá lớn, linh thể cũng không thể tập trung lạ như trước.
Chỉ một lúc sau, tất cả linh thể đều bị ba người bắt được.
Tạ Tấn An cười nhìn Mã Tiểu Linh: "Mã tiểu thư không ngại thì nghỉ một chút, còn lại cứ giao cho anh em Phạm Vô Cứu của tôi."
Mã Tiểu Linh nghiêng đầu cười với Tạ Tất An: "Thật làm phiền chấp sự rồi."
Tạ Tất An cười nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Không phiền, việc nhỏ thôi. Nói đến, còn phải cảm ơn Mã tiểu thư, nếu không phải Mã tiểu thư đến thông báo. Sợ sẽ càng lớn chuyện hơn."
"Những hồn phách này hình như oán khí rất nặng."
Tạ Tất An sau khi đến nhân gian, đã lộ ra nét mặt hơi cứng, trậm trọng nói: "Phải, mảnh đất này liên kết với cửa địa lao. Những linh hồn nhốt trong đó đều là cực ác, nghiệp chướng khó tha. Nếu để bọn họ thoát, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được."
Mã Tiểu Linh nhìn cả đám quỷ hồn rất nghe lời, đứng sau lưng Tạ Tất An, thầm ước ao. Cười nói: "Tạ chấp sự, ngài đúng là lợi hại. Chỉ một roi, những hồn phách này đều yên lặng."
Tạ Tất An nhìn Mã Tiểu Linh cười: "Đây là pháp khí Diêm La chân quân tặng tôi, nó rất lợi hại. Một khi quỷ hồn bị đánh trúng, sẽ rơi vào ảo cảnh, không qua 8 hay 10 năm sẽ không thoát được."
"Tạ chấp sự đúng là khiêm tốn. Những quỷ hồn tôi bắt, có phải cũng sẽ cùng Tạ chấp sự trở về Minh Vương Thành?" - Mã Tiểu Linh vội vàng nói ra suy nghĩ của bản thân. Dù sao cũng đã dùng hết cả trăm viên ngôi sao, tuy là tiêu xài hoang phí, nhưng nghĩ đến phí siêu độ cao ngất ngưỡng của chú Cầu, thật đau lòng. Dù sao siêu độ cũng là đưa họ về Địa Phủ, đúng lúc Hắc Bách Vô Thường ở đây, thì đưa họ đem về, bớt được một số tiền lớn.
"Những lá bùa cô dùng chúng thôi cũng không dám cầm, dù pháp lực không cao, nhưng lại có thể gây ra ít tổn thương. Cô thả toàn bộ ra, sau đó tôi sẽ đem về, cô thấy được không?"
Mã Tiểu Linh sững sờ nhìn Tạ Tất An, cười khổ. Nàng phong ấn rồi không thể thả ra, xem ra lại phải năn nỉ chú Cầu nữa rồi. [Ôi~~~ chính mình vừa ôm được một mớ, cứ vậy không cánh mà bay.]
"Nhất định phải chết!" - Tiếng hét của Phạm Vô Cứu, anh đã quay về. Một tay cầm gậy, một tay kéo theo một sợi xích. Trên mỗi mắt xích, đều có đầy quỷ hồn. Dây xích trực tiếp xuyên thẳng từ xương quai xanh ra sau lưng, rồi lại nối tiếp quỷ hồn khác. Mỗi bước đi, bọn chúng đều kêu la thảm thiết.
Tạ Tất An đang cười, khi nghe thấy giọng Phạm Vô Cứu cũng biến sắc. Có chút đất đắc dĩ cười cượt, nói với Mã Tiểu Linh: "Mã tiểu thư, cô phong ấn ngọn núi xem ra cũng không đúng lúc lắm. Những hồn phách trong núi chúng ta đều bắt hết rồi, nhưng vẫn có vài con chạy ra ngoài. Xem ra, nhân gian gặp nạn."
"Nhất định phải chết!" - Phạm Vô Cứu lại hét lên, cứ như tiếng sấm làm Mã Tiểu Linh nhức đầu.
Mã Tiểu Linh cau mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tạ Tất An nói: "Tôi đã tận lực. Với lại, nếu không có tôi, các người sẽ càng tổn thất nghiêm trọng. Nói cho cùng, tôi cũng có công."
"Tất nhiên rồi, bất quá chúng tôi còn phải về phục mệnh với Diêm Vương. Mã tiểu thư, hẹn ngày gặp lại." - Tạ Tất An cười nhìn Mã Tiểu Linh, kéo lấy Phạm Vô Cứu biến mất. Cả chuỗi xiềng xích và roi da đánh quỷ, cũng biến mất theo.
Mã Tiểu Linh nhìn nhà tổ đã trở thành đống gạch vụn, cười khổ một trận, lần này chơi lớn quá rồi. Mã Tiểu Linh xoa xoa lông mày, định rời đi, thì cách đó không xa truyền đến tiếng động.
Mã Tiểu Linh vội vã ngẩng đầu nhìn, phát hiện Trịnh tiên sinh đang chống đỡ cái cơ thể mập ú của mình, ngồi dậy, xoa huyệt thái dương, dáng vẻ khó chịu.
Mã Tiểu Linh nhìn cái xe màu vàng bên cạnh, cũng may còn tốt. Nàng còn tưởng rằng phải lết bộ xuống núi, thật nhẹ nhõm mà. Đi tới chỗ Trịnh tiên sinh.
Trịnh tiên sinh nhìn thấy Mã Tiểu Linh liền kích động, vội vàng đứng dậy. Nhìn thấy ngôi nhà tổ giờ chỉ còn đống gạch, nghĩ mà sợ.
Mã Tiểu Linh vừa đến gần Trịnh tiên sinh, đã bị cái mùi hôi hôi làm lùi về sau. Mặt lạnh băng nhìn Trịnh tiên sinh: "Ông tỉnh lại lúc nào?"
"Khi nghe được tiếng nhà tổ bị sụp, thì tôi đã tỉnh rồi. Nhưng vì quá sợ, nên không dám đến gần." - Ánh mắt Trịnh tiên sinh lảng tránh, không dám nhìn vào mắt Mã Tiểu Linh.
"Vậy ông có thấy Hắc Bạch Vô Thường không?"
"Thấy.....thấy...." - Cơ thể đầy thịt mỡ của Trịnh tiên sinh run rẩy. Ông thật không muốn thấy, không biết tại sao ông lại nhìn thấy được. Hơn nữa, ông còn nhìn thấy anh chàng mặc đồ trắng nhìn ông với ánh mắt đầy ẩn ý, vốn đã tè ra quần, bây giờ lại tè thêm lần nữa.
Mã Tiểu Linh kỳ quái nhìn Trịnh tiên sinh, cau mày tự lẩm bẩm: "Không thể nào, con người làm sao nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường?"
Trịnh tiên sinh vừa nghe lời thấy lời Mã Tiểu Linh nói, sợ hãi đến biến sắc, vội vàng nói: "Tiểu Linh à, sau khi cô về, cô cho tôi xin vài lá bù hộ thân được không? Tôi cũng không muốn chết sớm như vậy. Tôi cầu xin cô."
Mã Tiểu Linh không nói, nhìn ấn đường của Trịnh tiên sinh. [Ừm, vẫn còn rất hồng hào, có vẻ còn sống được thêm vài năm nữa. Lẽ nào Hắc Bạch Vô Thường tưởng rằng ông ấy còn sống, nên không để ý?]
Mã Tiểu Linh không muốn nghĩ nữa, quay đầu nhìn Trịnh tiên sinh, nét mặt ngưng đọng: "Trịnh tiên sinh, ông cũng thấy đấy. Vì nhận mối làm ăn này của ông, nên tôi đã hao phí rất nhiều linh phù và pháp khí."