Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan đi theo ba mẹ đến nhà chú nhỏ, ông bà nội ăn cơm chiều.
Trước bữa cơm, Hứa Thanh Hoan nằm trong phòng chú nhỏ xem lén nhóm của Phó Nhất Ngôn.
Hứa Nhàn Nguyệt đi vào phòng, thấy Hứa Thanh Hoan ăn bánh quy rớt vụn đầy giường cũng không nói gì, yên lặng đưa cô thêm một dĩa để cô ăn tiếp.
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại liếc mắt nhìn chú nhỏ một cái, phát hiện chú nhỏ không càm ràm cô nên híp mắt cười, ”Chú nhỏ, có phải trong lòng chú thương cháu nhưng khó mở miệng không?”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Là do chú thấy cháu lớn lên xấu, chú nhỏ mà không thương cháu thì sẽ không ai thương cháu nữa.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Hứa Nhàn Nguyệt nghĩ nghĩ, đi ra ngoài cũng bị nói chuyện kết hôn, nên bắt đầu cầm bánh quy, nằm xuống giường với Hứa Thanh Hoan vừa ăn vừa chơi điện thoại.
Hứa Thanh Hoan thấy chú nhỏ ăn bánh quy cũng rơi vụn đầy giường, ”Chú không sợ bị bà nội thấy lại mắng à?”
”Có ngốc không chứ, không cho bà nội cháu thấy.
”
”Ồ, vậy ai giặt chăn đây?”
”Tiệm giặt quần áo mỗi tuần đều đến lấy.
”
”…”
”Chú nhỏ, chú có thể kêu tiệm giặt quần áo mỗi tuần cũng đến ký túc xá của cháu một lần không, cháu cũng…”
”Không thể.
”
”… À.
”
Hứa Thanh Hoan xem nhóm của Phó Nhất Ngôn, lại đang nói chuyện về game, có người chơi ăn gà (Pubg), có người chơi game khác, thỉnh thoảng Phó Nhất Ngôn lại vào mắng một câu rồi biến mất.
Hôm trước Phó Nhất Ngôn vào nhóm xin giúp đỡ, kết quả cuối cùng cả nhóm nói — Lúc này cậu phải để cô ấy bình tĩnh đã, cậu càng xuất hiện, cô ấy càng tức giận, bây giờ cậu cứ án binh bất động đi.
…
Phó Nhất Ngôn liền án binh bất động vài ngày.
Ngày đầu tiên, Phó Nhất Ngôn hỏi có thể động chưa.
Cả nhóm nói chưa được.
Ngày hôm sau, Phó Nhất Ngôn hỏi có thể động chưa.
Cả nhóm nói chưa được.
Mỗi ngày Phó Nhất Ngôn đều hỏi một lần, mãi đến hôm qua, Phó Nhất Ngôn hỏi có thể động chưa.
Cả nhóm vẫn nói chưa được.
Phó Nhất Ngôn liền thoát khỏi nhóm.
Sáng hôm nay, Đỗ Bân Bân lại một lần nữa kéo Phó Nhất Ngôn vào nhóm.
Phó Nhất Ngôn gửi tin nhắn thoại mắng mọi người, mắng suốt hai phút, cuối cùng kết lại một câu: Hôm nay tớ phải liên hệ với Tiểu Cẩm Lý nhà tớ.
Mấy ngày nay Hứa Thanh Hoan cũng đã bình tĩnh lại, hơn nữa cô cảm thấy chuyện hôm đó khóc ở quán cá nướng có hơi xấu hổ.
Sau khi tỉnh táo lại, mỗi ngày vào xem nhóm này cũng rất thú vị.
Phó Nhất Ngôn mà cô biết, lúc không có việc gì thì luôn lười biếng, lúc gặp chuyện lại bình tĩnh ung dung, khi livestream giảng bài thì thỉnh thoảng nhỏ giọng bật cười, lúc lừa cô lại cho cô một loại cảm giác nắm không được.
Mà ở trong nhóm này, Phó Nhất Ngôn lại càng thần bí hơn, mỗi ngày đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.
Không biết hôm nay Phó Nhất Ngôn sẽ tìm cô nói cái gì, Hứa Thanh Hoan âm thầm động viên tinh thần cho mình, nhất định phải kiên trì, mặc kệ anh có nói cái gì thì cô đều phải kiên quyết không để ý đến anh, đây chính là phương pháp xử lý lạnh, nếu không ngày nào đó anh còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn nữa.
Hứa Nhàn Nguyệt im lặng một lúc, sau đó hỏi Hứa Thanh Hoan, ”Chừng nào bọn cháu mở họp phụ huynh?”
”Khai giảng sang năm mới mở ạ.
” Hứa Thanh Hoan quay đầu, dùng đôi mắt to trong suốt nhìn chú nhỏ, ”Sao vậy chú?”
Hứa Nhàn Nguyệt thuận miệng nói: ”Chú giúp cháu đi họp phụ huynh, thế nào?”
”Tại sao cơ?”
”Tại vì chú nhỏ yêu cháu nhưng khó mở miệng.
”
Hứa Thanh Hoan đang muốn từ chối, thì bỗng acc Wechat của cô vang lên, Phó Nhất Ngôn án binh bất động cuối cùng cũng đã động.
Anh gửi một bức ảnh chụp đề Vật lý qua.
Phó Nhất Ngôn: ”Bài này có hơi khó, cậu xem xem cậu có biết làm không?”
”…”
Đây là chiến lược sau mấy ngày án binh bất động của anh á? Hỏi cô bài Vật lý?
Hứa Thanh Hoan thầm mắng Phó Nhất Ngôn, nhưng tay lại không kiềm được lấy giấy bút ra bắt đầu giải bài.
… Càng tính càng mơ màng, càng tính càng chóng mặt.
Hứa Thanh Hoan làm hơn mười phút, tính không ra.
Cô chụp màn hình tấm ảnh, chuyển tin nhắn trên ipad thành đừng làm phiền rồi đưa cho chú nhỏ, hỏi chú nhỏ cái này giải thế nào.
Hứa Nhàn Nguyệt dùng bộ dạng ”Dù sao chú nhỏ đây cũng là giáo sư Đại học” rồi chớp mắt ra vẻ ”Xem chú nhỏ giải cái bài này đơn giản thế nào nè” nhận giấy bút giải bài.
Hứa Thanh Hoan lấy điện thoại tiếp tục xem nhóm.
E: ”Không trả lời tớ.
”
Văn võ song toàn: ”Cậu nói với Tiểu Cẩm Lý cái gì?”
E: ”Cậu quan tâm tớ nói cái gì làm gì.
”
Hứa Thanh Hoan thấy có chút buồn cười.
”Ngôn ca, cậu gọi điện thoại thử coi, xem cô ấy có cúp không, biết đâu là điện thoại không bên cạnh không chừng?”
Hứa Thanh Hoan lập tức chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Quả nhiên Phó Nhất Ngôn nhanh chóng gọi điện thoại cho cô.
Hứa Thanh Hoan do dự hai giây, từ chối nhận.
E: ”Cúp.
”
”Xong rồi, cuối cùng Ngôn ca cũng có ngày này.
”
”Không ngờ cũng có một ngày có cô gái không để ý đến Ngôn ca, trời đất thay đổi rồi.
”
”Đúng rồi Ngôn ca, lần trước cậu đánh nhau bị đuổi học ấy, à không phải, là lần trước đó nữa, cái cô gái cậu cứu hỏi tớ cậu chuyển đến trường nào.
”
Hứa Thanh Hoan khó hiểu nghi hoặc, Phó Nhất Ngôn vì đánh nhau bị đuổi học nên mới chuyển trường?
Sao cô lại nhớ anh nói là do hạng mục của ba anh nhận khác thành phố nên mới chuyển trường?
Có khi là do cả hai nguyên nhân?
Trong nhóm tiếp tục nói chuyện.
”Ngôn ca làm anh hùng, mà mỗi lần làm anh hùng xong đều bị lưu manh lừa, bị con gái theo đuổi.
Các cậu nói xem, có giống đạo tặc cướp của người giàu chia cho người nghèo thời cổ đại không?”
E: ”Cút.
”
”Vậy tớ có cần nói cho cô gái kia biết trường của cậu hiện tại không?”
E: ”Nói cho cô ấy.
”
Hứa Thanh Hoan: ”???”
Nói cho cô gái đó???
E: ”Tớ có bạn gái rồi.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Bị dọa đến nhảy dựng.
Sao mỗi lần chỉ nói một nửa thế.
Có điều, Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm hai chữ ”Bạn gái” trên màn hình, tim lập tức đập nhanh hơn.
Đây chỉ là lý do từ chối người khác mà Phó Nhất Ngôn hay dùng thôi nhỉ?
”Ngôn ca đây là mỗi ngày nằm mơ đều muốn có bạn gái hả?”
”Nói lung tung, sao Ngôn ca lại không có bạn gái chứ? Người khác đều là một cô bạn gái, còn Ngôn ca là hai cô lận, các cậu xem cái tay trái linh hoạt và tốc độ tay của cậu ta lúc livestream kìa.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Gì đây… Loạn rồi…
”Mà Ngôn ca nè, không phải cậu có chút tự luyến đấy chứ? Có khi con gái nhà người ta là chỉ muốn hỏi cậu học trường nào để đến cảm ơn thôi mà, hoặc là làm bạn gì đó.
”
E: ”Làm bạn cũng không được.
”
E: ”?”
E: ”Nếu Tiểu Cẩm Lý nhà tớ không trả lời Wechat thì các cậu đều cút hết đến Nam Thiên Môn cho tớ.
”
Hứa Thanh Hoan đột nhiên nghĩ cô có nên trả lời Phó Nhất Ngôn một dấu chấm không.
”Miêu thần, nghe nói trong hội có một nữ streamer theo đuổi cậu đúng không? Cô ấy rất xinh luôn ý, không cần dùng Filter cũng xinh.
”
”Sao Ngôn ca đến chỗ nào cũng trên cơ vậy, có nhan sắc đúng là khác biệt.
”
E: ”Xuất sắc nên đến chỗ nào cũng trên cơ.
”
Hứa Thanh Hoan nhìn dòng chữ này, không hiểu sao trong lòng lại có hơi không thoải mái.
Sao anh lại có vẻ rất tự hào vậy.
E: ”Nhưng là gay thì dù xuất sắc cũng sẽ không trên cơ.
”
Hứa Thanh Hoan: ”???”
E: ”Con gái của đồng nghiệp mẹ tớ, còn chưa gặp đã nói là mơ thấy tớ.
”
E: ”Tớ nói lần sau xin đừng mơ thấy tôi nữa, tôi thích con trai.
”
E: ”Không dọa chết cũng dọa cô ta chạy mất.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Cô có hơi buồn cười, đôi khi mồm miệng của Phó Nhất Ngôn rất cay độc.
E: ”Dạ dày lại đau, tớ đi ngủ một lúc đây.
”
”… Ngôn ca, sao cậu cứ đau dạ dày mãi thế, hay là ung thư rồi?”
E: ”Cút.
”
Hai phút sau Phó Nhất Ngôn lại không nói chuyện nữa, Hứa Thanh Hoan đoán là anh đã tắt thông báo trong nhóm.
Anh nói ”Dạ dày lại đau”, tức là anh hay bị đau dạ dày à?
Khi đến trường, đúng thật anh rất thường xuyên nằm lên bàn ngủ, cô cứ nghĩ là do anh thức đêm làm bài hoặc chơi game nên ngủ bù, bây giờ nghĩ lại, là do đau dạ dày ư?
Hứa Thanh Hoan đang suy nghĩ chuyện này, Ipad đột nhiên bị Hứa Nhàn Nguyệt ném qua.
Giáo sư môn tiếng Pháp – Hứa Nhàn Nguyệt dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: ”Năm đó chú nhỏ…”
Hứa Thanh Hoan chớp đôi mắt to nhìn y, ”Hả?”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Tốt nghiệp khoa Văn.
”
Hứa Thanh Hoan: ”Cho nên?”
”Bài này chú nhỏ không muốn làm.
”
Hứa Nhàn Nguyệt nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, khi đến cửa thì lớn tiếng gọi, ”Anh cả, anh xem Ngoan Ngoãn nhà anh này! Ăn bánh quy rơi đầy giường em rồi! Anh không mau quản con bé đi!”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
…
Sau bữa cơm chiều, mọi người cùng nhau bàn bạc, quyết định ba mẹ Hứa Thanh Hoan đưa ông bà nội đi ngâm suối nước nóng, Hứa Nhàn Nguyệt đưa Hứa Thanh Hoan đi trượt tuyết.
Ngâm suối nước nóng và trượt tuyết đều là cảnh đẹp, hai cụ già sợ lạnh, Hứa Nhàn Nguyệt muốn trượt tuyết nên liền chia thành hai đường.
Hứa Thanh Hoan và chú nhỏ đi ra đến cửa, cô nhìn vào thông báo trên ipad, một giờ trước Phó Nhất Ngôn gửi đến từng bước giải đề do anh viết tay.
Sau đó, anh như cẩn thận hỏi cô: ”Đừng tức giận, được không?”
Hứa Thanh Hoan rất kiên trì, không trả lời.
Cách hôm đi ăn cá nướng đã vài ngày, Phó Nhất Ngôn chỉ nói với cô hai câu, một câu là gửi đến cho cô đề bài Vật lý rất khó.
Sau đó là câu đừng tức giận được không.
Nếu cô cứ như vậy mà tha thứ thì cũng quá hời cho anh rồi.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn của Đỗ Bân Bân.
Văn võ song toàn: ”Tớ đến thành phố của hai người chơi, vừa mới hội họp với Ngôn ca.
”
Văn võ song toàn: ”Tớ kêu cậu ta đưa tớ ra ngoài ngắm cảnh đêm, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không nói chuyện cậu trốn trong nhóm đâu!”
Hứa Thanh Hoan tỉ mỉ đọc hai lần, hoảng hốt hiểu được ý đồ của tin nhắn này.
Hứa Thanh Hoan: ”Bạn học Bân Bân, cậu có chuyện gì muốn uy hiếp tôi phải không?”
Văn võ song toàn: ”He he he, Tiểu Cẩm Lý, hôm nào bớt thời gian đưa tớ đi chơi thẻ cào đi? Cảm giác cào trúng quá sung sướng!!!”
”…”
Văn võ song toàn: ”Đúng rồi, lúc nãy cậu có vào acc phụ không?”
Hứa Thanh Hoan: ”Không có, bận ăn cơm.
”
Văn võ song toàn: ”A, vậy bỏ đi.
”
Hứa Thanh Hoan có cảm giác hai chữ ”Bỏ đi” này có gì đó, vội vàng vào acc phụ xem nội dung cuộc trò chuyện, ngón tay không ngừng trượt, không ngừng xem lịch sử tin nhắn.
Cuối cùng cô nhìn thấy hai tin nhắn.
”Ngôn ca, nếu không thì đợi khai giảng cậu lại dỗ bạn cùng bàn đi, đâu nhất thiết phải dỗ trong kỳ nghỉ đông chứ?”
E: ”Ai nói tớ đang dỗ cô ấy?”
E: ”Tớ là đang theo đuổi cô ấy.
”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Tim đập có hơi nhanh, sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
Anh đang theo đuổi cô ư?
Anh đang, theo đuổi cô?
…
Hôm nay là lễ hội trượt tuyết, Hứa Nhàn Nguyệt từng làm đội viên trượt tuyết nghiệp dư, y mang theo giày và gậy trượt tuyết của mình, hưng phấn vui vẻ lái xe chở Hứa Thanh Hoan đến khu trượt tuyết.
Hằng năm mỗi khi đến lễ hội trượt tuyết đều có rất nhiều cuộc thi đấu diễn ra, các cơ sở thiết bị cũng bắt đầu đưa vào hoạt động, so với ngày thường còn chơi vui hơn.
Kỷ nghỉ đông hai năm trước Hứa Thanh Hoan đi Thái Lan và Australia, một người dì bên ngoại của cô có một căn nhà ở Chiang Mai nên mặc sức cho cô ở, còn ở Australia thì cũng có một cô chị dâu làm kế toán ở PwC, phòng cũng được tùy tiện ở, nhưng vì năm nay phải thi Đại học, ba mẹ sợ cô chơi vui quá không còn sức học nên không ra ngoài chơi.
Cuối cùng Hứa Thanh Hoan cũng có cơ hội học trượt tuyết với chú nhỏ, cô vừa hưng phấn vừa lo lắng hỏi, ”Chú nhỏ, trượt tuyết ngã có đau lắm không?”
Hứa Nhàn Nguyệt dừng xe lại, buồn cười, ”Chú nhỏ của cháu cũng coi như là một nửa chuyên nghiệp đó, chú có thể để cháu ngã được à?”
Hứa Thanh Hoan vỗ vỗ ngực, yên tâm.
Dường như Hứa Nhàn Nguyệt đột nhiên nhớ đến cái gì đó, ”À” một tiếng, ”Gần đây cháu và Phó Nhất Ngôn thế nào rồi?”
Hứa Thanh Hoan: ”Sao lại đột nhiên nhắc đến cậu ta?”
Không dễ dàng gì cô mới quên được cái câu theo đuổi kia, bây giờ lại nhớ đến nữa rồi.
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Cháu có từng nghĩ… Thôi bỏ đi, vào nào.
”
”…”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy cứ như cô ăn cá bị mắc xương vậy.
Vào sân, Hứa Thanh Hoan đổi giày, lấy cờ lê đi ra bên ngoài sân trượt mang giày vào.
Người đi trượt tuyết rất nhiều, có thể thấy được sự náo nhiệt của lễ hội.
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm vặn cờ lê, không biết vặn phía trước hay phía sau, ”Chú nhỏ, cái này làm thế nào vậy?”
Không nghe tiếng trả lời.
”Chú nhỏ?”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, thậm chí ngay cả bóng dáng của chú nhỏ cũng không thấy được.
???
Hứa Thanh Hoan lấy điện thoại ra định gọi cho chú nhỏ, trùng hợp chú nhỏ cũng gọi đến cho cô.
Giọng điệu của Hứa Nhàn Nguyệt rất gấp gáp và ăn năn, ”Ngoan Ngoãn, chú nhỏ gặp người quen, cháu tự chơi trước đi nhé.
”
Hứa Thanh Hoan: ”???”
Người nào mới nói sẽ không để cô ngã???
Hứa Thanh Hoan đoán có khi chú nhỏ gặp cô gái nhà ai rồi, cô im lặng hai giây, đồng ý với y, ”Vậy chú nhớ đừng quên cháu đó, nhớ đưa cháu về nhà, cháu không biết lái xe.
”
Sau khi Hứa Nhàn Nguyệt cúp điện thoại liền gửi cho Hứa Thanh Hoan 500 tệ, kèm câu: Thầy dạy trượt tuyết 200 một người, tìm thầy dạy cháu đi, nếu có vấn đề gì thì gọi cho chú.
Hứa Thanh Hoan bị chú nhỏ cho leo cây, thầm nói ba mẹ không đáng tin cậy, chỉ muốn có thế giới của hai người thôi.
Chú nhỏ cũng không đáng tin cậy, toàn theo đuổi con gái.
… Giờ khắc này, đột nhiên muốn có bạn trai.
Hứa Thanh Hoan chống gậy trượt tuyết đứng lên, lắng tai nghe một chàng trai đang dạy cô gái bên cạnh, hình như là học xong rồi, cô liền thử mang giày trượt tuyết của mình vào.
Cùm cụp hai tiếng, thành công đeo vào.
Hứa Thanh Hoan có cảm giác cô chính là tiểu thiên tài.
Vẻ mặt vui vẻ trượt về phía trước, tuyết siêu trơn, ván trượt tuyết lập tức trượt về phía trước, mông và cơ thể Hứa Thanh Hoan vẫn còn phía sau, cô hoàn toàn không khống chế được nên ngã phịch xuống.
Bịch một tiếng, Hứa Thanh Hoan té.
”…”
Tức giận.
Cô thử dùng sức đứng lên, nhưng cơ thể cô vừa động, ván trượt tuyết liền trượt về phía trước.
Trượt chỉ mới khoảng hai thước, Hứa Thanh Hoan đã té vài lần.
Hứa Thanh Hoan tức giận bặm môi.
Ngay lúc cô sắp bắt đầu tức giận với chú nhỏ, đột nhiên có một cái chân đứng bên cạnh ván trượt tuyết của cô, một bàn tay hướng về phía cô.
Hứa Thanh Hoan ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Đằng sau anh là ngọn đèn ấm áp trong khu trượt tuyết, anh cứ thế mà xuất hiện ngay tại lúc cô sắp sụp đổ, mỉm cười nhìn cô, đưa tay về phía cô.
Hứa Thanh Hoan cũng vươn tay về phía anh, càng ngày càng gần, sau đó ”Bốp” một tiếng —
Đánh vào tay anh.
.