Chương 22: Anh là người xấu phải bị chính nghĩa lật đổ

Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa bản dịch: Andrea

23

Ngu Hành Chu không chờ được tin tức xuất ngoại của tiểu thiếu gia, nhưng lại chờ được điện thoại của chị gái cậu – Chung Uẩn.

Trong điện thoại, giọng nói của Chung Uẩn tức muốn hộc máu, cô nói cho Ngu Hành Chu, Chung Nịnh đã phát sốt hai ngày rồi, cả người đều sốt tới mơ mơ hồ hồ, lại còn vô cùng đáng thương gọi tên của Ngu Hành Chu.

“Ngu Hành Chu,” Chung Uẩn nghiến răng nghiến lợi mà kêu tên của hắn, từ trước đến nay cô luôn bình tĩnh lạnh nhạt ở trên thương trường, giờ phút này lại tức giận đến giọng nói phát run, “Tôi cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, chờ Nịnh Nịnh khỏi bệnh, tôi lập tức đưa nó ra nước ngoài, đời này kiếp này hai ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.”

“Lựa chọn thứ hai, là hiện giờ anh lập tức chạy tới đây cho tôi, nghiêm túc ở bên em trai tôi. Chung Uẩn tôi không phải loại gia trưởng cũ kỹ nghiêm túc, em trai tôi muốn yêu đương với ai tôi đều không để bụng. Tôi chỉ để ý một điều duy nhất, là người nọ có đối xử với nó tốt hay không thôi.”

Trước khi Chung Uẩn cúp điện thoại có ném xuống một câu, “Tự anh suy xét đi, nếu trước ngày hôm nay mà anh không tới, tôi mặc định là anh chọn cái thứ nhất.”

Ngu Hành Chu nắm chặt điện thoại màu đen, trên màn hình điện thoại chính là ảnh của Chung Nịnh.

Đây là khi bọn họ tới công viên trò chơi chụp lại được, tiểu thiếu gia giơ kem vị hương thảo lên, liếm liếm giống như mèo con, cái mũi và mặt đều dính kem trắng nhìn vô cùng đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Ngu Hành Chu tới công viên trò chơi trong cuộc đời mình. Tiểu thiếu gia ầm ĩ muốn đi nhà ma, tới khi vào thật, lại khóc lóc ra ngoài, khóc đến đáng thương, ngay cả nhân viên công tác giả quỷ cũng chủ động chạy tới an ủi cậu.

Cuối cùng Ngu Hành Chu đành phải ôm cậu ra ngoài, tiểu thiếu gia đứng dưới ánh mặt trời, không còn cái vẻ mất đi lý trí nữa, rúc vào trong lòng ngực của hắn không chịu ngoi đầu, cảm thấy mất mặt.

Ngu Hành Chu không nhịn cười đã lâu, hắn cúi đầu hôn hôn mặt của tiểu thiếu gia, là vị mặn.

“Con mèo nhỏ.” Ngu Hành Chu cười nhạo cậu, đổi lấy một phát cào ngứa.



Hắn vuốt ve ảnh chụp ở trên tay.

Chung Uẩn nói tiểu thiếu gia phát sốt, sốt vô cùng nặng.

Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại, thật ra là khi tiểu thiếu gia đang bị bệnh vô thức gọi tới. Tiểu thiếu gia đã bệnh thành như vậy, mà cả khóc cũng không dám lớn tiếng, cưỡng ép bản thân chịu đựng, chỉ có một vài tiếng nức nở xuyên qua di động truyền tới, đánh vào lòng hắn giống như thiên quân vạn mã.

Ngu Hành Chu hung tợn đấm vào tường, xách theo chìa khóa xe lập tức đi ra ngoài.

Con đường này hắn đã đi qua rất nhiều lần, càng tới gần Chung gia, màu xanh biếc càng dày đặc. Hiện giờ hoa bông gòn đã tàn rồi, nhưng hoa sơn trà vẫn còn nở, một đám giống thiếu nữ mặt hồng, mềm mềm mại mại phản chiếu cửa lớn màu xám bạc của Chung gia.

Khi hắn đi vào Chung gia, Chung Uẩn đang chờ hắn ở ngoài cửa phòng của Chung Nịnh. Thấy hắn tới, giống như đang định phát tác, nhưng lại cưỡng ép bản thân mình nhịn xuống. Chồng của cô – Thư Nhiễm đè đè cánh tay của cô, Chung Uẩn mới chịu tránh ra.

“Vào đi thôi.” Chung Uẩn quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn Ngu Hành Chu.



Tiểu thiếu gia nằm ở trên giường, nhìn thật sự rất đáng thương. Có lẽ là giường quá lớn, cậu đắp cái chăn tơ lụa màu xanh sẫm, nhìn qua nhỏ bé vô cùng, giống như một viên cầu mềm như bông, trên mặt còn loang lổ nước mắt.

Thấy Ngu Hành Chu, mắt cậu sáng rực lên, theo bản năng định duỗi tay về phía hắn, nhưng ngón tay chỉ giật giật ở bên dưới chăn, cậu chợt tỉnh táo lại.

Cậu hít hít cái mũi, rõ ràng luyến tiếc, nhưng còn muốn làm bộ người lớn trưởng thành.

“Em biết là chị của em kêu anh tới, em nghe thấy rồi,” cậu nhỏ giọng nói, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, tuổi này còn cần chị gái phải ra mặt thay cậu, “Anh đừng cảm thấy gánh nặng, em, em sẽ nói với chị ấy, sẽ không để chị ấy gây khó dễ cho anh.”

Mặt cậu bị sốt hun đến đỏ bừng, làn da lại trắng, cho nên nhìn vô cùng tiều tụy, tiếng nói chuyện yếu ớt, có chút khàn khàn.

Ngu Hành Chu cảm thấy mình quả thật là một kẻ khốn nạn. Hắn ngồi xuống bên cạnh tiểu thiếu gia, lại không biết nên mở miệng như thế nào, vừa cúi đầu, lại thấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của tiểu thiếu gia lộ ra ngoài, bên trên còn xanh tím một mảng, là do hai ngày qua phải tiếp nước nên để lại vết.

“Không phải chị em ép anh tới, là tự anh muốn đến.” Ngu Hành Chu cầm cái tay vươn ra ngoài của tiểu thiếu gia, nho nhỏ lại còn ấm áp, đặt ở trong lòng bàn tay dày rộng thô ráp của hắn. Chỉ nhìn hai cái tay này, cũng có thể thấy được xuất thân và phát triển giữa hai người bọn họ khác biệt tới cỡ nào.

Hắn không biết nên mở miệng như thế nào, kể cho tiểu thiếu gia nghe về thời kì niên thiếu lang bạt đầu đường xó chợ của hắn, kể về Lê Phồn, kể về quá khứ hắn là một người như thế nào.

Mãi sau, hắn mới thở dài một hơi, hôn lên ấn đường tiểu thiếu gia một cái.

“Nịnh Nịnh, trong quán hôm đó, anh không hề lên giường với người khác,” Ngu Hành Chu cúi đầu nhìn tay của tiểu thiếu gia, “Anh chỉ muốn chọc giận để em bỏ đi, tốt nhất là làm em tức giận đến cả đời này cũng không muốn để ý tới anh nữa.”

“Vì sao vậy?” Tiểu thiếu gia hoang mang nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi.

Cậu không rõ vì sao Ngu Hành Chu phải đuổi cậu đi, nếu là ngại cậu phiền, không muốn gặp lại cậu nữa, vậy đáng lẽ ra Ngu Hành Chu không nên qua đây làm gì.

“Bởi vì anh không nên ở bên em,” Ngu Hành Chu cười khổ, hắn hỏi tiểu thiếu gia, “Nịnh Nịnh, em biết về anh được bao nhiêu? Trừ bỏ biết anh tên là Ngu Hành Chu, em còn biết gì về anh nữa?”

Tiểu thiếu gia lập tức muốn nói chuyện, nhưng Ngu Hành Chu lắc đầu với cậu, chưa cho cậu cơ hội này.

“Chung Nịnh, anh không lập nghiệp bằng cách làm ăn trong sạch giống như Chung gia nhà em. Em thích Super Hero, thích Iron Man thích Captain America, thích chính nghĩa và dũng khí. Nhưng anh không phải. Anh là người xấu phải bị chính nghĩa lật đổ.”

“Anh đã từng có vị hôn thê, nhưng bởi vì anh làm ăn buôn bán đắc tội người ta, khiến lúc cô ấy chết toàn bộ thân thể đều bị băm nát, chỉ chừa lại một cái đầu.”

“Quá khứ của anh chính là một vũng bùn âm u, còn anh thì bò lên từ một xó thấp kém nhất. Anh không từ thủ đoạn, anh cũng chẳng màng hậu quả, anh vì sinh tồn mà đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà em nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Ngu Hành Chu nhìn tiểu thiếu gia nằm trong chăn chỉ lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, cười đến càng thêm chua xót, “Chung Nịnh, em mới mười tám tuổi thôi, chờ em trưởng thành, anh đã già rồi. Cuộc sống của em sẽ còn có rất nhiều lựa chọn, sẽ gặp được người trẻ tuổi sáng sủa giống như em, đối xử tốt với em, chiều chuộng em che chở em.

“Em không nên ở bên một người như anh, em hiểu không?”

Tác giả có lời muốn nói: Nịnh Nịnh là quả cam nhỏ (tiểu nịnh mông) lớn lên dưới ánh mặt trời, mà Ngu Hành Chu lại là chiếc thuyền (hành chu) tự mình chèo lái trong vùng nước bẩn ô nhiễm. Trước khi bọn họ gặp được nhau, Ngu Hành Chu từng có vô số lần suýt chết bên đầu đường. Mà Chung Nịnh lại chỉ cần quan tâm xem hôm nay có thi đạt hạng nhất hay không…