Đăng vào: 12 tháng trước
Trải qua mười mấy giờ trên máy bay cuối cùng cũng đến nơi, Hạ Phong và đồng nghiệp đang chờ hành lý ở sân bay.
Mọi người đều sôi nổi khởi động điện thoại, gọi điện thoại về nhà báo bình an.
Hạ Phong nghĩ nghĩ cũng lấy điện thoại ra gọi.
Bây giờ ở trong nước khoảng 10 giờ, cô ấy hẳn là đang chuẩn bị đi làm.
“Alo?” Từ điện thoại truyền ra giọng nói của Vu Đông, “Anh đến nơi rồi sao!”
Không biết Vu Đông có biết chuyện này không, giọng nói của cô truyền qua điện thoại rất êm tai, Hạ Phong không tự giác được mà trở nên dịu dàng: “Ừ.
Em sắp đi làm rồi phải không!”
“Ừ.” Lúc này Vu Đông đang đứng trên ban công.
Nhà chỉ có một người nên không khí có chút cô độc.
Bởi vậy từ góc độ này nhìn ra ngoài làm Vu Đông có cảm giác bản thân cô đã trở lại những ngày tháng trước khi trùng sinh, chỉ có một mình, cô đơn, trống vắng.
Cũng giống như lúc này vậy, khi thành phố ồn ào, sôi động, náo nhiệt thì chỉ có mình cô ở trong phòng, nhìn về ánh đèn ở phía xa.
“Em sao vậy?” Hạ Phong cảm giác giọng nói của Vu Đông có vẻ cô đơn nên hỏi.
“Không có gì?” Vu Đông ngẩng đầu nhìn lên trời, xem những ngôi sao lấp lánh đó.
Nhưng Thân thành vào mười năm trước ít sao đến vậy à?
“Em chỉ cảm thấy nhà lớn quá nên có chút không thích ứng kịp mà thôi!” Vu Đông nói.
Hạ Phong sửng sốt.
Nhà rất lớn? Là bởi vì hắn không ở đó sao? Vu Đông… đang nói nhớ hắn sao?
“Anh ngồi máy bay đã một ngày rồi nên chắc cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Em đi làm đây!” Vu Đông nói.
“Được rồi, nhưng em phải nhớ làm việc xong gửi tin nhắn cho tôi.” Hạ Phong dặn dò.
“Được.”
Vu Đông cúp điện thoại, ngơ ngác suy nghĩ đủ điều.
Một người với hai người khác nhau chỗ nào, có phải hay không bắt đầu từ việc tan ca có người nhớ thương?
“Nói chuyện với bạn gái xong?” Đồng nghiệp khoa ngoại Lý Khởi Quang hỏi.
“A?” Hạ Phong sửng sốt một lát xong cười gật đầu.
“Tôi cũng mới nói chuyện với bạn gái xong.
Cô ấy chưa nói chuyện với tôi được mấy câu thì đã dặn tôi phải đi cửa hàng miễn thuế mua đồ giúp cô ấy.” Lý Khởi Quang oán giận nói.
Hạ Phong cười cười không nói gì.
“Đúng rồi, cậu có cần mua đồ giúp bạn gái mình không? Một lát chúng ta đi cửa hàng miễn thuế nhìn thử?” Lý Khởi Quang nói.
“Sớm như vậy sao? Lúc chúng ta sắp về nước mua cũng được mà?” Hạ Phong nói.
“Không được đâu! Bạn gái tôi nói mặt nạ dùng hết rồi nên muốn tôi mua rồi gửi về, người ta còn phải sử dụng đó!” Lý Khởi Quang bất đắc dĩ nói, “Cậu nói thử xem, tính luôn phí vận chuyển thì có khác gì giá mua trong nước chứ!”
Hạ Phong nghe xong thì suy nghĩ, ba tháng sau hắn mới về nước nhưng không biết Vu Đông có cần dùng gấp không?
“Vậy lát nữa chúng ta cùng đi!” Hạ Phong nói.
Vì vậy hai người nhờ ba đồng nghiệp khác giữ giùm mình hành lý rồi cùng nhau đi cửa hàng miễn thuế.
Lý Khởi Quang thuần thục cầm ra danh sách những thứ cần mua của bạn gái, cầm rổ theo rồi đi đến quầy mỹ phẩm dưỡng da.
Hạ Phong thấy thì cười, xem ra nữ giới đều thích đưa cho bạn trai mình danh sách mua đồ.
Hạ Phong mở bóp tiền ra, lấy danh sách rồi mở ra.
Vừa mở ra thì thấy dòng đầu tiên viết: ‘Mỗi một sản phẩm được liệt kê phía dưới thì mỗi ngày đều phải mua, mỗi lần mua thì hãy nhớ đến em một lần!’
A…
Hạ Phong nhìn tờ giấy trắng ghi một đống sản phẩm.
Mỗi lần mua một cái mặt nạ thì cửa hàng nào sẽ bán cho hắn, thật là…
…
Hôm nay là tiệc đính hôn của Nhậm Hân Hân, bạn thân của Vu Đông thời đại học.
Trước khi trùng sinh Vu Đông đã bỏ lỡ nên lần này cô sẽ tham dự và ăn mặc thật đẹp đẽ, không khiến mình để lại tiếc nuối nữa.
“Cậu ra chưa? Tớ sắp đến cửa khu nhà cậu rồi đó.” Hướng Hiểu Nguyệt gọi điện thoại đến hối thúc Vu Đông.
“Được rồi, tớ ra ngay đây!”
Hôm nay là ngày cuối tuần nên khu vực Vu Đông sống rất đông vui và nhộn nhịp.
Vu Đông ăn mặc đẹp đẽ, mang giày cao gót ưu nhã đi ra khỏi khu nhà thì nhận được rất nhiều ánh mắt thưởng thức, dù sao thì nhìn những thứ tốt đẹp luôn làm người ta vui vẻ.
“Wow~” Hướng Hiểu Nguyệt ngồi trong xe nhìn thấy Vu Đông từ đằng xa đi đến thì nhịn không được phải khen ngợi, “Mặc rất đẹp đó! Cậu xem bảo vệ khu nhà của cậu kìa, đôi mắt của anh ta vẫn còn đang nhìn cậu đấy!”
Vu Đông mở cửa xe bước vào ngồi rồi nói: “Tớ phải đi cùng với Hướng mỹ nhân mà, không trang điểm xinh đẹp rồi làm mất mặt cậu thì sao!”
“Chuyện đó là hiển nhiên!” Hướng Hiểu Nguyệt đắc ý nói: “Chúng ta là ba đóa kim hoa của ngành phát thanh niên cấp 04, hôm nay chúng ta sẽ làm chấn động toàn trường.”
Chỉ chốc lát sau xe đã chạy đến nơi.
Một tiệm rượu xa hoa ở vùng ngoại thành của Thân thành.
“Trước kia không phát hiện nhà của Hân Hân giàu như vậy đó!” Nhìn quen các loại hình sang trọng trong thành phố nhưng Hướng Hiểu Nguyệt cũng phải kinh ngạc và cảm thán với quy cách và sự sắp xếp của tiệm rượu này.
“Giàu là vị hôn phu của cậu ấy!” Vu Đông nhìn bức ảnh của Nhậm Hân Hân và vị hôn phu.
Trong ảnh chụp là một người đàn ông đường hoàng tùy ý, là vị hôn phu của Nhậm Hân Hân, trước khi trùng sinh Vu Đông có gặp mặt vài lần.
“Nhìn không tệ.” Hướng Hiểu Nguyệt nhìn bức ảnh nói.
“Ở đâu không tệ?”
“Bề ngoài!”
“Cậu không thấy anh ta có vẻ ngoài của tra nam sao?” Vu Đông giọng điệu kì lạ nói.
“Cậu đừng có rủa anh ta!” Hướng Hiểu Nguyệt nhíu mày nói, “Đó là vị hôn phu của Hân Hân đó!"
Mắt Vu Đông tối lại, cô không khỏi nhớ đến những buổi tiệc rượu ít ỏi mà mình đã tham dự trước khi trùng sinh, lần nào cô cũng có thể nhìn thấy anh ta cùng những cô bạn gái khác nhau tham dự, có lần anh ta nhận ra cô là bạn học của Hân Hân còn cười nâng ly với cô.
“Chúng ta đi tìm Hân Hân đi!” Vu Đông nhìn hoa hồng trắng che kín sân thì vô cớ cảm thấy có chút châm chọc.
Trên đời này có bao nhiều hạnh phúc là khoe ra cho người khác hâm mộ? Cũng như có một loại cuộc sống là bạn bè của người khác vậy.
Hai người đi xuyên qua những bụi hoa hồng và chùm bong bóng nhiều màu, ngẫu nhiên có làn gió thổi đến làm bay làn váy và sợi tóc.
“Hai người đẹp kia là ai thế?” Một người đàn ông đang uống rượu đối diện Lục Hiên hỏi.
Lục Hiên quay đầu lại xem, nheo mắt nói: “Không quen, chắc là bạn học của Nhậm Hân Hân!”
“Có bối cảnh gì không?” Người đàn ông hỏi.
“Có thể có bối cảnh gì chứ, đều là sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi!”
“Ellen, hai chúng ta qua làm quen?” Người đàn ông quay đầu nói với một người bạn khác của mình.
Ellen tự nhiên cũng thấy Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt, tuy hắn không có hứng thú tình cờ gặp gỡ người đẹp nhưng cũng không muốn làm mất hứng thú của bạn nên nhướng mày cười nói: “Tùy cậu!”
Vì vậy hai người bỏ lại Lục Hiên rồi bước chậm đến gặp Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt.
“Hai người đẹp!” Người đàn ông đứng trước hai người ba bước xa rồi cười một cách quý ông nói: “Tôi là Lâm Huy Viễn, tổng giám bộ thị trường của tập đoàn Huy Viễn.”
“Tập đoàn Huy Viễn? Anh gọi là Lâm Huy Viễn? Anh là ông chủ của tập đoàn Huy Viễn?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc nói.
Lâm Huy Viễn cười nhạt không nói, có nhiều thân phận không cần hắn nói người ta cũng có thể đoán được.
“Anh bạn này không phải ông chủ, là người thừa kế mà thôi.
Nếu không phải vì ba ảnh thì với đức hạnh này không thể nào làm tổng giám được đâu.” Từ lúc đối phương đến gần thì Vu Đông đã biết họ muốn làm gì.
Ellen kinh ngạc nhướng mày.
“Cô gái xinh đẹp này, tôi có đức hạnh gì hả?” Lâm Huy Viễn không vui vẻ nói.
“Tôi mới gặp Tần Viên Viên Tần tiểu thư ở ngoài cửa.” Vu Đông cười nói, “Nếu anh lại tiếp tục nói chuyện với tôi thì tôi sợ việc hợp tác làng du lịch với Tần thị sẽ thất bại đó.”
Sắc mặt Lâm Huy Viễn lập tức trở nên khó coi.
Ellen cũng sửng sốt.
“Chúng ta đi thôi!” Vu Đông thấy như vậy là đủ thì kéo Hướng Hiểu Nguyêt rời đi.
“Cậu vừa mới nói câu đó là có ý gì? Tần Viên Viên là ai?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Tần Viên Viên là vị hôn thê của anh ta!”
“Dựa vào! Có vị hôn thê còn đi tán tỉnh người khác, còn tra hơn tớ nữa?”
“Cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình tra rồi à?” Vu Đông nhướng mày.
Bên này Lục Hiên thấy Lâm Huy Viễn mang một khuôn mặt đen thui trở về thì nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Người đẹp có gai!” Ellen cười nói.
Lục Hiên nhướng mày, thật không nghĩ đến bạn bè của Nhậm Hân Hân lại lợi hại đến vậy.
Chỉ chốc lát sau hai người đã đi đến trước cửa phòng hóa trang, Hướng Hiểu Nguyệt kích động quá nên trực tiếp đấy cửa ra rồi hô to: “Hân Hân bọn tớ tới rồi nè!”
Nhậm Hân Hân hoảng sợ, mắt hồng hồng đối diện với Hướng Hiểu Nguyệt.
Vu Đông thấy biểu tình của Nhậm Hân Hân thì sắc mặt lập tức tối lại, ra là vậy!
“Cậu bị sao vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt nhíu mày nói.
“Không, không có gì?” Nhậm Hân Hân mau chóng lau nước mắt rồi cười nói: “Hai cậu đến rồi, hôm nay thật xinh đẹp đó nha!”
“Đừng nói sang chuyện khác, thực sự là có chuyện gì xảy ra vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói.
“Không có việc gì đâu! Tại lúc nãy mẹ tớ đến nói chút chuyện nên tớ nhịn không được khóc thôi…” Nhậm Hân Hân nói.
“À… Dì ấy chắc là nhớ mong cậu thôi.” Hướng Hiểu Nguyệt tự cho là đã biết chân tướng nên an ủi nói, “Nhưng không sao đâu, mới đính hôn thôi mà, cùng lắm thì kết hôn trễ một chút!”
“Ừ!” Nhậm Hân Hân cười gật đầu.
“Cậu khóc vì mới nói chuyện với dì ấy? Thật sao?” Vu Đông bước qua cầm một quả quýt rồi lột vỏ ăn, một bên thử nói: “Hôm qua tớ gặp Lục Hiên ở quán bar, bên người anh ta có mấy người đẹp!”
“Cái gì?” Hướng Hiểu Nguyệt khiếp sợ nói.
“Nhưng… có thể là party độc thân!” Nhậm Hân Hân đau lòng nói.
“Sau đó còn đi khách sạn.” Vu Đông nhìn Nhậm Hân Hân rồi lặng lẽ nói thêm một câu: “3p!”
“Gì!!!” Hướng Hiểu Nguyệt không thể tin được nhìn Vu Đông: “Sao cậu không đi lên xử lý hắn!”
“Hôm qua tớ đâu biết hắn là vị hôn phu của Hân Hân?” Vu Đông vô tội nói.
Nhậm Hân Hân cắn môi, cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt chảy như suối!
Hướng Hiểu Nguyệt nhìn đến thì khó thở.
Từ lúc mới quen biết đến nay, Hân Hân đều là một cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ bị người khác ăn hiếp đến vậy, mà với tính cách của Hân Hân thì cho dù có bị ăn hiếp cũng không biết phản kháng.
“Không kết hôn!” Hướng Hiểu Nguyệt giận dữ nói, “Cho tra nam đi chết đi!”
“Không… Không được!” Nhậm Hân Hân vừa khóc vừa nói, “Mẹ tớ sẽ không đồng ý!”
“Mẹ cậu? Tại sao mẹ cậu không đồng ý?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Tớ, tớ có thai với Lục Hiên!”
“…” Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt hai mặt nhìn nhau, Vu Đông chỉ là khiếp sợ, còn Hướng Hiểu Nguyệt đã bạo phát!
“Cậu đã mang thai mà hắn còn làm thế!”
“Hôm đó, mẹ bảo tớ đưa đồ cho Lục Hiên.
Lúc tớ đến chung cư thì phát hiện Lục Hiên uống say.
Sau đó…” Nhậm Hân Hân khóc nói, “Lục Hiên vừa tỉnh dậy đã bảo tớ quyến rũ hắn, nói tớ dùng hết thủ đoạn muốn vào nhà họ!”
“Tên khốn!” Hướng Hiểu Nguyệt tức đến mức muốn lao ra ngoài đánh cho Lục Hiên một trận.
“Sau đó cậu mang thai? Cậu nói cho mẹ cậu rồi mẹ cậu nói chuyện với mẹ Lục Hiên? Rồi hiện tại là cục diện như thế này?” Dựa theo tính cách của Nhậm Hân Hân thì phỏng đoán ra những thứ này dễ như trở bàn tay.
Nhậm Hân Hân gật đầu nói: “Hai nhà là hàng xóm, mẹ Lục Hiên vẫn luôn rất thích tớ chỉ là sau đó ba Lục Hiên làm buôn bán lớn rồi trở nên giàu có.
Tuy mẹ Lục Hiên vẫn thích tớ nhưng quan hệ của tớ… và Lục Hiên không được như trước nữa, tớ cũng không biết vì sao nhưng Lục Hiên luôn bảo tớ nhìn trúng tiền nhà họ.
Nhưng tớ không có mà, nhà tớ tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng không kém…”
“Hắn lúc nãy mới vào đây nói chuyện với tớ, hắn bảo tớ sinh con xong thì ngoan ngoãn ở nhà.
Hắn nói hắn cưới tớ vào chỉ để hầu hạ mẹ hắn!” Nhậm Hân Hân nhớ đến ánh mắt của Lục Hiên lúc đó thì sợ hãi đến phát run, “Hiểu Nguyệt, Đông Đông, tớ không muốn kết hôn, tớ không muốn kết hôn như vậy đâu!”
“Vậy không kết!” Hướng Hiểu Nguyệt ôm Nhậm Hân Hân nói.
Nếu việc này phát triển theo hướng tệ nhất thì việc Nhậm Hân Hân tự sát vào hai năm sau đã có nguyên nhân.
“Cốc cốc!!”
“Nhậm tiểu thư, nghi thức sắp bắt đầu rồi!” Nhân viên làm việc thúc giục nói.
“Hân Hân, tớ mang cậu đi!”
Vu Đông nhìn Nhậm Hân Hân lập tức trở nên lo lắng sợ hãi thì nói: “Nếu cậu không muốn đính hôn, không nghĩ trở thành một người không từ thủ đoạn trong mắt Lục Hiên thì cậu phải ra ngoài từ chối hắn!”
“Tớ…” Nhậm Hân Hân trở nên nhút nhát.
“Hân Hân, đến lúc này rồi thì cậu phải tự quyết định cho mình thôi!” Vu Đông nói.
…
Hai người đưa Nhậm Hân Hân đến hội trường cũng là lúc buổi lễ bắt đầu.
Lục Hiên mặc một bộ tây trang quý giá đứng trên bục như một vị quý ông.
MC thấy Nhậm Hân Hân thì cầm micro lớn tiếng nói: “Nữ chính của chúng ta cuối cùng đã đến!”
Lập tức khách khứa chung quanh đều vỗ tay.
Nhậm Hân Hân hít sâu một hơi rồi bước lên bục, đứng đối diện với Lục Hiên.
MC nói: “Đúng là trai tài gái sắc! Chúng ta bây giờ sẽ nghe câu chuyện tình yêu của hai người họ.
Vậy hai người ai sẽ kể trước đây?”
“Tôi nói trước!” Nhậm Hân Hân bỗng nhiên nói.
Toàn trường lập tức bộc phát ra những tràng tiếng cười đầy thiện ý, khóe miệng Lục Hiên cong lên, lưng đưa về phía mọi người nhìn Nhậm Hân Hân một cách trào phúng.
Nhậm Hân Hân nhìn thấy vẻ mặt này thì liền chết tâm, cầm micro lên gằn từng chữ một với Lục Hiên: “Lục Hiên, chúng ta đã quen biết nhau được hai mươi năm.
Từ lúc tôi ghi nhớ được thì chúng ta đã chơi chung với nhau rồi.
Nhưng hôm nay…”
Lục Hiên càng nghe lời Nhậm Hân Hân nói thì trong mắt toát ra sự trào phúng càng đậm hơn.
“Chúng ta chia tay đi!” Nói xong câu đó thì Nhậm Hân Hân vừa cười vừa khóc.
“Xôn xao!” Cả hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Cô!” Lục Hiên cầm lấy tay Nhậm Hân Hân, nhíu mày nói: “Cô cố ý?”
Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt vội vã chạy lên, một người giữ chặt Nhậm Hân Hân, một người chặn Lục Hiên lại.
Vu Đông nhìn Lục Hiên xấu hổ đến mức giận dữ thì nói: “Lục tiên sinh, lần đầu tiên bị đá đúng không, nhưng anh phải nhớ bảo trì phong độ nhé!”
Nói xong thì ba người nghênh ngang rời đi còn tin tức người thừa kế của Lục thị bị vị hôn thê vứt bỏ trước mặt mọi người thì náo nhiệt suốt mấy ngày.
Vì vậy khi Hạ Phong gửi tin nhắn hỏi Vu Đông mấy ngày nay đang làm gì thì Vu Đông trả lời:
“Em chế tạo tin nóng!”
*** 15 ***.