Đăng vào: 12 tháng trước
Còn Bùi phu nhân thì đang bận ngủ trưa.
“Hắt xì!” Nhảy mũi một cái làm cô tỉnh cả giấc, mơ hồ nhìn bốn phương, lại nhìn thời gian, phản xạ có điều kiện mà lăn khỏi ghế lao ra ngoài cửa.
Lúc đầu cũng đâu có ý định ngủ đâu, chỉ tùy tiện tìm một chỗ dựa vào để nghỉ ngơi chút thôi, ai ngờ không cẩn thận ngủ luôn.
Đều tại cô gần đây ngủ muộn quá. Bùi Úc không ở đây, mỗi buổi tối thời gian ngủ của cô lại càng ít hơn, bởi vì mấy ngày nay về nhà toàn ngồi nghiền ngẫm kịch bản đến tận khuya.
“Cô Khương.” Bên ngoài rất yên tĩnh, cô đi ra vừa vặn gặp mấy nhân viên làm việc.
Khương Khả Vọng ngại ngùng: “Họ đi đâu hết rồi vậy?”
“A, cảnh thứ ba chưa quay đâu ạ, đạo diễn Chu thấy cô ngủ thiếp đi nên bảo để cô ngủ thêm lát nữa, trước tiên quay cảnh đơn của Từ tiên sinh trước ạ.” Người kia chỉ về một hướng nọ.
Khương Khả Vọng nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi vội vàng chạy về hướng bên đó.
Cô đến bên ngoài sân, nhìn thấy một đám người nhốn nháo, mỗi người đều bận rộn thi hành nhiệm vụ của mình, cô thở hồng hộc dừng lại.
Bên trong đang tiến hành quay rồi, Chu Tư Phàm ngồi trước máy giám thị, quay đầu nhìn cô, ra hiệu cho cô không cần gấp. Cô liền thuận theo đứng yên đó, vua màn ảnh vừa quay xong một cảnh, Chu Tư Phàm cầm loa phóng thanh nói: “Qua.”
Mấy nhân viên làm việc đi lên, trang điểm lại, điều chỉnh đạo cụ, lại tiếp tục quay một cảnh khác. Từ ảnh đế đứng trước ống kính, gần như chỉ cần một giây đã đi vào trạng thái, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, đuôi lông mày cũng đều là diễn. Chu Tư Phàm gọi anh ta đến gần, thảo luận vài câu, một lần nữa quay lại, cảnh này cũng rất đơn giản đã qua rồi.
Khương Khả Vọng một lần nữa quan sát Từ TĩnhNgôn diễn, nhìn đến xuất thần.
Đây chính là mị lực của vua màn ảnh, Chu Tư Phàm nói chuyện với Từ Tĩnh Ngôn, trên mặt đầy vẻ khen ngợi, không khỏi khiến cho cô cảm thấy hâm mộ. Chỉ mong sự khen ngợi này một ngày nào đó cô cũng có thể đạt được.
“Khả Vọng.” Sau khi quay xong vài cái, Chu Tư Phàm gọi cô, cô mới ngượng ngùng đi đến, xin lỗi với ông ta và Từ Tĩnh Ngôn.
“Thực sự rất xin lỗi ạ, đạo diễn Chu, Từ tiên sinh, làm chậm tiến độ rồi ạ.”
Hai người đàn ông liếc nhau, đều cười cười, Từ Tĩnh Ngôn cầm cây quạt gió nhỏ nhỏ: “Không sao hết, không chậm trễ.”
“Mệt thì cứ nghỉ ngơi, cô cứ nói với tôi một tiếng, không sao cả.” Chu Tư Phàm khoát khoát tay, “Tôi cũng không phải người không biết lí lẽ như thế.”
Thợ trang điểm lại gần trang điểm cho cô, cô bắt đầu gia nhập vào quay, tiếp tục tiến hành. Cô không dám thất lễ, lấy ra toàn bộ trạng thái của mình nhập vào.
Cũng không phí mấy đêm, ngồi nghiên cứu kịch bản cũng khá có hiệu quả, hơn nữa quay chung với vua màn ảnh, số lần NG cũng ít hẳn đi.
Tìm được cảm giác, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, nhoáng một cái đã đến tối, Chu Tư Phàm lật qua sổ của đạo diễn: “Mọi người nghỉ một lát, còn mấy cảnh nữa chốc nữa quay chút, hôm nay có thể kết thúc công việc sớm.”
Đám người hoan hô rồi lập tức giải tán, Khương Khả Vọng quay người đi, lại bị ông ta đơn độc gọi lại: “Khả Vọng.”
“Đạo diễn Chu.” Cô quay lại, đi đến bên cạnh ông, cúi người nghe.
“Cháu bỏ ra rất nhiều thời gian, tôi nhìn ra được.” Chỉ còn hai người họ nên Chu Tư Phàm lại trở nên hòa ái dễ gần, “Đừng áp lực quá, cháu đã làm tốt rồi, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Dạ đạo diễn Chu, cháu biết rồi ạ.” Cô khiêm tốn nghe.
Ông đẩy cho cô một cái ghế ngồi, thuận miệng nói: “Mấy ngày nay Bùi Úc không ở Hồng Kông sao?”
“Anh ấy đi Singapore ạ.” Khương Khả Vọng ngồi xuống.
“Tôi biết rồi, trước khi cậu ta đi có đến nói với tôi, bảo tôi chiếu cố cháu.” Chu Tư Phàm như có điều suy ngẫm, “Đúng rồi, hai người lĩnh chứng rồi sao?”
“Dạ rồi ạ.” Khương Khả Vọng nghe Chu Tư Phàm nói đủ thứ thế, tâm tình rất phức tạp, lập tức nói, “Đạo diễn Chu, cháu không cần chiếu cố đâu ạ, ngài không cần hạ yêu cầu với cháu xuống…”
Cô không biết phải nên nói tiếp như thế nào, bởi vì cô nhìn thấy đạo diễn Chu đang cười.
Vốn chỉ là muốn tâm sự chút thôi, Chu Tư Phàm không nghĩ tới cô lại nghĩ đến phương diện này, cười một lúc lâu: “Sẽ không, đương nhiên là sẽ không rồi.”
“Chẳng qua là cảm thấy rất tốt thôi, hai năm trước tôi đã biết cháu rồi.” Ông nói, “Bùi Úc một mực vô cùng để ý tới cô, bây giờ lĩnh chứng rồi, rất tốt.”
“Khả Vọng, thực ra tôi rất xem trọng cháu, cháu rất hiếm có.” Chu Tư Phàm nói, rồi gật gật đầu xác nhận, “Hiếm có, ừ.”
Nói chuyện với đạo diễn xong, ngược lại Khương Khả Vọng lại còn mù mịt hơn.
Lần đầu tiên nghe người ngoài nói có ấn tượng với cô và Bùi Úc, hóa ra là thế, so với tưởng tượng của mình thì khác nhau thật xa, tối thiểu cũng không bất kham như vậy.
Cô một mình ở trong trường quay phim, bước chân thong thả, chờ quay phim. Gió đêm hơi lạnh, gió thổi hiu hiu làm tóc trên trán cô rối tung. Đang nghĩ cả ngày không gặp Comilla, không biết chị ta đang làm gì, vừa muốn gọi điện thoại hỏi chút, cô đã đi đến chỗ mà người trong đoàn làm phim thường tới hút thuốc. Comilla đứng ở đằng sau kia, giữa ngón tay là một chút ánh lửa yếu ớt tỏa sáng.
“Ai, đạo diễn Chu nói chuyện với em xong rồi à, nói cái gì thế?” Comilla nghiêng đầu, nhìn thấy cô đến, cúi đầu nhìn thuốc lá trong tay rồi ngượng ngùng giải thích, “Áp lực lớn quá, thừa dịp Bùi tiên sinh không ở đây trong thủ thời gian mượn thuốc hút mấy cái.”
“Chỉ là khích lệ em chút.” Khương Khả Vọng đứng bên cạnh chị ta, “Áp lực lớn lắm à?”
“Mỗi ngày đều có rất nhiều lời mời tìm đến, chị cả ngày ngồi xử lí hết cái này đến cái nọ. Cũng là chuyện tốt, thể hiện rằng em đang đỏ lắm.” Comilla cười, như làm ảo thuật từ trên vành tai cầm xuống thứ gì đó, “Còn một điếu nữa, em muốn không?”
Khương Khả Vọng lắc đầu: “Không được.”
“Sao thế?” Comilla rất bất ngờ, “Bùi tiên sinh không ở đây, em lại thừa cơ tranh thủ thời gian hút cho đã nghiền à?”
Comilla nói xong cũng cảm thấy không đúng, người không đúng, nhân vật không đúng, trước kia người luôn xúi giục gây án không phải luôn là Khương Khả Vọng à? Cái người đứng đắn nói “Không được” này còn có phải là cô không thế?
“Không cần.” Kẻ từng là người xúi giục nói vậy, rất thờ ơ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bầu trời đêm.
Comilla đang nghĩ xem “Không cần” là ý gì, bỗng nhớ đến: “Hình như có một hồi không thấy em không hút thuốc lá, cai thật à?”
Chị ta không chú ý đến, nhẹ buông tay, điếu thuốc lá kia rơi xuống đất, vô thức nhìn nó rơi xuống nằm trên mặt đất.
“Để em.” Khương Khả Vọng không nhanh không chậm ngồi xuống, nhặt nó lên, cầm trong tay. Đúng lúc này, trước mặt ánh đèn tối sầm, một cái bóng dài đứng trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên nhìn.
“A, Bùi tiên sinh.” Comilla vừa nhìn thấy mặt, vội vàng dấu tàn thuốc ra sau lưng, âm thầm bóp vụn xuống thùng rác.
Nhưng không kịp, ánh mắt của Bùi Úc dừng lại tại trong tay Khương Khả Vọng rồi quét qua quét lại hai người, anh không nói gì đi đến chỗ họ.
Sao anh lại về rồi, không phải nói đi công tác một tuần à?
Comilla như gặp đại địch, trên mặt Khương Khả Vọng lại không có chút bối rối, cô cũng nhìn Bùi Úc, không có một chút ý định muốn giấu thuốc đi.
“Bùi tiên sinh, không phải như anh nhìn thấy đâu, Khả Vọng không hút, là giúp tôi nhặt thôi.” Comilla trán đổ đầy mồ hôi, luôn có cảm giác mình giải thích thế lại giống như bịt tai trộm chuông vậy, Bùi Úc tin chị ta mới là lạ.
“Xong việc chưa?” Không nghĩ đến rằng Bùi Úc đi đến trước mặt lại hỏi một câu như vậy.
Comilla chẳng kịp phản ứng, giống như gặp quỷ trừng mắt, đây là trước bình tĩnh rồi bão tố mới ập đến sau sao?
“Còn mấy cảnh chưa quay.” Khương Khả Vọng nhìn về phía chỗ quay phim, bên kia giống như đã bắt đầu chuẩn bị rồi, “Quay xong là hết việc rồi.”
Bùi Úc nói: “Vậy thì quay đi, anh ở ngoài chờ em.”
“À.” Khương Khả Vọng trong tay còn cầm điếu kia, cũng không trả lại cho người ta, Comilla nhìn bóng lưng xa dần của cô, có một loại tuyệt vọng khó giải thích.
“Bùi tiên sinh, điếu thuốc kia thực sự…” Comilla lại khó khăn mở miệng lần nữa.
Bùi Úc vỗ vỗ vai chị ta: “Được rồi, tôi biết.”
Khương Khả Vọng thuận lợi quay xong, dọc theo con đường trời tối người yên đi một đoạn ngắn, nhìn thấy chiếc xe mỗi ngày đều đến đón cô kia, mở cửa lên xe.
“Về sớm quá.” Cô nói.
Một từ “sớm” này là một từ hình dung rất trung tính, chỉ là trần thuật lại sự thật thôi, anh đúng là về sớm thật.
Chỉ là, nghĩ sâu thêm tầng ý nghĩa nữa thì giống như đang biểu đạt sự kháng cự vậy, hơi vi diệu.
Bùi Úc ngồi bên cạnh cô, tâm tính vẫn rất bình thản: “Ừm, đã xử lí xong việc rồi, nên về sớm chút.”
“Ừm… Hoan nghênh đã trở về.” Khương Khả Vọng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Hoan nghênh đã trở về, câu nói này là cái gì vậy chứ. Bùi Úc nhìn cô chằm chằm, khẽ cười.
Thật đúng là không còn lời gì để mà nói.
Anh cười xong, cũng không chịu cam tâm hỏi một câu: “Thật à?”
“Thật chứ.” Khương Khả dùng ngón tay gãi gãi chóp mũi, “Vất vả cho anh rồi.”
Anh hỏi: “Gặp được anh không thấy không vui chứ?”
Cô dừng một giây: “Vì sao lại nói thế?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt của cô thành khẩn vô cùng, anh đưa tay qua sờ lên đầu cô.
Hơi dùng lực một chút, cô giống như đầu con cún con, bị người ta sờ đầu từng cái từng cái, con ngươi thõng xuống vô cùng đáng thương. Bùi Úc bắt nạt cô đủ rồi mới thu tay lại, không so đo với cô nữa, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khương Khả Vọng chỉ lo nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mãi đến khi có một chiếc hộp vuông nhỏ để trước mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn, nghĩ ra.
“Anh nhớ là em vẫn luôn muốn đeo Omega, giúp em chọn một cái, nhé?”
Bùi Úc luôn là người nói được thì làm được.
Cô nghiêng đầu nhìn chữ Hi Lạp trên chiếc hộp, anh mở ra, lấy đồng hồ ở bên trong ra, nắm chặt tay cô, động tác dịu dàng đeo cho cô. Khương Khả Vọng lật mu bàn tay, muốn nhìn mặt đồng hồ một chút, cái đồng hồ nặng trĩu kia cũng thuận theo động tác của cô, lại trượt sang mặt khác.
Bùi Úc cầm lấy tay cô, đỡ mặt đồng hồ kim cương tinh xảo kia, ngắm nghía: “Gỡ hai viên ra là được rồi.”
Đã gỡ mấy viên trên đồng hồ rồi, dây đồng hồ cũng vẫn hơi rộng chút, cô so với lúc mới quen gầy đi không ít, cổ tay mảnh đến nỗi không đủ một nắm tay.
“Ừm.” Ánh mắt của Khương Khả Vọng và anh cùng dừng lại ở một chỗ, tiếp theo, tay được anh cầm lên, đặt bên môi.
Anh nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn nơi mu bàn tay cô.