Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa
Đăng vào: 12 tháng trước
Vội vàng thuê tạm căn hộ này, đồ dùng trong nhà đều đã cũ, chẳng hạn chiếc sofa cô đang nằm lên, lò xo hết đàn hồi chọc vào lưng đau nhói nhưng Quý Hiểu Âu lười đứng dậy, trong lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ thì điện thoại reo chuông.
Người gọi tới là quản lý nhà hàng mới được bổ nhiệm.
“Chị Quý, tôi đã điều tra công ty Phú Long khởi kiện chúng ta rồi.
Ngoài chúng ta, bên đó chuyên cung cấp hàng dài hạn cho ba nhà hàng khác, trong đó có hai nhà hàng do Lý Quốc Cường đứng tên.”
“Lý Quốc Cường?” Quý Hiểu Âu không còn mảy may cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa, cô lập tức ngồi dậy, “Quả nhiên có liên quan đến Tiểu Mỹ Nhân!”
“Đúng thế.”
“Vậy có cách nào để tôi gặp ông chủ của Phú Long một lần không?”
“Sáng nào ông ta cũng ăn sáng ở phòng trà Quảng Đông gần chợ hải sản.”
“Được, sáng mai tôi sẽ đi gặp ông ta.”
Ông chủ của Phú Long – Trần Phú Long là một gã đàn ông trung niên độ ngoài ngũ tuần, điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là cặp ria mép trông như râu chuột.
Quý Hiểu Âu đi qua mấy bàn, ngay lập tức đã nhận ra ông ta.
Cô lập tức đi tới, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện.
Trần Phú Long đang tập trung xử lý một cái chân gà, thấy có người ngồi vào bàn liền bực bội ngước lên, muốn xem ai là kẻ không biết điều, dám quấy rầy bữa sáng đến thần thánh cũng không thể xâm phạm của mình.
Song đập vào mắt lại là một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, khuôn mặt bực bội của ông ta chuyển sang hớn hở ngay tức khắc, trở mặt nhanh hơn diễn viên xuất sắc.
“Ôi chao, người từ trên trời rơi xuống à, có việc gì mà tới gặp tôi thế này?”
Quý Hiểu Âu mỉm cười nhìn ông ta, “Chú Trần, tôi cũng già rồi, chú khỏi cần vờ vĩnh nữa.
Tôi biết rõ chú là ai, còn tôi là ai, có lẽ trong lòng chú cũng đoán được rồi.”
Trần Phú Long gác đũa, dùng khăn giấy lau miệng rồi nhổ cặn thức ăn vào gạt tàn thuốc lá, xong xuôi mới ngẩng lên, nheo mắt đánh giá Quý Hiểu Âu: “Bà chủ mới của Một phần ba quả nhiên lợi hại! Quý đại tiểu thư nói đi, sáng sớm tìm tôi có chuyện gì?”
Quý Hiểu Âu rời tầm mắt sang bên cạnh khoảng 10cm để tránh bất cẩn nhìn vào đống cặn thức ăn trắng trắng vàng vàng kia, trong khi nụ cười trên môi vẫn vô cùng rạng rỡ: “Có lẽ trong lòng chú còn biết rõ mục đích tôi đến đây hơn cả tôi ấy chứ, tôi cũng không muốn nhiều lời lãng phí thời gian nữa.”
Trần Phú Long ngả lưng ra phía sau, tựa hẳn vào ghế rồi xòe rộng đôi tay, làm tư thế xin mời Quý Hiểu Âu nói tiếp: “Vậy mời cô cứ trình bày, tôi đang lắng nghe đây.”
Quý Hiểu Âu cũng không lòng vòng với ông ta nữa, cô nói thẳng: “Chú Trần, tôi tìm chú chỉ có một nguyên nhân duy nhất, tôi không hiểu tại sao Phú Long và Một phần ba hợp tác đã 3, 4 năm, quan hệ cũng coi như tốt đẹp, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút vấn đề nhỏ, chẳng hạn hải sản bên chú cung cấp không đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi, nhưng Một phần ba vẫn thanh toán đúng hạn, chưa bao giờ khất nợ tiền hàng.
Lần này chẳng qua anh Cẩn gặp chút sự cố, nhưng chúng tôi vẫn kinh doanh bình thường, chỉ xin lùi hạn thanh toán muộn ba tháng.
Theo tôi được biết, có những nhà hàng hợp tác với chú còn nợ chú tiền hàng hai năm, chú vẫn chịu đấy thôi.
Vậy nên tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc tại sao chú lại đưa đơn kiện Một phần ba ra tòa?”
“Tại sao hả?” Trần Phú Long cười khẩy, “Nợ phải trả, đó là lẽ đương nhiên.
Nếu bây giờ cô trả tiền tôi, tôi sẽ lập tức theo cô tới tòa đi rút đơn kiện!”
“Chú Trần làm nghề này cũng đã mười mấy năm, từ một chiếc thuyền cá nhỏ làm ăn lớn như bây giờ chẳng hề dễ dàng phải không? Tôi tin nếu chú thực sự là người quá nhỏ nhen thì cũng chẳng thể đi tới hôm nay.
Dù Một phần ba dạo này không được đông khách thì cũng từng là nhà hàng hải sản số một, số hai ở đây.
Chưa nói tới một ngày có thể trở mình thành công, chú sẽ mất một khách hàng lớn chất lượng tốt, chỉ cần nói đất Đường Cô này nhà hàng vô kể, công ty cung cấp hải sản cũng chẳng ít, ai có thể đảm bảo cả đời không xui xẻo bao giờ.
Chú không sợ người khác sẽ không hợp tác với chú nữa vì tận mắt thấy chú vô tình vô nghĩa với Một phần ba à?”
Cặp ria mép của Trần Phú Long khẽ nhếch lên, ông ta cười nói: “Quý tiểu thư thật có tài ăn nói nhưng lại hơi kém khoản nhân tình thế thái.
Như cô vừa nói, tôi đã làm nghề này mười mấy năm rồi, cái gì làm được cái gì không làm được tôi hiểu rõ, không mượn cô phải nhắc!”
Tuy bị mỉa mai, Quý Hiểu Âu lại không hề thấy xấu mặt, trái lại, cô càng tỏ ra chân thành hơn: “Đúng vậy, tôi biết chú là người hiểu lý lẽ nên mới muốn làm rõ có phải chú tố cáo Một phần ba vì một lý do bất đắc dĩ nào đó không? Tôi cũng muốn chú cho tôi biết, tôi phải làm thế nào chú mới đồng ý rút đơn kiện?”
Trần Phú Long đột ngột đứng dậy, “Hôm nay tôi còn có việc, xin lỗi.”
Quý Hiểu Âu cũng cuống quýt đứng dậy, giơ tay níu chặt tay áo ông ta, “Chú Trần!”
Trần Phú Long vẩy tay mấy cái cũng chẳng thoát được cái níu kéo của cô, ông ta đành cười khổ bảo: “Quý tiểu thư, nhìn cô cũng chỉ lớn hơn con gái tôi vài tuổi thôi, sao không tìm một công việc yên ổn mà làm ăn? Việc gì phải ra mặt kinh doanh nhà hàng chứ? Có câu nói thế nào nhỉ, à, người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Việc này không thể thương lượng được, trừ phi cô lập tức trả nốt tiền hàng cho tôi, bằng không tôi chẳng có cách nào, cũng không có lý do để rút đơn kiện về.
Trên mảnh đất này tôi không thể chỉ hợp tác với một mình nhà cô được, hiểu không?”
Ông ta đẩy mạnh Quý Hiểu Âu ra, mạnh đến mức khiến Quý Hiểu Âu loạng choạng vài bước, rồi bỏ đi không hề ngoảnh lại.
Nhìn theo bóng lưng ông ta, Quý Hiểu Âu nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối cùng đó rồi bĩu môi một cái, “Không có lý do? Được thôi, tôi sẽ tìm lý do cho ông!”
Thời gian này mặc dù việc kinh doanh không mấy suôn sẻ, doanh thu mỗi ngày thậm chí còn chưa bằng 30% so với thời điểm đắt khách nhất, nhưng vì mỗi ngày đều được nhận khoản chia từ doanh thu nên tâm lý nhân viên vẫn khá ổn định, các vấn đề hàng ngày đều được quản lý nhà hàng và quản lý tầng sảnh giải quyết tương đối ổn thỏa.
Các nhà cung cấp khác, ngoại trừ Phú Long, Quý Hiểu Âu đều đến tận nơi gặp gỡ, nói năng hợp tình hợp lý, các bên đều đồng ý vẫn giao hàng như bình thường, còn đặc biệt kéo dài thời gian trả tiền cho cô thêm ba tháng.
Sau khi xử lý vài việc lớn xong xuôi và tuần tra một lượt nhà hàng, thấy mọi việc vẫn diễn ra bình thường, Quý Hiểu Âu quyết định về Bắc Kinh ưu tiên xử lý khoản nợ của Phú Long.
Vừa về tới Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, phí chuyển nhượng và tiền thuê mặt bằng của Tự thủy lưu niên đã được chuyển vào tài khoản.
Tin nhắn này khiến cô có thể tạm thở phào nhẹ nhõm vì khoản đó cũng đủ trang trải chi phí hàng ngày của Một phần ba trong vòng nửa tháng.
Nhưng khoản tiền hàng bốn triệu bảy còn nợ Phú Long lại không kiếm được ở đâu, thứ duy nhất có thể đổi thành tiền mặt cô có trong tay chính là căn nhà bà nội để lại cho cô.
Thế là Quý Hiểu Âu lại tới công ty môi giới nhà đất, hỏi thăm giá cả và thời hạn mua bán.
Người môi giới nói rằng Bắc Kinh vừa áp dụng chính sách giới hạn số tiền mua nhà rất nghiêm ngặt nên căn nhà của cô chỉ phù hợp để kinh doanh buôn bán chứ không hợp để xây nhà ở, vả lại hiện đang là mùa thấp điểm của bất động sản, nếu cô không đồng ý với giá bán thấp hơn thị trường 20% thì trong khoảng một, hai tháng tới khó mà bán được.
Quý Hiểu Âu cảm thấy bất lực vô cùng.
Tình thế gấp rút, cứ tưởng bán nhà đã là hạ sách bởi cô vừa bỏ ra hai trăm ngàn tu sửa mới có thể thu được khoản phí chuyển nhượng spa kia.
Bây giờ nếu phải bán nhà, toàn bộ khoản thu đó sẽ biến mất.
Nhưng dù là thế cũng không cách nào giải quyết được mối lo của cô.
Quý Hiểu Âu đành để bên môi giới tạm thời đưa giá ba triệu rưỡi theo thị trường xem sao, nếu ít người quan tâm sẽ cân nhắc tiếp tục giảm giá xuống.
Đi ra khỏi công ty môi giới, Quý Hiểu Âu bối rối ngồi trên bồn hoa bên vệ đường, lúc này đây cô có cảm giác bản thân đang rơi vào đường cùng, cô đơn hiu quạnh.
Gã quản lý cũ Lưu Vạn Ninh ôm tiền bỏ trốn, qua điều tra, phía cảnh sát đã chính thức lập án nhưng hắn trốn đi đâu không biết, ở nhà chỉ còn cha mẹ già ngoài 70, hoàn toàn chẳng biết chút gì về việc làm cũng như hành tung của hắn.
Sắp tới thời gian mở phiên tòa xét xử vụ án Phú Long khởi kiện Một phần ba, mặc dù phía truyền thông tạm im ắng nhưng vì luôn nghi ngờ Lưu Vạn Ninh âm thầm cấu kết với Tiểu Mỹ Nhân Lý Quốc Cường, việc hắn ôm tiền bỏ trốn và Phú Long khởi kiện đều nằm trong liên hoàn kế, cộng thêm câu nói lần trước của Lý Quốc Cường, Quý Hiểu Âu không khỏi lo lắng Tiểu Mỹ Nhân có lẽ đang ấp ủ âm mưu xấu xa nào đó nhằm giành lấy Một phần ba.
Giờ đây cô rất muốn gọi điện cho Nghiêm Thận xin giúp đỡ.
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt đầy khinh bỉ và coi thường của chị ta, suy nghĩ này lại lập tức tan biến.
Chống cằm ngẫm nghĩ hồi lâu, cô rút ví tiền trong túi xách rồi lấy bức ảnh của Nghiêm Cẩn trong đó ra, tay súng trong ảnh đeo kính bảo vệ, hai tay bồng khẩu súng trường, chăm chú theo dõi mục tiêu ngoài ống kính.
Kiên định, bình tĩnh, trầm lắng, tất cả phẩm chất đàn ông cô thích đều hội tụ trên bức ảnh này.
“Anh nhìn đi, xem anh để lại cho em cục phiền phức gì nè!” Cô lẩm bẩm nói với bức ảnh, “Em mà bán nhà thật, chắc cả đời mẹ sẽ chẳng quan tâm em nữa đâu.
Nhưng nếu không bán, còn cách nào để gã đó tha cho mình chứ? Anh tự ra đây mà giải quyết đống phiền phức kia đi, em không muốn quan tâm nữa đâu!”
Nghiêm Cẩn giữ nguyên gương mặt nghiêm túc, nào có thể trả lời câu hỏi của cô.
Quý Hiểu Âu gượng cười rồi cất ví tiền vào túi xách, đứng dậy đi bộ về.
Cứ đi như vậy rồi tới khi tình cờ ngước lên, Quý Hiểu Âu mới phát hiện bản thân lại đi thẳng theo hướng về nhà ba mẹ theo bản năng, cô đã đi xa đến mức có thể nhìn thấy tòa chung cư trước mắt rồi.
Cô đứng trên vỉa hè, định cười bản thân nói một đằng nghĩ một nẻo, thì ra khi gặp khó khăn, chỗ dựa muốn tìm nhất vẫn là vòng tay ba mẹ, thế là khóe mắt cay xè, nước mắt thi nhau tuôn chảy.
Cô giơ tay muốn lau đi nhưng nước mắt ngày càng tuôn ra mãnh liệt.
Như thể đó là động tác bật công tắc khiến mọi lo âu và buồn tủi những ngày đã qua trào dâng, cô vội bụm miệng, sợ bản thân không kiềm chế được mà bật khóc lu loa trên con đường đông người qua lại này.
Song, những tiếng nức nở vẫn lọt ra qua những ngón tay.
Cuối cùng cô quay người, quay lưng về phía người đi đường khóc thỏa thích một phen, thứ tuôn trào không chỉ nước mắt mà còn là áp lực và nỗi khổ đau trong lòng.
Khóc xong, Quý Hiểu Âu có cảm giác bản thân như được tẩy sạch từ trong ra ngoài, thâm tâm nhẹ nhõm, có thể tiếp tục đối mặt với mọi tình huống bất ngờ và khó khăn phía trước.
Lau khô nước mắt, vừa ngẩng lên cô bất ngờ trông thấy có một người đứng bên cạnh, đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Người đó mặc áo dạ trắng rất hợp với thời tiết hiện tại, mái tóc dài được búi lỏng sau ót, gương mặt xinh xắn xen lẫn vẻ dửng dưng, chính là cô gái chơi đàn cô gặp ở phòng hát mấy tháng trước.
Quý Hiểu Âu rất ấn tượng với cô gái này, bệnh quên mặt của cô cũng biến đi đâu mất, mặc dù mới gặp một lần cũng khó quên hình dáng, thậm chí còn nhớ rõ tên chị là May.
Chỉnh đốn lại đầu tóc và quần áo, Quý Hiểu Âu mỉm cười gượng gạo: “Chị May sao lại ở đây thế?”
May chỉ sang tòa nhà ba tầng đối diện, “Hôm nay tốp ca có hoạt động, chị vừa đỗ xe xong thì thấy em.”
Bấy giờ Quý Hiểu Âu mới nhận ra tòa nhà đối diện chẳng hề xa lạ với mình, đúng là nơi cô đã vô tình đi qua hồi tháng một.
Hôm ấy Quý Hiểu Âu bị tiếng ca thu hút mà bước vào, rồi gặp cô gái tên May này.
Không ngờ lại gặp phải người quen lúc nhếch nhác thế này, Quý Hiểu Âu không khỏi xấu hổ, cô vội giải thích: “Vừa rồi em… haiz, chị cứ coi như không thấy gì đi vậy.”
May bước tới khoác tay cô, “Một lát nữa họ mới tới, chúng ta có thể nói chuyện trong khoảng 20 phút, em muốn đi lên trên không?”
Từ lần gặp trước Quý Hiểu Âu luôn có cảm giác cô gái này là người mang nặng tâm sự, tuy đôi mắt hằn rõ vẻ u sầu không thể che khuất nhưng cũng ẩn chứa sự trầm tĩnh của người nhìn rõ thế sự.
Khi cô ấy nhìn bạn, đôi mắt có sức mạnh khiến bạn lập tức trấn tĩnh và cảm thấy bình yên, chính vì thế lúc đầu Quý Hiểu Âu mới nhầm lẫn tưởng chị là người của giáo hội.
Được mời, Quý Hiểu Âu đồng ý ngay, hoàn toàn không có ý định từ chối gì cả.
Căn phòng không người vẫn chẳng chút thay đổi.
May mở nắp đàn piano, tùy tiện nhấn vài phím rồi hỏi: “Em muốn nghe chị đàn hay muốn nói chuyện?”
“Đàn đi ạ.” Quý Hiểu Âu nói, “Đàn khúc Tonight I celebrate my love lần trước có được không ạ?”.
Truyện Điền Văn
Ánh mắt May bỗng vụt sáng, “Em thích bài đó à?”
“Trước kia em không có ấn tượng lắm nhưng một lần nghe chị đàn, em lại thấy nó rất hay.
Gần đây em đang gặp chút khó khăn, lại nhớ tới bài này, nhất là lời ca của nó, cảm giác thật sự… Em không giỏi diễn đạt, chỉ cảm thấy thế sự thay đổi khó lường, đời người ngắn ngủi, khi còn có thể yêu nhau thì mỗi ngày đều đáng để chúc mừng như dịp kỷ niệm.”
Ngón tay May lướt trên các phím đàn, đàn lên câu đầu tiên rồi dừng lại, thở dài nói: “Phải, mỗi lần gặp nhau đều là cửu biệt trùng phùng, mỗi lần rời xa có thể cả đời sẽ chẳng thể gặp lại nữa, cuộc đời vốn là một sự xa cách kéo dài, thời gian tươi đẹp nhất đều tiêu tốn vào việc đi lại trên đường.
Nhưng vì nó quá dài, lại có nhiều sự việc xen vào nên chúng ta thường sẽ vì những việc nhỏ mà quên đi việc lớn.”
Lúc này chẳng biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Quý Hiểu Âu dường như trông thấy ánh nước long lanh trong đôi mắt của May.
Chị nhìn xuống, tiếng đàn piano lại vang lên, “Tonight I celebrate my love for you…”
Lúc sau hai người không nói gì với nhau nữa, Quý Hiểu Âu nghe chị đàn liên tục hết bài này tới bài khác, mặc dù còn chẳng biết tên khúc nhạc nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc cô hoàn toàn bị lôi cuốn bởi những giai điệu phát ra dưới ngón tay người đó, khiến người ta không khỏi nhớ lại thời gian đẹp nhất trong đời đã qua.
Các cô gái trong đoàn hợp xướng lục tục xuất hiện, May chuyển sang đàn một bài thánh ca, các cô gái liền tập trung xung quanh chiếc piano, khẽ ngâm nga theo tiếng đàn.
Quý Hiểu Âu lặng lẽ lùi lại, cầm chiếc điện thoại May để gần đó bấm số của chính mình để lưu lại số điện thoại của May, sau đó cô âm thầm rời đi, không cần câu nệ chào tạm biệt chị.
Trên đời có một thứ gọi là “tương phùng tương tri” (1), tựa như kim phong ngọc lộ, vì đã từng trải qua một vài điều giống nhau, có một vài suy nghĩ và cảm xúc giống nhau, nên không cần dùng nhiều ngôn ngữ.
(1) Ý chỉ hai người gặp nhau, tuy không cần lời nói, cũng đủ hiểu lòng nhau..