Đăng vào: 11 tháng trước
Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Khoảnh khắc bị mất đi giọng nói, tôi thật sự rất sốc và sợ hãi. Cũng chính vào lúc đó, tôi mới ý thức được người đang đứng trước mặt mình vốn dĩ chẳng hề dịu dàng, điềm đạm và nhã nhặn như cách mà chàng vẫn thường hay thể hiện.... Ngược lại, Bóng ma có vẻ thô bạo và cáu kỉnh như một con thú đang trên đà mất đi sự kiểm soát.
Tôi chợt nhớ tới lời cảnh báo trước đây của Madame Giry. Dẫu cho đôi chân chàng đã bước ra khỏi lồng sắt trong rạp xiếc, thì khốn thay linh hồn chàng vẫn ngày càng méo mó như thể nó sẽ bị giam cầm nơi ngục tù vĩnh viễn. Yêu một kẻ hiếu chiến như thế, sự tổn thương bao giờ cũng nhiều hơn so với sự dịu dàng mà anh ta dành cho bạn.
Hiềm nỗi, khi nhìn vào hàng mi run rẩy cùng ánh mắt giá buốt nhưng sâu thẳm bên trong là sự yếu đuối của chàng...... tim tôi bỗng trào dâng sự xót thương và buồn khổ vô bờ, bởi lẽ giờ phút này đây, suy nghĩ đầu tiên trong tôi vẫn là mong muốn có thể dang tay ôm lấy chàng vào lòng.
Khi mà tôi chẳng cách nào trách cứ chàng nửa lời, hoặc thậm chí là nổi giận vô cớ với chàng. Tôi thật sự không biết, giữa tôi và chàng ai mới là người vì yêu mà điên dại.
Tôi thở dài, tiến về phía trước định hôn chàng.
Nhưng trông chàng có vẻ kích động, vội lùi về sau một bước dài: "Đừng tới đây." Dưới quầng sáng nhạt nhòa, đôi đồng tử của chàng vì cảnh giác mà co cụm thành một đường hẹp dài, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập.
Tôi không ngờ Bóng ma phản ứng mạnh đến thế, nhất thời sững sờ, lúng túng không biết làm thế nào.
Nếu tôi có thể nói chuyện, những hiểu lầm này có thể hóa giải triệt để chỉ bằng một câu nói, song, tiếc là không thể... thậm chí tay tôi còn bị mảnh lụa đen trói buộc, tôi chẳng thể bước đến ôm lấy chàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng cuống cuồng như một con thú bị mắc bẫy, thỉnh thoảng lại liếc tôi bằng ánh mắt u ám.
Cuối cùng, chàng cũng bước nhanh về phía tôi, nắm lấy cổ tay rồi kéo tôi áp sát vào người chàng: "Khi chưa được tôi ra lệnh, không được phép di chuyển lung tung." Nói xong câu này, hơi thở Bóng ma cũng dần ổn định lại: "Nếu còn có lần sau, tôi sẽ trừng phạt em tức khắc."
Bóng ma không kiềm chế sức mạnh, cổ tay tôi thoáng chốc đỏ một mảng. Còn chưa kịp lấy hơi, Bóng ma đã cúi xuống hôn tôi, e dè liếm môi tôi. Nụ hôn nhẹ nhàng như thế, nhưng tôi vẫn sợ chàng nóng nảy cắn tôi một nhát thật đau.
Cổ tay ban đầu vốn chỉ hơi phiếm đỏ, sau khi bị chàng hôn, liền trở nên thâm tím. Tôi thấy Bóng ma bỗng ngẩn ra, thở gấp liên hồi, sau đó áp trán vào mu bàn tay tôi.
Hơi thở nóng hổi như muốn thiêu đốt đầu ngón tay, Bóng ma mím chặt môi, như đang cố kiềm chế cảm xúc xao động trong lòng mình lúc này.
Khán phòng hoàn toàn hỗn loạn, khắp nơi vang lên tiếng nghi ngờ bàn tán và tiếng lật kịch bản sột soạt. Người duy nhất có vẻ bình tĩnh giờ đây là nhạc trưởng. Ông ta đứng phía trên dàn nhạc, vẫn giữ vững tư thế, đều đặn lắc chiếc gậy chỉ huy.
May mắn thay, sau khi đoạn interlude kết thúc, Bóng ma cũng bình tĩnh không ít. Chàng ôm lấy eo tôi, cúi đầu, để chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau: "Đừng sợ." Rõ ràng là một lời an ủi, nhưng giọng điệu lại cứng ngắc như mệnh lệnh không cho phép chối từ.
"Thuốc chỉ có tác dụng tạm thời, tôi sẽ không làm phương hại đến em."
Chàng nhìn thẳng vào mắt tôi: "Đừng sợ tôi."
Tôi thấy trong mắt chàng sự kinh hoảng và nỗi đau tột cùng, chắc hẳn chàng đang rất lo sợ. Thật buồn cười làm sao, so với việc Bóng ma có làm hại đến tôi, thì tôi lại càng sợ chàng sẽ tổn thương chính mình. Suy cho cùng, Bóng ma đã rơi vào trạng thái mất lý trí, tôi sợ chàng sẽ làm những chuyện khiến dư luận phẫn nộ như kiếp trước, rồi lại một lần nữa trở thành một hồn ma bị mọi người xua đuổi.
Điều khiến tôi an tâm phần nào là sự chú ý hiện tại của Bóng ma dường như chỉ tập trung vào tôi. Chàng thậm chí không thèm để ý đến mấy tiếng la ó ồn ào dưới khán đài. Điều này khiến tôi cảm thấy có chút ngọt ngào nhưng cũng rờn rợn tóc gáy.
Bấy giờ, dàn nhạc tấu lên khúc dạo đầu trong màn thứ hai của The Sheperdress. Tôi đã đoán đúng, màn đầu tiên quả nhiên đã bị lược bỏ. Khi vũ công lần nữa xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt và động tác của Bóng ma đã khôi phục như thường, mọi thứ dường như lại trở về đúng hướng.
Song, cớ sao sự bất an trong tôi lại ngày càng khuếch trương, chẳng lẽ do tình tiết trong màn thứ hai này hay sao?
... Sau khi khúc aria của nam chính kết thúc, anh ta sẽ nhốt nữ chính vào trong chiếc lồng ư?
Bóng ma nâng cằm tôi lên. Lúc này, tôi mới chợt phát hiện thân thể chúng tôi đang dính chặt vào nhau, đặc biệt là phần dưới... gần như là khít khao. Tôi cực kỳ xấu hổ, rối trí đặt tay lên ngực chàng, muốn tách hai thân thể ra xa.
Bóng ma bèn liếc tôi, dùng một tay giữ chặt lấy lưng tôi, vẻ mặt không hài lòng ấn người tôi về phía trước: "Ai cho em cử động?"
Cả hai cận kề đến mức tôi có thể nghe rõ mồn một nhịp tim rối loạn và mạnh mẽ đang dội từng hồi trong ngực chàng. Vì khoảng cách quá gần, chân tôi phải giẫm lên đôi giày da của chàng mới có thể đứng vững. Vành tai và hai má tôi nóng đến bỏng rát, nhưng chàng thì lại coi đó như là một lẽ hiển nhiên, cứ y rằng tôi và chàng thân mật thế này là một chuyện quá đỗi thường tình.
Tuy nhiên, ngoài việc ôm eo tôi thì Bóng ma cũng chẳng có hành động gì quá đáng. Ngược lại, tôi mới là người đỏ mặt, tim đập thình thịch và đầu gối thì run rẩy chỉ vì một hành động tùy ý của chàng.
Sau khúc dạo đầu ngắn ngủi, Bóng ma cúi đầu xuống, dùng răng nới lỏng tấm lụa satanh mỏng quấn quanh cổ tay tôi. Nhịp tim của tôi cũng theo từng động tác của chàng mà trật trưỡng, chòng chành. Bóng ma nắm lấy bàn tay tôi, mở từng ngón tay ra rồi đặt lên xương lông mày chàng: "Em biết mà, tôi sinh ra không xấu xí như thế."
Xương chân mày của chàng thực sự giống với bộ đầu lâu, gầy gò và nhô hẳn ra ngoài. Thoáng chốc, tim tôi giống như bị một thứ gì đó đâm sầm vào đau nhói.
Bên dưới xương chân mày, là hốc mắt.
Hốc mắt Bóng ma sâu một cách bất thường. Vì vậy mà đôi mắt chàng trời sinh như bị lẩn khuất trong bóng tối.
"Em biết mà, tôi sinh ra không phải để sống trong bóng tối."
Đến sống mũi.
Sống mũi của Bóng ma bị che bởi một chiếc mặt nạ trắng, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chiếc mặt nạ đó.
"Tai nạn đó khiến tôi bị mọi người ruồng bỏ."
Là đôi môi.
"Ai cũng coi tôi như một con quái vật, cho rằng tôi là một con thú đang đứng trước họng súng của kẻ thù."
Những tưởng Bóng ma sẽ hát trọn khúc aria, nào ngờ hành động tiếp theo của chàng là nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi bất ngờ đẩy tôi ra phía sau sân khấu: "Nhưng em biết đấy, tôi không phải dã thú, cũng chẳng phải quái vật."
Nếu như có thể hét lên thì chắc chắn tôi đã hét thật to. Tầm nhìn quanh tôi bỗng xoay chuyển nhanh chóng, giây tiếp theo, vài đôi tay xuất hiện và nắm chặt lấy tôi. Quay đầu nhìn lại, thì ra là các vũ công. Một chiếc màn đen dùng để thay quần áo dựng lên trước mặt tôi, một đôi tay giúp tôi cởi bỏ chiếc váy đỏ, một đôi tay khác giúp tôi uốn mái tóc.
Đôi khi, để tiết kiệm thời gian, trang phục có thể được thay đổi ngay trên sân khấu, nhưng tựu chung, diễn viên phải được thông báo trước và có sự chuẩn bị sẵn sàng. Làm gì có ai giống như chàng, chẳng nói chẳng rằng đã đẩy tôi ra phía sau rồi tùy ý để người khác thay đồ thế này.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi trừng mắt với Bóng ma. Chẳng ngờ, nét mặt của chàng lúc này đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, cặp mắt ánh lên vẻ thỏa mãn lạ kỳ, như thể sắp tới sẽ xảy ra việc gì đó mà chàng rất chờ mong.
Ai đó chòng vào người tôi khung váy xương cá voi rồi thít chặt lấy eo tôi. Đôi găng tay cụt ngón giờ đã được thay thế bằng một đôi găng tay dài bằng ren trắng. Bộ váy trơn màu trắng khi nãy tôi thay ra ở phía sau hậu trường giờ đã được mặc trở lại lên người.
Một đóa hồng vàng rực được ai đó nhét vào bàn tay tôi. Trên đầu bỗng dưng thấy nặng trĩu, tôi chưa kịp ngước nhìn xem đó là thứ gì thì trước mắt đã bị che phủ bởi một lớp vải trắng mỏng te như màn sương. Sau khi nhận thức rõ cách ăn mặc của mình, tim tôi đập nhanh đến nỗi có thể làm vỡ tung màng nhĩ.
Những tấm bình phong đã được gỡ xuống và đèn trên sân khấu bật sáng. Nhìn xuyên qua tấm vải mỏng, tôi thấy Bóng ma đang cười với tôi, ánh mắt lộ rõ sự chiếm hữu kỳ lạ, từng bước từng bước đi thẳng về phía này.
Máu nóng sôi trào giống như dòng nham thạch, đang ào ạt tuôn đổ đến từng bộ phận trên cơ thể. Cả người từ hốc mắt đến khoang ngực, không chỗ nào là không cảm thấy đau nhức cùng nóng rực. Vòm miệng tôi rát bỏng đến mức phải kìm nén một cách liều lĩnh mới có thể không bật thốt những tiếng nghẹn ngào.
Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng tôi lúc này. Thậm chí nếu có thể nói được, tôi cũng chẳng thể thốt lên nổi lời nào.
Giờ đây, tôi chợt hiểu ra tất cả biểu hiện kỳ quái của Bóng ma, bao gồm cả việc tại sao chàng lại mất kiểm soát và kích động đến vậy. Bởi ngay lúc này đây, tâm trạng của tôi và chàng hoàn toàn giống nhau.
Nếu xâu chuỗi lại tất cả những việc mà Bóng ma đã làm trong suốt ba năm qua: sự biến mất của chàng, thân phận của Hearst, những vở diễn trong rạp xiếc, buổi tuyển vai cho vở "The Sheperdress", tấm vé mời xem "Kẻ hai mặt", vạch trần danh tính của mình trước mọi người,... và cả việc làm cho tôi mất đi giọng nói, ước chừng cũng vì chuẩn bị cho một màn trước mắt.
Nếu như tôi không yêu chàng, đây quả thực là cái bẫy mà tôi không cách nào phản kháng, chỉ có thể thuận theo sự dẫn dắt của Bóng ma để rồi rơi vào đó một cách bất lực.