Đăng vào: 12 tháng trước
Người dịch: Hoa Linh Linh
Lâm Tầm Thanh, tôi là Kiều Khê.
Tôi thích cậu.
1.
Lâm Tầm Thanh, hôm nay là ngày cậu kết hôn.
Hôm ấy tôi đang đắp mặt nạ, điện thoại bỗng như bị giật, rung dữ dội trên bàn trà.
Điều này chỉ đồng nghĩa với hai việc, một là biên tập viên của tôi lại giục nộp bản thảo, hai là nhóm chat bạn đại học mà chúng ta đều ở trong đó có tin tức bùng nổ.
Điều duy nhất tôi không nghĩ tới là, tin tức này liên quan đến cậu.
Một giao diện H5, ấn vào liền có hai chú gấu nhảy múa, trong “khúc nhạc kết hôn” của hộp nhạc, ảnh cưới của cậu và Thẩm Dữu từ từ hiện ra.
Tôi nhất thời quên mất nên nhìn mặt cậu trước, hay là nhìn dòng “Trăm năm hoà hợp” to lớn kia trước rồi.
Một lúc lâu sau, tôi mới tiêu hoá được những tin tức sớm muộn sẽ xảy ra trong nhận thức của mình này.
Tôi nhìn khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ của cậu, cũng khắc sâu từng chữ “Trăm năm hoà hợp” vào trong lòng, sau đó giống như các bạn học khác, ấn vào bảng điều tra ở cuối trang giao diện, điền vào “bảng điều tra ý kiến tham dự hôn lễ”.
Tôi nhất định sẽ đi, cho dù hôm đó trời có rơi dao xuống.
Tôi thoát khỏi giao diện H5, toàn màn hình trong nhóm chat đã bị “Trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử” oanh tạc, tôi bấm vào ảnh đại diện của cậu, gửi cho cậu một hồng bao.
Lời chúc trên hồng bao cũng tầm thường như “trăm năm hoà hợp” vậy.
Chắc chắn là tôi đã bị bốn từ ấy tẩy não rồi.
Một lúc sau, cậu nhận hồng bao, gửi qua một icon khuôn mặt cười, dặn tôi: “Hôn lễ nhất định phải đến đấy nhé.”
Tôi hỏi cậu: “Ở lễ cưới có phù rể nào đẹp trai mà vẫn còn độc thân không?”
“Có có có, mỗi người một anh!”
Ngay sau đó, cậu lại hỏi: “Vẫn còn độc thân à?”
Tôi đã cân nhắc đắn đo, chọn lọc từ ngữ, cho dù là dấu chấm câu cũng không hy vọng nó sẽ gây ra gánh nặng cho cậu.
Thế là tôi trả lời: “Đang xem mắt, gần đây gặp được một người không tệ.”
Cậu nói: “Thế rất tốt nha, cũng mong chờ tin vui của cậu.”
Tôi gửi một khuôn mặt cười có lẽ chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, cuộc trò chuyện này liền không bệnh mà chết.
Ngày hôm đó mặt nạ đã dính trên mặt tôi cả tiếng đồng hồ, đông cứng lại, tôi phải mất rất nhiều sức lực mới có thể rửa sạch nó.
Tôi cảm thấy thìa bột mặt nạ đã bị lãng phí này nên tính lên đầu cậu.
2.
Để đi dự đám cưới của cậu, tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước.
Tôi bỏ thói quen thức khuya, dậy sớm tập thể dục, uống đủ tám cốc nước mỗi ngày, kiểm soát chế độ ăn uống, đắp mặt nạ ngày hai lần sáng tối.
Trần An Na qua nhà tôi, bị cuộc sống như tu luyện khổ hạnh của tôi doạ cho sợ hãi không dám nhận mặt: “Kiều Khê, cậu chịu phải đả kích gì sao?”
“Lâm Tầm Thanh sắp kết hôn rồi.”
Trần An Na trợn trắng mắt: “Cậu ấy kết hôn, lại không phải là cậu kết hôn nha.”
“Dù sao thì những người có mặt ở đám cưới cũng đều là bạn đại học, trạng thái không tốt một chút sẽ khiến cho bọn họ nghĩ những năm qua tớ sống rất khổ sở.”
Trần An Na nhìn tôi, thật lâu không lên tiếng, một hồi sau, cô ấy vẫn không nhịn được: “Cậu không thể trực tiếp thừa nhận là cậu vẫn còn thích Lâm Tầm Thanh được à?”
Lâm Tầm Thanh, tôi cảm thấy không thể nói như thế, năm tháng và núi sông sớm đã làm hao mòn duyên phận của chúng ta đến mức chỉ còn lại một vài ký ức mong manh vụn vặt, thậm chí tôi còn không thể phân biệt rõ thứ tôi nhớ mãi không thể quên ấy là cậu, hay là sự cố chấp cho rằng mình nhớ mãi không thể quên được cậu trong những năm qua nữa.
Chín năm trước, vào học kỳ hai năm lớp mười, khi ấy tôi đã để ý đến cậu.
Đó là một buổi chiều không thể bình thường hơn, đến nỗi hiện tại hồi tưởng lại, tôi đã không thể nhớ được thời tiết hôm ấy thế nào, tôi để kiểu tóc ra sao và mặc bộ quần áo gì nữa.
Tôi đang chọn những cuốn tạp chí mới ở lối vào cửa hàng văn phòng phẩm, Trần An Na và Tạ Thanh Thạch đang tranh cãi ầm ĩ vì chuyện buổi tối ăn gì.
Xe đạp của cậu ổn định dừng lại bên lề đường, cậu chống chân xuống đất, hét lên với chủ hiệu sách một tiếng: “ đã về chưa ạ?”
Tôi không hiểu tại sao mình lại giơ tờ tạp chí trên tay lên trước ông chủ, ngơ ngác trả lời một câu: “Đến rồi.”
Cậu sững sờ một chút, cười nói “Cảm ơn” sau đó dựng xe vào lề đường, đeo chiếc cặp quai chéo ở phía sau, bước lên vỉa hè rồi đi tới.
Tôi đã ghi nhớ cậu như vậy, có lẽ bởi vì cậu cũng thích , có thể là bởi vì khoảnh khắc cậu mặc áo sơ mi trắng bước về phía tôi, tôi cảm nhận được cảm giác tim đập loạn nhịp không biết tên, giống như có một ngày tôi thức đêm canh chừng để ngắm một bông hoa quỳnh nở.
Vào giây phút nụ hoa nở ấy, thế giới liền nứt ra, những vì sao lấp lánh rơi xuống.
Sau đó, tôi không ngừng không ngừng “vô tình gặp” cậu.
Trên hành lang, văn phòng, sân thể dục, quầy bán đồ ăn vặt, căng tin.
Tôi và cậu học khác lớp, phòng học vừa hay nằm ở hai đầu của tầng nên để “vô tình gặp” được, tôi không thể không dùng đến vô số mưu kế nhỏ.
Lần thành công nhất trong đó là khi tôi vừa hay may mắn thi được thứ hạng ngay sau cậu.
Chỗ ngồi cho kỳ thi tháng của trường sắp xếp theo thứ hạng, tôi được ngồi vị trí phía sau cậu như ý nguyện.
Kỳ thi tháng đó, tôi nhìn cổ áo gọn gàng sạch sẽ của cậu, nhìn khuỷu tay chống lên bàn và đầu gối bất giác rung lên khi gặp những đề bài đơn giản của cậu.
Nhìn tóc, gáy, cổ và dái tai của cậu.
Chỉ quên duy nhất việc nhìn bài thi của mình.
Lần thi đó tôi thất bại thảm hại mà trở về, qua một kì thi tháng nữa tôi mới có thể kéo lại thành tích, ngồi cùng phòng thi với cậu.
Khi điền đơn đăng ký nguyện vọng đại học, tôi không thương lượng với bất kì ai, chỉ thông qua tin tức hỏi thăm nghe ngóng được từ tình báo đặt vào lớp cậu mà trực tiếp điền giống hệt theo nguyện vọng của cậu.
Lâm Tầm Thanh, có thể cậu không biết, lúc học lớp mười, thành tích môn toán của tôi đứng cuối lớp.
Để được ngồi cùng phòng thi với cậu, sau khi tự học buổi tối về nhà, tôi còn phải học thêm toán hai tiếng.
Có một lần gần đến kỳ thi tám trường kết hợp năm lớp mười hai, bài thi môn toán của tôi làm vô cùng kém, cầm bài thi hơn chín mươi điểm trên tay, mọi ý niệm đều đã hoá thành tro tàn.
Tôi là người bố mẹ ly hôn, mẹ tái hôn ra nước ngoài cũng chưa từng rơi lệ, nhưng vào ngày hôm ấy, tôi đã khóc suốt hai tiếng đồng hồ vì hoang mang lo sợ “mình không thể vào cùng một trường đại học với Lâm Tầm Thanh”.
Nếu như cậu còn nhớ, cậu đã nhận được một cuộc gọi không có tiếng vào ngày nhận được giấy báo nhập học.
Cậu nói một tiếng “alo”, đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó là âm báo bận.
Hôm đó tôi đã lấy hết can đảm gọi cho cậu, thật ra là để tỏ tình với cậu, nhưng vì quá kích động nên đã không cẩn thận chạm vào nút tắt.
Tôi không có dũng cảm để gọi lại lần nữa, tôi tự an ủi bản thân rằng không sao, nếu đã có thể học cùng một trường đại học với cậu thì tôi sẽ có nhiều vô tận cơ hội để nói với cậu tâm ý của mình.
—— Nếu như lúc đó, tôi có thể biết sớm hơn một chút rằng sau này sẽ không bao giờ còn cơ hội và dũng khí để nói câu “tôi thích cậu” này với cậu nữa, tôi nhất định sẽ nhặt lại chiếc điện thoại bị ném xuống giường lên, trịnh trọng bấm từng con số điện thoại của cậu.
Cậu nói: “Alo.”
Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh, tôi là Kiều Khê.
Tôi thích cậu.”
Rất lâu rồi.
3.
Mùa hè ở Vũ Hán vừa nóng lại vừa khô.
Khi mới đến tôi không thể nào thích nghi được, khắp người mẩn ngứa, trên mặt nổi mụn.
Trong học viện, các bạn học đến từ khu vực bờ biển phía đông nhanh chóng kết thành nhóm nhỏ, đi khắp các con phố ngõ hẻm ở Vũ Hán chỉ để tìm một nhà hàng có hương vị quê nhà chính tông.
Lâm Tầm Thanh, tôi đã thân với cậu vào thời điểm này.
Cậu tham gia câu lạc bộ khoa học viễn tưởng của trường, tôi cũng tham gia theo cậu, cùng nhau mở rộng và làm lớn mạnh câu lạc bộ ít người quan tâm chú ý đang trên bờ vực tan rã bất cứ lúc nào này.
Vào thời điểm đó, còn chưa nổi tiếng và được yêu thích, Lưu Từ Hân vẫn chưa giành được giải thưởng Hugo, LIGO cũng chưa phát hiện ra sóng hấp dẫn.
Câu lạc bộ khoa học viễn tưởng của chúng ta bốn khoá gộp lại cũng chưa đủ hai mươi người, tất cả đều dựa vào hội trưởng Lương Tùy An khổ cực chống đỡ.
Hoạt động của câu lạc bộ là mỗi tuần đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng sau đó chia sẻ lại những cảm nhận sau khi đọc.
Cậu rất thích vế trước, vế sau cậu xin miễn cưỡng từ chối.
Vậy nên mỗi tuần tôi đều phải viết hai bài cảm nhận ở những góc nhìn khác nhau, đôi khi quan điểm thậm chí còn hoàn toàn trái ngược.
Tôi đã “phân thân” tròn một năm, vào học kỳ hai năm nhất, Lương Tùy An chuẩn bị xuất ngoại, câu lạc bộ khoa học viễn tưởng cuối cùng vẫn giải tán.
Vào ngày tuyên bố giải tán, câu lạc bộ đã dùng số tiền duy nhất bao một phòng nhỏ của rạp chiếu phim tư nhân, chiếu , trong sự thương cảm kỳ lạ, mọi người mặc ý cười lớn.
Sau khi xem phim xong thì tụ tập ăn uống, một nhóm sinh viên giỏi của khoa vật lý và toán học uống đến say mèm, miệng phun ra đều là “lưỡng tính sóng-hạt”, “biến đổi Fourier”, “Hủy diệt trái đất chuyên quyền bạo ngược, thế giới thuộc về tam thể.”
Lương Tùy An cầm một cốc bia to đến mời tôi, nhìn cậu ngồi phía đối diện đang trò chuyện với một đàn anh khoa vật lý, anh ấy hỏi tôi: “Kiều Khê, em định khi nào thì nói với cậu ấy?”
Tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cứ nghĩ là mình đã che giấu rất tốt.
Lương Tùy An cười nói: “Em giúp cậu ấy viết bài cảm nhận cả năm trời, nếu đổi thành thư tình thì đến mười Lâm Tầm Thanh cũng bị em nắm lấy rồi.”
Tối hôm ấy, Lương Tùy An có một sự đa cảm sầu muộn như nhà thơ vậy.
Anh ấy nói: “Kiều Khê, em nghĩ đời người có bao nhiêu cơ hội để em có thể lãng phí hết lần này đến lần khác?”
Lâm Tầm Thanh, tôi không ngờ câu nói này của Lương Tùy An lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Hôm đó tan cuộc vào sáng sớm, cả thành phố được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp màu cam nhạt huyền ảo.
Khi đến trước tòa nhà Dật Phu của trường, cậu dừng lại, không cùng chúng tôi đi về khu ký túc xá nữa.
Gương mặt cậu mang theo ý cười bẽn lẽn mà tôi chưa từng thấy qua, cậu nói muốn đợi một người cùng ăn sáng.
Lúc đó, tôi nghe thấy rõ trong lòng vang lên tiếng động như lớp băng đóng lại trên mặt hồ bị nứt ra, lạnh lẽo mà lanh lảnh.
Mọi người vô cùng tò mò về người cậu đang đợi, tất cả đều ở lại muốn gặp một chút.
Cậu hết cách đành quay người đi, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Giọng cậu dịu dàng mà ôn hoà, tựa như đang nói chuyện với một con nai bị giật mình trong rừng vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao vừa nhìn liền có thể nhận ra người ta đang yêu.
Nó quả thực quá rõ ràng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng tựa như tràn đầy màu sắc.
Mười phút sau, một cô gái tóc dài vội vã chạy tới, hơi thở hổn hển xin lỗi mọi người.
Cậu rất tự nhiên cầm lấy tay cô ấy: “Đây là Thẩm Dữu.”
Cho dù có ghen tị thì tôi cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Dữu thực sự là một cô gái xinh đẹp và thu hút.
Cô ấy học khoa tiếng Anh, cậu đã gặp cô ấy trong lớp học môn tự chọn của trường.
Sau đó, mọi người đều gọi Thẩm Dữu là “Quả Bưởi Lớn”(1), cô ấy cũng thuận thế đổi biệt danh trên tất cả các trang mạng xã hội của mình thành “Quả Bưởi Lớn của Lâm gia”.
(1)Tên của Thẩm Dữu (沈柚), 柚子 là quả bưởi, vậy nên mọi người gọi Thẩm Dữu là 大柚子 tức quả bưởi lớn.
Lúc trước mình để Đại Dữu Tử (đúng hán việt) vì nghe quả bưởi lớn nó cứ kì kì:)) nhưng thôi giờ đổi đúng nha.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Dữu, tôi liền biết mình không thể nhân lúc sắp đến thời hạn giao bài tập, lấy lý do cậu nợ tôi “năm mươi bài cảm nhận” để bảo cậu giúp tôi dựng phim.
Không thể trên đường đến câu lạc bộ khoa học viễn tưởng mang cho cậu một cốc sữa tươi nha đam ngon nhất Vũ Hán.
Không thể lẽ thẳng khí hùng gửi tin nhắn wechat cho cậu mà chẳng cần lý do khi có phim khoa học viễn tưởng nào đó vừa công chiếu nữa.
Lâm Tầm Thanh, tôi biết cậu ba năm, làm bạn với cậu một năm.
Trong một nghìn ngày, tôi có vô vàn cơ hội để nói tâm ý của mình với cậu, nhưng mà hết lần này đến lần khác, với những lý do như “đợi mụn lặn rồi”, “đợi quầng thâm biến mất rồi”, “đợi thay váy đẹp rồi” thế này mà dùng hết toàn bộ.
Cậu nói xem, đây có phải là báo ứng của sự trì hoãn hay không?
4.
Lâm Tầm Thanh, vào kỳ hai năm ba, cả khoá chúng ta đi Bắc Kinh thực tập.
Chúng ta không làm cùng công ty nhưng cách nhau rất gần.
Tôi dẫn đầu đến Bắc Kinh trước, sau khi thu xếp ổn thoả rồi liền tiện thể giới thiệu người trung gian mà tôi quen biết cho người chưa tìm được phòng là cậu.
Ai biết được người trung gian này là một nhân viên mới vào công ty, sau khi nhận tiền “cọc một trả ba” cậu chuyển khoản liền bị công ty triệu tập gấp để đi tham gia khóa đào tạo kín trước, hai ngày không mở điện thoại.
Trong hai ngày, cậu gọi vô số cuộc mà không được, tưởng là gặp phải kẻ lừa gạt nên không thể không gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình.
Tôi bị doạ cho hoá đá ngay tại chỗ, tôi hoang mang lo sợ, mất bình tĩnh rồi nói một tràng lộn xộn không đầu không đuôi.
Sau đó, khi cậu liên lạc lại được với bên trung gian, cậu nói lúc ấy tôi đã báo hết số thẻ và mật khẩu thẻ ngân hàng cho cậu ở trong điện thoại, trong thẻ có tám ngàn nhân dân tệ tôi làm thêm kiếm được đều giao cho cậu.
Trong điện thoại cậu cười mắng tôi ngốc: “Có chuyện gì to tát đâu, có thể báo cảnh sát mà.
Cậu mau đổi mật khẩu thẻ ngân hàng đi.”
Tám ngàn tệ đó là tài sản cuối cùng của tôi.
Lâm Tầm Thanh, cậu không biết sao, nếu như vì mối quan hệ với tôi mà cậu phải chịu bất cứ tổn thất gì, tôi sẽ cảm thấy áy náy tội lỗi cả đời.
Ở Bắc Kinh, tôi đã gặp cậu năm lần, nhưng đều không phải là gặp riêng.
Lần đầu tiên là mọi người cùng nhau đi ăn lẩu cừu, cậu gặm hết bốn cái chân cừu, tôi uống hết một bình trà sữa Mông Cổ, hai chúng ta no đến không thể đi nổi, ngồi liệt trên ghế vỗ bụng, giống hệt như phần tử cặn bã xã hội ăn với nhau vậy.
Lần thứ hai, mọi người cùng nhau đi công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm hoa anh đào, biển người đông nghịt, chúng ta sợ bị lạc nên gào to gọi nhau.
Cậu nói hoa anh đào ở đây rất bình thường, không đẹp bằng một nửa hoa ở trường chúng ta.
Hôm đó, tôi đã chụp trộm một bức ảnh của cậu, hiện tại vẫn còn lưu trong máy tính của tôi.
Lần thứ ba, bạn học cùng lớp tổ chức sinh nhật, chúng ta đến quán bar uống rượu.
Người pha chế đưa lên cho chúng ta ly cocktail có ngọn lửa ở phía trên, nếu không uống hết trong một hơi, rượu sẽ nhanh chóng cháy hết.
Cuối cùng tôi vẫn là trơ mắt nhìn rượu biến mất trong ngọn lửa, còn cậu cầm cái ly rỗng nói với tôi, đồ nhát gan.
Đúng vậy, Lâm Tầm Thanh, cậu nói đúng.
Lần thứ tư và thứ năm phức tạp hơn ba lần trước.
Lần thứ tư, lúc đó tôi tan làm trở về phòng trọ, vừa chuẩn bị tắm thì nhận được cuộc gọi của cậu.
Cậu đang tăng ca, không thể rời khỏi công ty trước mười một giờ, cậu nhờ tôi, lần đầu tiên khẩn thiết như vậy: “Có thể giúp tôi đến ga tàu đón Thẩm Dữu không, cảm giác phương hướng của cô ấy không tốt lắm.”
Tôi đồng ý không chút do dự, mặc lại bộ quần áo đã cởi ra, ngồi tàu điện ngầm hơn năm mươi phút để đến đón Thẩm Dữu ở ga tàu cao tốc.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Dữu liên tục cảm ơn tôi.
Cô ấy ngồi tàu năm tiếng đồng hồ, lớp trang điểm và đầu tóc có chút rối loạn.
Tôi vuốt vuốt lại mái tóc còn chưa kịp chải vì vội ra ngoài của bản thân, xoay khuôn mặt xanh xao vô thần của mình đi, nói với cô ấy: “Là chuyện nên làm thôi mà.”
Ngày hôm sau, tôi đặc biệt gọi một tiền bối mà tôi quen ở công ty cùng nhau đi ăn.
Tôi cười và không nói gì trước những lời hỏi thăm quan tâm của các cậu, thế là các cậu liền mặc nhận tiền bối ấy chính là người yêu tôi mới bắt đầu hẹn hò ở Bắc Kinh.
Tôi thấy Thẩm Dữu rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tôi không biết nên cảm ơn sự tín nhiệm quá quang minh chính đại của cậu với tôi, hay nên chê cười vì sự nhạy cảm của cậu với Thẩm Dữu quá không nhạy bén nữa.
Lâm Tầm Thanh, điều mà cậu không biết là, vào ngày cậu bảo tôi đi đón Thẩm Dữu ấy, đáng lẽ tôi cũng phải tăng ca, nhưng vừa đúng lúc đến kỳ sinh lý của tôi nên chủ quản đặc biệt cho phép tôi về nhà nghỉ ngơi sớm.
Trên đường đưa Thẩm Dữu về chỗ cậu ở, tôi đã bị tàu điện ngầm khiến người ta tuyệt vọng của Bắc Kinh chèn ép và gần như sụp đổ tại chỗ.
Bụng tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng tôi biết mình không thể khóc trước mặt Thẩm Dữu.
Lần thứ năm, đó có lẽ là một trong những trải nghiệm thê thảm nhất trong ký ức của cậu, nhưng đó lại là một kỷ niệm mà mỗi lần nghĩ tới tôi đều cảm thấy chưa thoả thích.
Một nhóm chúng ta đi đến vùng ngoại ô chơi, buổi tối không tìm được chuyến xe trở về, cả tin chiếc xe dù do một doanh nghiệp gần đó gọi, cuối cùng bị vứt lại trên đường, điện thoại hết pin, xung quanh không một bóng người.
May mà cảm giác phương hướng của cậu khá tốt, chúng ta đi bộ năm cây số trên con đường vào thành phố mới quá giang được một chiếc xe du lịch.
Để xua tan đi sự nhàm chán khi đi bộ, bốn người chúng ta thay nhau kể chuyện, cậu kể của Vernor Vinge.
Tôi sớm đã đọc qua cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này, không cảm thấy hay lắm, nhưng buổi tối hôm đó, nó đã trở thành câu chuyện khoa học viễn tưởng tôi yêu thích nhất.
Khi lên xe, mọi người đều mệt lử, ngủ thiếp đi trong đêm.
Tôi là người duy nhất còn thức, nhìn bóng lưng của cậu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian không dừng lại như tôi mong muốn.
Nó vẫn tiếp tục lao nhanh không ngừng nghỉ.
Đêm xuân Bắc Kinh gió lạnh như sương, hôm ấy tôi đếm được bốn trăm linh bảy cây trụ điện.
5.
Trước khi tốt nghiệp, tất cả mọi người trong lớp đều bắt đầu cuộc chiến đấu anh dũng và đẫm máu với luận văn.
Cậu thi nghiên cứu sinh lên Đại học Thanh Hoa thất bại liền trực tiếp đến Thâm Quyến đi làm.
Thẩm Dữu đăng ký học chương trình nghiên cứu sinh một năm ở Hong Kong, cậu quyết định đợi cô ấy tốt nghiệp rồi mới xem xét đến chuyện nơi ở lâu dài.
Sau khi buổi bảo vệ luận văn kết thúc, lớp tổ chức chụp ảnh tốt nghiệp.
Mọi người đều mặc áo phông trường, tôi không nhịn cười nhạo cậu, đồ ăn ở trường chán như vậy mà cậu cũng có thể ăn đến béo lên nửa vòng như thế.
Nhưng mà lúc đầu cậu gầy như vậy, béo lên nửa vòng kì thực là vừa.
Mọi thứ của cậu đều vừa vặn.
Trên bãi cỏ của Học viện Khoa học Sự sống, mọi người ngồi xổm thành hai hàng, nam sinh ngồi sau, nữ sinh ngồi trước.
Cậu ngồi phía sau tôi, nhân lúc nhiếp ảnh gia bấm nút chụp liền đặt một ngọn cỏ lên đầu tôi.
Sau đó cậu nói, chúng ta đều là “người sống sót” phiêu bạt ra ngoài của xã hội khoa học viễn tưởng.
Bức ảnh tốt nghiệp có cỏ trên đầu tôi này cậu sẽ cầm đi, chắc chắn sẽ giúp tôi tìm được một “chủ nhân” tốt.
Tôi mắng cậu đi chết đi.
Hôm đó, tôi tặng cậu một món quà, là bộ 《Tam thể》 đầy đủ có chữ ký của Lưu Từ Hân.
Cậu vô cùng kinh ngạc vui mừng, hỏi tôi làm thế nào có được.
Tôi nói, tôi có nhiều “cửa sau” lắm.
Thật ra, lúc Lưu Từ Hân có buổi ký tặng ở Hàng Châu, tôi đã xếp hàng bốn tiếng đồng hồ để xin chữ ký cho cậu.
Hôm đó Trần An Na và thanh mai trúc mã của cô ấy đính hôn nhưng tôi lại cho cô ấy leo cây.
Cậu quý trọng lại trân quý cất nó đi, cậu nói, đợi đến khi Lưu Từ Hân đoạt giải thưởng Tinh Vân rồi, cuốn sách này sẽ rất giá trị.
Cậu rất thích Lưu Từ Hân, cậu nói từ khi ông ấy lần đầu tiên đăng truyện ngắn trên tạp chí, cậu đã để ý đến ông ấy rồi.
Cậu thích tất cả những thứ ít người biết đến và hoan nghênh.
Bữa tiệc chia tay cảm ơn thầy cô trước khi tốt nghiệp có một loại không khí bi tráng “Túy tiếu bồi quân tam thiên tràng”(2).
Bình thường tôi không giỏi uống rượu, nhưng trong niềm hăng hái cả đời, tôi cũng đã uống nhiều hơn lượng rượu bản thân thường uống.
(2)Xuất từ câu 陪君醉笑三万场,不诉离殇/Bồi quân túy tiếu tam vạn tràng, bất tố ly thương” trong bài Nam hương tử của Tô Thức.
Ý nói chỉ cùng quân vương uống rượu, không nói lời từ biệt biệt ly.
Ở trong bài này tác giả đảo ngược chữ và đổi từ một chút nhưng ý nghĩa không thay đổi nha.
Trên đường trở về ký túc tựa như trời sập, đất lở vậy, trong tai vang lên tiếng vù vù, nhưng suy nghĩ của tôi lại sáng suốt lạ thường.
Lâm Tầm Thanh, tôi nghĩ, tôi phải gọi điện cho cậu.
Tôi ngồi xuống bụi cây bên rìa sân thể dục, lấy điện thoại ra, bấm bấm từng số của cậu.
Tôi say rồi, tôi không còn bất cứ lý do gì để cúp máy nữa.
Thế là tôi nghe thấy cậu cười gọi một tiếng “Kiều Khê”, cậu hỏi tôi sao lại gọi cho cậu vào giờ này, có phải tôi bị lạc trong trường rồi không.
Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh.”
Sáu năm.
Đủ để khiến cho những đỉnh núi trở thành dòng sông chảy xiết, để một hạt giống bay theo gió mọc lên thành cây, để cho đoạn cầu trong câu chuyện đi đến một kết thúc viên mãn.
Để những bông hoa anh đào của trường nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở.
Để yêu thương trở thành xa lạ, bạn tri kỷ sẽ tuyệt giao.
Để khuôn mặt từng sinh động tươi mới dần trở nên mờ nhạt khó phân rõ.
Nhưng vẫn chưa đủ để tôi tích góp được dũng khí trở thành kẻ xấu triệt để một lần, nói với cậu, chỉ là nói cho cậu biết.
Lâm Tầm Thanh, tôi thích cậu.
Rất lâu rồi.
Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh.”
Cậu trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong sự trầm mặc của cậu, tôi đọc được một dự cảm mơ hồ.
Cậu thực sự không biết sao? Hay là cậu biết nhưng im lặng không nói?
Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh, sau này Quả Bưởi Lớn đi Hồng Kông rồi phải giúp tôi mua đồ nhé.”
Cúp máy xong, tôi ngồi trong bóng tối sau bụi cây khóc không thành tiếng.
Tôi biết, quãng đời còn lại của tôi, sẽ chẳng bao giờ còn sáu năm như thế này nữa.
6.
Hôm đó tôi đang lướt weibo, mục tin tức mới đột nhiên xuất hiện một tin nhắn: 《Tam Thể》của Lưu Từ Hân đã giành được giải thưởng Hugo, giải thưởng đầu tiên ở châu Á.
Tôi kích động suýt nữa ngã khỏi ghế sofa, lúc chuẩn bị chia sẻ tin tốt này với cậu, tôi mới nhớ ra, ồ, Lâm Tầm Thanh, chúng ta đã tốt nghiệp rồi.
Nếu như là trước đây tôi sẽ nói với cậu, Lâm Tầm Thanh, không nhận được Giải thưởng Tinh Vân, nhưng đã giành được Giải thưởng Hugo rồi.
Cậu không được phép bán sách, bán đi liền tuyệt giao.
Sự thật là, tôi chỉ gọi cho Trần An Na.
Trần An Na hỏi tôi, Lưu Từ Hân đoạt giải, tại sao giọng cậu lại như cha mẹ chết vậy?
Lâm Tầm Thanh, cậu cũng chưa chắc đã vui như vậy, phải không? Thứ ít người biết đến và yêu thích mà cậu từng coi trọng như vật báu ấy, bỗng một ngày trở thành điểm nóng để công chúng đuổi theo.
Nhưng tâm trạng của cậu rốt cuộc ra sao, tôi đã không có cách nào biết được nữa.
Sau này, tôi thấy cậu chia sẻ lại tin tức này trên wechat, tôi dè dặt bấm “thích” cho cậu, xen lẫn trong một đống “thích”, lộ ra vô cùng an toàn.
Tiếp đó, cậu viết một câu trong phần bình luận: “Hủy diệt trái đất chuyên quyền bạo ngược”.
Không lâu sau, Lương Tùy An, người từ lâu đã ở ẩn tại Mỹ liền nói câu tiếp theo: “Thế giới thuộc về tam thể.”
Lúc này tôi mới biết Lương Tùy An đã trở về, cũng ký hợp đồng với công ty ở Thượng Hải.
Khi biết tôi sống ở Thượng Hải với mức lương chưa đến bảy ngàn tệ, Lương Tùy An kiên quyết ra tay giúp đỡ người nghèo.
Vị trí giáp cửa sổ của nhà hàng ở gần sông, phong cảnh rất đẹp, nhưng chúng tôi lại đang nói về những thứ không chút liên quan gì đến lãng mạn như giá nhà, sương mù, bảo hiểm.
Thời gian đã biến chúng tôi, những người bàn luận về bầu trời đầy sao, vũ trụ và động cơ warp(3) thành người lớn dung tục tầm thường.
(3)Động cơ warp là một hệ thống động cơ tàu vũ trụ siêu lý thuyết trong nhiều tác phẩm khoa học viễn tưởng, đáng chú ý nhất là Star Trek và phần lớn công việc của Isaac Asimov.
Sau hôm ấy, Lương Tùy An lại mời tôi rất nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối.
Ngày sinh nhật của Lương Tùy An hôm ấy, anh ấy nói sắp rời Thượng Hải để đến Bắc Kinh phát triển, nói tôi bất luận thế nào cũng phải gặp anh ấy, anh ấy có đồ cần chuyển cho tôi.
Cuối cùng tôi đã đến buổi hẹn để Lương Tùy An có thể thực hiện.
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc vali nhỏ, tôi mở nó ra, trong đó đựng một xấp giấy A4 in bài cảm nhận dày cộp.
Lương Tùy An lại lộ ra vẻ đa cảm sầu muộn của nhà thơ: “Lời thật lòng phải nói với người muốn nghe mới có tác dụng, em đoán xem Lâm Tầm Thanh đã từng đọc qua chưa?”
Tôi không muốn nói chuyện nữa.
Lâm Tầm Thanh, tôi cho rằng việc anh ấy đột ngột nhắc đến tên cậu trong khi tôi không có chút phòng bị nào là một loại xúc phạm.
Cuộc sống của tôi đã bị những điều vụn vặt lấp đầy, thực ra, tôi đã rất ít khi nhớ đến cậu.
Lương Tùy An nhìn tôi, giống như buổi tiệc giải tán câu lạc bộ khoa học viễn tưởng vài năm trước: “Kiều Khê, cùng anh đến Bắc Kinh đi.”
Tôi không đáp ứng Lương Tùy An, lý do là tôi không thể chịu được môi trường và khí hậu ở Bắc Kinh.
Lâm Tầm Thanh, tôi không chỉ không thể chịu được Bắc Kinh, mà tôi còn không thể chịu được bất kỳ nơi nào chứa đựng những kỷ niệm liên quan đến cậu.
Tôi vĩnh viễn không thể quên được ngày xuân năm ấy, tôi đã nhìn vào cửa kính ô tô, nhìn đường phố Bắc Kinh từ hoang vu vắng vẻ đến phồn hoa như thế nào, đếm hết hai mươi cây số, bốn trăm linh bảy cây trụ điện ra sao.
Lại sau đó nữa, LIGO phát hiện ra sóng hấp dẫn, trong nháy mắt, tất cả bạn bè trên wechat của tôi đều trở thành fan của khoa học viễn tưởng, cứ như thể vào ngày mùng một tháng bốn, họ cũng đồng thời trở thành fan của Trương Quốc Vinh vậy.
Trần An Na và Tạ Thanh Thạch cuối cùng cũng bước vào nấm mồ hôn nhân, tìm kiếm nơi chôn vùi tình yêu của họ.
Mẹ tôi ở nước ngoài xa xôi nghe được tin này, lần đầu tiên quan tâm đến việc riêng của tôi.
Tôi nói tôi không vội, muốn từ từ tìm.
Mẹ hỏi: “Con muốn tìm kiểu người như thế nào? Giống Trương Kế Khoa sao?”
Thế vận hội Mùa hè 2016 lần đó, Mã Long và Trương Kế Khoa đã trở thành người tình trong mộng của các thiếu nữ.
Tôi nghiêm túc chính trực nói: “Không, kiểu như Mã Long ấy ạ.”
Lâm Tầm Thanh, có thể cậu không biết, khuôn mặt của cậu có vài phần giống Trương Kế Khoa, vậy nên tôi phải cài đặt “Trương Kế Khoa” thành từ ngữ bị chặn trên mục tin tức weibo của tôi, nếu không lỡ tôi nhìn thấy nó một cái, sẽ không thoải mái cả một ngày.
7.
Trần An Na đã giúp tôi chọn trang phục đi dự hôn lễ, về vấn đề này, thẩm mỹ của cô ấy đáng tin cậy hơn tôi rất nhiều.
Khoảng thời gian cậu sắp kết hôn, quy luật làm việc và nghỉ ngơi như một nhà sư khổ hạnh của tôi đã tuyên bố thất bại triệt để.
Tôi bắt đầu mất ngủ, nhớ về quá khứ rồi lại nghĩ đến tương lai, nhưng dù là quá khứ hay tương lai, nó đều như một giấc mộng hão huyền chẳng thể nào chạm tới.
Cuốn nhật ký tôi viết đã bị mất sau nhiều lần chuyển nhà, mất đi bằng chứng, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ không quá đáng tin của mình để bổ sung thêm vào câu chuyện chín năm chẳng có chuyện gì giữa tôi và cậu.
Cuối cùng tôi mang theo tâm trạng hoảng loạn đến dự đám cưới của cậu.
Có rất nhiều bạn học cũ, nhưng trong bữa tiệc linh đình, ngoài xa lạ ra vẫn chỉ có xa lạ.
Năm tháng đổi thay, đã không phải là những năm tháng ban đầu nữa rồi.
Nhưng Lâm Tầm Thanh, cậu vẫn là cậu lúc ban đầu.
Trong nước mắt nhạt nhoà, tôi nhìn cậu kể về câu chuyện của cậu với Thẩm Dữu, nhìn từng bức ảnh chiếu sau lưng cậu, nhìn cậu và Thẩm Dữu trao nhẫn, nhìn cậu vén tấm khăn voan trắng của cô ấy lên và đặt một nụ hôn.
Tựa như đang xếp khối gỗ ngày đêm không ngừng nghỉ.
Vào khoảnh khắc này, nó chợt sụp đổ, như một thành phố không bao giờ có thể quay trở lại nữa.
Lâm Tầm Thanh, tôi biết duyên phận đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình đã hoàn toàn bị đánh mất.
Tiệc rượu kết thúc, cậu mở một bữa tụ tập chiêu đãi bạn bè cũ.
Lần này tôi không có quà tặng cậu nữa: “Tình bạn đều đã nằm trong hồng bao cả rồi.”
Cậu hỏi: “Có đủ dày không đấy?”
“Không nhiều không ít.”
Vừa đủ phân lượng chín năm..
truyện kiếm hiệp hay
Thẩm Dữu cười nhìn tôi: “Kiều Khê, khi nào cô kết hôn?”
Tôi chỉ có thể trả lời, sắp rồi sắp rồi, đang xem mắt.
Cậu nhiệt tình sốt sắng muốn giới thiệu tôi với những vị khách nam độc thân đang có mặt, tôi đoán không phải cậu không rõ tôi độc thân đến bây giờ có liên quan rất lớn tới cậu.
Nhưng những điều này không thể nói thẳng ra, vì vạch trần rồi sẽ chẳng còn tốt đẹp, cũng không còn trong sáng đơn thuần nữa.
Tôi cũng nhiệt tình vui lòng nhận lấy từng lời giới thiệu của cậu, trao đổi hàng chục tài khoản wechat mà sau này tôi sẽ xoá hết đi.
Cậu giữ bạn bè cũ lại ăn tối, tôi uyển chuyển từ chối rồi nói lời tạm biệt.
Cậu tiễn tôi xuống dưới nhà, mùa thu ở Thâm Quyến mát mẻ vừa độ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc váy của mình, chắc nó phải rất đẹp, có lẽ là vẻ đẹp mà tôi đã theo đuổi trong suốt chín năm qua để tỏ tình với cậu.
Cậu nói: “Nên ở lại thêm vài ngày nữa, ở Thâm Quyến chơi thật vui vẻ.”
Tôi nói, công việc bận, lúc rảnh còn phải viết bản thảo, quả thực không có thời gian.
Cậu nói: “Vậy được, tôi không tiễn cậu nữa, trên đường chú ý an toàn nhé.”
Tôi nói được.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến điều gì đó: “Lâm Tầm Thanh.”
Cậu nhìn tôi.
“Cậu vẫn còn thứ nợ tôi.”
“Cái gì?”
“Một muỗng bột mặt nạ.”
Còn có tấm ảnh tốt nghiệp cậu cầm nữa, tìm kiếm bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa tìm được “chủ nhân” ưng ý cho tôi.
Cậu lập tức cười.
Tôi bỗng ngẩn ngơ, ngỡ như trở về buổi chiều năm ấy, cậu ở ven đường, mỉm cười nhìn tôi đang cầm cuốn tạp chí khoa học viễn tưởng và nói lời cảm ơn.
“Kiều Khê, cậu vẫn khiến cho người ta không thể hiểu được như vậy.”
Tôi thản nhiên coi câu nói này như một lời khen ngợi.
Lương Tùy An có một câu nói rất đúng, lời thật lòng chỉ có tác dụng khi nói với người muốn nghe.
Cho nên Lâm Tầm Thanh, cậu không cần phải hiểu tại sao tôi lại khó hiểu như thế.
Cậu không cần phải hiểu sự kỳ quái lập dị, sự xấu tính, gặp cậu liền bảo sao nghe vậy đó của tôi.
Cậu cũng không cần biết, năm mươi bài cảm nhận tôi từng viết giúp cậu, khi ghép từ đầu tiên của mỗi bài lại, chính là một bức thư tình.
Lâm Tầm Thanh, trên tài khoản weibo phụ không có người theo dõi, tôi từng viết như thế này:
Có gió, có cây, có hoa, có cậu lướt qua dưới mái hiên nơi tôi đọc sách.
Cứ như vậy đi chàng trai yêu quý.
Chúc cậu hạnh phúc, cũng chúc phúc cho cô gái cậu yêu thương.
8.
Sau khi dự đám cưới của cậu về, Trần An Na ở bên cạnh trông chừng tôi ba ngày, một bước không rời, cô ấy sợ tôi xảy ra chuyện, nhưng cô ấy không biết rằng tôi là một kẻ nhát gan, đến một ly cocktail đang cháy cùng ngọn lửa tôi còn không dám uống, sao có thể đi tìm cái chết chứ.
Lâm Tầm Thanh, thực ra mùa đông năm ngoái tôi đã đến Thâm Quyến một lần.
Tôi giống như một kẻ biến thái vậy, lần lượt đi qua từng nơi cậu đăng trên wechat: Tiệm bánh trên đường về nhà, quán cà phê nuôi mèo quýt, bức tường đỏ viết không rõ số, một sân hoa giấy tím, cậu vẫn thích những thứ xuất sắc mà ít người biết đến kia.
Rời khỏi Thâm Quyến lúc rạng sáng, tôi có nghĩ qua việc tới gặp cậu nhưng lưỡng lự hồi lâu vẫn là không gọi đi, cuối cùng chỉ đi vòng qua công ty của cậu rồi đáp chuyến bay trở về.
Lần đầu tiên trong đời tôi được ngắm bình minh trên máy bay, sáng ngời, ấm áp, tôi bị thứ ánh sáng màu cam ấy chiếu chói mắt đến rơi lệ.
Lâm Tầm Thanh, tôi nhất định phải thẳng thắn, trong sáu năm cậu hẹn hò với Thẩm Dữu, tôi không chỉ một lần mong đợi cậu chia tay với cô ấy.
Nhưng cũng không chỉ một lần điều chỉnh khoảng cách giữa tôi và cậu, cho đến khi tôi hoàn toàn mờ nhạt khỏi cuộc sống của cậu, cho đến khi giữa chúng ta chỉ còn lại cái mác “bạn học cũ” cuối cùng.
Sự cao thượng và hèn hạ của tôi, đều là vì cậu.
Lâm Tầm Thanh, trong cuốn nhật ký tôi đánh mất, tôi đã viết ra hai giấc mơ của tôi có cậu.
Trong giấc mơ đầu tiên, chúng ta thức đêm làm bài tập, cuối cùng cũng nộp được bài kịp trước thời hạn.
Chúng ta đi ăn sáng, một tô mì dầu đỏ, một cốc sữa đậu nành nóng.
Đang ăn dở thì tôi phát hiện ra cậu đang nhìn mình.
Tôi hỏi cậu nhìn cái gì, cậu chỉ cười không nói.
Buổi sáng hôm ấy ánh mặt trời rất đẹp, giống như cảnh tượng bắt đầu của mọi câu chuyện vậy.
Trong giấc mơ thứ hai, chúng ta đang ngồi trên xe bus, tiếng xe cạch cạch, đi một quãng đường dài chưa từng dừng lại, cơ hồ không có điểm kết thúc.
Tôi hỏi cậu chúng ta phải đi đâu.
Cậu nói, chúng ta phải đi đến một cây cầu.
Cậu không biết tên của cây cầu nhưng khi nhìn thấy nó, cậu sẽ biết đó chính là cây cầu mà chúng ta đang tìm kiếm.
Mùa đông năm 2014, chúng ta đi xem.
Trên đường về, chúng ta nói về du hành thời gian.
Cậu nói, nếu như có thể du hành thời gian, cậu muốn quay trở lại thời điểm vũ trụ kết thúc, xem chân lý cuối cùng của thế giới là gì.
Còn tôi thì sao?
Lâm Tầm Thanh, nếu có thể du hành thời gian, tôi muốn trở lại mùa hè nóng nực tràn ngập tiếng ve kêu khi nhận được giấy báo nhập học ấy.
Tôi nhất định sẽ cầm chiếc điện thoại bị mình ném xuống giường lên, trịnh trọng bấm số của cậu.
Cậu nói: “Alo.”
Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh, tôi là Kiều Khê.
Tôi thích cậu.”
Rất lâu rồi..