Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi Dưới ánh trăng trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ, Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau”.
Trong thành phố hào hoa náo nhiệt, Hướng Viễn đã gạt bỏ mọi thứ để đi về phía ước mơ. cùng, cô đã cưới được người mà mình yêu thương và cũng có được vinh hoa phú quý mà cô vẫn hằng ao ước. Thế nhưng, ánh trăng trong ký ức chỉ tỏa sáng rực rỡ trong trái tim một mình cô, còn với anh, nó chỉ là những mảnh vỡ vụn mong manh. Cô đã từng giữ anh trong một góc tâm hồn mình, đã thực hiện từng nguyện vọng vì anh. Anh tiến lên từng bước, cô sẽ lùi từng bước…
Khi giấc mộng xa vời dưới ánh trăng năm nào bị chà đạp, trong tuyệt vọng, cô đã biến tình yêu mãnh liệt thành hận thù…
Ánh trăng tuy đẹp nhưng mãi mãi chẳng thể giữ lại bên mình. Còn Diệp Quân, người vẫn luôn quấn quýt yêu thương Hướng Viễn từ nhỏ, liệu có thể là ánh ban mai cuối cùng của cô không?