Đăng vào: 12 tháng trước
Sau mấy ngày tuyết rơi thì trời nắng, bầu trời cao trong xanh, thuần khiết không một tia tạp chất, đám mây cũng rất trắng. Với thời tiết này, Đỗ Lương Dạ đã gặp lúc ở quan ngoại. Năm đó, nàng cùng Vương gia xuất quan, lần đầu lĩnh hội phong thổ nhân tình, ban ngày thê lương mênh mông, ban đêm thâm sâu mạnh mẽ, nhiều người sợ nhất là bão cát nổi lên, nàng thì ngược lại ngủ rất ngon. Vì vậy Vương gia thường trêu nàng chính là kiếp trước của người Mãn.
A! Nếu thực sự là người Mãn cũng được, thì sẽ chẳng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Người Hán thường coi nàng là chó săn, người Mãn đối xử cũng không thật lòng với nàng là bao nhiêu. Thiên hạ một ngày an bình ổn định, người như nàng không thể tồn tại. Đương nhiên, bây giờ còn có Vô Song giúp nàng, nàng ngay cả Mộ Dung Thu Thủy cũng không dám đơn giản mà dựa vào, còn dám hy vọng Vô Song?
Mộ Dung Thu Thủy là người nàng yêu, điều này không thể nghi ngờ. Còn Vô Song, tạm thời cho là hắn thích nàng, nhưng hắn là người hai mặt đáng sợ, không chừng ngày nào đó lại phát tác. Bình thường thì rất tốt, đột nhiên lại đổi sắc mặt, càng về sau sự nham hiểm trong người càng lúc càng thâm sâu. Ngoài tính tình cổ quái ra, thường ngày đối xử với nàng rất tốt, mọi việc đều giành trước nói thay cho nàng những lo lắng, giành cho nàng những sự ưu ái, khiến cho bọn hạ nhân không biết ai mới là chủ tử. Nàng cuối cùng hiểu, sự ân cần này càng làm cho nàng bất an.
Rốt cuộc hắn thích cái gì ở nàng?
Tính tính của nàng rất xấu, cũng không dịu dàng hiền lành, không đoan trang thục đức, không biết nấu ăn, không tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ được mỗi tướng mạo khá hơn so với người khác, nhưng trên đời này nữ giai nhân sẽ có lúc già đi.
Nếu những mưu cầu của hắn đều hoàn hảo, thì hết lần này tới lần khác hắn đối với nàng đều là vô điều kiện, đó mới chính thức làm cho lòng nàng khó chịu. Cùng với việc lấy lòng một đứa trẻ, không bằng lấy lòng một đại nhân. Trong ngành nghề kinh doanh có một câu nói là: sống không bằng nấu chín. Nếu hôm nay nàng chỉ còn lại dung mạo mỹ lệ có thể lấy lòng người khác, vậy thì nàng nguyện lấy lòng Vương gia, đi làm phúc tấn trên danh nghĩa kia. Dù sao nàng với ông ta có hơn mười năm hồi ức. Nếu nhưng nàng là Na Tra, vậy thì ông ta chính là Thái Ất chân nhân của nàng, là tạo hóa tái sinh cho nàng, ông ta hiểu rõ tất cả về nàng, nàng ở trước mặt ông ta không cần ngụy trang, mượn cớ che đậy. Nàng chỉ cần trang điểm thật xinh đẹp, ngoan ngoãn yên lặng chờ đợi, không làm trái ý của ông ta…
Nàng nhớ tới hơn tháng trước đã gặp người cầm trong tay kim bài đắc sứ lệnh xá đặc biệt kia. Hắn nói, từ khi phản loạn nổi dậy tới nay, thân thể Vương gia vẫn không khỏe, Dự thân vương và Nhiếp Chính vương Nguyên phi trước sau qua đời ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta, tính tình ông ta trở nên nóng nảy, lại thêm chính sự phức tạp, sự tình khó tránh khỏi có điều sơ suất. Việc ở Mãnh Trì, tuy rằng để thoát vài người, nhưng đại đa số phản tặc đều bị tiêu diệt, công lao và khuyết điểm ngang nhau, Vương gia nói ông ta không truy cứu nữa, đây là chỉ dụ tự tay ông ta viết. Trầm ngâm chốc lát, hắn lại nói tiếp, ngươi từ nhỏ đã đi theo Vương gia, là người được Vương gia một tay bồi dưỡng, ông ta luôn có công lớn đối với gia đình ngươi, ngươi hẳn là biết phải làm sao rồi chứ.
Đỗ Lương Dạ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, xa xa vẫn còn điểm xuyết băng tuyết, phản xạ với ánh nắng tỏa ánh sáng óng ánh trong suốt, sắc trời xanh như ngọc bích chiếu vào mắt nàng. Chuyện quá khứ của hơn mười năm trước giống như dòng sông phẳng lặng chày qua trí óc của nàng. Nàng nhớ tất cả về ông ta, nét mặt nghiêm khắc lạnh lùng nhưng đối với nàng lại đặc biệt yêu thương, trên khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm đó thỉnh thoảng lại toát lên dáng vẻ sủng nịnh, trong lúc vô tình nàng đã bắt gặp vài lần.
Tạm thời lúc này bất luận sự đặc xá của ông ta là thật hay là giả, chỉ cần ông ta có ý cho nàng một cơ hội, nàng sẽ tuyệt không bỏ qua, chí ít cho thấy nàng vẫn còn có giá trị, có lẽ sau này có thể bị giam cầm vĩnh viễn, nhưng với tình huống lúc này nàng không quản nhiều được như vậy. Có lẽ cả đời này của nàng bị người ta hạ lời nguyền gì đó, nhất định phải cùng ông ta sinh tử, dây dưa không dứt. Nếu như đây là số mệnh mà nàng không thể chống lại, vậy thì hãy để cả đời nàng như tấm áo tơi quyết trí vì bản thân mình không chùn bước .
Qua hai ngày tìm được cơ hội thích hợp, nàng nói cho Vô Song biết.
Hắn cũng không tỏ ra kinh ngạc gì lớn, chỉ lịch sự mời nàng ở lại. Điều này làm Đỗ Lương Dạ thật bất ngờ, nàng tưởng rằng hắn sẽ làm khó nàng – bởi vậy có thể thấy nàng càng không bao giờ hiểu hắn. Có lẽ hắn thực sự biết nơi đám người Ôn Lương Thần đã rơi xuống, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng, hắn nhất định còn có mưu tính gì khác, nhưng những điều này giờ đã không còn quan trọng nữa.
Tiễn nàng ra khỏi thành ngày hôm đó, mây vần gió vũ.
Hai người dắt ngựa đi song song với nhau, không ai nói gì, trong rừng lá rụng rơi rào rào, thỉnh thoảng vang lên hai tiếng chim kêu lạnh lẽo, làm cho đất trời càng tịch liêu.
“Lương Dạ, ra khỏi thành Lạc Dương rồi, ngươi cần phải cẩn thận…”
“Ừ.”
“Lương Dạ, nếu như ta làm tổn thương ngươi, ngươi nhất định phải tin ..”
“Ta biết, ngươi so với ta càng khó xử hơn.”
“Lương Dạ, đời người luôn luôn muốn trăm sông đổ về một biển, đi trên con đường nào, thực ra cũng không khác gì nhau…”
” Có.”
“Hả?” Vô Song dừng lại nhìn nàng.
“Cái khác nhau là, ta đi có vui vẻ hay không? Có đôi khi, cùng một con đường, nhưng hai người lại khác nhau, tâm tình cũng sẽ khác nhau.”
“Đi cùng với ta, ngươi mất hứng sao?”
“Vui vẻ. Nhưng vẫn không đủ để chống đỡ ta đi hết con đường.”
Nàng nói xong hé miệng cười, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sự châm biếm. Vô Song trừng trừng nhìn nàng, oán hận nói: ‘Ta hận sự thẳng thắn của ngươi.”
Đỗ Lương Dạ phá lên cười, đôi mắt phượng dài cong lên như vầng nguyệt, chân mày khóe mắt lại long lanh sáng động lòng người. Vô Song bỗng nhiên ném dây cương nhào vào lòng nàng, khóc nức nở.
Cả người Đỗ Lương Dạ cứng đờ.
Nàng vô cùng hoài nghi, thiếu niên đang khóc trong lòng nàng có phải bị ma nhập rồi không, nếu không sao hắn có thể đem tình cảm phức tạp nhất của con người thu phóng như thường? Hắn tựa như một người có chí cương chí nhu mâu thuẫn nhau, là một yêu nghiệt. Cùng với đó, nàng phát hiện nước mắt của hắn quả thật cuồn cuộn như dòng nước, nếu không ngăn hắn lại thì sẽ không dừng.
Vì vậy, nàng đẩy hắn ra, nói: “Tuyết sắp rơi rồi, ngươi mau về đi.”
Vô Song không nói.
Nàng kiên trì khuyên nhủ hắn: “Ngươi xem, trời cũng sắp tối đen rồi, vùng hoang vu dã ngoại không an toàn, không phải ngươi sợ nhất là trời tối hay sao.”
Cuối cùng hắn ngước cặp mắt đẫm lệ lên, dùng loại ánh mắt không thể nào hình dung để nhìn nàng, nhưng Đỗ Lương Dạ không chút động lòng rút tay về, nàng nhảy lên ngựa, giơ roi đoạn tuyệt. Nhìn bóng nàng dần dần mất hút, ánh mắt Vô Song trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn vẫn còn dính nước mắt, nhưng đôi con ngươi thì đen kịt như hàn đàm, sâu không thấy đáy.
Thiên địa vắng vẻ.
Một bóng người như chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đất, vỗ tay cười nói:’Trên đời này rốt cuộc Thiên hạ Vô Song không còn ai làm bạn nữa.”
“Đúng vậy. Một người nếu như không thương ngươi, thì thực sự ngươi không có cách gì cả.”
Giọng nói của hắn phiền muộn, trên mặt đầy mâu thuẫn phức tạp, như là tiếc nuối, như là được giải thoát, trên khuôn mặt như tiên đồng kia lần đầu xuất hiện màu sắc suy sụp, do đó khiến cho hai loại khí chất buồn bã thất vọng và thanh quý cao hoa kết hợp hoàn mỹ với nhau. Nhìn hắn lúc này vừa yếu đuối, lại kiên cường.
‘Hai năm rồi, ta hầu như nghĩ ngươi đã thành công. Đến cuối cùng là cái gì khiến cô ta thay đổi chủ ý để rời bỏ ngươi?” Trong giọng nói của đối phương có vẻ hả hê.
Vô Song không hề tức giận, nói thật: “Đương nhiên là lệnh đặc xá của Đa Nhĩ Cổn. Gần đây nàng bình yên vô sự quay về, ta đã biết, nàng sẽ không ở lâu.”
Đối phương cất tiếng cười: “Nói như vậy, từ đầu đến cuối cô ta không hoàn toàn tin tưởng ngươi?”
“Nàng không tin bất cứ kẻ nào, thậm chí ngay cả bản thân nàng.”
“Vậy mà cô ta lại lựa chọn tin tưởng Đa Nhĩ Cổn.”
“Đó là bởi vì nàng biết mình còn có giá trị. Nàng rời khỏi ta không phải là nàng không tin ta, mà là ta không có cách nào để cho nàng thực hiện giá trị của mình. Mỗi người đều cần được khẳng định, yêu cầu của nàng lại đòi hỏi cần mạnh mẽ hơn.”
“Ha ha, vậy rốt cuộc cô ta có biết, ai mới là kẻ giết phụ thân cô ta không?”
Vô Song rốt cuộc xoay người lại, dùng đôi mắt trong trẻo mà sắc bén nhìn thẳng vào người đó, trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã tuyệt luân mang theo một nụ cười lạnh nhạt như mây khói, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Ngươi cho là ai là?”
Ôn Lương Thần nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, trong ngực lại nảy sinh cảm giác sởn gai ốc.
Nàng cố cười, lắc đầu tỏ vẻ không biết, toàn thân đề phòng.
Vô Song càng cười, đôi đồng tử thuần khiết như Quan Thế Âm.
Ôn Lương Thần không dám lơ là. Hai năm rồi, nàng càng ngày càng không biết thiếu niên trước mắt là người như nào. Hai năm trước hỉ nộ ái ố của hắn còn có có chút tìm ra, hiện giờ nàng hoàn toàn không nhìn ra, hỉ nộ vô thường. Hình như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi quan niệm đạo đức vô luân hoặc chính nghĩa tà ác, giết người chưa bao giờ thấy hổ thẹn hoặc tội ác, chiếm người yêu của bằng hữu cũng không cảm thấy có lỗi, giết sư phụ của bằng hữu cũng vậy, thậm chí còn…”
“Bà chủ Ôn, ta nhắc nhở ngươi.” Vô Song như nhìn thấu nàng, vì vậy mở miệng ngăn nàng lại: “Trên đời này người giết Đỗ đại nhân, chỉ có hai người, một người là ta, người kia chính là ngươi. Cho nên, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Thần sắc của Ôn Lương Thần thay đổi.
Mặt của nàng căng ra, đôi mắt mỹ lệ ngấn nước, đôi môi run run: “Cô ta căn bản không thương ngươi, ngươi vì sao còn muốn che chở cho cô ta? Ngươi có biết hay không, ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi? Ngươi có biết không, mấy năm nay ta sống thế nào, ta như chó hoang chạy trốn, lo lắng hãi hùng, chịu nhục, còn phải xu nịnh đám nam nhân thô bỉ, ngươi có biết ta đau đớn…”
“Nỗi đau của ngươi có hơn gì so với nỗi đau của ta, tuy nhiên là bởi vì biểu đạt của ngươi chỉ đặc sắc hơn người khác một chút.” Vô Song ngắt lời nàng, trong giọng nói chứa sự bình thản và lãnh khốc mà trước nay chưa từng có: “Trên giang hồ, trong lòng ai mà không có đau đớn? Ai mà chưa từng khốn khổ? Ngươi cho là Đỗ Lương Dạ không thống khổ sao? Ta nói cho ngươi biết, sự thống khổ của nàng tuyệt đối không kém so với ngươi, chỉ là nàng không nói ra mà thôi.”
Sự oán hận tràn ngập của Ôn Lương Thần bị Vô Song nói lại một tràng.
Vô Song nói xong không thèm liếc nhìn nàng một cái, tựa như không có người nào ở đó, tư thái ưu mỹ nhảy lên lưng ngựa, lao đi. Để lại một mình Ôn Lương Thần đứng ở trong khu rừng hoàng hôn mênh mông. Gió thổi phần phật qua khu rừng làm khắp bầu trời lá cây rơi rụng cuốn ào ào, đất trời hoang tàn lạnh lẽo.
Lúc này, Đỗ Lương Dạ đang giục ngựa đón gió, bôn ba vào kinh thành.
Nàng từ chối sự giữ lại của Thiên Hạ Vô Song, vĩnh biệt cuộc đời giang hồ huyết vũ tinh phong, vĩnh biệt năm tháng trẻ trung ngang ngược, quyết định tìm một nơi nương tựa cho cuộc đời yên bình ổn định. Nàng tưởng tượng vô số giả thiết về mình trong thời gian tới, nàng có thể tưởng tượng kết quả xấu nhất thì cũng không đến mức là một phu nhân trong một ngôi nhà cao cửa rộng, trong sự chờ đợi cạn kiệt, dần dần biến thành một cái bóng dài u ám, cho đến khi tan biến không còn gì nữa.
Nàng duy nhất không thể ngờ chính là, số phận đôi khi lại không do mình làm chủ, trời xanh không thương nàng. Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn giờ này đang dẫn đầu các vương công đại thần ra ngoài săn bắn, ba ngày sau, ông ta ốm chết tại Khách Lạt Thành.
(End)