Phong Hàn Thần! Đời Này Anh Chỉ Có Thể Thuộc Về Em
Đăng vào: 12 tháng trước
"Tôi mang hai dòng máu nhưng là người gốc Trung. Tôi sang Pháp du học và làm việc đã 6 năm. Cũng vừa được công ty bổ nhiệm về đây để làm việc. Mong nhận được sự trợ giúp từ mọi người." - như đoán được ý mọi người, cô chủ động giới thiệu.
Tất cả mọi người trong phòng họp à ừ mấy tiếng rồi nhanh chóng giới thiệu bản thân cũng như chức vụ với cô.
Sau đó cô được đưa đến bộ phận kinh doanh để làm quen.
"Giới thiệu với mọi người đây là giám đốc kinh doanh mới. Mọi người hãy chào mừng cô ấy nào."- trưởng phòng nhân sự dẫn cô vào giới thiệu.
"Chào mọi người. Tôi vừa nhận chức nên còn cần nhờ mọi người giúp đỡ. Mọi người có thể gọi tôi là Anine hoặc Cố Hạ Mẫn đều được."- cô khách sáo nói.
Rào rào rào!
Mọi người vỗ tay chào mừng cô.
"Vậy giám đốc Cố từ từ làm quen. Tôi xin phép đi làm việc."- trưởng phòng nhân sự khẽ chào cô.
"Vậy không phiền trưởng phòng nữa. Cảm ơn ông."- cô cũng lễ phép chào ông.
Trưởng phòng nhân sự rời đi, cô quay lại nói:
"Vì tôi chỉ vừa đến nên còn nhiều thứ chưa quen. Thời gian này mong rằng chúng ta sẽ vui vẻ làm việc với nhau. Vậy bây giờ có thể cho tôi gặp các trưởng nhóm hay không?"
"Là chúng tôi! Tôi là trưởng nhóm 1 Lý Huệ An. Hai người còn lại lần lượt là trưởng nhóm 2 và 3 Tô Bích Hà và Tần Nhi."
Ba người phụ nữ có vẻ đanh đá chanh chua tiến lên, một người trong đó lên tiếng. Bọn họ nhìn nhau lại nhìn cô khinh thường.
Đối với mấy loại người này cô chẳng dư hơi mà quan tâm. Cô đến đây để làm việc chứ không đến để quan tâm bọn họ nghĩ gì.
"Tôi cần toàn bộ tài liệu về các dự án gần đây của tập đoàn. Phiền mọi người có thể tổng hợp tài liệu dùm tôi."
"Được thôi. Phiền giám đốc đợi một chút." - Lý Huệ An hờ hững đáp.
Cô ta đến bàn và lấy mấy xấp tài liệu đưa cho cô.
Cố Hạ Mẫn nhận lấy rồi rời đi. Cô chán ghét mấy người phụ nữ cứ nhìn mình chăm chăm như thế. Rõ ràng là chẳng có tí thiện chí nào cả. Nếu không phải cô mới trở về còn chưa quen việc thì...
Sau này sẽ từ từ chỉnh đốn bọn họ sau vậy. Trước nay cô ghét nhất ai đó nhìn cô theo kiểu xem thường như vậy.
Vì hôm nay cô chỉ đến để nhận việc nên cô sẽ về nhà xem qua tài liệu một chút để ngày mai chính thức đi làm.
Vừa vào xe, Cố Hạ Mẫn đã nhận được điện thoại của La Thư Kiều. Nói một hồi hai người liền hẹn nhau đi dạo phố.
"Sao hả? Hôm nay không bị tên Mạc Tử Thiên kia nhốt lại sao?"- cô đi bên cạnh mỉa mai La Thư Kiều.
"Mẫn Mẫn, cậu đừng giận mình nữa mà. Mình biết sai cho nên hôm nay mới hẹn cậu đi dạo phố này."- La Thư Kiều lắc lắc tay cô làm lấy lòng.
"Cậu đó, còn có lần sau mình sẽ không bỏ qua."- cô lườm yêu cô bạn thân.
" Được được. Để bày tỏ sự hối lỗi, mình dẫn cậu đến một nơi này."
La Thư Kiều dẫn cô vào một tiệm cafe cũ. Hai người ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ.
"Không ngờ cái tiệm này vẫn còn!"
Cố Hạ Mẫn nhìn xung quanh một lượt rồi cảm thán.
"Phải không? Mình biết cậu sẽ bất ngờ mà."
Đây là quán quen bọn họ thường đến lúc còn đi học cùng với một người...
"Là hai đứa sao? Đã lâu không gặp hai đứa rồi!"- ông chủ quán thấy hai cô thì chạy ra vui vẻ chào hỏi.
"Con chào chú! Đúng là lâu thật ạ. Chú buôn bán vẫn tốt chứ ạ?"- La Thư Kiều lễ phép chào hỏi ông chủ.
"Ừ! Quán này cũ rồi, cũng không có mấy người đến nữa. Mà các cháu uống gì để chú lấy!"
"Chú cho con một ly nước hoa quả nha!"- La Thư Kiều vui vẻ.
"Được! Thế còn con?" - ông chủ quán cười rồi nhìn cô.
"Chú cho con một ly cafe đen!"- cô cười nhẹ.
"À... được. Hai đứa chờ chút, chú sẽ mang ra ngay."
Ông chủ hơi ngạc nhiên nhìn cô rồi cũng nhanh chóng rời đi. Ngày trước đến đây cô luôn gọi đồ ngọt hay nước trái cây. Lần này đến cô lại gọi một ly cafe mà còn là nguyên chất.
Hơn nữa... lần này không còn thấy cậu thiếu niên hay đi cùng cô nữa!
Ông chủ mang nước ra cho hai người rồi vào trong để họ tự nhiên nói chuyện.
" Đúng thật là..."- Cố Hạ Mẫn nở nụ cười khổ nhìn quán một lượt.
"Sao thế?"- La Thư Kiều nhìn cô.
"Không có gì! Chỉ là không ngờ đến cái tiệm này vậy mà vẫn còn. Đúng thật là có những thứ mà thời gian cũng chẳng lấy đi được."
Cô nhấp một ngụm cafe rồi bâng khuâng nói.
"Cậu vẫn còn nhớ đến chuyện của học trưởng?" - La Thư Kiều nhìn cô đau lòng.
"Không! Đều qua rồi."
Cô suy nghĩ một lát rồi không nhanh không chậm tiếp lời
"Kiều Kiều, mình thật đã quên rồi. Mình cũng đang sống rất tốt không phải sao?"
"Ừ... cậu quên được thì tốt rồi!"
La Thư Kiều làm sao không biết chứ. Cô ngoài miệng nói quên nhưng lòng vẫn rất đau mỗi khi nhắc đến.
Năm đó cô là một cô bé ngọt ngào, đáng yêu khiến người người yêu mến. Khi cô vào lớp 10 đã quen biết Nam Dương Vũ. Anh là học trưởng của cô cũng là người đầu tiên cô thích.
Hai người khi đó làm bạn rất vui vẻ khiến người người trong trường ngưỡng mộ. Cô khi đó vì sự ấm áp, chu đáo của anh với mình mà đem lòng ngưỡng mộ rồi dần thích anh.
Một ngày kia, cô lấy hết can đảm đứng trước mặt anh nói ra ba từ:
"Em thích anh."
Nhưng chỉ đổi lại một câu từ người con trai ấm áp ấy. Một câu đến giờ cô vẫn chẳng thể tin lại do anh nói ra.
"Em xứng thích anh sao?"
Ngay thời điểm cô nghe được lời này từ người ấy thì trái tim bé nhỏ của cô như bị ai bóp lấy. Cô vừa khóc vừa chạy đi thật nhanh.
Vì sao? Vì sao anh đối xử tốt với cô rồi lại chà đạp lên trái tim cô? Vì sao anh lại cho cô hy vọng rồi lại mang đến cho cô thất vọng? Vì sao không thích cô lại ở bên cô ấm áp dịu dàng như vậy để rồi chà đạp lên tình cảm của cô?
Ngày hôm ấy đã có một cô gái bé nhỏ trốn ở một góc trong công viên gần nhà mà khóc đến đau thương. Cũng vì không còn niềm tin đối diện với mọi thứ ở đây cô mới ra nước ngoài du học lâu như thế.
Cũng chính vì thế mà cô mới từ một cô gái ngọt ngào trở thành lạnh lùng, xa cách như hiện giờ.