Chương 28: Chương 28: Chương 14.1

Đỗ Lương Dạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mộ Dung Thu Thủy kéo hai vạt áo xuống rồi cúi xuống băng bó vết thương trên chân Khúc Lan, ngón tay chưa chạm vào áo ông ta, trên mặt liền “chát” một tiếng trúng một chưởng, âm thanh vang dội trong xe ngựa yên lặng càng làm tăng thêm hiệu quả của âm thanh đó. Mộ Dung Thu Thủy bị một chưởng làm cho quỳ rạp xuống đất, vết thương trên trán hé miệng, máu lại một lần nữa chảy xuống gương mặt tái nhợt, trong ánh mắt hắn không biểu lộ gì mà chỉ tiếp tục xem vết thương trên bắp đùi sư phụ đang không ngừng chảy máu.
Vì vậy, trên má phải cũng nối gót theo trúng một cái còn vang dội hơn!
Ôn Lương Thần đã băng bó xong tay trái, chợp mắt nhíu mày dựa vào vách xe, trong ngực đau đớn như lửa, hàng mi run rẩy không dứt như đang vô cùng đau đớn. Trên thực tế, nghe tiếng hai cái tát vang dội, trong lòng nàng lại không thể ngăn được cảm giác vui sướng đang dâng trào.
Bọn họ ước định bốn mươi người vào thành, cuối cùng chỉ sống sót chín người, không có ai khác ngoài Khúc Lan, Mộ Dung Thu Thủy, Lưu Vệ Thần, ngoài ra còn có sáu người khác bị thương có nặng có nhẹ. Nếu không có Đỗ Lương Dạ đột nhiên phản chiến, chỉ e là toàn bộ đã bị tiêu diệt không còn một mảnh giáp, không thể nghi ngờ mà nói đối với Khúc Lan đó là một sự đả kích rất lớn, khó trách ông ta giận chó đánh mèo là Mộ Dung Thu Thủy. Ha hả! Cuộc đời đắc ý nhất là đồ đệ yêu quý cùng với kẻ thù cừu hận lại có tâm tình mờ ám. Hừ! Ngay cả đồ đệ mình cũng không quản được, tức chết cũng xứng đáng!
Trong bụng Ôn Lương Thần tràn ngập sự hả hê, gần như sắp cười ra thành tiếng. Loại cảm giác đau đớn và vui sướng này khiến khuôn mặt nàng có chút méo mó. Duyệt Ý phát hiện sắc mặt của Ôn Lương Thần có chút khác biệt, liền cúi người sờ tay vào trán nàng, Ôn Lương Thần bỗng nhiên mở to mắt, sắc bén nhìn qua.
Duyệt Ý giật mình sửng sốt: “Bà chủ, ngươi không sao chứ?”
Ôn Lương Thần thần sắc dịu đi, cười nói: “Không sao.”
Duyệt Ý chậm rãi ngỗi trở lại, lặng lẽ nhìn Mộ Dung Thu Thủy đang quỳ rạp ở trong xe, y phục trên lựng hắn đã rách nát lộ ra vết thương trên lưng máu thịt bầy nhầy, toàn bộ vết máu đều đông cứng trên áo, nhưng có một phần ứ đọng lại ở góc áo ngấm ngầm chảy, chậm rãi rơi từng giọt từng giọt lên thảm Ba Tư sang trọng.
Cũng không biết những giọt máu này là của hắn…hay là của người khác. Duyệt ý chỉ cảm thấy hết hồn, lo lắng hắn có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Người đánh ngựa phía trước là Vô Song cũng có cảm giác lo lắng này, hắn kéo dây cương, vỗ vỗ mặt Đỗ Lương Dạ, kêu lên: “Này này! Ngươi đang ngủ phải không?”
Đỗ Lương Dạ tựa dưới chân hắn, đầu gác lên đùi hắn, mái tóc bị gió thổi làm rối tung che kín nửa khuôn mặt của nàng, hơi thở yếu ớt không nghe rõ. Vô Song vươn tay khẽ chạm vào vết thương bên vai trái của nàng, nàng đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, phẫn nộ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng như hai ngôi sao nhỏ.
Vô Song thấy ánh mắt nàng lấp lánh, tâm trạng chút nhẹ nhõm, nét mặt liền cười dịu dàng, nói: “Đừng ngủ nữa. Lát nữa thôi là có thể tránh được đám truy binh, đến lúc đó hãy ngủ tiếp….”
“Ngủ cái rắm!’ Đỗ Lương Dạ lạnh lùng ngắt lời hắn, lại một lần nữa tựa đầu vào đùi hắn, nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Đầu tiên tìm một chỗ nào ăn cơm thật no, ta đói muốn chết!”
Vô Song nghe vậy ra sức thúc giục tuấn mã chạy nhanh, bên trong xe rõ ràng lại truyền ra hai tiếng kêu đau đớn, đại khái là đụng phải vết thương. Đỗ Lương Dạ khẽ nghiêng người đi tránh đụng vào vết thương ở vai tráo. vừa vén sợi tóc rối ra sau đưa mắt nhìn ra ngoài, mặt trời ở phía Đông đang lên, trên bầu trời xanh thẳm mây phiêu lãng bay, ánh trắng chỉ còn lại một vết tích mờ nhạt, giống như trên bầu trời mới đây vừa khép lại vết thương.
Nàng không lo lắng truy binh sẽ đuổi theo!
Vai đương nhiên là rất đau, nhưng lúc này nàng cảm giác vô cùng đói. Nàng không còn ngây thơ cho rằng việc đột phá vòng vây sẽ khiến cho đám người Khúc Lan khoan dung, nàng biết Khúc Lan sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ cần xe ngựa dừng lại, ông ta sẽ từ trong xe nhảy ra, dùng phong đao trứ danh nhiệt tình thăm hỏi nàng, hả ha, đó cũng là nguyên nhân mà Vô Song để nàng ở bên cạnh hắn. Cho nên, hiện giờ nàng cần phải dự trữ năng lương, nghỉ ngơi dưỡng sức!
Nàng vẫn không thể chết được!
Đỗ Lương Dạ khẽ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống tóc mai, khóe miệng khẽ cười. Dáng vẻ tươi cười rất quỷ dị, nhưng trong mắt Vô Song, lại có cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Hắn khẽ đưa tay nhẹ nhàng ôm tóc nàng, dịu dàng nói: “Không sao đâu, mọi việc sẽ qua!”
Trên mặt Đỗ Lương Dạ ý cười càng nhiều.
Trầm mặc một lúc lâu mới nghe được một câu rất nhỏ: “Cả đời này của ta xong rồi.”
Vô Song nghe vậy mặt biến sắc, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Mọi việc còn có ta, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Đỗ Lương Dạ áp mặt vào đùi hắn, cười, ngữ khí lãnh đạm nói: “Lúc này đây, có người nào thật sự đáng để tin tưởng?…Vô Song, ta không hề tin tưởng bất cứ ai.”
“Bao gồm cả Mộ Dung Thu Thủy ư?”
“Có lẽ…”
“Ngươi do dự, rõ ràng là ngươi tin tưởng hắn!”
“Sai, ta do dự, là bởi vì ngay cả bản thân mình ta cũng không dám tin…” Nàng như cân nhắc, âm thanh nhẹ nhàng thong thả, “Ngươi sẽ không hiểu đâu, khi một người, cô ta đã từ bỏ điều quan trọng nhất gì đó, thì lúc đó, cô ta đã không hề tin tưởng bản thân mình..Như vậy, cô ta…”
Giọng nói của nàng rất yếu ớt gần như không thể nghe thấy, đầu của nàng nghiêng đổ xuống dưới theo chân hắn.
Vô Song kinh hãi, vội vàng lấy tay nâng đầu nàng lên, kêu lên: “Lương Dạ, Lương Dạ, ngươi làm sao vậy…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, phía sau có tiếng động, sắc mặt Mộ Dung Thu Thủy trắng bệch đi ra, hắn đỡ lấy Đỗ Lương Dạ trong tay Vô Song, khẽ vỗ nhẹ vào má nàng, gọi: “Lương Dạ.”
Đỗ Lương Dạ mở mắt ra thấy Mộ Dung Thu Thủy, cố cười tươi nói “Thật đói quá!”
Trong ngực Mộ Dung Thu Thủy đau đớn, nghẹ ngào không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, giống như nàng là một chiếc gốm sứ tinh xảo, mạnh tay sẽ vỡ vụn. Nhưng Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên đẩy Mộ Dung Thu Thủy ra, giơ kiếm ra sức gạt về phía trước, nghe ‘đinh’ một tiếng, lửa bắn khắp nơi, nàng cảm giác một sự chấn động từ bàn tay nàng truyền đến thẳng nội tạng, ngay sau đó cả người bắn ra ngoài, đóa hồng trên y bào bị gió thổi la động, như cánh diều bị đứt dây.
Vô Song thở nhẹ một tiếng, từ chỗ ngồi nhảy bật lên, cánh tay áo dài rộng nhẹ nhàng cuốn lấy nàng rồi nhanh nhẹn rơi xuống đất.
Mộ Dung Thu Thủy đờ đẫn người một chút, tiếp theo đó bỗng nhiên bật cười, đưa tay ấn nhẹ lên mi tâm.
Khúc Lan đặt chân lên ghế, dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn Mộ Dung Thu Thủy, sau đó đưa phong đao trong tay qua cho hắn, gằn từng chữ: “Giết cô ta!”

Mộ Dung Thu Thủy trầm mặc một chút, nói: “Xin lỗi sư phụ….”
Khúc Lan ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Giết cô ta, không thì ngươi sẽ làm ta thất vọng.”
Mộ Dung Thu Thủy nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Con không thể sư phụ, con không thể…”
Khúc Lan phất tay cho hắn một bạt tai. Khóe miệng Mộ Dung Thu Thủy chảy máu, nhưng trên mặt hắn bình tĩnh chưa từng có.
‘Sư phụ, từ nhỏ đến lớn, người nói gì thì là cái đó, con cũng chưa từng dám làm trái, duy nhất chuyện này, xin thứ cho con không thể tuân mệnh…Con cũng từng quyết tâm phải quên nàng, nhưng con không làm được…”
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười khổ, ngữ khí kiên quyết: “Sư phụ, con biết làm mất hứng người, nếu như người nhất định phải giết nàng, xin người hãy giết con đi.”
Nói xong, hắn quỳ xuống đất, chậm rãi cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn gọn gàng dứt khoát cãi lệnh của sư phụ, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người. Khí huyết Khúc Lan lập tức bốc lên, khuôn mặt vốn ngăm đen lại càng thêm đen được phát ra từ đôi đồng tử đen kịt, con mắt trừng trừng, bàn tay run run làm phong đao cũng run theo, phong đao cách yết hầu của Mộ Dung Thu Thủy chỉ còn hai tấc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào phong đao.
Màn kịch này thật ra cũng không có chút gì mới mẻ, ba năm trước đây cũng từng diễn qua một lần rồi. Đời người thật đúng là không có gì đổi mới cả. Đỗ Lương Dạ thầm cười nhạt, cũng không cần suy đoán, Phạm âm ti tông chủ của Thiên hạ vô song các là ai mà có thể tùy tiện xử trí được chứ?
Vô Song ôm Đỗ Lương Dạ lặng im không nói, gió thổ bay mái tóc dài của hắn lộ ra toàn bộ gương mặt, đôi mắt sáng như tuyết, tất cả những mỹ tử có thể dùng để khen tặng hắn e rằng còn thiếu. Lúc này, trên khuôn mặt mỹ lệ đó không biểu lộ một chút gì, nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị không thể nói thành lời, giống như ở trước mặt hắn bất kể một quyết định nhỏ bé nào đều là đi quá giới hạn.
Gió thổi qua ánh bình minh sườn núi làm cây cỏ phát ra âm thanh càng làm tăng thêm sự yên tĩnh.
Đúng lúc này, phi hạc Lưu Vệ Thần nhô đầu trong xe ngựa ra, nói: “Khúc lão đại, việc này có quy củ của giang hồ. Đỗ nha đầu đêm nay cứu chúng ta một mạng, chúng ta cũng nên tha cô ta một lần, chờ cô ta dưỡng thương khỏi rồi, chúng ta lại cùng cô ta thanh toán món nợ, đừng để cho anh hùng thiên hạ chế nhạo chúng ta…”
Khúc Lan theo lời thu hồi phong đao lại, xoay người quay trở lại trong xe.
Từ nay đến ba ngày sau, ông ta không thèm nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
***

Tuy nói là thời tiết lập thu từ lâu, nhưng khí hậu trở nên lạnh hơn giống như bắt đầu từ chuyện đêm đó. Đỗ Lương Dạ nằm trên giường, nhìn ra ngoài bầu trời cao trong xanh ngoài cửa sổ, và nhìn thoáng qua những bóng chim bay qua. Phòng của khách điếm bình dân có một cây cổ thụ lâu đời, rễ sâu lá tốt, lá rụng vi vu bay theo gió cuối mùa thu càng vô cùng tịch liêu.
Vô Song ngồi đối diện với Đỗ Lương Dạ, mười ngón tay như bay gọt quả cam, vừa hỏi: “Vai còn đau không?”
Đỗ Lương Dạ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng hừm một tiếng không trả lời, cũng không biết là còn đau không, hay là hết đau rồi. Vô Song bất mãn càu nhàu; ‘Này, đó là cao tuyết liên ta mua ở Liêu Đông, chuyên trị đao thương, nếu không có hiệu quả, ta sẽ tìm bọn chúng để tranh luận phái trái…”
Đỗ Lương Dạ bật cười. Lời này nàng hoàn toàn tin tưởng, về phương diện buôn bán Vô Song rất trung thực, rất nghiêm túc!
Vô Song lột một miếng cam đưa tới trước mặt nàng, mặt mở to, hứng thú dạt dào đề nghị: “Qua hai ngày nữa, chờ thương thế của ngươi khỏi rồi, chúng ta đi du ngoạn Trường Giang…”
Đỗ Lương Dạ nhận lấy miếng cam từ tay hắn, ánh mắt như cười nhìn hắn.
“Lại không đồng ý à…” hắn hơi trề môi, biểu hiện thân thiết: “Ta nói tiểu Dạ này, đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu tình huống này hay sao, người triều đình đang đuổi bắt các ngươi, bản thân Mộ Dung đã khó bảo toàn rồi, hắn tuyệt đối không thể mang ngươi theo đươc…”
Đỗ Lương Dạ dường như không nghe gì, đưa mắt nhìn sắc trời, nói: “Trời tối nhanh thật, sao huynh ấy còn chưa về?”
Vô Song thấy nàng như vậy, bĩu môi kêu lên: “Bọn họ có ba phân đà đã bị triều đình bao vây diệt trừ rồi, tử thương nặng nề, hiện giờ không thể để tâm đến ngươi đâu!”
Đỗ Lương Dạ cười cười không nói, thần sắc bình tĩnh.
Vô Song tự thấy những lời này hơi khó nghe, liền dùng tay phải còn lại cầm tay nàng, ngữ khí dịu hơn: “Ngươi biết mà, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, ta luôn ở bên ngươi…” Mắt thấy nàng thờ ơ, liền chậm rì rì thêm vào một câu: “Hơn nữa, ta không lấy bạc của ngươi đâu…”
Đỗ Lương Dạ nghe vậy không nhịn được phì cười trên giường.
Vô Song vì thế hừ hai tiếng, bỏ quả cam xuống, dùng chiếc khăn ướt bên cạnh lau tay, đứng lên cầm hộp thuốc mỡ, nói: “Đến giờ bôi thuốc rồi, đến đây, quay người qua đây.”
Đỗ Lương Dạ nghe lời xoay người lại, Vô Song từ đằng sau cởi chiếc áo rộng thùng thình của nàng ra, cởi miếng vải trắng băng bó trên vai trái của nàng, tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương trên vai nàng.
Bởi vì triều đình phát lệnh truy nã, bọn họn phải tạm thời trốn tại một khách điếm nhỏ hẻo lánh, ngay cả đại phu cũng không dám tùy tiện tìm. May mà mọi người đi lại giang hồ nhiều, thường xuyên chuẩn bị kim sang dược, những vết thương do đao kiếm cũng có thể tự trị khỏi được, lại đến y quán trên trấn mua một ít thuốc bắc sắc uống là xong. Như vậy trong ba ngày tới, đương nhiên cũng phục hồi có hiệu quả.
Lưu Vệ Thần cậy khinh công cao chỉ bị thương một chút ngoài da. Cao Kiện trên đỉnh núi đánh lén gặp phải một đội hơn mười người không người nào không phải là cao thủ đại nội cả, vì vậy mà ông ta bị thương nặng nhất, nội tạng trọng thương nghiêm trọng. Điều tức ba ngày rồi, những người còn lại hầu như đã gần khôi phục nhưng duy chỉ có ông ta là chưa chút khởi sắc.
Sự thất bại trước nay chưa từng có, sắc mặt mọi người trong phòng đều chán nản, duy chỉ có Lưu Vệ Thân là âm thanh dõng dạc.
“Ban đầu muốn đánh tan đám Thanh cẩu ở Đồng Quang, Đại Thuận Vương liền liên hệ với Tả Lương Ngọc, muốn cùng hắn liên hợp kháng Thanh, ai ngờ tên Tả Lương Ngọc khốn kiếp này, hắn không những không đánh Thanh cẩu, còn xa xả cái gì ‘phụng mật chiếu thái tử’ ‘ nghiêng về Thanh quân’, cầm trong tay tám mươi vạn binh mã từ Vũ Xương đến Nam Kinh đánh Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Thành, kết quả thế nào? Mã Sĩ Anh triệu tập ba mươi vạn binh mã từ bốn trấn nghênh chiến, khiến cho phòng tuyến sông Hoài, Trường Giang trống rỗng, Thanh cẩu vì thế thừa cơ vào được, quy mô Nam hạ, một tháng thì dẹp xong Nam Kinh, triều đại Nam Minh là Hoằng Quang Triêu lúc đó bị diệt. Sau đó đến Long Võ, Thiệu Võ Chiêu cũng đều là phù dung sớm nở tối tàn, thảo nào Khúc lão đại thấy bọn họ chướng mắt…”
Đúng lúc này, Khúc Lan bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời ông ta: “Ngươi nịnh hót ta cũng không dùng.”
Lưu Vệ Thần cười hắc hắc, lại tỏ ra giọng điệu khẩn thiết: “Lão đại, mấy năm nay chúng ta kinh qua khắp nơi, tuy rằng không ít trận thắng, nhưng nếu muốn đối kháng với Thanh cẩu, quả thực là không thể đich nổi, chỉ có thể cùng triều đại Nam Minh liên hợp lại, cộng đồng kháng Thanh thì mới là lối thoát…”

Khúc Lan biết Lưu Vệ Thần cố tình nói từ xa tới gần, trên thực tế là muốn cầu tình thay Mộ Dung Thu Thủy, liền xoay người, động tác không muốn nghe. Lưu Vệ Thần quả nhiên không vòng vo nữa, nói thẳng vào chủ đề: “Mộ Dung mấy năm nay vẫn tận tâm tận lực, tích cực liên hợp các thế lực để liên kết kháng Thanh, tâm hắn vẫn luôn ở bên chúng ta, nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, một thời nhiệt huyết, cũng có nữ nhân tình trường. Về phần Đỗ nha đầu kia…Không bằng đợi đến đại hội anh hùng xử quyết cô ta….”
“Ai nói muốn đợi đến đại hội hả?”
“Lão đại,” Lưu Vệ Thần giả vờ giật mình cất cao giọng kêu lên: “Ngươi không đến đại hội anh hùng, vậy thì vị trí minh chủ do ai làm hả?”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều cười rộ lên, làm cho cả người Khúc Lan dễ chịu, nhưng ông ta vẫn giữ khuôn mặt cau có như cũ, trầm ngâm một lát mới nói: “Ta nghĩ việc này có chút kỳ lạ…”
Lưu Vệ Thần nói: “Nói xem nào?”
“Có năng lực liên lạc các hào kiệt giang hồ các nơi, tề tụ ở Mãnh Trì để mở ra đại hội anh hùng kháng Thanh, nhất định trên là giang hồ có một ai đó đức cao trọng vọng trên giang hồ, không giống như Ôn Lương Thần chỉ là một nữ tử có thể làm được việc đó….”
“Vấn đề này ta cũng từng nghĩ đến, hay là phía sau cô ta có cao nhân nào khác?”
“Sẽ là ai? Từ lúc Hứa chưởng môn của phái Huyễn Nguyệt kiếm ở Thục Trung bất hạnh ngộ hại, vùng Tương Cống cũng có vài người, nhưng còn xa mới có thể là người đức cao trọng vọng như vậy.”
Mọi người nghe vậy đều trầm tư, nói ra tên vài người đều bị Khúc Lan bác bỏ, cuối cùng không tìm ra được người nào. Lưu Vệ Thần cười ha hả nói: “Không cần quan tâm hắn là ai, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.”
Dứt lời liền nhìn Khúc Lan dò xét, phát hiện thần sắc ông ta đã nguôi giận,liền thưa dịp nói: “Lão đại, chờ Mộ Dung trở về, hãy kể lại cho hắn một chút chuyện đại hội ở Mãnh Trì, việc này là hắn và Ôn Lương Thần bàn bạc, hắn biết cụ thể hơn…”
Khúc Lan nghe vậy vẻ mặt lại lạnh lùng, hừ một tiếng, chưa nói gì, chợt nghe tiểu nhị bên ngoài cửa lên tiếng nói: “Các vị khách quan, cơm tối đến rồi!”
Cơm tối được đưa vào phòng, khác điếm vốn không có loại phục vụ này, nhưng Vô Song đưa cho ông chủ ngân phiếu làm ông ta không thể từ chối, vì vậy mà có trường hợp đặc biệt này.
Đỗ Lương Dạ ăn xong được một lúc thì Ôn Lương Thần bỗng tới chơi. Ôn Lương Thần đứng ở trước cửa, vóc người tinh tế, tay trái sưng to được băng bó bằng tấm vải trắng, nhìn trông như chiếc bánh màn thầu.
Ôn Lương Thần không nhìn Đỗ Lương Dạ, chỉ quay sang Vô Song, nói: “Nói chuyện một chút nhé.”
Đỗ Lương Dạ đưa mắt nhìn mặt Vô Song, thấy hắn như không có việc gì đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đi ra ngoài cùng Ôn Lương Thần.
Ha hả, đó không giống như phong cách của hắn.
Nàng hơi trầm ngâm, chộp lấy thanh kiếm trên bàn, đẩy cửa sổ nhẹ nhàng đi ra ngoài, đứng yên ở dưới gốc cây cổ thụ của khách điếm, bỗng nhiên tay trái bắt lấy thanh kiếm, bàn tay phải chậm rãi quét qua thân cây, động tác thong thả, nhưng dáng vẻ vô cùng chăm chú vất vả.
Có tiếng mắng chửi tàn bạo, một hàn khí sắc bén từ phía sau nàng kéo tới.
Đỗ Lương Dạ lâm biến cũng không sợ hãi, lòng bàn tay thuận thế phát lực vào thân cây, cả người theo thân cây bắn lên tránh được một kích bất thình lình, hai chân mượn lực cành cây đàn hồi lăng không bắn lên nóc nhà khách điếm, lao về phía tây.