Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Triệu Kiều Bảo vội vàng trở lại nhà cũ, đi thẳng lên thư phòng trên tầng hai, cho dù trong lòng cực kỳ bất mãn với Triệu Tuấn Sinh, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ ngoan ngoãn như cũ.
Gã gõ cửa, chưa kịp lên tiếng, bên trong liền truyền tới giọng nói tức giận của Triệu Tuấn Sinh: "Dì Trương, không phải ta đã nói không cho người khác quấy rầy ta sao?"
Đáy mắt Triệu Kiều Bảo hiện lên một tia tàn khốc, liếc nhìn vẻ mặt ngại ngần của dì Trương, cười tủm tỉm nói: "Không sao, ngươi đi xuống trước đi, ở đây để ta giải quyết."
Dì Trương kinh sợ gật đầu, mau chóng rời đi.
Triệu Kiều Bảo đẩy cửa đi vào, nói: "Cha, là con một hai muốn đi vào, dì Trương cũng không tiện ngăn cản...."
Triệu Tuấn Sinh nhìn thấy là Triệu Kiều Bảo, không khỏi nhớ tới việc lúc trước.
Sắc mặt lão hòa ái, vẫy tay với đứa con trai này, thân thiết nói một vài chuyện phiếm.
Triệu Kiều Bảo áp xuống cảm giác mất kiên nhẫn, ra vẻ ngoan ngoãn phối hợp trả lời.
Cha con hai người từng người mang theo ý xấu, nhưng mặt ngoài lại duy trì vẻ mặt cha con hiếu thuận.
Trò chuyện trong chốc lát, Triệu Kiều Bảo liền nhịn không được nói: "Cha, hôm nay anh trai liên lạc với con, hắn còn nói...."
Vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Triệu Tuấn Sinh nhíu mày, nói: "Nói tiếp, nó còn nói cái gì?"
Triệu Kiều Bảo ra vẻ thương tâm nói: "Hắn còn nói......chờ hắn trở về, nhất định sẽ đuổi con ra khỏi ra Triệu gia."
Triệu Tuấn Sinh lập tức lửa giận công tâm, vỗ bàn nói: "Cái thằng phế vật này cũng dám nói như vậy....."
Triệu Kiều Bảo lập tức sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Gã vô thức siết chặt nắm đấm, truy vấn: "Anh trai thực sự sẽ về sao?"
Triệu Tuấn Sinh gật đầu, ra vẻ cha hiền nói: "Dù sao nó cũng là con trưởng, luôn phải về tiếp nhận phụ trách tất cả sản nghiệp của gia tộc với tư cách là người thừa kế."
Triệu Kiều Bảo siết chặt nắm tay.
Triệu Tuấn Sinh cũng cảm thấy hơi có lỗi với đứa con trai nhỏ trước mặt, lão vỗ vỗ bả vai Triệu Kiều Bảo: "Con yên tâm, tuy tất cả đồ vật đều là của anh trai con, nhưng tính tình nó không tệ, cũng sẽ không để ngươi thiếu thốn."
Triệu Tuấn Sinh tâm trạng phức tạp, lão cực kỳ không thích đứa con trai lớn kia.
Nhưng so với việc được hoàng thất coi trọng, đêm sản nghiệp gia tộc đưa cho nó thì có là gì.
Thực lực và các mặt của mình đều không kém, chỉ thiếu mỗi cơ hội được hoàng thất chú ý coi trọng.
Nếu cơ hội này xuất hiện, lão cần phải không màng hết thảy nắm lấy.
Chỉ cần được hoàng thất coi trọng.
Đến lúc đó còn không phải muốn cái gì thì sẽ có cái đó sao.
*******
Triệu Kiều Bảo về đến nhà, càng nghĩ càng thấy bất an.
Vì sao người đàn ông kia đột nhiên muốn cho Triệu Kiều An trở về, thậm chí còn đem thân phận người thừa kế vốn thuộc về mình cướp đi.
Tất cả sản nghiệp của gia tộc, không bao giờ còn thuộc về mình nữa.
Gã nuốt hận ở trước mặt người đàn ông, trả giá hết thảy, cuối cùng mới nắm được thân phận người thừa kế trong tay, nhưng không ngờ tới phút cuối cùng lại xuất hiện bất ngờ như vậy.
Triệu Kiều Bảo biết mình không thể ngăn cản người đàn ông kia.
Như vậy biện pháp duy nhất chính là......
Gϊếŧ chết Triệu Kiều An.
Triệu Kiều Bảo không tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng không yên tâm giao chuyện này cho người khác làm.
Sau một lúc tự hỏi, gã quyết định tự mình đi giải quyết tên phế vật kia.
Giờ phút này Triệu Kiều An đang bận đến chân không chạm đất, ngay cả thời gian để suy nghĩ miên man cũng không có.
Chờ tới xế chiều kết thúc công việc, Triệu Kiều An mới kéo lê thân thể mệt mỏi cùng quân y trở về trang viên.....
Nhưng hôm sau, Triệu Kiều An liền nhận được tin nhắn từ Triệu Kiều Bảo, đối phương hẹn hắn ra ngoài gặp mặt, trao đổi một vài chuyện quan trọng.
Từ lúc Triệu Kiều An xảy ra chuyện, liền tràn ngập lòng cảnh giác đối với Triệu Kiều Bảo.
Hắn không tin Triệu Kiều Bảo thực sự có việc tìm mình, liền từ chối tỏ vẻ mấy ngày nay mình rất bận, không ra ngoài được.
Triệu Kiều Bảo giống như đã dự đoán trước được Triệu Kiều An sẽ từ chối, liền nói: "Chỗ ta có sự thật về cái chết của mẹ ngươi, ngươi xác định không tới sao?"
Con người Triệu Kiều An co rụt lại: "Ngươi nói cái gì!?"
Triệu Kiều Bảo cười cười, giọng nói tràn ngập ác ý: "Ngươi thật sự tin tưởng người phụ nữ kia sẽ tự sát sao?"
Đầu óc Triệu Kiều An vang lên một tiếng, ký ức quá khứ mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, giọng nói của hắn trở nên điên cuồng phẫn nộ: "Là các ngươi làm, có đúng không?"
Triệu Kiều Bảo nói: "Không......ngươi đã đoán sai, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Triệu Kiều An lại tức giận nói.
Triệu Kiều Bảo lập tức nói ra một địa chỉ: "Bây giờ lập tức tới đây, nửa tiếng sau ta sẽ không chờ ngươi nữa, ngoài ra, nếu ngươi dám mang theo người khác tới, ta sẽ tiêu hủy chứng cứ trong tay."
Tuy Triệu Kiều An rất muốn biết rõ ràng chân tướng về cái chết của mẹ, nhưng hắn còn có một tia lý trí, nói: "Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi?"
Triệu Kiều Bảo cười cười: "Ta sẽ gửi cho ngươi một đoạn video, tự ngươi phán đoán xem là thật hay giả, nhớ kỹ, qua nửa tiếng ta sẽ tiêu hủy hết thảy những chứng cứ này."
Tiếng nói vừa dứt, liên lạc đột nhiên bị ngắt đứt.
Triệu Kiều An siết quang não, vẻ mặt âm tình bất định.
Đầu óc hắn lộn xộn, căn bản không biết rốt cục Triệu Kiều Bảo muốn làm gì.
Nhưng đúng lúc này, video thứ nhất được gửi tới.
Trái tim Triệu Kiều An như bị một bàn tay lớn vô hình bóp chặt, hô hấp dồn dập nặng nề.
Thế mà thật sự có video.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình quang não, trong lòng trải qua giãy giụa mãnh liệt, cuối cùng lựa chọn mở video ra xem.
Video này chỉ có ngắn ngủn vài giây.
Một người phụ nữ có vẻ ngoài đoan trang mặt đầy nước mắt, môi giật giật, giống như đang nói chuyện với ai đó.
Con ngươi Triệu Kiều An co chặt.
Ký ức xa xôi trong khoảnh khắc này dần dần rõ lên.
Chưa xem được gì nhiều, video liền đã hoàn toàn kết thúc.
Kỳ thực Triệu Kiều Bảo cũng không nhớ rõ hình dáng của người phụ nữ kia lắm.
Nhưng phần tưởng niệm này vẫn tồn tại trong lòng hắn.
Triệu Kiều An bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn sắp sụp đổ, cố gắng khiến bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Hít sâu vài hơi.
Triệu Kiều An lập tức thu lại quang não, dựa theo địa điểm Triệu Kiều Bảo nói chạy tới.....
Hắn cần phải biết rõ ràng chân tướng về cái chết của mẹ mình.
Băng nhận hùng tỉnh lại, ngáp một cái.
Nó nhìn quanh, không thấy Triệu Kiều An đâu.
Nó vội vàng bò dậy lần theo khí vị quen thuộc chạy như điên, cuối cùng đuổi tới chỗ Triệu Kiều An sắp rời đi, nó gầm lên một tiếng, ý bảo mình cũng muốn đi theo.
Triệu Kiều An rất rõ ràng.
Hành vi của Triệu Kiều Bảo lần này tuyệt đối không tốt lành gì.
Có lẽ gã muốn dụ mình tới, để thực hiện mục đích không muốn ai biết.
Ví dụ như....gϊếŧ chết mình.
Nhưng hắn vẫn muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc.
Có lẽ Triệu Kiều Bảo đã thiết lập bẫy rập ở nơi đó, chỉ chờ mình nhảy vào.
Cho nên càng là như vậy, hắn càng không thể mang theo băng nhận hùng.
"Nghe lời, ở yên đây, ta đi một lát rồi về." Triệu Kiều An làm ra vẻ không có việc gì, xoa xoa đầu băng nhận hùng, nhẹ giọng trấn an.
Nhưng ai ngờ băng nhận hùng mặt ngoài ngoan ngoãn, nhưng lại cứng đầu muốn chết.
Một hai phải đi cùng Triệu Kiều An.
Rơi vào đường cùng, Triệu Kiều An chỉ có thể nghiêm mặt, chỉ về phía vườn thú: "Mau trở về."
Băng nhận hùng bỗng nhiên sửng sốt, đáy mắt bỗng hiện lên một tia bi thương.
Nó hơi bất an lấy đầu cọ cọ Triệu Kiều An, động tác vô cùng cẩn thận.
Thân hình khổng lồ của nó, thoạt nhìn yếu ớt lại sợ hãi.
Chua xót lại đáng thương.
Mũi Triệu Kiều An lên men, nhưng vẫn lạnh lùng đẩy băng nhận hùng ra, cũng không quay đầu lại leo lên máy bay chiến đấu.
Băng nhận hùng mờ mịt lại bất lực.
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nhìn nhân loại kia dần dần biến mất, nó theo bản năng cảm thấy bất an, vội vàng đuổi theo.
Nhưng máy bay chiến đấu rất nhanh liền khởi động, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.
Băng nhận hùng thấy thế, càng liều mạng đuổi theo hướng máy bay chiến đấu đang bay càng ngày càng cao.
Kiệt sức tuyệt vọng gào lên.
Tiếng gào tràn ngập bất an và sợ hãi.
"Rống ——"
"Rống ——"
Giống như đang nói: Đừng bỏ ta lại.
Xin ngươi, nhân loại.
Trang viên có lớn, nhưng vẫn sẽ có điểm cuối.
Băng nhận hùng không biết mình chạy bao lâu, nó chỉ biết mình và thứ bay trên trời kia càng ngày càng cách xa.
Cuối cùng không đuổi kịp.
Nó càng chạy càng chậm, cuối cùng mệt đến mức nằm lăn ra đất.
Im lặng không nói lời nào.
Người nghe thấy động tĩnh lập tức vây quanh, bọn họ nghị luận sôi nổi, muốn tìm hiểu xem đầu băng nhận hùng này rốt cục bị làm sao.
Triệu Lợi Binh chạy nhanh đi tìm Quý Vô Tu: "Ngươi hỏi băng nhận hùng xem nó làm sao vậy, nó thoạt nhìn có vẻ không ổn."
*****
Sau khi nói chuyện với băng nhận hùng, cuối cùng Quý Vô Tu cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Y vỗ vỗ băng nhận hùng đang vô cùng thương tâm, tỏ vẻ có muốn cùng đi tìm Triệu Kiều An hay không.
Băng nhận hùng vốn đang uể oải nằm ở đó bỗng nhiên bò dậy, vội vàng rống lên một tiếng.
——Muốn!
Quý Vô Tu: "......"
**********
Triệu Kiều An giờ phút này đã đến nơi hẹn.
Hắn nhìn quanh bốn phía, hơi khẩn trương nuốt nước miếng.
Nơi này là xóm nghèo.
Cũng là trong khu vực không ai quản lý trong truyền thuyết.
Nơi này mỗi ngày đều xảy ra các trận đánh nhau, cướp bóc và tất cả những giao dịch tồi tệ.
Quy định của luật pháp tinh tế, không thể làm gì được nơi này.
Triệu Kiều An chưa bao giờ tới nơi như vậy, hắn đứng ở đó, một hồi cũng không biết nên đi hướng nào.
Tận đến khi có một kẻ thần bí mặc áo choàng màu đen xuất hiện, gã đi qua, nói với Triệu Kiều Bảo đang cảnh giác: "Đi thôi, anh trai của ta."
Triệu Kiều An lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Video đâu?"
Triệu Kiều Bảo nở nụ cười chế giễu, lập tức kéo Triệu Kiều An đi về phía trước.
Triệu Kiều An theo bản năng giãy giụa.
Nhưng một người bình thường, vĩnh viễn không thể sánh bằng dị năng giả.
Triệu Kiều Bảo kéo Triệu Kiều An tới một ngôi nhà hoang, gã đẩy ngã Triệu Kiều An trên mặt đất, rất là vui sướng nở nụ cười.
Gã thích nhất nhìn cái bộ dáng sợ hãi rồi lại không thể làm gì của Triệu Kiều An lúc này.
Triệu Kiều An đè nén hoảng sợ, trấn định nhìn bốn phía xung quanh: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mang rất nhiều người tới để gϊếŧ ta."
Triệu Kiều Bảo khinh miệt nói: "Đối phó ngươi, chỉ cần một mình ta là đủ rồi."
Triệu Kiều An bình tĩnh nói: "Ngươi muốn gϊếŧ ta?"
Có lẽ chắc chắn Triệu Kiều An sẽ chết trong tay mình, Triệu Kiều Bảo rất thống khoái thừa nhận, gã không cam lòng nói: "Điều ta hối hận nhất lúc này, là không gϊếŧ ngươi sớm một chút."
Triệu Kiều An không hiểu.
Không hiểu đứa em trai rõ ràng đã có được mọi thứ này, vì sao lại cố chấp muốn gϊếŧ mình như vậy.
Triệu Kiều Bảo bắt đầu ngưng tụ dị năng, chuẩn bị gϊếŧ chết người anh trai khiến mình kiêng kị nhất này.
Triệu Kiều An lui về sau mấy bước, bởi vì khẩn trương mà hô hấp dồn dập: "Ta không rõ, vì sao ngươi lại muốn gϊếŧ ta."
Triệu Kiều Bảo không nói lời nào, từng bước tiến lại gần.
"Ngươi đã cướp đi mọi thứ của ta, ngươi vì sao còn muốn gϊếŧ ta." Giọng nói của Triệu Kiều An càng thêm vội vàng.
Cuối cùng Triệu Kiều Bảo cũng đi tới trước mặt Triệu Kiều An, không nhanh không chậm mở miệng: "Thấy ngươi sắp bị ta gϊếŧ chết, ta sẽ nói cho ngươi vậy....."
Gã tới gần Triệu Kiều An, nhẹ giọng nói: "Bởi vì.....cha muốn cho ngươi trở về làm người thừa kế, quan trọng hơn là, ta không phải con trai ruột của cha."
Sau khi nói xong, gã không nhịn được điên cuồng cười rộ lên: "Không gϊếŧ ngươi, ta làm sao cướp đi mọi thứ được."
Triệu Kiều An bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Hắn suy đoán rất nhiều khả năng.
Lại chưa từng nghĩ tới.....đứa con riêng trước mặt này, lại không phải con ruột của cha.
Như vậy......
"Vậy mẹ ta thì sao?" Môi Triệu Kiều An run rẩy hỏi.
Triệu Kiều Bảo nghiền ngẫm cười cười, nói: "Bà ta đúng là tự sát, nhưng lại bị cha người ép chết."
Con ngươi Triệu Kiều An co lại, không hiểu gì nhìn Triệu Kiều Bảo: "Có ý gì?"
"Bà ta cần phải chết, chỉ có như vậy, ngươi mới không bị cha ngươi coi là phế vật mà gϊếŧ chết."
Đầu óc Triệu Kiều An ầm vang một tiếng, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
"Chuyện này không thể nào....."
Triệu Kiều Bảo nở nụ cười chế giễu: "Người đàn ông kia, chưa từng để ý tới cái gì gọi là thân tình."
Triệu Kiều An đột nhiên cúi đầu, không nói một lời.
Triệu Kiều Bảo đưa bàn tay ngưng tụ dị năng tới gần Triệu Kiều An: "Vĩnh biệt, anh trai của ta."
Giọng nói của Triệu Kiều An đột nhiên vang lên, trọng trọng nói không còn vẻ hoảng loạn lúng túng lúc trước nữa, ngược lại vô cùng vắng lặng: "Có lẽ những lời này, hẳn là ta nói với ngươi."
Triệu Kiều Bảo thầm nghĩ không ổn, chậm rãi cúi đầu.
Khi gã nhìn thấy một cái súng laser nhỏ đang dí sát vào bụng mình, ý cười trên mặt chợt tắt.
Triệu Kiều Bảo theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng Triệu Kiều An lại nhanh chóng bóp cò súng, một tia laser lập tức xuyên qua thân thể Triệu Kiều Bảo.
Triệu Kiều Bảo không nhịn được khẽ kêu một tiếng, ngay tại chỗ lăn vài vòng kéo dài khoảng cách với Triệu Kiều An, gã ngẩng đầu, che lại miệng vết thương cười dữ tợn nói: "Nếu không phải ta xem nhẹ ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng thứ này có thể khiến ta bị thương được sao?"
Triệu Kiều An không để ý tới lời Triệu Kiều Bảo nói, mau chóng trốn tới nơi có thể ẩn nấp thân thể, lại lần nữa dùng súng laser tiến hành xạ kích Triệu Kiều Bảo.
Triệu Kiều Bảo tức muốn điên lên, rồi lại ngại đám laser đang không ngừng bắn tới, chỉ có thể chật vật lùi về sau, gã phẫn nộ rít gào nói: "Ngươi trốn không thoát đâu."
Triệu Kiều An nhìn Triệu Kiều Bảo, thiếu đánh nói: "Ít nhiều mấy lời vô nghĩa vừa rồi của ngươi mới khiến ta biết được sự thật."
Triệu Kiều Bảo tức tới mức khuôn mặt biến dạng: "Ta gϊếŧ ngươi!"
Triệu Kiều An cũng cười lạnh nói: "Ta cũng không định sống sót đi ra ngoài."
Nói xong, hắn lại giơ súng laser nhắm về phía Triệu Kiều Bảo điên cuồng xạ kích.
Triệu Kiều Bảo nếu muốn gϊếŧ chết Triệu Kiều An, nhất định phải tới gần Triệu Kiều An, bởi vì gã chỉ là một dị năng giả cấp một, dị năng của gã căn bản không có cách nào tấn công từ xa.
Nhưng nếu tới gần, lại sợ súng laser khiến mình bị thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiến đấu rơi vào trạng thái giằng co.
Không bao lâu, trên người Triệu Kiều Bảo nhiều ra một vài vết thương rất nhỏ.
Triệu Kiều An bình tĩnh bắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng từ bỏ huấn luyện bản thân.
Còn đi theo Triệu Lợi Binh học tập không ít kỹ xảo chiến đấu.
Vẻ sợ hãi của hắn lúc trước là giả, mục đích là để khiến Triệu Kiều Bảo khinh thường, lơ là cảnh giác.
Chỉ có như vậy có lẽ sẽ có khả năng đánh lén thành công.
Sự thật chứng minh.
Hắn thành công.
Cho dù Triệu Kiều Bảo là dị năng giả, nhưng cũng không thể chống lại sát thương do súng laser gây ra.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trên người Triệu Kiều Bảo xuất hiện càng nhiều vết thương.
Hơn nữa bụng gã trúng một súng, thể lực đang không ngừng giảm mạnh.
Gã che lại miệng vết thương, điên cuồng tự hỏi.
Nếu không nhanh chóng giải quyết tên Triệu Kiều An này.
Như vậy người chết ở chỗ này, nhất định sẽ là hắn.
Triệu Kiều Bảo do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng hạ quyết định.
So với cái chết, gã càng không muốn mất đi tất cả những thứ có được hiện tại.
Cuộc sống như vậy, quả thực còn thống khổ hơn cái chết.
Triệu Kiều Bảo quyết định xong đột nhiên vọt qua, không ngừng tránh né súng laser, sau khi trả giá bằng vài vết thương, cuối cùng gã cũng thành công tới gần Triệu Kiều An, mặt vặn vẹo nói: "Ngày chết của ngươi tới rồi!"
Sắc mặt Triệu Kiều An chợt biến đổi.
Triệu Kiều Bảo lại nhân cơ hội này, nhanh chóng ngưng tụ ra một lưỡi dao gió, ném về phía ngực Triệu Kiều An.
Sắc mặt Triệu Kiều An trắng bệch.
Nhận ra có lẽ mình sẽ chết ở nơi này.
Không biết tại sao.
Đối mặt với cái chết sắp tới, hắn lại không hề sợ hãi tuyệt vọng một chút nào. Chỉ nhớ tới ánh mắt thương tâm của con thú biến dị kia trước khi đi.
Nó lúc đó phải khổ sở lắm.....
Trong khoảng khắc sống chết trước mắt.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gầm giận dữ.
Một đầu băng nhận hùng ngoại hình hung mãnh đột nhiên chạy ra, nhanh chóng ôm lấy Triệu Kiều An vào trong ngực, lưỡi dao gió cũng dừng trên lưng băng nhận hùng, máu tươi lập tức tràn ra.
Đau đớn khiến băng nhận hùng không nhịn được gầm nhẹ ra tiếng.
Nhưng trong toàn bộ quá trình, nó vẫn cẩn thận che trở Triệu Kiều An.
Triệu Kiều An trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm đầu băng nhận hùng vốn dĩ không nên có mặt ở đây, dù thế nào cũng không dám tin một màn trước mắt.
Băng nhận hùng ngẩng đầu, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Triệu Kiều Bảo, tràn ngập sát khí.
Sắc mặt Triệu Kiều Bảo trở nên tái nhợt.
Hiện tại gã bị thương, căn bản không thể gϊếŧ chết con thú biến dị này.
Nếu muốn sống sót, gã nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngày sau lại tìm Triệu Kiều An tính sổ.
Đương nhiên, còn cả đầu băng nhận hùng đáng giận này nữa.
Trước khi đi, Triệu Kiều Bảo buông lời hung ác: "Lần này liền tạm thời buông tha ngươi, lần sau ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi."
Nói xong quay đầu chạy về phía cửa, sau đó bị một bàn tay gấu đột nhiên xuất hiện vỗ lên mặt, ý thức của Triệu Kiều Bảo hoàn toàn rơi vào bóng đêm.
Triệu Kiều An vốn định ngăn cản: "......"
Ngoài cửa, một con thú biến dị màu đen trắng đang ngồi ở đó.
Nhỏ yếu bất lực lại rất ăn hại.
Không hề giống như con thú biến dị sẽ gây ra chuyện xấu.
Nhưng trên thực tế, chính con thú biến dị vô hại này, vào thời điểm mấu chốt tát cho Triệu Kiều Bảo một cái hôn mê.
Triệu Lợi Binh ở bên cạnh cũng chưa kịp ra tay, bởi vì tốc độ của con thú biến dị này thật sự quá nhanh.
Triệu Lợi Binh mau chóng chạy tới, dùng tay xem xét hơi thở của Triệu Kiều Bảo, thở ra một hơi: "Còn chưa chết, chỉ là bị ngất đi rồi."
Quý Vô Tu: "......"
Đây là có ý gì chứ?
Y nhìn giống như sát nhân cuồng thú sao?
Triệu Lợi Binh vội vàng giải thích: "Sức lực của ngươi quá lớn, ta sợ ngươi không cẩn thận chụp chết gã."
Dù sao ngay cả sâu biến dị cấp 6 nó cũng dám chính diện đánh.
Mà Triệu Kiều Bảo thân là dị năng giả bậc 1, đầu dưa không bị con thú biến dị này chụp nát, cũng coi là kỳ tích.
Triệu Kiều An vuốt ve phần lưng của băng nhận hùng, vẻ mặt trần ngập áy náy và phức tạp khó giải thích.
"Nhất định rất đau." Nói rồi, mũi hắn lập tức chua xót, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Băng nhận hùng cúi đầu, đáy mắt vẫn bình thản trước sau như một.
Không nhìn ra một chút thương tâm nào cả.
Nhưng Triệu Kiều An vẫn rơi vào tận cùng đau đớn, hắn không thể quên được thân ảnh chạy vội liều mạng đuổi theo mình của con thú biến dị này.
Càng không thể quên được bộ dáng kiệt sức và tuyệt vọng của nó.
Băng nhận hùng nhẹ nhàng rống lên một tiếng, bảo vệ Triệu Kiều An vào trong ngực.
Nó không hề trách nhân loại này một chút nào.
Nó chỉ cần biết nhân loại này không sao là đủ rồi.
Đối mặt với hình ảnh vô cùng ấm áp và cảm động này, Triệu Lợi Binh tàn nhẫn lên tiếng: "Các ngươi lát nữa hãy đút cơm chó, trước nói cho ta xử lý người này thế nào?"
Triệu Kiều An bình ổn lại tâm tình, hơi ngượng ngùng lau nước mắt: "Để gã tiếp tục nằm đó đi, ta phải xử lý miệng vết thương cho Đại Bạch đã."
Tuy thương thế này không nghiêm trọng lắm.
Cho dù không xử lý gì cũng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn trong vòng hai ngày.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Đại Bạch bị thiên đại ủy khuất.
Triệu Lợi Binh: "......"
Trở lại trong máy bay chiến đấu, Triệu Kiều An nhanh chóng xử lý tốt thương thế của Đại Bạch, sau đó lại lấy quang não ra, nhìn video, lập tức lộ ra nụ cười châm chọc.
Hắn sẽ không tự tay gϊếŧ chết Triệu Kiều Bảo, nhưng muốn cho Triệu Kiều Bảo sống không bằng chết.
******
Triệu Kiều Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bản thân vẫn ở xóm nghèo, kiểm tra lại thân thể của mình, xác nhận bản thân tuy bị thương, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Gã nhìn bốn phía xung quanh, không nhìn thấy Triệu Kiều An.
Cũng không biết đã chạy trốn tới nơi nào.
"Chết tiệt!" Mặt Triệu Kiều Bảo vặn vẹo, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Nhưng chờ tới khi gã về nhà, lại phát hiện ánh mắt của đám người hầu nhìn gã vô cùng kỳ quái, giống như xem kịch vui, lại như thương hại.
Gã càng thêm cáu kỉnh, chửi mắng những người hầu đó.
Đám người hầu lập tức giải tán.
Nhưng Triệu Kiều Bảo vẫn cảm thấy chưa hết giận.
Nghe được động tĩnh dưới tầng, người phụ nữ từ tầng hai chạy xuống, sau khi nhìn thấy Triệu Kiều Bảo, vẻ mặt trở nên vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Triệu Kiều Bảo nhìn người phụ nữ, chưa kịp nói gì, đã bị người phụ nữ hung hăng tát một cái, mắng: "Ta rốt cục đã tạo nên cái nghiệt gì, mới sinh ra đứa con trai như ngươi!"
Giọng nói bén nhọn khiến Triệu Kiều Bảo càng thêm nóng nảy, trở tay cho người phụ nữ một cái tát: "Tiện nhiên kia đánh ta, ngay cả ngươi cũng dám đánh ta?"
Người phụ nữ kia lập tức la khóc, liều mạng lôi kéo quần áo Triệu Kiều Bảo: "Đều tại ngươi, ta không phải bảo ngươi gϊếŧ nó sao, vì sao không gϊếŧ nó?"
Triệu Kiều Bảo vừa nghe thấy lời này liền tức giận: "Lần sau ta nhất định sẽ gϊếŧ nó."
"Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội này." Có vài người lập tức đi tới, vẻ mặt lạnh lùng.
Mà Triệu Tuấn Sinh thì đi theo phía sau, vẻ mặt khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và đứa con trai mà lão đã từng cực kỳ yêu thích, hận không thể lập tức gϊếŧ chết bọn họ cho thống khoái.
Triệu Kiều Bảo cảm thấy không ổn, lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Các ngươi có ý gì?"
Gã không sợ những người này biết mình muốn gϊếŧ Triệu Kiều An.
Vì những người này căn bản không có chứng cứ.
Mấy người kia lộ ra ánh mắt thương hại: "Khuyên ngươi nên đi xem tin tức trên mạng tinh tế đi."
Nói rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn Triệu Tuấn Sinh, đáy mắt càng thêm thương hại.
Người đàn ông này cấu kết với tiểu tam bức tử vợ mình, đuổi con trai ruột của mình đi, nâng đứa con riêng lên làm người thừa kế.
Nhưng ai mà ngờ....đứa con riêng này, lại không phải con mình.
Càng khiến người không tin nổi đó là, đứa con riêng này khi biết mình không phải con ruột của lão, lại muốn gϊếŧ chết người thừa kế hợp pháp duy nhất là Triệu Kiều An.
Có thể nó là một vở tuồng.
Phim truyện cũng không dám đóng như vậy.
Triệu Kiều Bảo lên mạng, sắc mặt từ vẻ bình tĩnh ban đầu, trở nên trắng bệch.
"Chuyện này không thể nào....."
Triệu Kiều Bảo không thể tin được những lời mình nói với Triệu Kiều An lại được ghi lại toàn bộ, thậm chí còn truyền lên mạng tinh tế, bị ngàn vạn người vây xem nhạo báng.
Tất cả mọi người biết gã không phải con ruột của cha.
Vinh hoa phú quý, cứ như vậy rời xa mình.
Triệu Kiều Bảo gào lên trong hoảng loạn: "Những điều này không phải sự thật, đều là giả."
Mọi người thờ ơ nhìn gã, không nói một lời.
Giống như nhìn thằng hề đang diễn trò.
Triệu Kiều Bảo lập tức cảm thấy sợ hãi lan tràn toàn thân, gã vội vàng chạy tới trước mặt Triệu Tuấn Sinh, bắt lấy cánh tay đối phương điên cuồng gào lên: "Cha, người phải tin con, con thật sự là con của người!"
Hai mắt Triệu Tuấn Sinh tràn ngập hận thù, lão nhìn chằm chằm vào đứa con trai này: "Ta thật hận không thể gϊếŧ chết ngươi."
Triệu Kiều Bảo lập tức ngây người, lẩm bà lẩm bẩm: "Không, con thật sự là con trai của cha."
Người phụ nữ lúc này đang sợ hãi, chỉ lo gào khóc.
Bà ta rất rõ, video trên mạng, đã bị đưa đi giám định trước.
Thực sự là video thật chứ không phải cắt ghép.
Sau đó, Triệu Kiều Bảo lấy tội danh cố ý tổn thương người thường, cùng với các tội dang khác bị bắt.
Tuy gã không chết.
Nhưng kết cục lại còn không bằng cả cái chết.
Những thứ mà gã mơ ước, toàn bộ đều biến mất giống như hoa trong gương, trăng dưới nước.
Mà đây cũng là kết quả mà Triệu Kiều An muốn.
Triệu Kiều Bảo không muốn bị nhốt ở nơi này, hoàn toàn mất đi tự do và tương lai, liền nhờ Triệu Tuấn Sinh giúp đỡ, hi vọng đối phương lợi dụng quyền lực cứu mình ra ngoài.
Nhưng đối với Triệu Tuấn Sinh mà nói, lão hận không thể gϊếŧ chết cái kẻ giả mạo con trai mình này, làm sao có thể đồng ý cứu gã, lập tức chế giễu vài câu sau đó liền vội vàng rời đi.
Triệu Kiều Bảo chó cùng dứt dậu oán hận nói: "Nếu như vậy, tất cả mọi người đều chết cùng ta đi."
Sau đó, gã tìm được người bên trên, tỏ vẻ có manh mối quan trọng muốn nói.
Đây là một đoạn video.
Có thể chứng minh Triệu Tuấn Sinh cấu kết với người phụ nữ kia, cùng nhau gϊếŧ hại mẹ của Triệu Kiều An.
Sau điều tra, bên trên chứng thực video này là thật.
Ngay sau đó.
Giấc mộng thăng chức của Triệu Tuấn Sinh tan thành mây khói.
Vì lão sẽ cùng người phụ nữ kia, vì tội danh cố ý gϊếŧ người mà bị tử hình.
Tất cả toàn bộ gia sản trả lại cho người thừa kế duy nhất —— Triệu Kiều An.
Trước khi chết, Triệu Tuấn Sinh vô số lần hối hận vì sao không gϊếŧ chết Triệu Kiều Bảo.
Nếu không phải vì gã.
Lão đã được hoàng thất thưởng thức, hơn nữa có một cuộc sống thăng quan tiến chức chức huy hoàng.
Triệu Kiều bảo cũng đang hối hận.
Nếu lúc ấy có thể không màng tất cả gϊếŧ chết Triệu Kiều An thì tốt biết mấy.
Như vậy hiện tại gã đã có thể mặc đồ tốt nhất, ăn đồ ngon nhất, được mọi người nhìn lên.
Chứ không phải bị bắt vào tù giống như bây giờ, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm và tự do.
Triệu Kiều An đã sử dụng tất cả những tài sản đó để cứu trị cho thú biến dị.
Đối với hắn mà nói, tiền tuy quan trọng.
Nhưng quan trọng nhất, lại là những con thú biến dị cần giúp đỡ đó.
********
Vấn đề Triệu Kiều Bảo đã kết thúc.
Mạng tinh tế vẫn nhiệt liệt thảo luận như cũ.....
Không ai ngờ tới Triệu Kiều An sẽ gặp phải nhiều việc bất công như vậy.
Cùng lúc đó.
Thú biến dị trong hội giao dịch càng ngày càng ít.
Vì mỗi ngày đều sẽ có không ít thú biến dị được mang đi cứu trị.
Điều này khiến hội giao dịch cười đến híp mắt, lại cũng cảm thấy đau đầu.
Thú biến dị càng ngày càng ít.
Đến lúc đó không còn thú biến dị nữa.
Bọn họ phải kiếm tiền thế nào đây?
Nhưng Otis đã rõ ràng tuyên bố cấm bất cứ kẻ nào bắt giữ thú biến dị hoang dã.
Một khi phát hiện, lập tức trừng phạt.
Quan trọng nhất là, hoàng thất đối với việc này im miệng không nói một lời, thái độ cực kỳ không rõ ràng.
Điều này khiến cho rất nhiều người không dám bắt giữ thú biến dị nữa, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ quan vọng.
Ngày tháng trôi qua.
Đề tài trên mạng tinh tế lại lần nữa quay lại trên người thú biến dị, mọi người thảo luận cách chăm sóc thú biến dị như nào, tạo quan hệ tốt với thú biến dị bằng cách nào.
Các loại giáo trình và tâm đắc ùn ùn không dứt.
Được vô số người truy phủng say mê tìm đọc.
Mà Quý Vô Tu thông qua phát sóng trực tiếp cẩn trọng cố gắng bán manh, nỗ lực tích cóp điểm bán manh.
Đồng thời, càng ngày càng nhiều người bắt đầu nguyện ý tiếp nhận thú biến dị, thậm chí tự động tổ chức thành đoàn đội, chuyên môn giám sát những công hội săn thú muốn trộm bắt thú biến dị.
Cấm bọn họ bắt giữ những con thú biến dị chưa từng phải chịu thương tổn đó.
******
Bởi vì thú biến dị càng ngày càng hot.
Khiến cho nội dung phát sóng trực tiếp đã xảy ra biến hóa không nhỏ.
Trước kia, nội dung phát sóng trực tiếp đủ loại khác nhau.
Mà hiện giờ, đại đa số phát sóng trực tiếp đều đang phát sóng trực tiếp thú biến dị nhà mình, nội dung phát sóng trực tiếp đều là: "Làm thế nào để chung sống hài hòa với thú biến dị."
Phát sóng trực tiếp như vậy lập tức dẫn tới vô số người xem chú ý, hơn nữa bình luận giao lưu với chủ phòng về những tâm đắc và cảm tưởng của bản thân.
*****
Thú biến dị dần dần được con người tiếp nhận, điều này vốn là một việc đáng giá vui mừng.
Nhưng Quý Vô Tu không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Bởi vì điểm bán manh của y trong thời gian này, có vẻ không tăng nhiều như trước kia.
"Hệ thống, cứ tiếp tục như này không thể được."
Giọng nói của hệ thống vẫn trầm tính trước sau như một: [Ký chủ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.]
Quý Vô Tu nói: "Ta biết, nhưng chúng ta cần phải nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Tuy hiện tại nhân số xem phát sóng trực tiếp rất nhiều.
Nhưng càng thăng cấp, điểm bán manh y cần càng ngày càng nhiều.
Cho nên y cần phải nghĩ cách kiếm càng nhiều điểm bán manh.
Hệ thống nói: [Mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp nội dung tương, tự nhiên sẽ không thể khiến trái tim nhân loại dao động.]
Quý Vô Tu sửng sốt, không khỏi lâm vào trầm tư.
Nội dung tương tự......
Đúng vậy.
Tuy mỗi ngày y đều cẩn trọng bán manh.
Nhưng động vật có đáng yêu thế nào, mỗi ngày đều tới tới lui lui một động tác, tự nhiên không thể khiến nhân loại sinh ra cảm xúc dao động.
Cho nên.
Nếu muốn tăng lên điểm bán manh, thì phải thay đổi.
Hệ thống kiểm tra đo lường được suy nghĩ của Quý Vô Tu, lên tiếng phụ họa: [Đúng vậy, ký chủ, ngài cần phải đổi mới.]
Tâm trạng Quý Vô Tu trở nên nặng nề.
Muốn bán cái manh, sao lại khó như vậy chứ.
Đúng lúc này.
Một hơi thở khó giải thích truyền tới từ phương xa.
Loại hơi thở cảm giác tràn ngập nguy hiểm này, vô cùng quen thuộc.
Sắc mặt Quý Vô Tu thay đổi, chạy nhanh đi tìm Triệu Lợi Binh, kéo anh tới góc không người: "Otis đâu?"
Vốn Triệu Lợi Binh còn đang thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương của Quý Vô Tu, lập tức thu lại ý cười, vội vàng đáp: "Nguyên soái đang xử lý việc quan trọng ở quân đội."
Quý Vô Tu nói: "Vậy ngươi giúp ta liên hệ hắn, sau đó nói cho hắn......trùng động lại xuất hiện rồi."
Sắc mặt Triệu Lợi Binh biến đổi, "Thật sao?"
Quý Vô Tu hỏi lại: "Ngươi nói xem?"
Triệu Lợi Binh nghiêm trang nói: "Ta đã biết."
Trong văn phòng quân sự.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang cúi đầu xử lý công vụ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn bất cận nhân tình.
Đúng lúc này, quang não đặt bên cạnh lập tức hiện lên khung giao diện, bên trên biểu hiện là Triệu Lợi Binh đang gọi tới.
Người đàn ông nhíu mày, lựa chọn đồng ý.
Chờ tới khi màn hình ảo xuất hiện mặt Triệu Lợi Binh, người đàn ông mới hỏi: "Có chuyện gì?"
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh cực kỳ nghiêm túc, vội vàng nói: "Nguyên soái, vừa rồi thú biến dị của ngài đi tìm ta, muốn ta nói cho ngài một việc."
Otis trầm giọng nói: "Nói tiếp đi."
Giọng nói đầu bên kia mang theo một tia sợ hãi: "Trùng động sắp xuất hiện."
Đôi mắt Otis thâm trầm, giọng nói ngưng trọng: "Ta lập tức trở về."
****
Trong trang viên.
Otis gõ gõ bàn, giọng nói nghiêm túc chưa từng có tới nay: "Có thể cảm giác được trùng động sao?"
Một con thú biến dị ngồi ở ghế đối diện, thân hình tròn vo của nó cơ hồ sắp khiến ghế dựa bị chen vỡ, cho nên chỉ có thể ủy khuất co rụt thân thể lại, dùng giọng sữa nói: "Ta không cảm giác được."
Bộ dáng đứng đắn của cục cưng nhỏ thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Otis hơi nắm tay, ho khan vài tiếng, tiếp tục nghiêm túc nói: "Cần phải tìm ra vị trí của trùng động, giải tán người trong khu vực đó."
Quý Vô Tu gật gật đầu, hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?"
Otis hỏi một đằng trả lời một nẻo, ý vị không rõ nở nụ cười: "Có muốn lái máy bay chiến đấu chơi một vòng không?"
Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên, vội vàng gật đầu không ngừng: "Muốn."
Otis lập tức đứng dậy, xách áo khoác lên nhanh chóng mặc vào, động tác liền mạnh lưu loát, hành vân lưu sướng thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Sau đó ôm lấy cục cưng nhỏ đang ngây ngốc nhìn vào ngực: "Đi, hiện tại liền đi."
*****
Bầu trời trong xanh quang đãng vô cùng.
Một chiếc máy bay chiến đấu quân dụng đang bay với tốc độ khá nhanh.
Nó cũng không dựa theo lộ tuyến bay định sẵn, mà giống như lang thang bay không có mục tiêu cố định.
Trong máy bay chiến đấu.
Ngồi ở vị trí điều khiển, không phải là con người.
Mà là...... một quả bóng béo.
Nó ngồi nghiêm chỉnh, thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương.
Otis ngồi trên ghế phụ, mặt vô biểu tình nói: "Ngươi vừa rồi nói ngươi lần đầu tiên điều khiển máy bay chiến đấu như vậy."
Cục cưng nhỏ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Otis: "......"
Hắn hiện tại nhảy xuống còn kịp sao.