Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!
Đăng vào: 12 tháng trước
Văn phòng Chủ tịch của tập đoàn Kinh Vũ.
1 giờ sáng, Diệp Hành kết thúc hội nghị quốc tế cuối cùng, tháo tai nghe phiên dịch, day day ấn đường.
Hà Văn Phương khép văn kiện, cung kính nói: “Diệp tổng, 11 giờ sáng mai có một bữa tiệc với chủ tịch Kiến Thành, đường hàng không tư nhân đã duyệt xong lúc 9 giờ sáng, xin hãy xem qua.”
Diệp Hành xua tay: “Cậu xem rồi làm đi.”
Từ khi còn ở Đường gia, Hà Văn Phương chính là phụ tá đắc lực của hắn, bởi vậy hắn luôn luôn tín nhiệm Hà Văn Phương.
Nhớ tới Đường gia, một ít ký ức xa xăm bỗng nhiên xâm nhập vào trong đầu Diệp Hành.
“Kiến Thành ở Ninh Thành sao?”
“Vâng ạ.”
Diệp Hành dường như suy tư gì đó, ngắm nhìn ngọn đèn dầu lắt léo nơi xa xôi.
Ninh Thành…… Quả thật là nơi không đáng nhớ lại.
Hà Văn Phương nói: “Diệp tổng, còn có một việc……”
Hắn biết Diệp Hành không thích người ấp a ấp úng, vì thế khẽ cắn môi, cúi đầu hạ quyết tâm nói: “Đường Nặc tiên sinh hy vọng có thể gặp lại ngài.”
Diệp Hành sửng sốt.
Trên mặt hiện lên một tầng chán ghét có thể thấy được bằng mắt thường.
Không phải nhằm vào Đường Nặc, mà là nhằm vào Đường gia.
Chỉ là Đường Nặc rời khỏi Đường gia đã chịu không ít ảnh hưởng.
Tuy rằng năm đó Diệp Hành ở Đường gia đã chịu khổ cực, nhưng Đường Nặc giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu không Diệp Hành cũng không chừa một con đường, giữ lại mạng sống cho cậu ta.
“Cậu ta có chuyện gì sao?”
Hà Văn Phương nói: “Việc phá bỏ và di dời nhà cũ của Đường gia chuẩn bị kết thúc, Đường Nặc tiên sinh hy vọng có thể tới nhìn nhà cũ lần cuối cùng.”
Đúng rồi.
Hết thảy mọi thứ liên quan đến Đường gia, Diệp Hành đều lực tiêu hủy toàn bộ.
Người của Đường gia, đồ của Đường gia, không đến một tháng liền biến mất gần hết khỏi Ninh Thành, tập đoàn tài chính địa phương, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, chỉ dư một người là Đường Nặc, cùng với một bộ phận bà con xa di cư ra ngoại quốc mới tránh được một kiếp.
Thứ duy nhất dư lại, chỉ là một tòa nhà cũ này.
Tổng tài lâm vào trầm mặc.
Sau lưng Hà Văn Phương đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Đường gia vẫn luôn là vảy ngược của Diệp Hành, Hà Văn Phương cũng liều chết mới dám nhắc tới.
Một lát sau, Diệp Hành mới có vẻ an tâm: “Cậu ta muốn đi thì đi, tìm người canh chừng, đừng để cậu ta tự sát.”
Có lẽ sau khi Hà Văn Phương đề cập một câu Đường gia, đêm đó Diệp Hành đã trở lại Vân Thủy hồ, ký ức ngày cũ tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào nào hắn.
Từng đoạn nối tiếp nhau, khiến hắn cả đêm không yên giấc.
Trong giấc mơ, rất nhiều người hắn đã nhớ không rõ tướng mạo.
Năm đó hết thảy cảnh ngộ nghèo túng ở Đường gia, đối với hắn mà nói càng giống như một cơn ác mộng
Cưỡi ngựa xem hoa, gió lùa tứ phía, chuồng ngựa cứng ngắc, biểu cảm tuyệt vọng bất lực của Diệp Nguyệt khi nằm trong bệnh viện, còn có tuyết lớn đầy trời như lông ngỗng, hắn quỳ gối trên nền tuyết một ngày một đêm, suýt nữa đông cứng hai chân, một màn rồi lại một màn.
Tất cả mọi người trong Đường gia đều biến thành quỷ ảnh không có mặt, bao vây hắn, phát ra thanh âm vui cười trào phúng hò hét chói tai, trung tâm phía trước là một người đàn ông cao cao tại thượng, hắn muốn nhìn rõ, nhưng vừa đẩy ra sương mù, liền tỉnh lại.
Tỉnh dậy sớm, dưới mắt Diệp Hành hiện rõ quầng thâm.
Hắn trầm mặc ngồi trong chốc lát, lấy lọ thuốc hay uống trong tủ đầu giường, ban đầu uống một hoặc hai viên là được, nhưng sau này Diệp Hành cũng không biết dùng bao nhiêu, uống xong cũng chẳng thấy chuyển biến tốt đẹp hơn.
Viên thuốc theo yết hầu tiến vào dạ dày, hận ý quay cuồng ghê tởm nơi tâm trí vẫn không hề tiêu giảm, biểu cảm trên mặt hắn càng thêm tối tăm, màu da tái nhợt, hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Mười giờ sáng, máy bay tư nhân hạ cánh xuống Ninh Thành.
Mấy năm nay, Diệp Hành rất ít khi đi tới nơi này, lúc hạ cánh, Ninh Thành đổ tuyết lớn, bên trong dày đặc mùi vị tươi mới.
Buổi hẹn hợp tác với chủ tịch Kiến Thành được định vào giữa trưa, đối phương là người địa phương Ninh Thành, sau khi thương lượng xong, nửa giờ còn lại có uống ít rượu.
Rượu quá ba tuần, bắt đầu chủ đề, nói chuyện phiếm cũng không gò bó như lần đầu gặp mặt.
Chủ tịch Kiến Thành cười nói: “Diệp tổng chắc rất ít khi tới phương nam đúng không, mùa đông của phương nam chúng tôi so với mùa đông của phương bắc thế nào? Có phải vừa ướt vừa lạnh không, sợ Diệp tổng sẽ không quen thôi!”
Diệp Hành không đáp lời, ai ngờ lúc này có một người không có mắt bổ sung một câu: “Không phải trước kia Diệp tổng từng ở Ninh Thành một khoảng thời gian sao? Tôi nhớ là chuyện năm sáu năm trước!”
Chủ tịch Kiến Thành trước kia chưa từng hiểu biết Diệp Hành, nhất thời cũng có chút phát ngốc.
Ông ta thế hệ bất động sản mới giàu lên gần đây, dùng lời nói khó nghe một chút thì đó chính là nhà giàu mới nổi.
Tuy nhiên vận khí người này rất tốt, có người cha vợ là quan chức ở Ninh Thành, mấy năm nay đều nhờ ảnh hưởng của cha vợ hô mưa gọi gió, mắt thấy sắp được kế vị Đường gia trước kia, trở thành nhà giàu số một Ninh Thành tiếp theo.
Người nọ nhắc nhở nói: “Vương tổng có điều không biết, lúc Đường gia còn tồn tại, Diệp tổng với Nhị công tử Đường gia ……”
Hắn không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
Diệp Hành buông chén trà, nhẹ nhàng đặt lên bàn, phát ra một tiếng vọng thanh thúy.
Đánh gãy mọi đề tài.
Rõ ràng vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, nhưng mọi người lại đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
Trong lúc nhất thời, thế mà không còn ai dám tiếp tục nói chuyện nữa.
Cuối cùng vẫn là chủ tịch Kiến Thành chuyển đề tài, cười ha ha có lệ cho qua.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Diệp Hành và chủ tịch Kiến Thành cùng đi ra biệt thự riêng, tới đón hắn chính là con gái Vương Mẫn của ông ấy, mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, mùa đông nhưng lại cần phong độ không cần ấm, chỉ khoác một chiếc áo khoác lông chồn nhỏ, trong tay cầm một cái túi Hermes bạch kim, thướt tha lả lướt đứng đó, khí chất nổi bật, tự phụ đoan trang.
Diệp Hành ở xa liếc nhìn đối phương một chút.
Thiên kim của Kiến Thành lễ phép mà hướng về phía hắn gật đầu, diễn xuất không tìm ra sơ hở gì.
Nói vậy cũng là khổ luyện một phen.
Dẫu sao bố người này cũng là nhà giàu mới nổi, muốn giữ được vị trí đệ nhất hào môn ở Ninh Thành, không thể để con gái làm mất mặt mình.
Tuyết ở Ninh Thành đã rơi nhiều hơn một chút, đứng ở vị trí này của Diệp Hành, 24 giờ một ngày đều phải bẻ nát ra mà dùng.
Kết thúc bữa tiệc giữa trưa, buổi chiều còn có bốn cuộc họp, cộng thêm hạng mục khảo sát kiểm tra tại chỗ với hội đồng quản trị cấp cao của phân bộ Kinh Vũ.
Vẫn luôn vội đến buổi tối, bệnh đau dạ dày của Diệp Hành lại tái phát.
Hắn lúc này mới nhớ tuy hôm nay tiệc tùng liên miên, nhưng trên thực tế một ngụm cũng chưa ăn.
Về lại khách sạn, Hà Văn Phương đã chuẩn bị cho hắn một bàn cơm Tây.
Dù gì cũng là trợ lý, có thể chiếu cố mọi chuyện trong công việc của mình, nhưng mấy việc nhỏ nhặt vẫn nằm ngoài tầm tay như cũ.
Nhìn một bàn cơm Tây, Diệp Hành chẳng còn hứng thú muốn ăn.
Sau khi uống thuốc giảm đau liền ngồi phát ngốc bên cửa.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Ngoài cửa sổ vị Tết thật nồng đượm, nhưng hết thảy náo nhiệt ấy không liên quan gì tới hắn.
Mở điện thoại ra, cũng chỉ có mấy tin nhắn quan tâm hắn của Diệp Nguyệt, bởi vì lý do không biết sử dụng điện thoại, nên gõ chữ bị sai hết cái này đến cái khác.
Diệp Hành không thể chết đói trong khách sạn, do dự một lúc xuống tầng lái xe, chuẩn bị ra ngoài nhìn xem có cửa hàng nào còn mở không, thuận tiện gọi bát cháo trắng uống luôn.
Kết quả bởi vì ăn tết, mấy cửa hàng buôn bán đều đóng cửa, một mạch chạy đến đường cái khu tài chính nhưng vẫn không tìm được cửa hàng nào.
Maybach càng đi càng hẻo lánh, theo bản năng, hướng tới công quán trong trí nhớ.
Xuyên qua một con đường cái, Minh Hề công quán bỗng nhiên đập vào mắt.
Diệp Hành nhớ rõ lúc mình còn ở đây, xung quanh có một cửa hàng bán cháo hương vị không tồi.
Thường thường mười một, mười hai giờ vẫn còn mở cửa, lúc hắn tuyệt vọng nhất, đêm khuya chịu đựng đói khát chạy ra, mua một bát cháo uống.
Hắn đã không nhớ rõ hương vị của bát cháo kia, nhưng đại khái là bát cháo ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Sáu bảy năm qua đi, không biết cửa hàng này còn ở đây không.
Diệp Hành dừng xe lại, ngoài ý muốn đụng phải một người.
Đúng là Vương Mẫn lúc chiều mới gặp mặt.
Đối phương xuống từ chiếc Ferrari, nhìn dáng vẻ hẳn là chuẩn bị về nhà.
Minh Hề công quán sớm đã bị đưa ra bán đấu giá ngay ngày Đường gia phá sản.
Cuối cùng thành giao với giá trên trời là bảy trăm triệu nhân dân tệ.
Diệp Hành không ngờ, chủ nhân hiện tại của Minh Hề công quán thế mà lại là Vương Mẫn.
Đối phương cũng nhận ra hắn, tự nhiên hào phóng nói: “Diệp tổng, trùng hợp quá.”
Tuyết lớn mấy ngày, lại là ăn tết.
Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ trước cửa nhà, Vương Mẫn cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng sắc mặt Diệp Hành thoạt nhìn thực tái nhợt, tựa như thân thể không tốt.
Nhớ tới hắn là đối tác quan trọng của cha, hơn nữa cấp bậc tựa hồ cao hơn cha mình, Vương Mẫn cũng không muốn đắc tội hắn, liền mở miệng mời: “Bên ngoài tuyết lớn như vậy, Diệp tổng không ngại thì vào nhà ngồi chút nhé.”
Dù sao công quán cũng có nhiều bảo mẫu cùng vệ sĩ như vậy, Vương Mẫn hoàn toàn không sợ.
Thật ra Diệp Hành hẳn phải cự tuyệt, nhưng gần đây có quá nhiều chuyện chồng lên nhau, giống như ma xui quỷ khiến, hắn thế mà lại đáp ứng đề nghị của Vương Mẫn.
Bên trong Minh Hề công quán ấm áp như mùa xuân, so sánh với bộ dáng trong trí nhớ, phong cách hiện tại đã sửa lại rất nhiều.
Diệp Hành ngồi trên sô pha, rất mau liền có bảo mẫu bưng trà rót nước.
Vương Mẫn không biết nên chiêu đãi Diệp Hành thế nào, đành phải gọi điện thoại cho cha mình xin giúp đỡ, tìm cớ đi ra ban công.
Tầm mắt của Diệp Hành dừng ở phòng ngủ chính trên tầng 3.
Trong trí nhớ, phòng của hắn ở chỗ này.
Nhớ tới Đường Minh Hề, Diệp Hành không còn nhớ rõ bộ dáng phong cảnh vô hạn của cậu.
Trong đầu toàn là bộ dạng thê thảm của cậu trước khi chết, người không ra người quỷ ra không quỷ, nên khó có thể nói là đẹp hay không đẹp.
Mấy ngày nay hắn giống như vẫn luôn chìm vào trong hồi ức.
Bình thường nhớ tới rất nhiều chuyện ở Đường gia, hiện tại càng là không thể hiểu nổi mà ngồi trong Minh Hề công quán.
Diệp Hành lắc đầu, nghĩ thầm chắc mình mệt mỏi quá rồi.
Hắn không chào hỏi Vương Mẫn, liền chuẩn bị rời khỏi Minh Hề công quán.
Ngoài cửa tuyến lớn bay tán loạn, Diệp Hành đẩy ra cửa lớn.
Tuyết trắng xóa ngay lập tức che khuất tầm mắt của hắn, không biết có phải là ảo giác của Diệp Hành hay không, xung quanh tựa hồ yên tĩnh đến quỷ dị một phen.
Phảng phất giống như tùy ý đem hắn ném tới không gian hoàn toàn không có thời gian hay tiếng động gì cả.
Ngắn ngủn một giây, xung quanh liền khôi phục bình thường.
Vầng sáng trắng chợt hiện trước mặt hắn cũng biến mất.
Như cũ là cái thời tiết tuyết lớn kia, Diệp Hành nghĩ thầm quả nhiên là mình quá mệt, hiệu quả của loại thuốc hắn uống càng ngày càng kém, khiến thần trí hắn thế mà lại hoảng hốt trong nháy mắt.
Vừa ngẩng đầu, cửa của Minh Hề công quán chậm rãi dừng một chiếc Ferrari.
Cái này giống như hình ảnh đã từng quen biết, khiến Diệp Hành hơi hơi nhíu mày.
Cửa xe mở ra, cô gái đạp lên giày cao gót đi trên nền tuyết, đông lạnh đến run run.
Vương Mẫn vừa xuống xe liền thấy Diệp Hành đứng ở cổng lớn, trong đầu chậm rãi nhảy ra một cái: “?”
Thân phận của cô khi nào trở nên cao quý như vậy? Thế mà lại khiến ông xã của công chúa xuống dưới nghênh đón?
Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó đâu.
Vừa rồi còn nói chuyện phiếm với Đường Minh Hề ở trên WeChat.
Giây tiếp theo cô trực tiếp hỏi: 【 Diệp tổng nhà anh khi nào từ Vân Kinh trở về? 】
Không phải Đường Minh Hề nói Diệp Hành tới Vân Kinh công tác mấy ngày à?
Cũng vì như thế mà mấy ngày nay Đường Minh Hề đặc biệt thả lỏng chính mình, ở bên ngoài mấy đêm không về với Vương Mẫn, không ngủ đến tận sáng hôm sau.
Đường Minh Hề cũng trả lời một cái: 【? 】
Vương Mẫn có một loại dự cảm bất hảo: 【 Không phải Diệp ca tới bắt anh chứ? 】
【……】
【 Đừng có miệng quạ đen:) 】
Lúc Diệp Hành thất Vương Mẫn cũng cảm thấy kỳ quái.
Ngắn ngủn vài phút, đối phương đã thay một bộ váy ngắn hồng nhạt.
Về nhà còn thay váy ngắn?
Còn trang điểm đầy đủ, hoàn toàn không giống đang chuẩn bị đi ngủ.
Chẳng lẽ buổi tối còn có buổi hẹn hò khác sao?
Nhưng tại sao cô lại từ bên ngoài đi vào, không phải lúc nãy còn gọi điện thoại trong Minh Hề công quán à?
Một ít chi tiết vi diệu nhỏ xâu chuỗi ở bên nhau.
Khiến trực giác của Diệp Hành cảm thấy có chút không đúng.
Loại dự cảm không đúng trong lòng này càng ngày càng mãnh liệt, thẳng tận đến khi cửa Minh Hề công quán lại được mở ra.
Sau khi Diệp Hành nghe được động tĩnh, phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Đường Minh Hề mặc một bộ quần áo ở nhà, đứng trước cửa, nghi hoặc mà nhìn hắn, giọng nói quen thuộc: “Sao lại về rồi?”
Thật ra nội tâm có chút chột dạ.
Chắc không phải về để bắt cậu đâu:)
Cậu đã là người trưởng thành, cảm ơn, người trưởng thành có quyền lợi qua đêm ở bên ngoài.
Cũng có quyền 2 giờ sáng mới ngủ (.)
Nguyên nhân chính là vì lúc này Đường Minh Hề cực kỳ chột dạ.
Cho nên cậu hoàn toàn không nhìn thấy, trong nháy mắt Diệp Hành nhìn thấy cậu, đồng tử chợt co rút lại.