Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Bilun
Gấu trúc gầy trơ xương sườn tuyệt đối không liên quan tới từ dễ thương.
Nhưng nhìn báo đen đang chuyên tâm báo thù, Quý Vô Tu chỉ có thể nhịn đau nói: "Mua.
"
Nếu còn không mua, y thật sự con báo này không cẩn thận xúc động hỏng việc.
Hệ thống không bất ngờ về lựa chọn của Quý Vô Tu, giúp ký chủ mua sắp xong vật phẩm dặn dò nói: [Về sau mỗi tháng ngài sẽ gầy 5 cân, bổn hệ thống kiến nghị ký chủ từ giờ trở đi liền nỗ lực tăng cân, mỗi ngày nỗ lực ăn nhiều một chút, làm một con gấu trúc mập mạp mà lại vụng về.
]
Quý Vô Tu nghe được tâm tình nặng nề, càng muốn uống rượu hút thuốc đánh bài.
Nhưng y sợ làm như vậy ngược lại càng gầy nhanh.
Lúc làm người cần nỗ lực giảm béo, không ngờ tới khi làm gấu trúc cũng nỗ lực bảo trì vóc dáng, phải nỗ lực giữ cho bản thân mập mạp, còn không thể gầy, sẽ rất phiền.
Quý Vô Tu thở dài một hơi, nói với hệ thống: "Hệ thống, mua phần mềm phiên dịch kia chưa?"
Giọng nói của hệ thống vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một: [Tinh! Ngài dùng hết sạch 30 tích phân thành công mua sắm Bản cấp thấp của phần mềm phiên dịch ấm áp nhắc nhở: Điểm bán manh của ngài bằng 0, xin mau chóng nỗ lực kiếm lấy điểm bán manh.
]
Trái tim nhỏ của Quý Vô Tu run lên: "Hiện tại điểm bán manh bằng 0?"
Giọng nói của hệ thống rất bình tĩnh: [Đúng vậy, ký chủ, xin hỏi có muốn tải phần mềm không?]
Quý Vô Tu có chút đau thịt nói: "Tải đi.
"
Tuy y hơi keo kiệt một chút, nhưng nên dùng tích phân vẫn là phải nhịn đau mà dùng, tuyệt đối không thể tiết kiệm.
[Tinh! Tải xuống thành công, chúc ngài sử dụng vui vẻ.
]
Là người mới nghiệp dư lần đầu tiên mua sắm vật phẩm hệ thống, Quý Vô Tu cảm thấy bản thân nên cẩn thận một chút mới được: "Tiếp theo ta phải làm gì?"
Hệ thống giải thích nói: [Cứ như trước đây là được, phần mềm sẽ tự động phiên dịch ngôn ngữ cho ngài.
]
Quý Vô Tu thả lỏng, lại lần nữa cảm khái hệ thống thật là trâu bò.
Giờ phút này báo đen vẫn hết sức chăm chú, trong đôi mắt lãnh khốc tràn đầy nghiêm túc, móng vuốt của nó vẫn nỗ lực vươn ra phía trước, Quý Vô Tu mặt vô biểu tình lại lần nữa túm móng vuốt của đối phương lại, cũng không bất ngờ được báo đen phẫn nộ rống cho một tiếng.
"Ngao! ! Rống!"
Quý Vô Tu phát hiện lỗ tai của mình nghe được một tiếng rống đơn giản, nhưng trong đầu xuất hiện lại là một đoạn lời nói.
"Ngươi! ! cái! ! đồ! ! xấu xí!"
Giọng nói tràn đầy âm điệu đặc hữu của báo đen, khiến Quý Vô Tu lập tức hiểu được, tâm tình dao động cực kỳ kịch liệt.
Giờ phút này hệ thống có chút đồng tình an ủi nói: [Ký chủ, đừng vì chút việc nhỏ này mà tức giận.
]
Dù sao ai bảo con báo này lại có thẩm mỹ kỳ quái như vậy chứ.
Chẳng trách.
Quý Vô Tu hít sâu, nói với hệ thống: "Ta biết.
"
Y chỉ là có chút không thể tin được, nhiều ngày như vậy, con báo kỳ thật vẫn luôn đang mắng y xấu.
Báo đen như cũ đầy mặt phẫn nộ, lại lần nữa gầm nhẹ nói: "Ngao! Thứ xấu xí"
Quý Vô Tu sửng sốt, nói với hệ thống: "Phần mềm này dùng không tốt lắm, hình như không phiên dịch tất cả lời của con báo nói ra.
"
Hệ thống im lặng hồi lâu, tựa hồ mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi: [Ký chủ, vật phẩm do bổn hệ thống xuất ra, cho dù có rẻ thì vẫn đều là tinh phẩm, phần mềm tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
]
Vậy tại sao! !
Tựa hồ biết được Quý Vô Tu muốn hỏi gì, hệ thống giành trước giải thích nói: [Tuy báo tia chớp thức tỉnh thành biến dị, nhưng cũng không chứng tỏ chỉ số thông minh của nó cùng cấp với nhân loại.
]
Quý Vô Tu im lặng: "Vậy về sau nó vẫn luôn bảo trì như thế này sao?"
Hệ thống kinh ngạc nói: [Đương nhiên sẽ không, theo sự mạnh mẽ tăng lên của nó, chỉ số thông minh cũng sẽ chậm rãi tăng cao.
]
Sau khi nghe xong lời này Quý Vô Tu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng con báo tựa hồ có oán khí mãnh liệt với Quý Vô Tu, vẫn luôn gào thét.
Vì thế trong đầu Quý Vô Tu quanh quẩn mạnh mẽ lặp lại một câu.
[Ngươi cái! ! đồ xấu xí!]
[Ngươi cái! ! đồ xấu xí!]
Trình độ chấp nhất khiến Quý Vô Tu xấu hổ không thôi, con báo này chẳng những thù dai, lại còn cực kỳ chấp nhất, nhưng hành động liên tục này của con báo rất nhanh liền khiến ba người chú ý, vẻ mặt mang theo một tia bất mãn.
[Tinh! Bởi vì cón báo bắt nạt ngài, khiến ba người này lập tức sinh ra suy nghĩ: Nó mảnh mai như vậy, rất dễ dàng bị con báo hung tàn bắt nạt, nếu con báo còn dám bắt nạt nó, nói thế nào cũng phải giết chết con báo.
]
[Chúc mừng ký chủ bán manh thành công, ngài đạt được 3 điểm bán manh, xin hay không ngừng cố gắng.
]
Quý Vô Tu trầm mặc.
Có chút khó mà tin được có phải mắt của ba người này không tốt lắm thì phải.
Rõ ràng tình huống là con báo mảnh mai gầm rú với mình, mà mình thì hung tàn đang bắt nạt con báo.
"Đại ca, hình như con báo kia đang bắt nạt nó.
" Một người trong đó đột nhiên nói.
Nó này là nói ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Quý Vô Tu căng thẳng trong lòng, lơ đãng ngăn lại con báo, hướng nó phát ra tiếng kêu ô ô.
—— Đừng lộn xộn.
Đối với nhân loại mà nói là một tiếng kêu cực kỳ đơn điệu, truyền vào tai con báo, lại biến thành một loại hàm nghĩa phong phú khác.
Báo đen lập tức dừng lại động tác, lỗ tai khẩn trương vểnh lên, lộ ra biểu tình kinh ngạc như con người: "Ngao! ! Rống!"
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, cảm giác không cần máy phiên dịch, cũng có thể hiểu được lời của con báo, lập tức dùng móng vuốt vỗ vỗ báo đen, thấp giọng kêu lên ô ô.
—— Ngươi không được kêu linh tinh, biết không?
Đôi mắt từ trước tới này đều là cao ngạo mà lãnh khốc của con báo lập tức lộ ra biểu tình ngạc nhiên, có chút chần chừ nhẹ nhàng gào lên: "Ngao —— rống!"
- ---Cái đồ xấu xí kỳ quái.
Quý Vô Tu đem hết khả năng làm lơ vừa rồi con báo lại mắng mình xấu, dùng từ ngữ đơn giản nhất rõ ràng truyền đạt cho con báo.
——Lát nữa ta sẽ cứu ngươi thoát ra, ngươi phải an tĩnh, hiểu chưa?
Con bao theo bản năng lắc lắc cái đuôi, cuối cùng qua một hồi lâu mới có thể hiểu lời Quý Vô Tu, lập tức lắc đầu không tình nguyện gầm nhẹ nói: "Rống ngao!"
—— Không!
Quý Vô Tu tức muốn đánh con báo.
Nhưng nhìn vào đối phương liều mạng cũng muốn bảo vệ mình, cục bông đen trắng tự nhận là thiện lương quyết định tha thứ cho con báo này.
Con báo lại lần nữa lắc lắc đuôi, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm sinh vật xấu xí này, do dự hồi lâu vẫn không nhịn được rống lên vài tiếng.
Giống như đang nghi hoặc vì sao sinh vật xấu xí này có thể hiểu lời mình nói?
Báo đen run run lỗ tai, con người dựng đứng tràn đầy phẫn nộ, gầm nhẹ nói: "Rống —— ngao!"
—— Đồ xấu xí thật ngốc, không biết chạy, ngốc.
Quý Vô Tu một hồi lâu mới hiểu được những lời này của báo đen, mặt lập tức tối sầm/
Nếu không phải xem ở ngươi đã cứu ta, ta hiện tại liền muốn đánh chết ngươi.
Cũng không biết có phải báo đen nhận thấy Quý Vô Tu đang chửi thầm, lập tức phẫn nộ rít gào: "Ngao! ! Rống!"
—— Ngươi cái đồ xấu xí!
Quý Vô Tu lập tức mặt vô biểu tình, thật phiền, báo đen có mỗi câu này nói mãi.
Nơi chốn trong rừng rậm có thể thấy được bụi cỏ bụi cây nguyên thủy không bị phả hoại.
Rất nhanh, ba người tìm được một nơi có thể tiến công có thể lùi dừng lại để nghỉ ngơi, hạ cáng xuống.
Báo đen lập tức không rảnh cãi nhau với Quý Vô Tu, mà dựng lên lỗ tai, lạnh lùng nhìn ba người kia, đáy mắt tràn ngập sát ý không chút che giấu, tựa hồ đang can nhắc dùng góc độ tư thế nào để tiến hành đánh lén.
Quý Vô Tu yên lặng ấn đầu báo đen trên mặt đất, cũng được báo đen cực kỳ bất mãn rống lên một tiếng: "Rống!"
—— Buông ta ra!
Quý Vô Tu không buông tay, kêu ô ô vài tiếng với báo đen ô.
—— Vậy ngươi ngoan một chút, đừng lộn xộn.
Báo đen đầy mặt viết không tình nguyện, cái đuôi nôn nóng lắc lư.
Quý Vô Tu thấy thế, chỉ có thể đổi cách nói.
—— Ba người kia rất lợi hại, chúng ta đánh không lại bọn họ, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta có biện pháp đối phó bọn họ.
Báo đen qua một hồi lâu mới hiểu được những lời này, động tác giãy giụa lập tức thong thả, dùng ánh mắt đầy hoài nghi trên dưới đánh giá sinh vật xấu xí trước mặt, càng thêm không tin.
Đồ xấu xí thoạt nhìn rất béo, đi thì chậm, rất nhỏ yếu, ngốc ngốc, vừa thấy liền đánh không lại nhân loại, nhất định là đang lừa người.
Có lẽ ánh mắt báo đen quá mức trực tiếp, Quý Vô Tu lập tức đọc ra suy nghĩ của đối phương.
Làm sao bây giờ, y càng muốn đánh báo đen.
.