Chương 7: Chương 5

12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Như thường lệ, Bạch Dương đặt chuông báo thức lúc 5:00 am, cậu dậy sớm thế để làm gì a~ Tập thể dục! Tất nhiên! Tại sao Bạch Dương lại được người ta so như người mẫu? Vì cậu có body đẹp. Tại sao lại có body đẹp? Vì thường xuyên chăm tập thể dục a~ (mấy bé sao cũng học theo Bạch Dương nhé).
Bạch Dương thường sau khi chạy bộ 5 vòng quanh khu phố thì bắt đầu ăn sáng, lúc này phải là 5:40 am. Một ly sữa sẽ bổ sung năng lượng làm việc cả ngày cho cậu. Nhưng không... Hôm nay vì trên khu phố có quá nhiều mỹ nữ, dường như là người của tạp chí thời trang nào đó đến đây chụp hình. Và vì cậu mải tám chuyện với đám đàn ông rảnh nợ trong xóm nên bị trễ mất. Đồng hồ điểm đúng 6:15 am, Bạch Dương ba chân bốn cẳng vớ đại cái áo thun và quần jeans rồi bay ra khỏi cửa. Thôi thì bánh mì 10k cũng bổ sung năng lượng mà... (cái này các bé sao không nên học tập nha).
Cheryl Kitten Coffee...
"Lại mới mở à?"
Bạch Dương dừng xe lại trước cửa quán, tò mò nhìn vào bên trong. Ô hay! Quá trời mèo luôn! Bạch Dương cậu đây rất thích mèo, nên hiển nhiên việc dừng lại và chui đầu vào quán mặc dù sắp trễ giờ lên lớp là chuyện không có gì lạ.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu?" Một cô gái có vóc dáng cao ráo rất bắt mắt đưa menu đến.
" Quán này là mới mở à?"
"Vâng ạ, chúng tôi vừa mới dọn về đây thôi. Ở đây quý khách vừa có thể uống nước, vừa có thể chơi với các chú mèo." Cô nhân viên mỉm cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu,
"Uhm... Cho tôi một cà phê sữa."
"Vâng ạ, quý khách chờ một lát."
Sau khi rời tầm mắt khỏi cô nhân viên, Bạch Dương bắt đầu quan sát tiệm nước nhỏ nhắn này. Quả thật nơi đây có rất nhiều mèo! Thoạt nhìn trông chúng như những cục bông lăn lông lốc. Nào là giống Scottish Straight, nào là Scottish Fold,... trông yêu phải biết! Nhưng bất chợt, tầm mắt của cậu vô tình dừng lại phía một chú mèo mướp đang run rẩy nơi góc tường, hoàn toàn bày ra trước mắt mọi người một dáng vẻ sợ sệt không thôi.
Bạch Dương tò mò, bắt đầu đứng lên, từ từ tiến lại chú mèo ấy. Nhưng nó lại nhanh chân chạy mất.
"Cà phê của quý khách đây."
"Cho tôi hỏi, con mèo kia bị làm sao vậy?" Bạch Dương vẫn không rời tầm mắt khỏi chú mèo mướp ấy. Tại sao nó lại trông khác với những con mèo ở đây quá?
"À, hôm trước chúng tôi vừa mới nhặt được nó ngoài mưa. Nó nhát người lạ lắm nên cứ trốn ở góc tường. Vì sợ nó lây bệnh cho mấy bé khác nên chúng tôi cũng không dám nuôi, định là nhờ ai đó có lòng hảo tâm giúp đỡ mang bé về."
"Ồ..." Bạch Dương thở dài. Nơi anh sống là chung cư cao cấp. Mà chung cư thì không có cho nuôi thú. Haiz... Thật là nản quá!
Cạch!
Vừa suy nghĩ mông lung, Bạch Dương bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc đi từ ngoài cửa vào.
"Song Ngư!" Bạch Dương hào hứng vẫy vẫy cô. "Lại đây, tôi có chuyện muốn nhờ cô một chút."
Song Ngư chớp chớp mắt, chầm chậm đi lại bàn của cậu.
"Trùng hợp quá." Bạch Dương cười lớn. "Cô thấy con mèo mướp đằng kia không. Nó bị bệnh nên người ta nuôi không được, chỗ tôi sống lại là chung cư, cô có quen ai nuôi được mèo không?"
"A..." Song Ngư ngẩn người. Nuôi mèo? Thật sự thì trước đây cô cũng có ý định, nhưng mà... việc này đột ngột quá. "Thật ra thì... tôi có thể nhận nuôi nó, nhưng..."
"Tốt quá!" Bạch Dương đập bàn làm cô có phần giật mình. "Tôi nhờ cô nuôi nó nhé, tất cả tiền thức ăn và chăm bệnh tôi sẽ lo hết, chỉ phiền cô chăm sóc nó giúp tôi thôi."
"À... Vâng..." Song Ngư á khẩu, cô thậm chí còn chưa quyết định mà! Nhưng nhìn bé mèo cứ run rẩy núp vào sau chân ghế, lòng cô lại trùng xuống. Haiz... "Được! Thầy cứ tin tưởng ở tôi!"
"Vậy chúng ta vào làm thủ tục nhận nuôi! Đi mau!"
Bạch Dương hào hứng nắm tay Song Ngư kéo đi. Cô thật sự có chút không quen khi bị con trai nắm tay như thế này, nhưng việc mà cô lo nhất bây giờ đó chính là: Trễ giờ lên lớp rồi, trời ơi!!!!!
------------------------------
Song Tử uể oải bước xuống giường, cố gắng lắm cô mới mở được đủ hai con mắt.
Rầm!

"Ui cha! Ai để cái cửa giữa đường vậy nè?" Song Tử nhăn mặt, tay xoa xoa cục u trên trán, miệng rủa thầm tên nào đó đặt cái cửa ngay "giữa đường".
Sau khi làm vệ sinh cá nhân, cô lười biếng vơ đại chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, đeo lên người sợi dây thánh giá nhỏ bằng bạc rồi phóng ra cửa.
"Thế quái nào mà đã 6:20 am rồi?" Song Tử cố gắng chạy thật nhanh, băng qua những con phố, cuối cùng cũng đã đến trạm. "Xe buýt! Xe buýt! A~~"
Cô từ từ dừng bước, tuyến xe buýt cuối cùng cũng đã đi mất rồi. Hây ya~ lại là đi bộ a~ Song Tử thở dài một cái, tay nắm chặt lấy quai chiếc giỏ đeo chéo. Đúng rồi! Có đường tắt mà nhỉ?! Khoé môi cô hiện lên một nụ cười tinh ranh.
"Ai xoài me cóc ổi đây!"
"Ai bò bía đây!"
"Ai kẹo lồ hô đây!"
Song Tử mang một bộ mặt hớn hở nhìn ngắm mọi người xung quanh. Con đường tắt mà cô đi đây là xuyên qua một cái chợ nhỏ. Mọi hoạt động buôn bán thường nhật của mọi người đều nhanh chóng được thu vào tầm mắt của cô.
Đến một con hẻm khá nhỏ, phải nói đây là lần đầu tiên cô băng qua con hẻm này. Thường thì nơi đây có rất ít người qua lại, bởi người ta nói, trong con hẻm này tụ tập vô số thành phần rác rưởi của xã hội. Song Tử nuốt nước miếng một cách khó khăn, cố gắng đi rón rén không tạo ra tiếng động.
Bốp! Bốp! Binh!
"Ôi thần linh ơi! Lại cái gì nữa đây?!!"
Đằng xa, một đám côn đồ đang tẩn một cậu thanh niên trẻ tuổi. Đánh có, đập có, thậm chí có tên còn sử dụng côn làm vũ khí. "Cá chắc là chẳng dễ chịu gì..." Cô nàng nghĩ thầm.
Nhưng, nếu nhìn kỹ lại thì... Đó chẳng phải là Ma Kết, anh chàng manh động trong lớp của cô sao? A không! Cô không biết đánh nhau, lại rất nhát đòn. Bảo cô đi cứu cậu sao? Xin lỗi a~ đành uỷ khuất cho em rồi, học trò yêu dấu.
Song Tử cúi người xuống thấp hết cỡ, lò mò đi ngược lại.

Rầm!
Thật là xui quá đi, những thùng gỗ bị cô đụng trúng rớt xuống nằm ngổn ngang trên mặt đất. Mà việc này lại gây ra tiếng động không hề nhỏ, vừa khéo thu hút được sự chú ý của bọn chúng.
"Ai vậy? Ra mặt đi!"
"Thiên ơi, ngài cứu con với!" Song tử nghĩ thầm, mắt nhắm tịt, tay nắm chặt quai đeo, từ từ quay đầu lại.
Ma Kết sau khi chịu đủ mười một cú đấm từ tên đầu sỏ thì tay chân bắt đầu không nhấc lên nổi. Nhưng cậu vẫn còn sức để chịu đựng. Điều mà cậu không ngờ tới đó chính là Song Tử cô vừa xoay đầu lại thì đã ném một bịch muối ớt to khủng khiếp vào mặt bọn chúng, làm cậu bị sặc ớt không ít. Ma Kết nhân cơ hội này, xoay chuyển tình thế, quay ngược người lại, dùng tay phải đấm mạnh vào gáy tên đầu sỏ làm hắn lăn ra đất hai tay ôm đầu. Còn định trả thù bọn đàn em đang hú hét vì ớt làm cay mắt thì Ma Kết bỗng cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé của ai đó nắm lấy tay của cậu ra sức kéo.
"A ha ha! Thật là vui quá đi! Em thấy cô có ngầu không? Ha ha ha! May là lúc nãy có dừng lại mua cóc của bà gánh." Song Tử vừa cười vừa quay đầu về phía sau nói lớn. Cô vẫn nắm chặt lấy tay cậu, băng qua những con đường.
Ma Kết ngẩn người ra một chút. Cô ta... có còn là giáo viên không vậy? Cậu bỗng chốc phì cười, trong tim len lỏi một chút cảm xúc gì đó lạ lạ. Ma Kết cứ để cho cô nắm tay cậu. Con người này, thật đúng là đáng khám phá nha!
-----------------------------
"Trời ơi! Lại trễ!!! Sao lúc nào cũng trễ vậy nè!!?" Bảo Bình nhìn đồng hồ đeo tay, vì mở miệng có chút xíu để la lên mà rớt luôn miếng bánh sandwich đang ngậm trên miệng. Cô nuối tiếc vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, bữa sáng của cô a~
Chuyện là lúc nãy có một chú mèo bị mắc kẹt trên cây. Cô lại là người "hành hiệp trượng nghĩa" theo như Nhân Mã nói, vì thế nên mới gắng leo lên cây giúp chú mèo ấy xuống. Tổng cộng chỉ mới 20 phút thôi mà đã trễ mất rồi. Bảo Bình thở dài, mím môi, bắt đầu tung hết sức trong những bước chạy dài trên đường phố.
Két... ét... t... t...
"Đóng... đã đóng cửa rồi sao...?"
Bảo Bình thân yêu ơi, nếu cô không dừng lại 2 phút để tiếc nuối cái bánh sandwich kia thì đã len được vào cổng rồi. Cô nàng thở hắt, tay chống vào tường để điều chỉnh hô hấp. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đại não cô lại bắt đầu "đụng đậy".
Lỗ chó! Đúng rồi! Chui lỗ chó!
Trường cô trước có nuôi một con chó mực, cái lỗ kia vốn dĩ là dành cho nó chui qua chui lại, nhưng sau đó lại bị rớt xuống sông mà chết đuối. Hoài niệm thật... Bây giờ thì cái lỗ đó lại dành cho nàng Bảo Bình nhà ta đây.
Hấp!
Bảo Bình vất cái cặp qua trước rồi bắt đầu xắn tay áo, chu mông lên. Nhiệm vụ bắt đầu!!!
Đưa cái đầu qua, lách người qua, nhưng... cái mông của cô bị kẹt lại mất rồi!!!
"A~~ biết vậy không ăn đêm đâu! Hu hu!" Bảo Bình than thầm, bây giờ nếu không có ai giúp, liệu cô có bị mắc kẹt ở lỗ chó mãi mãi?
Bỗng nhiên, một bóng người bước đến. Là ai? Là ai sẽ thành vị cứu tinh của đời cô đây?!
"Chui lỗ chó sao? Cô không biết là cô nặng hơn nó nhiều à?" Xử Nữ một tay bỏ vào túi quần, tay còn lại cầm cuốn sổ ghi tên chầm chậm cúi người xuống.
"Tại sao lại là cậu?!!!"
"Không mong tôi à? Tạm biệt." Xử Nữ toan bỏ đi, nhưng Bảo Bình thì thà mất mặt còn hơn bỏ mạng tại cái nơi góc tường này.
"Xử đại ca à, cậu giúp tôi thoát ra cái đã, sau đó muốn ghi tên tôi hay không thì tuỳ cậu. Tôi thật không muốn bị dính luôn ở đây đâu a~"
"..............."
Xử Nữ không nói gì, chỉ lẳng lặng thở dài rồi ngồi xuống, bắt đầu ôm lấy eo cô kéo vào trong.
"A!!! Đau! Á á á!" Bảo Bình la hét, hai tay nắm lấy vài lọn tóc Xử Nữ.
"Buông ra!!! Cô biết đau tôi không biết đau à?" Xử Nữ điên tiết hét lớn, lực tay do đó cũng mạnh hơn một chút.
Thế là ầm một cái, cả hai té nhào ra đất với tư thế khá là ám muội. Bảo Bình nằm trên, Xử Nữ nằm dưới, tình quá là tình nha~
"Nặng quá...!!! Xuống đi!!!" Xử Nữ cảm thán, lưng vừa đau vì đập vào nền đất, vừa đau vì sức đè của cô nàng.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Bảo Bình cười hì hì đứng lên, miệng lí nhí. "Cảm ơn nha Hội phó, ha ha!"
Nói rồi, Bảo Bình cô vội nhặt lấy ba lô dưới đất, một mạch chạy thẳng vào lớp. Xử Nữ chỉ biết lắc đầu, vừa xoa xoa cái lưng tội nghiệp của mình vừa lẩm bẩm: "Bảo Bình, đi học trễ, làm bị thương người thi hành công vụ."