Chương 41: Chương 41: Ngây thơ

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cứ thế, Minh Hà bị nhét giẻ vào miệng, bất lực nhìn Cường Lava bấm máy gọi cho Khanh. Cô cũng chẳng còn tâm trí mà thắc mắc vì sao hắn ta có số của cậu.
"Có nhận ra người quen cũ không?" Lào khào, hếch mặt lên trời khinh bỉ.
-
"Con m* mày! %&*=()/#&*%[email protected]%&°^# !!! Cường Lava ông nội mày đây!"
(Khác biệt giữa đầu gấu và người bình thường chính là ở tính kiên nhẫn!)
-
"Mày thông minh cơ mà? Động não xem nào? Đại ca đây thù mày hơn ch*, làm sao phải cất công gọi ày?"
-
"Đoán xem, người quan trọng nhất với mày, đang ngồi uống trà cùng ai... "
Một câu, đủ để quyết định cục diện.
...
Mãi cho đến lúc này, Hà mới thấy lo sợ. Thật sự đã làm phiền đến cậu quá nhiều rồi.
Cường Lava đưa ra ba điều kiện.
"Thứ nhất, đi một mình. Nên nhớ Ninh Bình là địa bàn của tao rồi. Chỉ cần quân của tao đánh hơi từ cửa khẩu, thấy có người ngoài cuộc khả nghi, con bé sẽ lãnh đủ."
-
"Thứ hai, không mang theo vũ khí. Hậu quả như trên."
-
"Thứ ba, chuẩn bị số tiền hai trăm triệu. Phải là tiền mặt. Nếu dám dùng tiền giả hoặc giấy độn, hậu quả như trên."
-

"Hết rồi, nể mày còn học sinh, anh chỉ khiêm tốn thế thôi."
Giao dịch kết thúc. Cường tắt điện thoại, bấy giờ mới ngồi xổm xuống, tháo giẻ bịt miệng cho Hà. Cô tức tối phun nước bọt, lập tức bị thêm một cái tát.
"Nằm yên đấy chờ hoàng tử của mày đi." Mặt rỗ thể hiện điệu cười hắc hắc man rợ trước khi khuất sau cánh cửa ra vào. "Sung sướng chưa? Vì mày, nó đã đồng ý đi vào chỗ chết."
...
Mỹ Kim đứng giữa cánh đồng hoang vắng. Kinh hãi nhìn một đoàn xe phân khối lớn từ đâu rầm rầm kéo đến, phanh lại xếp thành hàng trước mặt bốn người bọn họ. Đèn xe lấp loáng làm thành những dải sáng đâm xiên loạn xạ sáng bừng cả một góc trời. Từ trên xe, bước xuống toàn những thanh niên mặt mày bặm trợn, xỏ lỗ đeo khuyên, cánh tay xăm trổ, nhìn chung cực kỳ... bất hảo. Kẻ đứng đầu trong số đó, một tay đầu trọc xăm hình quả tim rướm máu, chậm rãi tiến lại chìa cánh tay cơ bắp về phía... Nam.
"Mấy khi rồng mới cần tôm. Vụ gì đây?"
"Anh có biết Cường Lava, mới nổi chừng một, hai năm trở lại đây?" Nam thân thiện chìa tay ra bắt, không ngại ngần liền vào vấn đề luôn.
"À, cái thằng trẻ trâu..." Tên đầu trọc phá lên cười. "Anh tưởng chú nói đứa nào ghê gớm, chứ cái loại nhãi ranh cứ tưởng mình là boss đấy thì... Thằng đó một mình chú dư sức cân, sao phải nhờ anh?"
Nam bình thản khẽ lắc đầu, rồi hạ giọng phân tích cho đầu trọc tình huống cụ thể.
"Ê! Anh biết mày muốn làm cái gì mà nghệ thuật thiết kế sáng tác... Thế nhưng có phải lôi bệnh nghề nghiệp vào những vụ thế này không?" Gã thanh niên vừa nghe xong, liền giãy nảy.
"Trăm sự nhờ anh." Nam chỉ nói đơn giản. Tuy vậy. Không ai hỏi thêm một câu nào nữa. Đoàn người lập tức lên xe, thoáng chốc tiếng máy nổ rầm rầm đã xa tận chân trời.
...
"Anh... anh NAM!" Mỹ Kim lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn. "B... BẠN anh đấy hả?"
"Ừ," Cậu đơn giản đáp. Rồi như đọc được suy nghĩ của cô em, liền trấn an. "Trông họ phô trương vậy chứ không phải người xấu đâu. Họ sẽ giúp chúng ta."
"Sao... sao anh quen họ hay vậy?"
Nam không trả lời. Tuấn Anh nãy giờ cũng sợ muốn... ra quần, giờ mới dám lên tiếng, tuy vậy vẫn không quên giở giọng hậm hực.
"Cậu quen mấy người đó, sao không nói ngay từ đầu nhờ bọn họ giải cứu Minh Hà cho gọn đi. Còn lôi bọn này theo cùng làm cái gì?"
"Ban đầu tớ cũng định chỉ nhờ người tìm ra sào huyệt bọn chúng thôi, cái gì tự được thì tự, ai ngờ quân nó đông quá trời như vậy. Đành để họ giải quyết hộ mình tụi lính lác bên ngoài. Bốn đứa mình sẽ đánh với bốn thằng vệ sĩ vòng trong của Cường."

"Trời! Vậy thằng Cường để ai đánh?" Tuấn Anh kinh ngạc. "Sao không bảo anh đầu trọc lúc nãy đánh cho rồi?"
"Nếu chỉ một mình Cường Lava, tuyệt đối không phải đối thủ của Khanh." Bảo Long, người nãy giờ vẫn yên lặng, cũng là người cuối cùng lên tiếng.
...
Cứ như vậy, ngay lúc này, giữa đêm tối nhá nhem. Bốn người võ nghệ đầy mình, Hải Nam, Bảo Long, Tuấn Anh và Mỹ Kim, đã đột nhập thành công vào sào huyệt của "đại ca tự phong" đất Ninh Bình. Những người bạn bí ẩn của Nam đã hoàn thành công việc được giao bằng hai chữ hoàn hảo. Trái ngược hẳn với vẻ phô trương rầm rộ ở cánh đồng cỏ, họ giải quyết sạch sẽ đám thuộc hạ của Cường Lava ở phòng tuyến bên ngoài mà không để lại một tiếng động. Tại hiện trường chỉ là những thân người bị đánh gục sõng soài la liệt chìm trong bóng tối...
Kim dẫm phải một trong những tên bị hạ, suýt vấp ngã nếu như không được Bảo Long nhanh tay đỡ lấy. Cô nhìn bóng người đen thui nằm dưới đất, còn có vết máu vương đầy trên mặt lẫn áo quần, bất giác rùng mình.
"Họ... chết rồi hả?"
"Không!" Nam gạt đi. "Không chết. Chỉ bất động mấy hôm thôi. Anh đã dặn kỹ rồi. Cũng không phải lo là bọn chúng sẽ gượng dậy gây khó dễ cho chúng ta."
Vừa dứt lời, Nam lại mở chiếc túi khoác vai, đổ xuống đất hàng loạt... vũ khí. Như côn nhị khúc, dao găm, súng hơi, bình xịt cay... Thậm chí còn có cả ám khí như phi tiêu và một vài thứ quái dị không rõ tên khác...
"Ai quen dùng cái gì, chọn đi. Phòng thân." Cậu thản nhiên.
Vẫn chỉ có Bảo Long lẳng lặng cầm lên một con dao. Trong khi Mỹ Kim lẫn Tuấn Anh chỉ biết nhìn nhau rùng mình.
"Có... có cần thiết không? Mình đều có võ mà?" Kim lắp bắp.
"Em nghĩ bọn kia sẽ đường đường đánh võ với em? Ngây thơ." Long hừ giọng.
Nam chẳng cần động não cũng đoán ra, qua mối thâm thù đổ máu giữa Khanh và Cường Lava. Thì việc Cường đột nhiên lại bắt cóc chính Minh Hà chứ không phải ai khác, là nhằm mục đích gì.
Rất may, ngay từ những ngày đầu đặt chân về quê, Nam đã đặc biệt để ý đến thằng nhóc gầy hom hem có đôi mắt sáng quắc như cú vọ, vẫn lảng vảng trong căn chòi rách ở nghĩa địa sau nhà.
Rất may, Nam đã sớm nhận ra, ánh mắt láo liên theo dõi của thằng nhóc đối với Minh Hà, để sử dụng mạng lưới liên lạc rộng lớn của mình, lập tức nắm bắt được mối quan hệ của nó với Cường Lava.
Nên khi chuyện xảy ra, dù tự trách mình đã bất cẩn để cho sự việc đi xa hơn cần thiết, Nam cũng đã lập tức tìm ngay ra phương hướng giải quyết.
Bốn bóng đen lực lưỡng, đang đi lại tuần tra quanh căn nhà hoang. Đứng từ vị trí lùm cây nơi bốn người Nam, Kim, Long và Tuấn Anh ẩn nấp, chỉ thấy bốn đầu mẩu thuốc lá lóe lên trong bóng tối và thân thủ nhanh nhẹn của kẻ địch...

Nam tuyệt đối không cho phép ai trong ba người còn lại manh động trước khi có hiệu lệnh. Cho đến khi từ bên đường xa vọng vào tiếng tắt máy của động cơ xe hơi, và tiếng chân chạy trên nền đất..., thì Nam mới trầm giọng, dứt khoát.
"Lên."
Luôn là người hành động cẩn thận, có trước có sau, không phải ngang nhiên mà Hải Nam dám dẫn bạn mình vào vòng nguy hiểm. Cậu để cho Mỹ Kim, Bảo Long lẫn Tuấn Anh tham gia, vì nắm chắc được thực lực của ba người này hoàn toàn có thể tự bảo vệ được bản thân. Thật vậy, bốn người tạo thành thế chữ thập. Vừa giao chiến không một tiếng động, vừa khéo léo dẫn dắt đối thủ ra xa khỏi vị trí ngôi nhà hoang, tạo điều kiện cho Khanh tiến vào giải cứu cho Hà. Với khả năng của Khanh, chuyện này không có gì là khó khăn...
Mặc dù đang chiến đấu ở một vị trí khá xa, Nam vẫn có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra y như dự định. Khanh đã nhanh chóng tìm được vị trí của căn nhà hoang...
Khi đối thủ của cậu vừa ngã xuống. Từ vị trí của mình, Mỹ Kim đã kịp di chuyển ra chỗ Nam. Quả thật không hổ danh huy chương vàng karate toàn quốc. Tuy vậy, cái tính trẻ con dáo dác vẫn không sửa được. Cô dúi bình xịt hơi cay vào tay Nam.
"Trả anh này! Em không phải dùng nó đâu. Em không nghĩ anh lại kỹ tính đến mức độ này."
"Bởi vì anh không ngu ngốc như Vũ Trọng Khanh." Nam nhíu mày, cất bình xịt vào túi khoác. Dù con tin có là người con gái mình yêu đi chăng nữa. "Anh đã đánh là phải thắng."
Đã dày công bày binh bố trận, chuẩn bị ọi tình huống, nhưng cách đây mười phút, Nam vẫn không tin rằng Khanh lại răm rắp làm theo lời của Cường, đi người không đến như vậy. Nhưng bên ngoài, chí ít là cho đến khu vực mà bốn người Nam đang tiếp quản, rõ ràng chẳng có dấu vết gì của quân tiếp viện...
Khanh, không lẽ đúng như anh Lâm nói. Cậu ngốc thật?
Mấy cơn gió lùa ngang qua đêm hè mát lạnh. Sấm chớp đì đùng. Trong chớp mắt, bầu trời đổ cơn mưa lớn. Ngay lúc đó, Nam nhận ra, có một cái gì đó sai.
Tuấn Anh và Bảo Long dường như đã mất thời gian hơn mức cần thiết.
Nhận ra điều đó, Nam vội vàng kéo Mỹ Kim đến chỗ Tuấn Anh. Đúng như cậu nghĩ, ở đầu bên kia của chữ thập, Tuấn Anh và Long đang xoay sở tương đối vất vả ở cùng một chỗ. Bởi vì đối thủ của họ không chỉ có hai người, mà là ba. Và một trong số đó là... Cường Lava.
Theo như tin tình báo ban đầu của bạn Nam, Cường Lava chắc chắn là đang ở trong nhà hoang đợi Khanh đến cùng với Minh Hà. Tuy nhiên, vừa rồi, có lẽ hắn tình cờ ra ngoài để hút thuốc, hoặc đi tiểu gì đó...
Dù sao cũng may, vậy là Hà chắc chắn được an toàn. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Nam, trước khi cùng Mỹ Kim lao vào kết liễu tên đầu sỏ.
Hai đánh ba thì vất vả. Nhưng năm đánh ba thì... Kết quả đã rõ. Cường Lava rất khá, nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của bốn người võ nghệ đầy mình.
...
Tối khuya hôm đó, ba người con gái Việt Hương, Mai Chi và Thủy Linh sau cả một đêm bần thần vì lo lắng, đã mừng rỡ đến thế nào khi nhìn thấy mọi người trở về đông đủ.
Hải Nam, Bảo Long, Tuấn Anh lẫn Mỹ Kim đều thương tích đầy mình, may mắn chỉ là xây xước ngoài da.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Trọng Khanh, đang dìu Minh Hà bước đi, một tay ôm lấy vai cô trong một cử chỉ cẩn trọng hết mức có thể. Có thể nói là lần đầu tiên, cậu ta công khai biểu hiện chăm sóc bạn gái ở mức độ như vậy.
Chỉ có Mai Chi, người lý trí nhất trong ba cô gái ở nhà, nhận ra trong vẻ mặt của hai người, có chuyển biến rất khác lạ, nhất là Minh Hà.
Việt Hương chạy ào ra, ôm chầm lấy bạn mình.

"Trời ơi! Con khỉ này! Cậu làm tớ lo quá. Hu hu hu..."
Hà vỗ vỗ lưng Hương. Gương mặt đầy vẻ tăm tối, khó khăn lắm mới có thể gượng gạo mỉm cười, trấn an cô bạn nước mắt nước mũi tèm lem.
"Ở nhà lo cho các cậu như vậy, mà cậu cứ bình thản như không ấy." Hương nói dỗi, quay sang Trọng Khanh. "May mà cậu cứu được Minh Hà, nếu không..."
"Không phải lỗi của cậu ta đâu!" Hà chặn ngang câu nói của Hương, lại điềm nhiên kết luận. "Tại tớ, đều là tại tớ ngốc."
Trọng Khanh từ đầu đến cuối không nói một câu. Nhìn thấy Minh Hà vịn vào Việt Hương để vào nhà, liền bước tới.
"Để tôi đỡ cậu."
"Không cần đâu." Hà cười, khách sáo xua tay.
"Chân của cậu..."
"So với lúc nãy, thì không hề đau tí nào." Cô nói giọng bình thản, nhưng hàm ý mỉa mai chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Một Trọng Khanh vốn lạnh lùng, ngạo mạn như vậy, rốt cuộc đã ở trước mặt bao người chỉ có thể nói ra hai từ.
"Xin lỗi."
Thủy Linh thấy vậy, nhẹ nhàng đến bên Minh Hà, cầm tay cô thủ thỉ.
"Những chuyện như thế này không thể lường trước được. Anh ấy không cố ý đâu, nên đừng giận nữa. Cậu nhìn xem, anh ấy đã vì cậu..."
"Cậu thì biết cái gì?" Hà gạt ra, không giấu vẻ bức xúc. "Cậu chẳng biết gì cả! Đừng có ra vẻ thánh nữ!"
Linh kinh ngạc lùi xuống một bước, chẳng biết nói gì hơn.
Trước khi bước vào phòng con gái, Minh Hà quay sang Hải Nam.
"Cảm ơn cậu nhiều nhé." Nếu không có cậu ngay từ đầu đã phát hiện ra dấu hiệu khả nghi, thì cả tớ, lẫn Trọng Khanh ngu ngốc kia chắc đã sớm về với ông bà. "Và Bảo Long, cả cậu nữa."
"Có gì đâu..." Hai người con trai dĩ nhiên không tính toán. Bạn thân nhất để làm gì?
"À, Nam này, sau khi về thành phố, tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu nhé."
"Được thôi." Nam dễ dãi gật đầu.