Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Tiểu Ninh thức dậy bên chiếc giường lớn màu trắng.
Vẫn là sự cô đơn ấy.
Cô và Vương Khải Phong cưới nhau được ba năm nhưng chưa bao giờ anh qua đêm ở trong căn phòng này.
Tiểu Ninh bước xuống giường, lại tủ đồ tiện tay cầm chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối vào nhà vệ sinh.
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống lầu loay hoay trong bếp làm bữa sáng.
Một hồi lâu thấy Khải Phong bước xuống lầu, Tiểu Ninh vội chạy lại:" Anh ăn sáng đi, em dọn ra rồi."
Khải Phong khuôn mặt không một chút cảm xúc mà lướt ngang qua cô đi thẳng ra xe đến tập đoàn.
Có lẽ cũng chẳng có gì là lạ,ba năm nay vẫn luôn như vậy, anh vẫn thái độ đó mà đối xử với cô.
Cô vào bếp dọn dẹp rồi đi ra vườn tưới hoa, khu vườn khá rộng nơi này chính là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, mỗi ngày cô chỉ biết ra nơi này ngắm hoa rồi tưới nước đôi khi còn tâm sự với chúng nữa, thật nực cười người lại đi tâm sự với hoa nhưng ngoài chúng ra thì còn ai nghe cô nói nữa chứ.
Căn nhà chỉ có mỗi mình cô.Người giúp việc cũng bị Khải Phong cho nghỉ cả rồi, sự cô đơn với cô đã là tri kỉ.
Sau khi đến tập đoàn Vương thị, Khải Phong đi cửa dành riêng cho mình mà lên đến tầng cao nhất, anh chính là chủ nhân của nơi này,mới chỉ 30 tuổi nhưng đã nắm trong tay cả một tập đoàn lớn, là người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh của đất nước này.
Tất cả anh đều có trong tay, anh thắng mọi thứ chỉ duy nhất một thứ anh không bao giờ có được đó chính là Ngọc Hoa- người mà anh yêu hơn cả sinh mạng, vì một tai nạn bất ngờ mà cô đã ra đi mãi mãi, để lại anh với bao nhiêu nỗi nhớ, Ngọc Hoa và anh yêu nhau từ thời đại học họ ở bên nhau cùng nhau trãi qua những tháng ngày hạnh phúc nhất nhưng tất cả đã kết thúc, vị trí của cô trong trái tim anh là không bao giờ thay đổi, anh đã tự hứa với lòng sẽ không có bất kì ai có thể thay thế vị trí của cô.
Cuộc hôn nhân của anh và Tiểu Ninh chỉ là sự sắp xếp của hai bên gia đình, nói đơn giản thì đó chính là một cuộc hôn nhân thương mại.
Vì thế mà ba năm nay anh vẫn luôn lạnh nhạt với Tiểu Ninh nhưng anh đâu biết cô gái nhỏ ấy đã yêu anh từ rất lâu rồi,từ cái ngày mà cô gặp anh ở trường đại học chỉ vì vô tình chạm phải đôi mắt của anh.Cô chấp nhận cuộc hôn nhân này dù biết rõ trong tim anh đã có ai nhưng không sao nói cô ngốc cũng được nhưng cô chỉ muốn được ở gần anh.
Tại Vương thị
Tầm Nhiên và Lãnh Ân tự nhiên mà ngồi ở sofa cách bàn làm việc của Khải Phong vài bước chân.
Tầm Nhiên là một họa sĩ kiệt xuất tính tình khá lãnh đạm còn Lãnh Ân là bác sĩ tâm lí tại một bệnh viện nổi tiếng trong thành phố, trái với Tầm Nhiên, Lãnh Ân khá hòa đồng và dễ gần.
Cả ba người cùng là bạn đại học tuy tính tình khác nhau nhưng khá hợp với nhau.Lãnh Ân lên tiếng phá tan bầu không khí trong phòng:" Phong, hay là tối nay chúng ta đến hộp đêm chơi đi?"
Tầm Nhiên nhíu mày:" Cậu chỉ biết mỗi nhiêu đó.Tôi không đi."
Khải Phong cười tà mị:"Được"
"Phong, cậu hôm nay lại đến những nơi đó.
Không sợ Tiểu Ninh buồn à."Giọng Tầm Nhiên ôn tồn.
" Có gì phải sợ, Phong có bao giờ xem cô ta là vợ đâu."Lãnh Ân vô tư mà lên tiếng.
Tầm Nhiên nghe vậy đá chân Lãnh Ân.
Sắc mặt của Khải Phong trầm lại:" Đừng bao giờ nhắc đến cô ta trước mặt mình."
Không khí chìm vào im lặng..