Đăng vào: 12 tháng trước
Tại một đại gia tộc của Hoàng Hoa đế quốc đang có một khung cảnh hỗn loạn. Kẻ chạy qua người chạy lại, ra vào một căn phòng lớn. Trên mặt ai nấy đều toát đẫm mồ hôi vì họ đã chạy đi chạy lại suốt 2 canh giờ rồi. Trên tay kẻ vào bưng chậu nước ấm, nhưng kẻ ra bưng chậu nước máu chói mắt. Bên trong căn phòng vang ra những tiếng hét đau đớn của nữ tử và tiếng lo lắng, thúc giục của nữ nhân trung niên khác " Phu nhân, người cố lên!", " Hài tử sắp ra rồi", "Cố
lên, phu nhân!"
Tất cả những cảnh tượng và âm thanh
đó đều được thu vào lại vào tai, mắt của một người. Đó không ai khác chính là Vân Vũ. Cô đang đứng trên nóc của Đại Lam viện - biệt viện của cô. Từ đây, có thể nhìn nhìn được toàn cảnh ở Vân Gia. Cô lập tức phi thằng đến nơi phát ra âm thanh ấy. Bởi, cô biết những âm thanh đau đớn kia là của nữ nhân cô yêu, người duy nhất có thể khiến cô lo lắng, quan tâm, nguyện hy sinh cả danh vọng, tính mạng của mình, người duy nhất có thể hạ gục được trải tim cô - Tần Lam, chính là nàng.
Bây giờ, cô đang đứng trước cửa căn phòng phát ra tiếng kêu đau đớn ấy. Cô muốn bước vào nhưng không hiểu vì sao chân cô lại nặng đến mức không nhấc lên nổi. Có cái gì đó đang giữ lấy chân cô, cô đang suy nghĩ, lo lắng, sợ hãi điều gì? Những cảnh tượng, âm thanh này chẳng khác nào những mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô. Tay cô nắm chặt lại với nhau, từng giọt máu dần xuất hiện, nhỏ tí tách xuống nơi cô đang đứng. Hai hàm răng cô cắn chặt lại với nhau, dường như chúng muốn vỡ nát. Còn gương mặt cô thì không thể tệ hơn được nữa, từng đương gân xanh tím nổi lên, gương mặt ngày càng âm trầm, đáng sợ. Nhiệt độ xung quanh cô hạ thấp đến chóng mặt, đủ sức đóng băng mọi thứ. Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên những tơ máu, nỗi hoang mang, lo sợ. Đôi mày thành tú của cô ngày càng nhíu chặt lại với nhau.
Những gia nhân kia khi thấy cô xuất hiện với gương mặt đáng sợ như vậy thì họ bất giác sợ hãi, mồ hôi tuôn ra như tắm. Họ càng tỏ ra lúng túng, cuống quýt. Những biểu hiện như vậy sao thoát được mắt của Vân Vũ khi mà đôi mắt cô giờ đang nhìn chằm chằm về căn phòng ấy. Ánh mắt cô càng lạnh đi làm bất cứ kẻ nào nhìn qua cũng rùng mình sợ hãi.
Nửa canh giờ nữa đã trôi qua, tiếng kêu đau đớn vẫn phát ra nhưng âm thanh ngày càng nhỏ dần. Cô cảm thấy rất lo sợ, cô không biết có nên tiến vào hay không. Mọi chần chừ của cô đã chấm dứt khi cô nghe thấy tiếng thét đầy đau đớn, yếu ớt của nàng.
Ngay tức khắc, cô xông thẳng vào bên trong căn phòng và quát lớn:
- CHẾT TIỆT! CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ? SAO.....
Cô chưa kịp nói hết thì bỗng có tiếng khóc của hài tử vang lên cắt ngang lời nói của cô. Chân cô bỗng chậm lại, gương mặt dần thả lỏng, hiện lên một nụ cười như ẩn như hiện và ánh mắt trở lên nhu hòa hơn.
Cô tiến dần đến chiếc giường lớn. Nữ nhân cô yêu đang nằm ở đó. Cuối cùng cô cũng đến nơi, chỉ một đoạn đường ngắn mà cô ngỡ đã hàng trăm năm trôi qua. Mùi máu tanh không làm cô nhíu mày nhưng hình ảnh người con gái đang mệt mỏi, từng giọt mồ hôi hòa cùng nước mắt đọng lại trên gương mặt thanh tú của nàng làm cô cảm thấy đau xót, lông mày nhíu chặt như dính vào nhau. Cô đang định đưa tay lên lau đi những giọt nước ấy thì lại có tiếng khóc " OA! OA!" ngày càng lớn của hài tử vang lên. Cô lo tiếng khóc ấy sẽ đánh thức nàng. Cô lập tức quay lại, gương mặt của cô lúc này rất khó coi dọa sợ tất cả người xung quanh. Giọng nói lạnh lùng, âm trầm của cô vang lên:
- Còn không mau đem...
Và một lần nữa lời nói của cô lại bị cắt ngang :
- Mau... đem lại... đây.
Tiếng nói tuy yếu ớt nhưng cũng đủ làm cho con quỷ dữ trong Vân Vũ dịu xuống. Cô lập tức tiến đến đỡ lấy hài tử đang khóc kia đưa cho nàng và nói với giọng rất ôn nhu:
- Lam, Ngươi đã cực khổ rồi, để ta...
- Vũ... không cần!
Nàng lên tiếng cắt ngang lời nói ấy.
- Nhưng...
Vân Vũ định khuyên nàng để cô truyền thủy nguyên tố, hồi sức cho nàng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt cương quyết của nàng, cô quyết định im lặng.
Nàng đang ôm hài tử, nhắm nhẹ mắt lại định thần. Còn hài tử đã sớm im lặng từ khi được nàng ôm. Một cảnh tượng thực sự rất đẹp, ấm áp.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người lui ra. Lúc mọi người đã lui hết thì có một thân ảnh nam hài chạy vào. Gương mặt tràn đầy lo lắng, nước mắt rơi lã chã. Nam hài vừa chạy vào vừa khóc nức nở:
- Mẫu thân...Hức... mẫu thân...
Vân Vũ bước nhanh ra đón lấy nam hài, bế hắn đi ra xa chỗ Tần Lam đang ngủ, nói nhỏ:
- Doãn nhi, mẫu thân ngươi đang rất mệt, nàng cần nghỉ ngơi. Cô cô đưa ngươi ra...
Hôm nay không biết là cái ngày gì mà bất kể lần nào cô lên tiếng đều bị ngắt lời giữa chừng.
- Doãn nhi, ngươi lại đây.
Âm thanh phát ra tuy không còn ngắt quãng nhưng vẫn còn sự yếu ớt.
Vân Vũ đành thở dài đem hài tử đến cho Tần Lam.
Tần Lam nhu hòa đưa tay lên xoa đầu hài tử. Giọng nói ấm áp vó phần yếu ớt cất lên:
- Doãn nhi ngoan, không khóc. Doãn nhi có thương mẫu thân không?
Hài tử kia vẫn còn sụt sùi không dám khóc thành tiếng và gật đầu lia lịa.
- Doãn nhi ngoan, vậy Doãn nhi có yêu thương tiểu muội muội của mình không?
Nói rồi nàng dùng ánh mắt hướng về hài tử đang ngủ ngon trong lòng mình.
Vân Doãn lại tiếp tục gật đầu, lần này còn nói thêm:
- Con...con... còn... rất thương... cô cô.
Lời nói này làm trái im đang đập liên hồi vì lo lắng của Vân Vũ bỗng cảm thấy ấm áp.
Tần Lam lại tiếp tục hỏi:
- Doãn nhi lớn rồi đúng không?
Vân Doãn lại gật đầu.
- Vậy Doãn nhi cùng cô cô thay mẫu thân chăm sóc tiểu muội được không?
Lần này không phải tiếng nói đầy non nớt, nức nở vì khóc của hài tử vang lên mà là âm thanh đầy lo lắng, run rẩy của Vân Vũ vang lên:
- Lam? Ngươi... nói vật rốt cuộc là có ý gì?
Tiếng thở dài của Tần Lam cất lên làm ngưng đọng mọi thứ ngay cả con tim đang đập của Vân Vũ. Nàng nói:
- Vết thương 3 năm trước của ta chưa khỏi.
Vân Vũ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Vết thương 3 năm trước là vết thương do một ma thú gây lên cho nàng lúc hai người đang giao chiến với hàng ngàn con ma thú khi thủy triều ma thú xuất hiện. Cô luôn tự trách mình tại sao lại không bảo vệ được nàng. Và giờ cô tiếp tục trách mình tại sao lại không biết vết thương kia chưa khỏi. Cô tự trách mình là kẻ vô tâm, kẻ vô trách nhiệm,... Cô cảm thấy rất bất lực
Như biết được những Vân Vũ đang nghĩ gì, Tần Lam đưa tay lên xoa nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt kia. Nhưng lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại với nhau. Tần Lam thở dài:
- Vũ, ngươi chớ có trách bản thân. Chuyện này là ta cố ý dấu ngươi. Ta biết tình cảm của ngươi dành cho ta. Ta cũng...
Nói đến đây, Tần Lam bỗng ngập ngừng rồi thở dài, nàng nói tiếp:
- Vũ, ta không còn nhiều thời gian nữa. Ngươi hứa với ta hãy chăm sóc cho Doãn nhi và Lãng nhi thật tốt được chứ?
Không gian rơi vào trầm mặc, Vân Doãn chợt lên tiếng:
- Mẫu thân, người yên tâm. Ta sẽ cùng cô cô chăm sóc tiểu muội muội thật tốt. Đến khi ta và muội muội trưởng thành, chúng ta sẽ đi tìm người. Gia đình ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Khi nghe thấy lời nói của Vân Doãn, Tần Lam muốn nói gì đó nhưng giờ nàng đã quá mệt rồi. Nàng phải rất cố gắng mới không nói đứt quãng như lúc nãy. Nàng không muốn hài tử lo lắng. Giờ đây, nàng chỉ mong chờ cái gật đầu từ người kia là nàng đã yên tâm mà ra đi rồi.
Vân Vũ như hiểu được tâm ý của nàng, cô nói rất kiên định:
- ĐƯỢC, CHỈ CẦN LÀ ĐIỀU NGƯƠI MUỐN, TA SẼ LÀM.
Tần Lam nhẹ gật đầu, dần thiếp đi.
- Mẫu thân ngủ rồi sao?
- Phải. Nàng ngủ rồi, sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Vân Vũ nói rất nhỏ, chỉ nàng nghe thấy. Bất giác nàng cảm thấy khóe mắt mình dường như có gì lạnh lẽo rơi xuống.