[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ
Đăng vào: 12 tháng trước
Nửa năm trôi qua, Nagini dường như không cao thêm được chút nào, vẫn duy trì bộ dáng lúc đầu.
Ma lực tuy vẫn tiếp tục tăng trưởng, nhưng tốc độ đã chậm lại, nói cách khác, thân thể cùng ma lực của Nagini đang ở trong trạng thái rất ổn định. Mắt thấy việc lớn lên là vô vọng, Nagini liền càng thêm tập trung vào thuật biến hình Animagus, chỉ là loại ma pháp này có khuynh hướng là thiên phú chứ không hẳn chỉ cần luyện tập chăm chỉ là được, nên Nagini cố gắng đã lâu mà vẫn không có tiến triển rõ ràng.
Mà từ lần đầu tiên ngoài ý muốn xuất hiện ở bữa tiệc trong vườn, Nagini lại thường xuyên trốn trong phòng sách, không muốn quấy rầy việc đàm luận của Voldemort và cấp dưới, trong lúc nhất thời, thân ảnh nho nhỏ kia dường như biến mất trong trang viên dẫn đến những suy đoán quỷ dị từ mọi người, thế nhưng đương sự vẫn không để ý chút nào …
Đến khi Nagini hơi nắm giữ được Animagus, đã là mùa hè năm 1979. Đáng tiếc, cô vẫn chưa biến mình thành người lớn được, nhiều nhất là thay đổi độ dài mái tóc; khuôn mặt, đôi mắt và chiều cao thì không thay đổi được.
Đối với lời tiên đoán mang đến ý nghĩa và ảnh hưởng sâu xa mà Severus đem đến, Nagini vẫn luôn đề phòng, dù sao lời tiên đoán không hoàn chỉnh kia không chỉ phá hủy gia đình Potter mà còn hại Voldemort suýt chết mấy lần.
Đáng tiếc, trước khi mọi chuyện xảy ra, lúc Nagini đang luyện tập ma pháp Hắc ám, ma lực ngoài ý muốn bùng nổ làm Nagini lại chìm vào ngủ say. Dù sao, trước khi ma lực trong cơ thể ổn định, cô tùy thời cũng sẽ xảy ra tình trạng này.
Lúc này đây, dù là mê man, bộ dáng của Nagini vẫn duy trì như cũ là một cô bé bốn tuổi. Đến khi cô tỉnh lại, thời gian đã là buổi tối ngày 31 tháng 10 năm 1981.
Vì vừa thức dậy nên Nagini có chút mông lung, xốc chăn ngồi dậy, xoa xoa mắt, nhìn thấy tay mình vẫn nho nhỏ, không cần nói, bộ dáng vẫn là trẻ con bốn tuổi, dù ma lực tăng trưởng không ít, cô vẫn không lớn lên!
Nhảy xuống giường, dùng nước lạnh rửa mặt xong, cô hơi thanh tỉnh. Xuyên qua tấm rèm, có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời đêm, đã trễ thế này, Voldemort sao còn chưa trở về, Nagini chớp mắt, bất đắc dĩ bĩu môi, lúc mình ngủ, cậu ấy không cần mỗi ngày về sớm đọc sách cùng mình, kết quả là liền chạy ra ngoài làm việc! Đẩy của phòng ngủ, Nagini mang dép lê lông xù, bước đi nhẹ nhàng gần như không tiếng động.
Đi xuống cầu thang, đến trong phòng khách, Nagini liền chú ý tới một thân ảnh đang ngồi trên sofa.
Vóc dáng thấp bé, đương nhiên không thể lấy ngoại hình hiện tại của cô để làm tham khảo được, cho dù chỉ có một mình, bộ dáng người kia vẫn có chút bất an, hai tay nao núng đặt trên người, khẩn trương đến mức không chú tới sự xuất hiện của cô. Mái tóc màu nâu nhạt được chải vuốt khá chỉnh tề nhưng trên mặt lại đầy mồ hôi lạnh, mũi cùng mắt đều ngập nước, làm cho bộ dáng càng thêm khẩn trương, lo sợ.
Nagini nhíu nhíu mày, trong nhà lúc nào thì có thêm người như thế? Rõ ràng theo ánh mắt của Voldemort, dù là cấp dưới cũng không có kẻ nào sợ hãi rụt rè như vậy.
“Ông là ai?” Nagini nhẹ nhàng hỏi, tuy là thanh âm ngọt ngào mềm yếu của một bé gái nhưng lại cao quý không thể cự tuyệt.
Người đàn ông thấp bé kia phát hoảng, mạnh quay đầu lại, nhìn cô bé đang vịn tay đứng ở cầu thang, rõ ràng có chút giật mình.
Ông ta co quắp bất an đứng dậy, há miệng thở dốc, lại không thốt ra được lời nào. Ông chưa bao giờ biết trong trang viên của vị kia còn có một cô bé đáng yêu như vậy, diện trên mình một cái váy công chúa màu lam, trên tay trang trí một cái nơ dài màu ngân lam, tóc ngắn màu đen mềm mại, mắt—- người nọ kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì khẩn trương mà hơi thở cũng trở nên hổn hển, cô bé kia có đôi mắt màu rượu đỏ, giống vị kia, một đôi mắt cực kì hiếm thấy.
“Ông là ai?” Nagini hơi nghiêng đầu đánh giá, thấy ông ta không trả lời, liền chậm rì rì hỏi lại.
Vì đôi mắt giống nhau kia, người đàn ông thấp bé mơ hồ đoán được thân phận của cô bé trước mặt, ông ta thở hào hển, có chút hốt hoảng, biết được bí mật to lớn này, ông càng thêm khẩn trương, trên mặt có chút co quắp mà nịnh nọt trả lời: “Peter Pettigrew, thưa tiểu thư, tôi là Peter Pettigrew.”
Sắc mặt Nagini thoáng chốc biến đổi, người phản bội chân chính trong nhóm bốn người ở nguyên tác! Cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông thấp bé đang hoảng sợ bất an nhưng cố gắng mỉm cười, cúi đầu với cô kia, cắn chặt răng, cố giữ vững bình tĩnh, liều mạng cảnh cáo mình không được quá khẩn trương, thanh âm mềm yếu mơ hồ có chút run run cất lên: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Hả?” Peter Pettigrew sửng sốt, có chút không rõ ngơ ngác đứng đó.
Một tiếng nổ ‘Cạch’, bàn trà trước sofa bị áp lực ma pháp của Nagini làm nổ tung, Peter Pettigrew sợ tới mức run lên, đứng đó không dám nhúc nhích.
“Ta hỏi ông, hôm nay là ngày mấy!” Trong thanh âm non nớt mềm yếu của Nagini gần như có một tia đè nén điên cuồng, thanh âm trẻ con thế nhưng lại trống rỗng mang đến cảm giác âm lãnh.
Peter Pettigrew nơm nớp lo sợ trả lời: “Là—- là ngày 31 tháng 1—10!”
Thân hình nho nhỏ của Nagini không tự chủ được run lên nhè nhẹ, áp lực ma pháp Hắc ám càng điên cuồng lưu động trong phòng khách, Peter Pettigrew tránh sau salon dưới áp lực đó cũng nhanh chóng tuyên cáo bỏ mình, ông ta run rẩy đứng đó, gần như muốn quỳ rạp xuống đất.
“Ôn Kì! Kaka!” Nagini cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm xúc quá mức cấp bách làm thanh âm của cô trở nên có chút sắc nhọn. Cô không ngờ, các sự kiện trong nguyên tác vẫn diễn ra, trước khi cô ngủ say, mọi chuyện vẫn còn bình thường, Voldemort cũng không có chút gì biểu hiện của sự điên cuồng, vì sao chỉ hơn một năm, ngay gần lúc cô ngủ say, mọi chuyện lại xảy ra…
Trong lòng Nagini thực loạn, lại luôn nhắc nhở mình cần phải bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh như băng giúp cô miễn cưỡng duy trì lí trí.
Hai con gia tinh lập tức xuất hiện trước mặt Nagini, nhìn cái bàn cùng salon bị nổ tung, vừa muốn thét chói tai liền bị lời nói lạnh như băng của Nagini ngăn lại.
“Gia tinh có loại bùa Trung tín nào?” Nagini gần như là hung tợn trừng mắt nhìn Peter pettigrew sợ tới mức xụi lơ ở một bên, hơi hơi thở hào hển nói.
“Công chúa nhỏ! Bùa nào Ôn Kì với Kaka cũng đều biết!” Hai con gia tinh cũng có chút sợ hãi, khẽ trả lời.
“Lập tức phong bế trang viên, người giữ bí mật là ta!” Nagini nghiến từ trong kẽ răng ra câu này, trong lúc nhất thời, Peter Pettigrew cùng hai con gia tinh đều đưa ánh mắt kinh ngạc mà nghi hoặc không hiểu nhìn cô.
Hai con gia tinh bị tầm mắt lạnh như băng của Nagini đảo qua làm cho run lên, Kaka đứng ra, ngón tay dài chỉ vào mặt đất, mấy luồng ánh sáng đạm kim xuất hiện, một đầu lan tỏa khắp trang viên, một đầu tụ thành một tấm lưới để trước cổ tay của Nagini: “Công chúa nhỏ, nó đây!” Giọng nói của Kaka có chút cao.
Nagini nghe thấy liền vươn tay phải, tùy ý để luồng sáng quấn quanh tay cô, sau đó chậm rãi tan biến, cứ như thấm vào làn da.
Nagini chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Peter Pettigrew, ánh mắt đạm bạc lạnh như băng giống như ánh mắt của một con độc xà làm cho Peter Pettigrew sợ tới mức không động đậy được.
“Cậu ấy đến nhà Potter?” Nagini nhìn Peter Pettigrew, tuy đặt câu hỏi, nhưng trong giọng nói lạnh như băng khẳng định là nhiều hơn. “Dạ—-dạ!” Peter Pettigrew lau những hạt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, nơm nớp lo sợ đáp.
“Bởi vì một lời tiên đoán ngớ ngẩn, phải không!” Thanh âm của Nagini tuy mềm yếu non nớt nhưng lại ẩn chứa tia đè nén cảm xúc điên cuồng.
Peter Pettigrew ngay cả thở cũng không dám, hoảng loạn gật đầu.
Nagini nhắm hai mắt, lại lập tức mở ra, nỗ lực chế ngự cảm xúc khẩn trương, thậm chí có chút lo âu khủng hoảng cùng cảm xúc phức tạp khác, lạnh lùng mệnh lệnh: “Đưa ta đến nhà Potter, ngay, lập, tức!”
“Nhưng, nhưng—-“ Peter Pettigrew khẩn trương co quắp bất an run run, ông ta vội vã lau mồ hôi, không ngừng suy nghĩ cách để Nagini từ bỏ ý tưởng.
“Quên đi!” Nhìn bộ dáng nao núng hoảng sợ của ông ta, Nagini trợn mắt, lạnh giọng hỏi: “Địa chỉ!”
“Ở núi Godric—-“ Peter Pettigrew gần như thét chói tai hồi đáp.
Ánh mắt hơi trầm xuống, Nagini nói: “Ôn Kì, đưa ta đến núi Godric, còn ông ta, Nagini nheo mắt lại, đôi mắt màu rượu đỏ ẩn chứa tia thị huyết lạnh như băng: “Kaka, ném ông ta ra khỏi trang viên! Lập tức!”
Kaka hơi kinh ngạc, sau đó lớn tiếng đáp “DẠ!” Gần như cùng lúc, Nagini nắm cánh tay của Ôn Kì, dùng ‘ảo ảnh di hình’ biến mất khỏi căn phòng khác trong trang viên…
Cảm giác dường như trời đất đều đảo lộn khiến Nagini choáng váng, một lát sau mới cầm tay Ôn Kì đứng vững. Cô đang đứng trên một sườn núi trụi lủi, cách đó không xa, cảnh tượng duy nhất ánh vào mắt cô là một tòa nhà bị ánh lửa bao phủ, nó cao tận trời dường như xé rách màn đêm thăm thẳm xung quanh…—-