Chương 17: Trở về

[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chú ngữ Aguamenti vừa niệm xong, dòng nước trong dự đoán không xuất hiện, một cảm giác quen thuộc hiện lên. Nagini sửng sốt, loại cảm giác này khiến lòng cô chợt hoảng loạn.

Ma lực trong cơ thể không chịu khống chế nhưng chính mình lại cảm giác được có một lực lượng bên ngoài nào đó đang hút đi ma lực của mình.

Toàn thân Nagini không khống chế được run nhè nhẹ, lấy mình làm trung tâm, các đốm sáng màu vàng nhạt xuất hiện, lan tỏa làm toàn bộ đại sảnh sáng lên.

Tình cảnh rất quen thuộc, nhưng lại là hoàn cảnh mà Nagini bối rối nhất.

Tất cả đều giống lúc ở trong hang động bên bờ biển, tuy rằng lần này ma lực xói mòn tốc độ chậm hơn, nhưng nếu còn tiếp tục, hậu quả cũng sẽ không tốt thậm chí là tệ hơn.

Nagini cắn răng xem những đốm sáng vàng nhạt đại biểu cho ma lực kia, điều duy nhất mình có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, lúc ma lực gần cạn kiệt, mình còn có thể giữ vững tỉnh táo một thời gian, lúc đó mình sẽ đánh thức Basilisk, nhờ ông ấy đưa mình về, như vậy sự tình còn tốt một chút, nếu không mình sẽ mê man một thời gian dài trong cái mật thất này, Tom không tìm thấy mình, sẽ vội vàng điên mất…

May mắn, mọi việc cũng không giống dự tính của Nagini.

Lúc ma lực của Nagini bị lấy đi hơn một nửa, những vết sáng lốm đốm này liền tập trung, hội tụ đến cơ thể của Basilisk.

Nagini kinh ngạc nhìn những vết ma lực lốm đốm này đến gần Basilisk, làm cho lớp vảy màu xanh của ông ấy càng thêm sáng bóng, cuối cùng, thế nhưng chậm rãi thẩm thấu qua lớp vảy, biến mất.

Đến khi những vết sáng lốm đốm màu vàng nhạt này biến mất, Nagini mới miễn cưỡng khống chế được thân thể của mình.

Basilisk chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi mở mắt.

Nagini luôn nhìn chằm chằm ông ấy, thấy ông ấy mở mắt liền vội vàng nhắm mắt lại, còn không quên lớn tiếng hô: “A —— đừng nhìn tôi!”

Basilisk vừa tỉnh lại liền nghe thấy giọng nói non nớt của một cô bé, không khỏi mở to đôi mắt màu vàng, sau đó cúi đầu nhìn chỗ phát ra tiếng nói, đó là một con rắn màu xanh vô cùng nhỏ bé.

Đây là, huyết mạch nhà La Famille Royale? Basilisk sửng sốt. Lại để gần đầu vào hơn, tỉ mỉ quan sát Nagini đang nhắm mắt giả chết.

“Công chúa nhỏ, tên ngài là gì, là ngài đánh thức tôi sao?” Basilisk nói.

“Không phải, tôi muốn gọi ông dậy nhưng ông không tỉnh!” Nagini nhắm mắt lại, hét lên: “Sau đó ma lực trong thân thể của tôi bị hút đi, nhập vào thân thể của ông rồi ông tỉnh lại! Còn nữa, tên tôi là Nagini. Tôi biết ông là Basilisk, Odense nói cho tôi biết.”

“Odense khỏe không?” Basilisk thuận miệng hỏi, sau đó lại nói: “Ngày trước, lúc Salazar còn ở đây, để tôi sống khỏe mạnh liền đem ma lực phân cho tôi, về sau Salazar lập cái ma pháp trận hấp thu ma lực bên ngoài này cho tôi.” Basilisk hoài niệm nói.

“Không đúng, không phải chỉ có ma lực ở bên ngoài, tôi chỉ muốn dùng Aguamenti đánh thức ông, ma lực trong cơ thể tôi liền bị hút đi.” Nagini nói, “Còn có, Basilisk, ông có thể nhắm mắt được không, tôi muốn mở mắt.”

“… ” Basilisk chớp chớp đôi mắt màu vàng, nhìn Nagini gắng sức nhắm mắt, không khỏi có chút buồn cười, “Công chúa nhỏ Nagini, ngài có thể nhìn mắt của tôi, không có việc gì!”

Huyết mạch nhà La Famille Royale là huyết mạch ám hệ thuần túy nhất, hầu hết đối với các loại ma pháp Hắc ám đều miễn dịch, công chúa nhỏ làm sao vậy, chẳng lẽ vì quá nhỏ nên không biết? Tuy nhiên, Salazar cho rằng gia đình La Famille Royale nổi tiếng là rất chiều chuộng trẻ con thế nên có lẽ cha mẹ vì sợ đứa bé xuất phát từ tò mò mà đi tiếp xúc nguy hiểm liền không nói.

Nagini nghe vậy liền lập tức mở mắt, nhìn đôi mắt màu vàng của Basilisk, a, trông thật giống hai cái bóng đèn tinh xảo to lớn…

Nghe nói ánh mắt của xà quái lúc bình thường không nguy hiểm, chỉ có lúc nó muốn tấn công thì người kia liền hóa đá hoặc tử vong, xem ra lời đồn kia là sự thật.

“Công chúa nhỏ, Odense bảo ngươi đến tìm tôi làm gì?” Basilisk hỏi.

“Odense bảo ông có rảnh thì đến thăm ông ấy nhiều một chút, đừng ngủ đông mãi như vậy, ông ấy rất nhàm chán!” Nagini đáp, “Còn nữa, tôi muốn nhờ ông đưa tôi về, tôi bị lạc đường. Bạn của tôi giờ chắc rất lo lắng.” Nói xong, trong đầu Nagini dần hiện ra dáng vẻ lo lắng của Tom, sự vội vàng trong giọng nói càng thêm rõ ràng.

“Là ngài tự đi đến chỗ này?” Còn lạc đường, đây là điểm Basilisk tuyệt đối không nghĩ tới, còn tưởng là công chúa nhỏ đến đây chơi đùa!

“Đúng vậy, tôi muốn nhanh chóng về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.” Nagini gật đầu nói.

Thấy Nagini sốt ruột, Basilisk cũng không hỏi nhiều, cúi thấp đầu xuống mặt đất, “Có thể trèo lên không? Chúng ta đi ra ngoài, người hãy nhìn đằng trước, tranh thủ nhớ kĩ đường, lần sau đến đây chơi đừng để bị lạc đường nữa nhé!”

“Ừ! ” Nagini gật đầu thật mạnh, nhưng, còn muốn cô đến đây chơi? Xà quái Basilisk này quả thật rất nhiệt tình! Trong lòng nghĩ, Nagini cũng không quên hành động, tuy rằng có chút cố sức nhưng vẫn rất nhanh trèo lên người Basilisk, tuy vảy của ông ấy tràn ngập văn ấn nhưng rất bóng loáng. Nagini bò đến vị trí trung gian liền thành thành thật thật nằm sấp xuống, sợ mình bị rơi xuống.

“Chúng ta đi chứ? ” Basilisk nhẹ nhàng hỏi.

“Được rồi, cảm ơn ông, Basilisk! ” Nagini cảm tạ từ đáy lòng. Tuy bị rơi xuống mật thất làm cho lòng mình bị hoảng hốt, nhưng mình lại gặp được hai con rắn và xà quái vừa nhiệt tình, vừa tốt tính, tuyệt đối đáng giá làm bạn, có lẽ về sau còn có cơ hội xuống dưới nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Dù sao, có khả năng họ đã đợi tại đây hơn một ngàn năm, thật sự cô đơn và nhàm chán…

Tốc độ của Basilisk quả thật rất nhanh, Nagini thoáng nghiêng đầu liền cảm thấy vách tường hai bên dần lui về sau, tốc độ của mình quả thật không thể so sánh. Quả nhiên là hình thể chiếm ưu thế sao? Nhưng nếu chính mình lớn như vậy, phòng ngủ của Tom liền không chứa được…

Đồng thời, Nagini cũng ghi nhớ đường mà Basilisk đang đi. Từ đại sảnh đi ra liền rẽ phải ở ngã rẽ, sau đó đi thẳng, phía trước lại là một bức tường, Basilisk nói thẳng ra khẩu lệnh: “Basilisk! ” Sau khi đi qua, liền giải thích với Nagini: “Từ phòng sinh hoạt chung của Slytherin đi vào đây, khẩu lệnh đầu tiên là Salazar, từ đại sảnh kia đi ra ngoài đến cửa kia thì khẩu lệnh là tên của ta, tiếp theo là rẽ trái, khẩu lệnh là Odense!”

Nagini chớp đôi mắt màu băng lam, Salazar Slytherin bố trí khẩu lệnh thật đúng là ngắn gọn, toàn là tên mình hoặc tên rắn…

Hình như mình có chút mệt mỏi rã rời, chắc là do bị hút nhiều ma lực…

Không được! Nagini dùng sức lắc đầu, muốn ngủ thì cũng phải trở lại bên người Tom đã. Cô không nghi ngờ năng lực của Basilisk, người đã ở trong thành Hogwarts này hơn một ngàn năm chắc chắn nhắm mắt cũng có thể đưa cô về, nhưng tình huống hiện giờ của cơ thể chắc chắn mình không thể chịu được cho tới khi về đến nơi!

Basilisk vừa đi vừa giải thích cho Nagini, Nagini dùng sức tập trung nghe để mình không ngủ gục.

Cuối cùng, Basilisk hơi nghiêng thân mình, làm cho Nagini dần dần trượt xuống. Nagini cảm thấy thân mình hơi động, trong giây lát liền tỉnh táo lại, nhìn bức tường trước mặt, lại nhìn Basilisk.

Basilisk nhướng đầu, ý chỉ bức tường trước mắt, nói: “Từ nơi này có thể đi ra ngoài, sau khi ra ngoài liền rẽ trái, khẩu lệnh là “Người bạn thân yêu nhất của ta”, từ bên ngoài đi vào cũng là khẩu lệnh này, ngài đi cẩn thận!”

“Được, cám ơn ông.” Nagini có chút ngượng ngùng, nửa trước cô còn nhớ rõ, nửa sau do quá mệt nhọc, cái gì cô cũng không nhớ.

Basilisk cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào cái đầu nho nhỏ của Nagini, kết quả Nagini lảo đảo, bị đẩy lăn một vòng, Basilisk đột nhiên dừng lại, cảm thấy có chút xấu hổ do làm sai, lại mang cảm giác hoài niệm sâu sắc, sau đó nhịn không được cười cười, “Tôi phải đi về, hẹn gặp lại, công chúa nhỏ! ” Nói xong, quay đầu dứt khoát đi về.

Trước kia, lúc Salazar còn ở đây, mình thường xuyên thân thiết cọ cọ cậu ấy. Còn nhớ rõ, vào lần đầu tiên, do không biết nên dùng lực như thế nào đối với con người, Salazar liền dễ dàng bị mình đụng ngã…

Về sau, mình liền theo thói quen giảm nhẹ lực đạo, thường xuyên vòng quanh Salazar, lại sau đó, cậu ấy bước đi… Dần dần, mình, thói quen ngủ say, một giấc mộng ngàn năm…

Nagini nhìn thân hình to lớn của Basilisk biến mất cuối hành lang…

Xoay người lại, nhìn vách tường hoa lệ trước mặt, thì thầm: “Người bạn thân yêu nhất của ta!” Cái mũi đột nhiên có chút cay, tuy ở dưới mật thất không lâu lắm, nhưng cô thật sự rất muốn gặp Tom, rất muốn rất muốn.

Vách tường nhẹ nhàng dịch chuyển.

Nagini buồn bã cúi đầu đi ra bên ngoài, rất nhanh sau đó lại nghe tiếng vách tường đóng lại, cô ngẩng đầu, liền ngớ ra.

Trần nhà và vách tường được phủ bởi các tấm màn che màu xanh biếc, đỏ thẫm cùng vàng kim, nhìn qua rất giống một cái lều trại lớn. Trong phòng rất rộng, giữa trần nhà treo một cái đèn chụp màu màng tỏa ánh sáng đỏ. Trong đèn có những ngọn lửa đang cháy sáng ngời.

Đây… hình như là văn phòng của giáo sư môn độc dược…

Giáo sư Slughorn không tổ chức tụ hội câu lạc bộ Slug mà vẫn trang trí phòng làm việc của mình hoa lệ như vậy sao? Tuy nhiên, so với phòng làm việc của Severus Snape trong tương lai, nơi này hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều.