Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi trở về từ trường đua ngựa, Trần Tê đã bay thẳng tới Úc để đoàn tụ với mẹ, bà và gia đình.
Mặc dù không thiếu hương vị Tết Nguyên Đán ở Melbourne, nhưng Trần Tê luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó trong lễ hội mùa xuân với người thân và bạn bè nói giọng Quảng Đông đặc sệt và tổ chức tiệc BBQ ở sân sau đầy nắng.
Cô có phần lo lắng cho người cha già của mình ở nhà.
Giáo sư Trần luôn coi thường các ngày lễ, ông không đoàn tụ với gia đình cũng như từ chối lời mời của bạn bè.
Ông dành cả ngày 30 trong phòng thí nghiệm với các nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Tất nhiên, còn một người nữa khiến cô nhớ nhung.
Nghe nói Vệ Lâm Phong sẽ ở công ty của Tôn Trường Minh làm nhiệm vụ trực ban, Vệ Nhạc là con dâu mới, đến mùng 2 mới có thể về nhà.
Trần Tê biết rằng Vệ Gia là loại người có thể sống tốt ngay cả khi anh ở một mình trên đảo hoang, chưa kể trường đua ngựa mở cửa trong mấy ngày lễ, điều này đủ để anh ta quá bận rộn, không rảnh quan tâm đến những thứ khác, nhưng cô vẫn muốn biết anh ấy thế nào.
Ủng hộ chính chủ ⅴào nga???? [ T????????????T????????YỆN﹒????N ]
Cô kìm không được gửi một tin nhắn vào đêm giao thừa để chúc mừng Vệ Gia "Chúc mừng năm mới", hỏi anh ấy có dùng kem dưỡng da tay của cô ấy không.
Cô cố ý để lại kem bôi tay đó, cả ngày anh ra vào mưa gió, chưa kể mặt mũi còn bị thương, tay cũng nứt nẻ — hoặc có thể đây đều là viện cớ, cô chỉ muốn để lại cho anh một ít.
Kem bôi tay đó là thứ cô ấy quen dùng, và nó có mùi của cô.
Vệ Gia cuối cùng cũng trả lời khi thời điểm gần đến 0 (ý là giao thừa): "Chúc mừng năm mới! Vết mặt đã đỡ hơn nhiều:) Tuy rằng so với chân em vẫn kém xa."
Trần Tê tìm kiếm các góc cạnh và hình dạng lồi lõm, đồng thời chụp liên tiếp nhiều bức ảnh về "đôi chân ngọc" của cô, định gửi đi dạy cho anh tâm phục khẩu phục.
Rồi cô nghĩ: Hả! Điện thoại bị hỏng của anh ấy vẫn là màn hình xanh! Huống chi trước kia hắn có hai cái đùi thật, cũng không quá trân trọng, hiện tại mình cách xa ngàn dặm, ép cũng vô dụng!
Dáng vẻ hoa đào đột nhiên nở rộ rồi chợt cảm thấy lạc lõng này đã thành công thu hút sự chú ý của bà Tống Minh Minh.
Tống Minh Minh ngày thường cũng không thèm hỏi về những chiêu trò yêu đương của trẻ con, hơn nữa cũng là nhàn đến hoảng, hôm nay khi chỉ có hai mẹ con, Tống Minh Minh đeo mặt nạ ưu nhã nhổ ra xương gãy của chân gà từ miệng bà, hỏi: "Này, tình trạng yêu cuồng nhiệt và thất tình gần đây của con là sao vậy?"
Ăn mặt nạ chân gà mà không hề cử động, trong bữa ăn không làm mất đi son môi và chửi người ở cự ly gần mà không văng nước bọt, đây là ba điều mà Trần Tê ngưỡng mộ bà Tống nhất.
Ngoài ra, bà Tống còn có ba sở thích chính: biểu diễn nghệ thuật, sưu tập đá quý và người yêu mới - bà cũng là người phụ nữ duy nhất trên thế giới nói như nước chảy mây trôi từ "đánh rắm".
Trần Tê vỗ đùi, gừng càng già càng cay! Chẳng phải cô ấy chỉ lơ lửng giữa tình yêu cuồng nhiệt và tình yêu tan vỡ sao? Cô dường như đã có được mọi thứ mà cô ấy muốn, nhưng thực tế cô lại chẳng có gì.
Bạn trai của bà Tống lúc đó là một nghệ sĩ diễn tấu sáo nổi tiếng ở Trung Quốc, kém 11 tuổi.
Đối phương vô cùng mê luyến cô, thường xuyên giận dỗi vì bà nói chưa phải lúc kết hôn.
Bậc thầy tình yêu đẳng cấp tối cao đang ở ngay trước mắt, Trần Tê không ngần ngại xin lời khuyên, cô ngoan ngoãn rót đầy ly rượu vang đỏ của bà Tống, kể việc của Vệ Gia từ đầu đến cuối, thậm chí lấy ra hai bức ảnh duy nhất chụp chung với anh để bà Tống đánh giá.
Bà Tống muốn cầm lấy ảnh nhưng Trần Tê không thích mùi chân gà nướng trên tay bà nên chỉ cho xem chứ không thể chạm vào, bà đành phải nheo đôi mắt phượng đã từng làm điên đảo cả chúng sinh.
Trong cái gọi là chụp ảnh tập thể, có một Trần Tê đang tức giận ngồi trên lưng ngựa, một chàng trai cao gầy dắt ngựa đi đến trước mặt cô, do ánh sáng kém và bụi mù mịt nên chỉ có thể phác thảo được đường nét của anh ta.
Bức ảnh còn lại là ảnh chụp nhóm của bốn người trẻ tuổi, chàng trai chỉ có nửa khuôn mặt rõ ràng không phải là nhân vật chính trong máy ảnh.
"Thì ra con thích kiểu này." Tống Minh Minh vẫn bình tĩnh.
Bà không tỏ ra ngoài ý muốn trước sở thích cá nhân của con gái mình, nhưng khi Trần Tê đang phân tích hành trình tình cảm của cô thì thô lỗ cắt ngang: "Chính là vậy đi - con thậm chí còn chưa hạ gục được cậu ta?"
Trần Tê tức giận thu lại bức ảnh: "Thân là một nghệ sĩ lớp tiền bối, nói về điều này thật quá thô tục đó!"
"Xem ra chưa hạ được." Cựu minh tinh trên mặt không có một nếp nhăn cũng hiểu rõ, tựa hồ coi người ngồi đối diện mình là sự xỉ nhục của gia môn.
Trần Tê chua chát: "Mẹ ơi, con xin mẹ cho con lời khuyên, đừng đả kích con nữa.
Mẹ không bằng cha con đâu.
Ông ấy biết phân tích và phân tích với con."
"Cha con thì biết cái gì! Phí công mẹ cho con khuôn mặt này, con ở cùng ông ấy lâu rồi, giờ cũng nhiễm ông ấy ngờ nghệch." Tống Minh Minh nói: "Con có chủ ý gì? Đồ ngốc, ở đâu ra mấy lời ẩn ý này? Đều đang tràn đầy hormone tuổi trẻ, con tỏ thái độ rồi cũng không được, vậy vậy thì cậu ta hoặc là thực sự không muốn, hoặc là cậu ta thực sự không làm được.
Mặc kệ là loại nào, con cũng vô dụng!"
Trần Tê sửng sốt một lúc, cảnh tượng một mình với Vệ Gia quay trong tâm trí cô như một chiếc đèn kéo quân.
Xét từ kinh nghiệm hạn chế của cô, anh chắc hẳn không phải là "không làm được", mà là cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Nói cách khác, đây không phải là điều mà bà Tống đã nói là "không muốn" sao? Kiềm chế là kết quả của việc cân nhắc ưu nhược điểm.
Tuổi trẻ một đêm củi khô lửa cháy, bây giờ nhìn lại, Trần Tê phải khâm phục khả năng tự chủ của Vệ Gia - điều này thật "không muốn" biết bao!
Cô hối hận khi chia sẻ trải nghiệm tình cảm của mình với bà Tống, những ký ức nóng bỏng và nhớp nháp chảy trong giấc mơ bỗng chốc bị cô đọng lại thành một mảng hổ phách lớn, sờ vào lạnh ngắt, chỉ còn lại những chi tiết rõ ràng và sống động..
Tống Minh Minh cuối cùng cũng thấy con gái đau lòng, bà nhấp một ngụm rượu và nói: "Kỳ thật ánh mắt của con không kém.
Chàng trai chăn ngựa này trông cũng được.
Cậu ta bộ dạng "ngạnh tịnh", trông còn thuận mắt hơn con trai Tôn Trường Minh."
"Ngạnh tịnh" dường như là một thuật ngữ độc đáo trong tiếng Quảng Đông, có nghĩa là chắc chắn và rõ ràng.
Quê gốc họ Tống ở Quảng Đông, mặc dù bà Tống Minh Minh lớn lên ở phía bắc nhưng bà ấy có thể nói tiếng Quảng Đông chính hiệu.
Lần cuối cùng Trần Tê nghe thấy từ này là khi bà của cô dùng nó để miêu tả một hộp trà hoa cúc chất lượng cao, lúc đó cô còn nghe nhầm thành "ngạnh tranh", sau được anh em họ hàng giải thích mới hiểu.
Đối với đánh giá này được đặt trên đầu của Vệ Gia, Trần Tê cảm thấy nó rất phù hợp.
Vệ Gia có tính tình hòa nhã và không tranh cãi với người khác trong mọi việc, nhưng anh ấy có một trái tim kiên định và một cái đầu sáng suốt, trong sự dịu dàng của anh ấy có một cảm giác về ranh giới không thể thương lượng được.
Trần Tê ôm đầu gối trên sô pha, bĩu môi: "Chính mẹ cũng nói Xuyên Tử ngoại hình ở trong vòng của mẹ được coi là xuất sắc nhất, anh ấy có thể so với Xuyên Tử sao? Vốn dĩ nếu chăm chút thêm cũng được, nhưng hiện tại dầm mưa dãi nắng cả ngày, nhìn cũng quá khắc nghiệt..."
Cô chắc chắn không nhận ra rằng khi mình nhắc đến chàng trai nuôi ngựa kia, sự ghét bỏ của cô chứa đầy sự thân mật khiêm tốn, thật ra cô không coi anh là người ngoài cuộc, đôi mắt vừa ảm đạm đã sáng trở lại.
Bà Tống Minh Minh rõ ràng nhìn thấu nhưng không muốn nói toạc ra, liếc nhìn ảnh chụp trên đùi cô, nói: "Cậu ta có thể bắt chẹt con, như vậy cũng đủ để mẹ đánh giá cao cậu ta rồi."
Trần Tê hiếm khi thể hiện sự dịu dàng của cô con gái, cô dựa vào Tống Minh Minh nói: "Vẫn là mẹ ta cảnh giới cao, không màng đến chuyện thế tục, không hổ danh là một nghệ sĩ vừa có đức vừa có tài."
Tống Minh Minh khịt mũi, ác ý nói: "Mẹ nói như vậy là bởi vì con cùng cậu ta không có quan hệ gì, cậu ta chăn ngựa hay đào phân đều không quan trọng, dù sao cũng chỉ trong nháy mắt, con cũng không gả cho cậu ta."
Trần Tê ngã trở lại trên sô pha, che khuôn mặt nóng bừng nói: "Nhưng con rất thích anh ấy làm sao bây giờ! Thích đến đầu óc quay cuồng, tương lai cũng không để ý, con cũng không để ý khoảng cách gì cả.
Con chỉ muốn ở bên anh ấy, có thể ở bên nhau càng lâu càng tốt, cùng anh ấy làm tất cả những điều thô tục nhất trong cuộc đời của một người, chúng ta sẽ nói về phần còn lại sau nhé."
"Yêu đến điên rồi!" Tống Minh Minh cười thở dài một tiếng, "Vẫn là tuổi trẻ thật tốt, kiểu t*ng trùng lên não này mẹ hâm mộ đó."
Dựa vào sự thôi thúc do cảm giác này tạo ra, bà Tống đã xé bỏ chiếc mặt nạ, vươn bàn tay vẫn đang cầm nửa chiếc chân gà ra và ngẫu hứng đọc thuộc lòng một đoạn văn với giọng điệu đầy kịch tính:
"A, những ngôi sao chỉ là những ngôi sao,
Ta biết đó không phải là con người,
Hay chỉ là một tình yêu trên trời,
Nó khiến ta dành cả cuộc đời
Yêu một thứ không thể yêu,
Thuộc về họ,
Sau đó mới có thể thuộc về chính mình.
"
Trần Tê gãi mũi, cố gắng tránh phạm vi tấn công của chân gà nướng, chiếc nhẫn ngọc lục bảo khổng lồ trên tay bà Tống suýt làm cô mù mắt.
Lúc đó cô không biết rằng có nhiều hơn một người trong đời sẽ làm một bài thơ vì bất đồng quan điểm với cô.
Cũng chính với những viên ngọc quý của bà Tống phía trước, giới hạn chịu đựng của cô đối với một đứa trẻ nào đó cao hơn rất nhiều so với người bình thường, để sau này cô sẽ sống tốt với vai trò là một người mẹ kế.
Đối với trái tim thiếu nữ thức tỉnh muộn màng của con gái mình, Tống Minh Minh ngoài việc tặng một bài thơ, còn cho cô ấy "lời khuyên vàng" đó là "Đừng động" - đừng làm gì cả, đừng bị ám ảnh, không suy đoán, và không chủ động liên lạc.
Trần Tê bị thuyết phục bởi tầm nhìn về đàn ông và cách hẹn hò của bà Tống, huống hồ cô tin rằng khi mình đang ở bên Vệ Gia, cô đã làm tất cả những gì có thể và nói tất cả những gì phải nói, phần còn lại là tùy thuộc vào anh.
Cái gì đến sẽ đến, cái gì đi rồi sẽ đi,
Và cô vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Cô thực sự đã ngừng chủ động "quấy rầy", kế đó trong nửa năm tiếp, Vệ Gia hiếm khi liên lạc với cô.
Chỉ có hai lần, một là nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô, hai là thay mặt Vệ Nhạc cảm ơn món quà sinh nhật của cô.
Những ngày còn lại, anh thực sự giống như trở thành quá khứ trong nháy mắt.
Ngược lại, Đoạn Yến Phi vẫn giữ liên lạc với Trần Tê.
Kế hoạch của công ty gia đình Đoạn Yến Phi không chỉ lớn hay nhỏ, mà chủ yếu là tham gia vào các hoạt động quảng bá thương hiệu, bố trí triển lãm, v.v., và thỉnh thoảng đảm nhận các hoạt động biểu diễn nghệ thuật.
Lại nói đến buổi diễn kịch của Tống Minh Minh ở Thượng Hải hai năm trước, công ty của bọn họ là một trong những người tổ chức, có thể coi là có chút quan hệ.
Cả hai đều sinh ra trong ngành giải trí, Trần Tê và cô ấy có nhiều chủ đề chung hơn, thỉnh thoảng cả hai sẽ chia sẻ cuộc sống hiện tại của họ trên mạng, chia sẻ những câu chuyện phiếm và những điều tốt đẹp, pha trò cười vô hại.
Thỉnh thoảng, Đoạn Yến Phi nhắc đến trường đua ngựa và Vệ Gia, lời trong lời ngoài đều tiếc hận.
"Này,em biết không, trước đây chị nghĩ em và Vệ Gia không thể hợp nhau, nhưng trong nháy mắt, chị cảm thấy hai người rất giống nhau.
Nói thế nào nhỉ...!khí chất tương tự! Em có thấy nó kì quái hay không??"
"Chẳng lẽ bởi vì em với anh ta đều cưỡi ngựa?" Trần Tê nói đùa.
Đoạn Yến Phi hỏi về tình hình gần đây của anh em Vệ Gia, Trần Tê thành thật nói rằng cô không biết nhiều về chuyện này.
Đoạn Yến Phi hơi kinh ngạc, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là thở dài nói: "Mỗi người đều có số phận của mình, nhưng Vệ gia lại để cho chị cảm thấy...!quá đáng tiếc."
Trần Tê cũng hỏi Đoạn Yến Phi liệu cô ấy có giữ liên lạc với anh không.
Đoạn Yến Phi cười nói: "Sau một năm, chị giới thiệu thêm một hoạt động team building của một công ty khách hàng đến trường đua ngựa, việc không thành nhưng cậu ấy vẫn gọi điện cảm ơn, ngoài những điều này ra, cậu ta là người sẽ chủ động liên lạc chắc?"
"Cao thủ cưỡi ngựa của chị đâu? Cũng không liên lạc?" Trần Tê trêu chọc Đoạn Yến Phi.
Là cô gái trong độ tuổi kết hôn, Đoạn Yến Phi thẳng thắn hơn nhiều về chuyện nam nữ so với đám thanh niên, cô ấy không né tránh đời sống tình cảm của mình.
Cuộc gặp gỡ ở trường đua ngựa sẽ rất tuyệt vời - nếu không phải Tôn Kiến Xuyên bất chợt đã đá 250 cú đá vào bệ cửa sổ, nó không chỉ làm xáo trộn việc tốt của Đoạn Yến Phi mà còn khiến cô ấy phải bồi thường tiền cửa sổ vì con ngựa bị hoảng sợ.
Đoạn Yến Phi vẫn phàn nàn với Tôn Kiến Xuyên trong nhóm ba người khi cô ấy đề cập đến vấn đề này, vừa chửi vừa cười rộ lên với bọn họ.
"Không có gì để liên hệ, những thứ ở đó để ở đó." Đoạn Yến Phi nói: "Những người dân tộc thiểu số đó thường kết hôn sớm, có lẽ anh ta bây giờ đã trở thành chồng người khác!"
Cô ấy phàn nàn với Trần Tê về buổi hẹn hò mù quáng do gia đình sắp xếp.
Trần Tê ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: chuyện của nàng và Vệ Gia, chẳng lẽ những cái như ẩn như hiện đó cũng chỉ lưu lại ở đó sao?.