Đăng vào: 11 tháng trước
Cô xoay người từ chỗ cha, bước tới ôm Vệ Gia.
Điều nên nói tối qua đã nói, còn phần chưa nói thuộc phạm trù "không nên".
Lúc này Vệ Gia hoàn toàn khác với đêm qua, thân thể căng thẳng, bất động như tượng đá.
"Tôi đếm đến hai mươi, anh còn không có đáp lại tôi thì tôi có chút xấu hổ đó." Trần Tê ghé vào lỗ tai anh thì thầm, "Ít nhất chúng ta cũng là bạn bè.".
||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||
"Thực ra...!không tính."
Trần Tê một tay đẩy anh ra, mím môi dò xét ý định nói câu này của anh là gì.
Vệ Gia cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh ôn nhu như lần đầu tiên gặp mặt.
"Rất tốt, tôi hiện tại không xấu hổ." Trần Tê gật đầu.
"Muốn bắt nạt tôi ư, chỉ sợ về sau cũng khó có cơ hội."
Tôn Kiến Xuyên không hái lê mà bẻ rất nhiều cành và lá.
Anh cảm động trước cảnh chia tay ở đây, bước đến với một cái khịt mũi.
"Tôi cũng không nỡ rời đi, tôi cũng muốn ôm cậu một cái." Nói xong, hắn một tay ôm Vệ Gia, một tay ôm Trần Tê, ba người lập thành một nhóm "Bạn thân".
Trần Tê và Vệ Gia, những người đang lang thang trong thế giới của riêng họ, đã mất cảnh giác và cả hai buộc phải va chạm.
Trần Tê vô cùng tức giận, cô cố gắng hết sức để thoát khỏi xiềng xích của Tôn Kiến Xuyên, chửi rủa: "Đồ ngốc, buông tôi ra...!Còn anh, đồ khốn! Hai người ôm nhau đến chết đi!"
Trần Tê tức giận rời sân.
Tôn Kiến Xuyên khó có dịp cảm động lại bị bị dọa một phen, hỏi Vệ Gia một cách khó hiểu: "Cô ấy bị sao vậy? Vừa rồi cô ấy đang mắng cậu hay tôi?"
Ở ngực Vệ Gia ngực có một chỗ bị Trần Tê đánh đau nhức, anh lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết."
Vệ Nhạc được chị Béo dắt đến đầu thôn mua bánh rán đã về sớm, vừa nhìn thấy Trần Tê đang thất thần ở cửa nhà liền chạy về phía cô với một chiếc váy màu đỏ, gương mặt không giấu được niềm hạnh phúc.
"Chị Tê Tê, chúng ta lại có bánh rán ăn, chị một cái, em một cái, buổi tối Gia Gia trở về chúng ta cùng nhau ăn."
"Nhạc Nhạc, cho anh một cái được không?" Tôn Kiến Xuyên nghe tiếng bước ra trêu chọc Vệ Nhạc.
Vệ Nhạc từ chối, hắn cười nói: "Chị Tê Tê của em lát nữa đi rồi, buổi tối em cho anh cái bánh rán kia không phải là vừa vặn sao?"
"Nói láo, chị ấy sẽ không đi!" Vệ Nhạc nói như vậy, nhìn hành lý trong sân, lại nhìn Trần Tê trầm mặc không nói, tay cầm bánh rán buông xuống, khóe miệng nhếch xuống hỏi rụt rè, "Chị Tê Tê, chị đi đâu vậy?"
Vệ Gia nghe thấy giọng nói của cô đã muốn khóc, đây là cảnh tượng mà anh không muốn nhìn thấy.
Chị Béo đi tới chỗ anh và phàn nàn: "Em ấy vừa mua bánh rán đã nhất quyết đòi quay lại ngay, nói rằng chị Tê Tê của em ấy thích bánh rán vừa mới chiên giòn, chị kéo đi không được.
Lúc này chị tưởng mọi người cũng đã đi ra ngoài rồi..."
Trần Tê không biết phải nói gì với Vệ Nhạc, Vệ Nhạc đã khóc.
"Em không muốn chiếc váy đẹp của chị nữa.
Chị đã nói sẽ ở lại và cưới em mà."
Tôn Kiến Xuyên cười to, "Cái gì, ai sẽ lấy ai? Nhạc Nhạc, em thật buồn cười!"
Vệ Nhạc không thấy buồn cười chút nào, cô khóc như thể tim và phổi sẽ nôn ra.
Vệ Gia chạy ra an ủi cô, nhưng cô hết sức chống cự, khóc lóc nói: "Ngươi cũng gạt ta.
Ngươi là đồ tồi tệ nhất, sao ngươi không giữ chị ấy lại, ta ghét các người!"
Những người chuẩn bị rời đi đều tụ tập ở cửa, ai nấy đều bị tiếng khóc của Vệ Nhạc làm cho kinh ngạc.
Vệ Gia dỗ dành Vệ Nhạc, đưa cô trở lại sân, tạm thời nhờ chị Béo và anh Dương đi cùng, rồi chào tạm biệt người ngoài cửa.
"Đi thôi, đừng trễ chuyến bay buổi chiều.
Tôi không tiễn, lên đường bình an!"
Trần Tê quay lưng lại với Vệ Gia, nghe chú Tôn cùng anh nói rằng họ trân trọng nhau như thế nào.
Tên khốn này, hắn thực sự không muốn nói một câu "tạm biệt" lịch sự.
Lúc này, Vệ Nhạc còn đang khóc rống, thoát khỏi chị Béo và anh Dương đi ra, nức nở nói: "Chị thật sự phải phải đi sao? Bọn họ nói em không thể gả cho chị được, em sẽ không mắng chị là chị dâu hư đâu, đợi chị lần sau đến đây, em gả Gia Gia cho chị được không? Chúng ta sẽ không chia lìa."
Mọi người có mặt đều cười.
"Cô gái nhỏ thật thông minh.
Nói như vậy, anh trai của cô có thể coi như nhặt được bảo bối rồi." Tôn Trường Minh vỗ vỗ vai bạn mình một cái, nói với Trần Chú: "Chúc mừng, có thêm một cậu con rể.
"
Như thể chưa nghe thấy, giáo sư Trần quay lại và nói với Vệ Gia: "Cậu phải mua ấn bản màu xanh cuốn "Hóa học vô cơ", ấn bản do 3 trường đại học cùng biên tập."
"Được chứ? Chị Tê Tê...!Chị dâu Tê Tê!" Chỉ có Vệ Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Tê, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
"Vệ Nhạc, đừng lộn xộn, trở về đi!" Vệ Gia sắc mặt trầm xuống.
Trước đây khi biết Gia Gia sẽ không vui, Vệ Nhạc sẽ kiềm chế bản thân, nhưng lần này cô vẫn kiên trì hỏi Trần Tê: "Được không? Chị dâu Tê Tê."
Ma lực của "chị dâu Tê Tê" đó mạnh đến mức Trần Tê đột nhiên cảm thấy mình và chị dâu Tường Lâm rất xứng đôi, rằng cả hai đều là những kẻ khốn khổ có trái tim bị khoét rỗng.
Trong khi mọi người đang cười, cô lén dùng ngón tay út dụi dụi chút khóe mắt, cười nói với Vệ Nhạc: "Vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời, thay tôi chăm sóc Gia Gia nhé!".