Đăng vào: 11 tháng trước
Đúng giờ tan tầm hôm nay, Vệ Gia đi bộ từ phòng khám về nhà, trên đường còn ghé đi mua đồ ăn.
Chợ bán thức ăn Kim Quang là khu phố cũ nhất nhưng tấp nập người mua bán nhất, nổi tiếng nhất ở khu phố cổ, nguyên liệu lại phong phú, chưa kể nhiều nguyên liệu nấu món ăn địa phương lại chỉ chỗ này mới có thể mua được.
Hầu hết những người bán hàng đều biết anh, mặc kệ là hành lá hay cà chua, đều chủ động đưa cho anh loại tươi nhất.
Khi anh đến hàng bán thịt để lấy thịt mà anh đã dặn từ buổi sáng, lão Ngô bán thịt heo một tay băm xương sườn cũng hàn huyên: "Bác sĩ Tiểu Vệ nay ở nhà mời cơm khách phỏng?"
"Bạn cháu..." Vệ Gia mỉm cười, lời nói còn chưa nói xong, bả vai đã bị vỗ nhẹ.
Bên cạnh anh chính là người hàng xóm lâu năm - dì Mạc.
Dì Mạc là người địa phương, ba năm trước sau khi về hưu thì dọn đến hẻm Kim Quang chăm sóc con gái và cháu, là người rất nhiệt tình và hiểu rõ về Vệ Gia.
"Khách đã tới cửa, cậu còn bĩnh tĩnh như này à..." Dì Mạc nở nụ cười đầy ẩn ý.
Vệ Gia có chút kinh ngạc mà nhìn, hỏi: "Thật sao?"
"Sao lại không! Cậu nói xem, hẹn con gái đến nhà ăn cơm cũng không biết ý hẹn sớm một chút.
Người ta không cần anh đón, không phải mới gặp mặt à?" Dì Mạc chậc chậc, "Cô gái kia cũng thật không kém, xem ngoại hình cũng xinh đẹp như tiên nữ.
Có thể dẫn về nhà xem ra cũng không tệ, làm tốt lắm! Tôi nói sao nhỉ, dì Vương cũng bà Kỳ muốn thu xếp bạn gái cho cậu, cái gì mà cháu gái nhà mình, đồng nghiệp con mình, đều bị mù hết rồi, cậu sẽ chẳng coi trọng các cô đâu!"
"Không không, mấy cô dì hàng xóm đều có lòng tốt, giới thiệu mấy cô gái đó điều kiện đều tốt cả, vấn đề là ở cháu....".
Vệ Gia cầm túi xương sườn lão Ngô vừa đưa qua, cười lớn nói với dì Mạc: "Hôm nay người tới chỉ là bạn bè thôi, hôm nào dì cũng đến nhà cháu ăn cơm nhé, cháu đi về trước."
"Bác sĩ Tiểu Vệ, nghe nói người tới là khách nữ, tôi nghe thế liền chặt xương sườn thành miếng nhỏ, tiện để ăn, về nhà nhớ chần qua nước lạnh một lần!" Lão Ngô bán thịt heo nói với Vệ Gia, anh khách khí quay đầu nói cảm ơn.
Lão Ngô nhìn hắn đi xe, lau tay vào cái tạp dề, thuận miệng cảm khái nói: "Bác sĩ Tiểu Vệ đúng là không tồi! Nhân phẩm, ngoại hình, tính tình mọi thứ đều tốt, cô gái nào tìm đến hắn đúng là may mắn".
"Hắn thì tốt, nếu không phải người trong nhà liên lụy đến, kiểu cô gái nào mà không có.
Lão Ngô, cho tôi miếng gan heo tươi, tối nay tôi xào."
"Dì Mạc, bà là đang tiếc con gái nhà mình lấy chồng sớm đó à?"
"Nói bừa! Theo tôi, cả đám con gái hẻm Kim Quang này, chẳng ai xứng với Vệ Gia hết." Dì Mạc dường như thực sự thích chàng trai trẻ sống dưới tầng dưới nhà mình.
"Cậu ta mắt nhìn cũng cao thật sự, nếu không phải trong nhà có người bệnh, cũng chẳng đến mức 30 tuổi đầu rồi mà bạn gái cũng không có".
"Bác sĩ Vệ sao? Anh ta làm sao thiếu bạn gái chứ? Ba ngày trước cha tôi tản bộ còn nhìn thấy anh ta đưa một cô gái đi dạo.
Tôi cũng từng gặp anh ta mang bạn gái về nhà qua đêm, cũng chính là mấy năm trước thôi, hai người nửa đêm lén lút đi mua đồ ăn khuya, ôm đến chặt, cô gái kia bị tật ở chân, nhất định không phải người mà cha tôi nhìn thấy!".
Tiểu Phương bán hàng thịt nướng giúp bố mẹ ở hàng bên cạnh, nghe thấy họ bàn chuyện hăng say, cũng gia nhập hàng ngũ buôn chuyện.
Hắn sống ở hẻm Kim Quang từ khi còn nhỏ, tuổi cũng trẻ, cách nhìn người so với mấy người hàng xóm lớn tuổi cũng không giống nhau:"Không nghĩ chuyện kết hôn thôi, mấy người cho rằng anh ta sống giống Bồ Tát ư? Thời điểm anh ta mới vừa dọn đến nơi này đã sống chung một chỗ với một cô gái, nghe nói còn thường xuyên thay đổi người, tất cả đều là mấy cô gái xinh đẹp".
"Ngươi cùng cha ngươi thị lực đều không tốt!" Dì Mạc rất khó chịu, không muốn nhìn chàng trai tốt bụng của mình bị Tiểu Phương miêu tả thành kẻ phong lưu lãng tử.
Nhưng bà lại bỗng nhiên nhớ tới cô gái vừa gặp ở ngoài hành lang vừa rồi, mang theo cặp kính râm, thật quá chói mắt...!Bà mắt mũi tốt, lại tiếc lúc đó không nhìn kỹ mặt mũi cô gái kia.
Chờ đến khi ý thức được thì cô gái đã đi lầu 2 nhà Vệ Gia, chỉ còn kịp nhìn thấy bóng lưng của đối phương.
Vóc dáng cao, da trắng, tuy hơi gầy nhưng chân dài eo nhỏ, dáng đi so với khiêu vũ còn đẹp hơn, nhìn thoáng cũng biết là người có gia cảnh tốt.
Xem ra đàn ông ấy à, dù tốt hay xấu cũng đều thích những người xinh đẹp.
"Các người nói bác sĩ Tiểu Vệ mở phòng khám, chuyên trị gì nhỉ? Tôi hơi chút là lại váng đầu, không biết anh ta có thể giúp tôi nhìn chút không?".
Tiểu Phương đối với Vệ Gia cảm tình có chút khó miêu tả, lại vẽ ra một mặt khác của bác sĩ Tiểu Vệ.
Cô vợ trẻ của chủ quán thịt bò liền có chút tâm tư, mặt mày hớn hở hỏi mọi người.
Dì Mạc sớm đã không quen nhìn bộ dáng kia của ả, mỗi lần có người đàn ông trẻ đẹp nào đến mua thịt bò, ả hận không thể đem chính bản thân mình dán lên mấy miếng thịt kia đi.
Dì Mạc trong lòng "Phì" một tiếng, nói: "Phòng khám của cậu ta ở đầu ngõ, cô đừng có đi nhầm."
"Vậy ngày mai tôi đi".
Ả bán thịt bò vui vẻ nói.
Ả vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cười ầm.
Tiểu Phương cùng Dì Mạc cười lớn tiếng nhất.
Lão Ngô có lòng tốt, hắng giọng nhắc nhở "Bác sĩ Tiểu Vệ ấy à, cậu ta là bác sĩ thú ý!"
Vệ Gia lên lầu hai, ngoài cửa cũng không có người.
Vị khách ngày hôm nay lại biết chìa khóa dự phòng để chỗ nào, bởi vậy anh cũng không ngạc nhiên, yên lặng mở cửa đi vào.
Chỗ đặt giày đầu cửa thêm một đôi giày nữ, phòng khách trống rỗng, nhưng cửa phòng của Du Thanh Phân mở, đèn cũng sáng.
Vệ Gia ngay lập tức thay giày, đi thẳng vào bếp, nói với người trong phòng: "Ngại thật, nay anh tam tầm muộn.
Em ngồi một lát, cơm tối sắp dọn lên".
Không có người trả lời, chắc là bận.
Đều là người quen nên Vệ Gia không để bụng, chỉ suy nghĩ làm sao nấu cơm nhanh.
Mở vòi nước rửa rau, trong lòng anh từ lúc nào dâng lên một cảm giác khác thường, cũng chẳng biết như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thích hợp.
Nói đúng ra, cảm giác này khiến lòng anh như bị kim chích, bắt đầu từ lúc dì Mạc miêu tả vị khách tối nay trông như thế nào, hoặc có khi từ sớm hơn.
Anh bất giác nghĩ lại hình ảnh chiếc siêu xe màu xanh trên đường về nhà, còn cả đôi giày cao gót đắt tiền ngoài cửa.
Tuy anh không nhiều hiểu biết về giày nữ, nhưng kiểu dáng đó, cỡ giày đó, lại cách sắp xếp đó,...!Một cảm giác ớn lạnh từ xương sống chạy thẳng đến gáy khiến anh giật mình, nước chảy tràn ra cánh tay, lông tơ dựng đứng cả lên.
Bản năng dự đoán nguy hiểm đã khiến Vệ Gia đóng vòi nước và đến cửa phòng Du Thanh Phân.
Chưa đến chục bước, trong lòng anh vang lên âm thanh: Không thể nào, chết tiệt! Không thể nào, chết tiệt!
Gặp quỷ rồi...!Mẹ kiếp!
Khi nhìn thấy hình ảnh trong phòng, âm thanh cuối cùng cũng lắng xuống.
Anh nhìn Du Thanh Phân nằm trên giường như thường lệ, nước da trắng bệch và sắc mặt lãnh đạm.
Có hai người khác ngồi vây quanh bàn thuốc bên giường cô, bóng người đang loay hoay đeo kính râm, quay lại cười nói: "Cơm nước xong chưa?"
Vệ Gia cảm thấy chắc chắn rằng anh vì kích động đã sinh ra một lượng lớn adrenalin, norepinephrine cùng dopamine, dẫn tới tim co thắt và khó thở.
Phòng này ánh sáng không thật tốt, Du Thanh Phân cũng không thích ánh sáng, ngày thường đều là chìm trong bóng tối và yên tĩnh, ngoài ra còn có mùi thuốc và mùi cơ thể bệnh nhân nằm lâu ngày.
Hiện tại nguồn sáng chói mắt từ người nọ cùng với mùi nước hoa khiến Vệ Gia thêm vài phần choáng váng.
Trần Tê phớt lờ sự im lặng và thờ ơ của Vệ Gia: "Tôi còn cho rằng câu đầu tiên anh nói với tôi là cô trở về đây làm gì?"
"Chẳng liên quan gì đến tôi, cô đi đi."
"Anh tự mình xuống bếp không phải chào đón tôi à? Có chút thất vọng đây."
Vệ Gia không muốn phí lời với cô, lạnh lùng hỏi: "Cô vào bằng cách nào?" Anh không cho rằng Du Thanh Phân có thể đi ra ngoài mở cửa cho cô - Nếu Du Thanh Phân biết người đến là Trần Tê, sợ rằng bà hận không thể chặn thêm cái bàn ngoài cửa.
"Giờ đến lượt tôi hỏi anh, vì cái gì mà nhiều năm như thế cũng không đổi khóa, anh biết như thế nguy hiểm lắm không?" Trần Tê nghiêm túc nói.
Cô chính là nguy hiểm lớn nhất Vệ Gia gặp phải trong đời rồi! Khi cô ấy đi, rõ ràng đã giao chìa khóa, sao lại còn giữ một chiếc? Nhưng không quan trọng nữa.
Ánh mắt anh dán vào chiếc ly trên chiếc bàn thấp có chứa chất lỏng màu vàng.
"Đây là cái gì?" Anh hít sâu, chỉ vào cái ly hỏi.
"Rượu khai vị".
Trần Tê thuận miệng đáp.
"Vị cũng không tệ lắm, anh muốn một ly không?"
"Cô lấy rượu từ đâu?"
Những năm gần đây, Vệ Gia không uống rượu, Du Thanh Phân là bệnh nhân, cho nên trong phòng này không có khả năng có rượu.
"Tìm thấy trong phòng bếp".
Trần Tê quơ quơ chén rượu, thảnh thơi nhấp một ngụm.
Vệ Gia sực nhớ ra, kia không phải là rượu để anh làm gia vị nấu ăn sao? Anh khóe miệng run rẩy: "Cô thật không kén chọn nhỉ".
"Tôi kén chọn hay không, anh chẳng phải biết từ lâu rồi hay sao?"
Bình thường Vệ Gia không hay dùng rượu để nấu ăn, anh nhớ rõ còn hơn nửa bình.
Anh tìm thấy ở dưới chiếc bàn thấp, không còn gì ngoài cái chai rỗng.
Trần Tê hai má đỏ bừng bất thường, cô nháy mắt và nói chuyện không kiêng dè, có thể thấy đã uống không ít.
Trên bàn có ba cái ly, chỉ có cái ly trước mặt cô là cạn...
Ba cái ly!
Vệ Gia nhìn về ly rượu trước mặt Du Thanh Phân, nhanh chóng bước tới để nhìn kĩ hơn.
Du Thanh Phân sắc mặt như thường, nhưng trước ngực áo có dính vết rượu ươn ướt.
Hương vị hỗn hợp của các thành phần rượu, quế và hồi, đó không phải là "rượu khai vị" mà Trần Tê uống sao?
"Cô cho bà ấy uống rượu?" Vệ Gia cắn răng hỏi.
"Bà ta tự mình muốn uống." Trần Tê mặt mày vô tội.
"Không tin thì cứ hỏi."
Vừa nói, cô vừa hếch cằm về phía Du Thanh Phân: "Bà tự mình nói với Gia Gia đi, đúng hay sai việc bà tự muốn uống? Nếu có thì chớp mắt một chút.".