Chương 36: Điện Thoại

Thời Hạn Săn Thú

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Gấu Trúc đang xem video trên kênh Nature Channel ở nhà, hôm nay có ‘Cây Trúc’ số đặc biệt.

Nó không ăn cái gì, nhưng nó vẫn thích trúc.

Khu Đình Bạc không có trúc, trúc là cây cảnh trong khu vực phát triển, giá cả cực cao, dữ liệu ảo cũng rất đắt tiền.
Khi Yến Quân Tầm mở cửa, Gấu Trúc đang chảy nước miếng.

Nó không biết làm thế nào để giải thích cho hai người vừa vào cửa, chỉ có thể dùng móng vuốt lau lau miệng, nói “Tôi xem đến quá cảm động…… Hoan nghênh về đến nhà an toàn!”
“Nước mắt của anh chảy từ miệng sao.” Yến Quân Tầm ôm túi bảo vệ môi trường vào phòng bếp.
“Gấu Trúc đôi khi sẽ như vậy.” Gấu Trúc nhắm hai mắt nói bừa.

Nó ôm con rùa bò trên mặt đất vào lòng, chào hỏi Thời Sơn Duyên “Bên ngoài rất nóng phải không? Tin tức cho biết Khu Đình Bạc nóng lên từng năm.”
“Nóng đến nỗi tôi đổ mồ hôi khắp người,” Thời Sơn Duyên buông sữa xuống, hỏi trước khi tháo nút áo sơ mi, “Anh không ngại chứ?”
“Đương nhiên,” Gấu Trúc cảm thấy anh ta rất lịch sự, “Đương nhiên không ngại.”
Yến Quân Tầm vào trong nhà bếp để sắp xếp rau, hắn đem cà rốt yêu thích đặt ở trên cùng, như ám chỉ Gấu Trúc sớm nấu một chút.

Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, sờ soạng trong túi quần, đem kẹo que ném vào thùng rác.
Hắn muốn tắm rửa.
Thời Sơn Duyên cởi bỏ một cái nút áo, làm cho cổ áo vốn đã lỏng lẻo có vẻ tùy ý hơn.

Anh uống nước mà Gấu Trúc rót, cùng Gấu Trúc xem video, giống như anh cũng là chủ nhân nhà này.
“Tôi còn lo lắng hai người sẽ bỏ lỡ.” Gấu Trúc đem mâm đựng trái cây đặt trước mặt Thời Sơn Duyên, khoe khoang vỗ ngực.
Thời Sơn Duyên nhìn về phía nhà bếp: “Tôi vừa lúc thấy hắn mua bia lạnh trước máy bán hàng tự động gần chợ thực phẩm.”
“Tôi đã nói với hắn không uống quá nhiều đồ lạnh,” Gấu Trúc buồn siết chặt khuôn mặt của mình, “Đáng tiếc hắn luôn là không nghe tôi.” Nó đem rùa đen đưa về lồng nuôi, tiếp tục nói chuyện với Thời Sơn Duyên, “Thời tiên sinh buổi tối nhất định phải ở lại ăn cơm.”
“Nếu……” Thời Sơn Duyên ý có điều, “Nếu có thể.”
Nghe hắn nói đến thật đáng thương.

Gấu Trúc nắm lấy móng vuốt của mình và nháy mắt “Đương nhiên có thể, anh là hảo bằng hữu của Yến tiên sinh.

Kỳ thật hôm qua tôi đang lên kế hoạch ra ngoài dã ngoại, anh cũng đang nghỉ phép, chúng ta có thể cùng đi…”
Quang thiết đúng giờ đi qua, làm cho nồi và chảo trong nhà bếp run rẩy.

Yến Quân Tầm nhìn rèm cửa, không nghe thấy Gấu Trúc cùng Thời Sơn Duyên đang nói chuyện gì.

Hắn đặt thức ăn, lấy tất cả mọi thứ ra khỏi túi quần, phát hiện thuốc lá của mình biến mất.
…… Mẹ kiếp.
Yến Quân Tầm bóp bóp lòng bàn tay trống rỗng.
* * *
Gấu Trúc buổi tối hầm canh bí đỏ, và nó đã chuẩn bị bánh mì trước bữa ăn một cách cẩn thận, chỉ cần thắp hai ngọn nến trong phòng khách nhỏ.

Lúc hai người ăn cơm nó còn đang chiên bít tết, giống như muốn dành không gian riêng cho hai người ở chung.

Gấu Trúc làm đều này là bởi vì trong thiết lập của nó có “Trợ giúp Yến Quân Tầm tìm được tình bạn tốt đẹp”.
Cái bàn quá nhỏ, làm chân hai người ở phía dưới bàn đều không duỗi thẳng, di chuyển một chút sẽ chạm vào nhau.
Yến Quân Tầm khuấy canh bí ngô dày đặc, nói: “Anh lấy thuốc của tôi.”
“Đặt ở trên bàn trà.” Thời Sơn Duyên bẻ bánh mì ra, nhìn về phía Yến Quân Tầm, “Cậu đối với mình rất khoan dung, đem kẹo que và thuốc đặt cùng nhau.”
Đây là tín hiệu dung túng bản thân, Yến Quân Tầm quyết tâm bỏ hút thuốc cũng dễ dàng dao động như quyết tâm nói không ngủ, hắn ở trong cuộc sống rất có thể cho phép mình phạm sai lầm.
“Cơm nước xong anh có thể về nhà,” Yến Quân Tầm không muốn bị Thời Sơn Duyên quan sát, thìa của hắn nhẹ nhàng đụng phải cạnh đĩa, “Trước khi có công việc mới chúng ta không cần gặp lại.”
“Nói về công việc mới,” Thời Sơn Duyên hỏi lại, “Cậu thường sẽ nghỉ ngơi bao lâu?”
“Không biết,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi mỗi ngày đều cầu nguyện đừng xảy ra vụ án.”
“Tôi cũng hy vọng,” đôi mắt Thời Sơn Duyên dưới ánh đèn thực mê người, “Nhưng loại nguyện vọng này rất khó thực hiện.


Để chúng ta có thể hợp tác tốt hơn trong tương lai, cậu nói cho tôi biết, cậu đối các vụ án giết người hàng này……” Anh đem một miếng bánh mì nhét vào trong miệng, “Có gì không thể chấp nhận được không?”
Yến Quân Tầm nghe được năm chữ “án giết người hàng loạt” này, liền cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi vị.

Bộ nhớ quá tốt của hắn đã lưu trữ quá nhiều hình ảnh, mỗi hình ảnh là một hình ảnh hd lớn, có thể phóng to các chi tiết nhỏ nhất.
“Không có,” Yến Quân Tầm biểu tình bình tĩnh, “Tôi không có gì không thể tiếp nhận.”
Gấu Trúc trong nhà bếp ngân nga bài hát chủ đề của Nature Channel, nó cẩn thận kiểm soát lửa, hoàn toàn không biết về cuộc trò chuyện trong phòng khách.
Thời Sơn Duyên thăm dò biểu tình vi mô của Yến Quân Tầm, anh thích cái bàn dưới khuỷu tay này, nó làm cho bọn họ mặt đối mặt.

Anh rất yêu thương cái nốt ruồi lệ kia của Yến Quân Tầm, thường xuyên muốn sờ sờ một chút.
Anh muốn chạm vào nó.

Anh sẽ dùng ngón cái, trên cao nhìn xuống mà xoa hồng nó.
Có lẽ đến lúc đó còn có thể nghe được mèo kêu? Thời Sơn Duyên đem cái máy bán hàng tự động kia và biểu tình của Yến Quân Tầm ngay lúc đó cùng lưu lại trong đầu, muốn đợi đến trước khi đi ngủ nhiều lần thưởng thức.
“Làm công việc này rất vất vả,” Thời Sơn Duyên giọng nói cảm khái, biểu tình tự nhiên lại đứng đắn, “Còn không có tiền lương, không bằng cùng tôi chạy đi,” hắn nói như giỡn, quét mắt qua quang bình trong phòng, nơi này cũng có giám sát của Hắc Báo, “Tôi ở Khu Quang Quỹ có biệt thự ốc đảo, bán nó đi, có thể mua chiếc xe quang truyền nhanh nhất, ai cũng không đuổi kịp.”
“Biệt thự Ốc đảo!” Gấu Trúc bưng khay ra tới, nghe câu này, phát ra âm thanh kinh ngạc, “Tổng giá của nó đủ để chúng ta ăn thịt bò suốt đời”
Biệt thự Ốc đảo là biệt thự cao cấp hàng đầu Khu Quang Quỹ, Khu Đình Bạc không có loại khu vực này.

Gấu Trúc biết nó, là bởi vì cây trúc số đặc biệt hôm nay có triển lãm, nhiều chủ nhà ở đó đang xây dựng những khu vườn thực vật nhỏ tại nhà.
“Phó Thừa Huy đối với anh đặc biệt ưu đãi,” Yến Quân Tầm đem bít tết của mình kéo đến trước mắt, nhìn thấy trong món ăn phụ có cà rốt hắn thích, “Chuyện đuổi giết anh cũng sẽ được đặc biệt ưu đãi.”
Không có ‘Lãnh Cẩu’ có thể tồn tại thoát ly giám sát của Hắc Báo.

Các thành viên bị trục xuất như bọn họ, bất quá chỉ là đổi loại phương thức bị giám sát, khi cần thiết mọi người đều có thể bị Phó Thừa Huy triệu hồi.
Thời Sơn Duyên cắt qua bề mặt của thịt bò, dao ăn xẹt qua chỗ mềm mại đầy nước thịt, toàn bộ quá trình không gặp phải trở ngại.


Anh đem thịt bò đưa vào trong miệng, cười rộ lên: “Ai không muốn ám sát Phó Thừa Huy trước?”
Năm phần chín vừa vặn, Gấu Trúc có tiềm năng làm đầu bếp.
Yến Quân Tầm cắn cà rốt không trả lời.
“Xem gì đây?” Gấu Trúc lo lắng bọn họ trò chuyện không thoải mái liền mở tin tức  trên quang bình, “Chúng ta thật lâu không xem tin tức…… ồ, người này, lần trước cũng là hắn.”
Yến Quân Tầm nhìn qua, trên màn hình là Lưu Thần.
Tên này đã dọn dẹp sạch sẽ giống như hai ngày trước ở trên mái nhà sợ tới mức chân run rẩy không phải là hắn.

Hắn ngồi bên cạnh người dẫn chương trình, vẻ mặt còn sợ hãi, nói: “Tình hình lúc đó thực sự rất nguy hiểm.

Tầng hầm của cô ta đầy máu.

Thanh tra bây giờ cũng xác nhận rằng địa điểm phân xác của cô ta là ở đó.” Hắn mắt nhìn màn hình, “Tôi đã viết chi tiết trên bản tin của mình vào thời điểm đó.

Nói như thế nào đây, chuyện này vô tội nhất vẫn là tôi, tôi viết những bản tin đó, đều là căn cứ kết quả xét xử vụ án mà viết ……”
“Đổi kênh khác,” Yến Quân Tầm cắn cà rốt, “Tôi không muốn nhìn thấy hắn.”
“…… Cục thanh tra lần này phản ứng nhanh chóng, tôi rất biết ơn họ, nhưng tôi vẫn muốn nói, xử lý vụ án phải chú ý đến bằng chứng, như Hoắc Khánh Quân, cục thanh tra sẽ chịu trách nhiệm? Than ôi, vẫn còn rất nhiều bất công trong khu vực.

Trước đây tôi luôn luôn tập trung vào ‘tấn công tình dục’, hiện tại tôi cũng dần dần thức tỉnh mình, muốn mở rộng tầm nhìn, muốn xem các nhóm dễ bị tổn thương khác.

Tôi sẽ kiên trì tiếp tục lên tiếng vì xã hội bất công.” Lưu Thần trầm ngâm một lát, ra vẻ thâm trầm, “Kỳ thật khi đưa tin ở bản tin Trần Tú Liên tôi cũng đang tiến hành một vụ án khác.

Tôi nghĩ rằng rất ít người ở đây biết trường hợp đó, cũng đã chết bốn năm người.

Không nghe nói qua đúng không? Vì cái gì? Bởi vì người chết đều là gái mại dâm chuyên nghiệp.”
“Hắn giống như chó, khứu giác thật nhanh nhạy” Thời Sơn Duyên nhìn quang bình, “Biết những gì có thể thu hút sự chú ý của công chúng.”
Trong vụ án của Trần Tú Liên đều là “tấn công tình dục”, “tấn công tình dục” đang là chủ đề bàn tán sôi nổi trên mạng những ngày qua, mà Lưu Thần nhanh chóng bắt được “tình dục” trong đó, và lợi dụng sức nóng để thu hút sự chú ý của dư luận về vụ giết gái mại dâm.
Từ “dâm đãng” rất bắt mắt, Lưu Thần đã phóng to từ này vào các cuộc trò chuyện và bài báo của chính mình để thỏa mãn trí tò mò của công chúng.
“Gái mại dâm có nhân quyền không? Tôi nghĩ rằng có,” Lưu Thần nghiêm túc mà nói, “Đây cũng là một nhóm bị thiệt thòi, chúng ta luôn phải biết họ được tạo ra như thế nào và tại sao lại như vậy, công chúng không thể luôn luôn tránh những chủ đề này.

Tôi hiện tại nói vụ án này, thanh tra cũng đang điều tra, nhưng không có tiến triển gì.

Theo tôi được biết, vụ án này đã xác định được có bốn nạn nhân, đều là gái mại dâm……”
Khương Liễm ngồi trên ghế nhìn Lưu Thần nói chuyện, hắn cảm thấy Lưu Thần tựa như tiểu cường đánh không chết.
Người này theo một nghĩa nào đó cũng rất lợi hại, có thể coi kinh nghiệm của mình là điểm bán hàng và luôn ở trạng thái đầu ra, hoàn toàn che chắn việc mắng chửi trên Internet.

Điểm mấu chốt đạo đức của hắn khác với người bình thường, hắn đặt nó rất thấp, thích nắm bắt cơ hội trong việc thao túng dư luận, và không bao giờ quan tâm đến hậu quả.
Trần Tú Liên không thể thức tỉnh hắn, hắn sống thật tốt, thậm chí còn giẫm lên thi thể Trần Tú Liên để sự nghiệp lên một tầm cao mới.
“Không ai có thể làm hắn câm miệng à……” Khương Liễm đem tài liệu vụ án mới ném lên mặt bàn, “Hắc Báo bảo hắn dừng lại đã đủ để hắn nói, ‘ai ngăn cản hắn chính là ở ủng hộ chế độ độc tài Phó Thừa Huy.”
Hắn nhìn thấy Lưu Thần liền một bụng hỏa.
“Còn có vụ án mới, ai nói nạn nhân đều là gái mại dâm? Thằng ngốc này!”
Phác Lận cùng đồng sự đều im lặng.
Lúc này điện thoại vang lên, Khương Liễm cho rằng là của mình, nhưng hắn sờ máy phát ID, lại phát hiện là máy phát ID trong video Lưu Thần vang.
“Có người nói với tôi rằng anh sẵn sàng trả lời chi tiết vụ án này cho chúng tôi,” Lưu Thần đối màn ảnh làm ra biểu hiện chờ xem, bấm vào đó, “Xin chào bạn?”
Người đàn ông ở đầu cuộc gọi nuốt nước bọt, giống như mới vừa vận động xong.

Hắn có hơi nói lắp, nhưng tâm tình thực tốt.

Hắn nói: “Xin, xin chào.”
Lưu Thần thân thiết hỏi: “Bạn có cái gì muốn nói với chúng tôi sao?”
Đối phương “Hô” vài cái, như muốn làm sạch đờm đặc trong cổ họng.

Hắn tạm dừng trong chốc lát, nói: “Giết người là tôi, là tôi.

Cục thanh tra, sườn viết sư kia, anh có nghe được, ách, nghe được không?”
Phác Lận bỗng nhiên ngẩng đầu, cảm thấy tần suất thở dốc và tốc độ nuốt rất giống cuộc gọi ngày hôm trước.
“Nửa, nửa tháng sau……” Đối phương ấp a ấp úng mà nói, “Tôi còn muốn giết một người nữa.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.