Đăng vào: 12 tháng trước
\(3\)
\- Là bạn gái của lớp trưởng...
Bạn gái Doãn Kiệt sao? Kiều Vy trầm ngâm không nói gì, hai đứa bạn thân của cô cứ nhắc về cái tên Layla khiến cô có chút gì đó khó chịu.
\- Tớ đi hóng gió đây.
Kiều Vy nói rồi bước về hướng sân vận động. Nơi này đặc biệt yên tĩnh, lại vô cùng mát nữa. Cô cầm điện thoại lên và gọi cho mẹ.
Hai mẹ con nói chuyện 1 lúc, cô mới nhớ ra liền hỏi mẹ về tin tức của Trần Phong. 3 năm rồi mà tên đó không liên lạc với cô, đợi khi tốt nghiệp về cô sẽ hỏi tội hắn ta.
\- Mẹ, Trần Phong đâu rồi?
\- Trần Phong? Con không biết sao, nó chết rồi.
Cụm từ " Nó chết rồi" như sét đánh ngang tai cô. Chết rồi? Tại sao lại chết, cô vẫn không thể tin vào tai mình, cô lặp lại hỏi mẹ:
\- Mẹ lừa con à?
\- Vào ngày con đi học ấy, nghe nói nó bị tai nạn giao thông. Mẹ tưởng con biết rồi... Hazz, tội thằng bé.
1 giọt, 2 giọt...
Nước mắt cô rơi xuống không kiểm soát, tại sao lại như vậy chứ. Trần Phong, cái tên này sao dám bỏ lại mình cô trên cõi đời này.
\- Hic hic...
Cô khóc thành tiếng, cảm thấy trái tim rất đau. Tim cô như vỡ vụn thành từng mảnh vậy. Cô nói từng rung động với một người, còn ai vào đây nữa.
\- Này!
Doãn Kiệt nằm ở ghế đá, cuối cùng cũng dậy nhìn xem ma quỷ phương nào đang khóc, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Thì ra là Kiều Vy...
\- Tớ khóc kệ tớ!
Kiều Vy nén nước mắt lại, quay sang chỗ khác. Tại sao Doãn Kiệt lại ở đây chứ? Lúc này cô không muốn chạm mặt ai cả, nhất là Doãn Kiệt. Sự việc tối đó khiến cô chưa đủ mất mặt hay sao chứ?
\- Ồn ào cậu không biết à?
Doãn Kiệt chậm rãi bước lại ngồi cạnh Kiều Vy. Mỗi bước đi của hắn rất nặng nề, khiến cô cảm giác muốn trốn tránh vô cùng. Bất giác, cô liền quay mặt sang chỗ khác.
\- Quay lại đây xem nào!
Doãn Kiệt hờ hững nói, không chờ cô tự giác hắn cũng kéo cô lại gần mình rồi. Kiều Vy muốn vùng ra nhưng sức của cô không đủ để chống đối lại Doãn Kiệt đâu. Thôi, kệ hắn ta đi.
\- Muốn về nhà không?
Chắc hẳn cô rất muốn về thăm cố nhân? Nãy Doãn Kiệt không phải cố ý nghe đâu mà là điện thoại cô bật loa ngoài mà.
\- Muốn.
Cô muốn chứ, nhưng xa như vậy đi lại cũng khó. Với lại không biết nhà trường có cho về quê như này không nữa. Vì thầy cô vô cùng nghiêm khắc.
\- Tôi giúp cậu xin nghỉ!
\*\*\*\*
Đứng trước phần mộ Trần Phong, Kiều Vy nghẹn ngào không biết nên nói gì hơn, để mặc cho nước mắt rơi. Tại sao lại như vậy, tên Trần Phong này sao dám bỏ cô lại trên cõi đời này. Trần Phong, mày đang đùa tao đúng không?
Đứng bên cạnh là Doãn Kiệt, hắn ta không nói gì, chỉ đứng nhìn Kiều Vy khóc. Chắc hẳn người trong mộ này rất quan trọng đối với cô chăng? Bất giác trong lòng hắn cảm thấy khó chịu:
\- Đừng khóc nữa, nín đi!
Doãn Kiệt hờ hững đút tay vào túi quần, không chút an ủi nào giành cho cô. Ngược lại, giọng điệu hắn còn là kiểu ra lệnh, lệnh cho cô không được khóc nữa.
Kiều Vy ngước đôi mắt đang ngấn nước nhìn hắn ta:
\- Cậu thì biết cái gì mà nói?
\- Một người đã chết, cần thiết để biết điều đó sao?
Kiều Vy có lẽ giận thật rồi. Vừa ăn vừa chửi thầm ai đó trong lòng. Cái tên Doãn Kiệt này, thấy người ta khóc không những không an ủi, mà còn nói một cách hống hách như vậy. Tại sao cô lại có thể ưa hắn chứ, trước kia là cô quá ngốc nghếch mà.
\- Nghĩ xấu tôi? Đừng có nghĩ thâm như vậy.
Doãn Kiệt khẽ nhếch môi, hơi cười cười một chút. Ánh mắt say sưa ngắm nhìn Kiều Vy sặc thức ăn. Câu nói của hắn khiến cô sặc thức ăn. Chí ít Doãn Kiệt đang mời cô bữa cơm này đó.
\- Tôi có nghĩ gì đâu...
\- Thật? Có cần tôi kiểm tra giúp không?
Doãn Kiệt đặt đũa xuống, xịch ghế lại gần Kiều Vy. Cô hốt hoảng quay mặt đi:
\- Kiểm tra gì chứ?
\- Quay lại đây, nhìn thẳng vào mắt tôi. Xem xem cậu có đang nói dối không ?