Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: nynuvola
Đang hôn, bụng Đường Nhạc không phối hợp kêu lên.
Giang Vũ đẩy anh ra: "Anh chưa ăn tối?"
Đường Nhạc thở dài đáp: "Tôi quên ăn."
"Sao anh không nói sớm cho em biết? Bây giờ đã qua giờ cơm tối rồi, em cũng không......" Giang Vũ mò vào trong túi áo, phát hiện bánh đậu và chocolate còn chưa trả lại cho chủ nhân, lập tức lôi toàn bộ ra.
"Em còn để dành đồ ăn trong túi?"
"Là......của Hàn Bình, em định trả lại cho anh ta nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội......"
"Ồ, anh ta chú đáo quá nhỉ?" Giọng của Đường Nhạc trở nên chua lè, "Dù sao thì hai người cũng sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy."
"Những lời lúc nãy anh đều nghe thấy?"
Đường Nhạc không đáp.
"Hiện giờ cũng không có đồ ăn nào khác, không thì cái này......anh ăn nha?" Giang Vũ thử hỏi.
"Đồ người ta cho em, em bỏ được hả?"
"Nếu không phải vì anh đói bụng, em chắc chắn mang đi trả cho anh ta." Giang Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vả lại cũng đâu phải người trong lòng em cho."
Đường Nhạc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Giang Vũ, lập tức chống cây leo núi kéo theo cậu đứng dậy, kẹp cứng người vào giữa vách đá và cơ thể anh, hỏi: "Vậy người trong lòng em là ai?"
Giang Vũ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đường Nhạc một cái, giơ đồ vật trong tay lên: "Rốt cuộc anh có ăn không hả?"
Đường Nhạc nhận lấy bỏ vào túi áo, tiếp tục bắt nạt cậu: "Tiểu Vũ có người trong lòng sao không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ là vì tôi không sớm chiều ở chung với em chăng?"
Giang Vũ thẹn quá hóa giận: "Đường Nhạc!"
Không nghĩ đến Đường Nhạc lại trở tay ôm chặt cậu: "Thôi không bắt nạt em nữa, lỡ như em lại bỏ chạy thì làm thế nào bây giờ? Tôi không muốn phải lo lắng nữa đâu."
Giang Vũ cảm giác trái tim mình vừa bị bóp nhẹ, cơn giận bay đi nhanh chóng.
Cậu cũng rất nhớ Đường Nhạc.
"Về sau......!Em sẽ không chạy......" Cậu vùi đầu vào cổ Đường Nhạc nói.
"Thật ư?"
"Vâng......"
Đến khi được người bằng xương bằng thịt ôm chặt, Đường Nhạc mới cảm nhận chỗ trống khuyết thiếu mấy ngày nay được lấp đầy.
"Tiểu Vũ."
"Sao ạ?"
"Tôi không chỉ muốn cùng em sớm chiều ở bên," Đường Nhạc hôn lên vành tai nóng rực của Giang Vũ, hết lần này đến lần khác vươn đầu lưỡi liếm đến nơi trắng ngần mềm mại kia, "Còn muốn cùng em hàng đêm sênh ca."
Giang Vũ đang bị hôn tai đến đỏ bừng lần nữa xác nhận, Đường Nhạc chính là một lão lưu manh không hơn không kém!
Nhưng lão lưu manh này cũng có thời điểm bất lực.
Ăn xong hai người trở về lều, đối mặt với sự thật rằng phải "Ngủ riêng".
Giang Vũ động tác mau lẹ giúp Đường Nhạc mở chiếc túi ngủ mới được mang về kia, đặt song song với túi ngủ của cậu.
"Tiểu Vũ......!Tôi muốn ngủ với em..."
Giang Vũ vậy mà nghe ra được giọng điệu oan ức của anh, cậu ném chai nước xúc miệng dùng một lần qua cho anh, nén cười nói: "Em đi rửa mặt, anh cũng thu xếp đồ đạc đi."
Nhân lúc Giang Vũ đi ra ngoài, Đường Nhạc ngồi xổm xuống nền cẩn thận nghiên cứu hình dạng kích thước của hai chiếc túi ngủ, xác nhận quả thật không thể tồn tại khả năng ngủ chung được, đành thở dài chấp nhận.
Bọn họ nằm xuống sau khi bận bịu xong công việc, kéo kín túi áo ngủ chỉ lộ ra cái đầu.
Đường Nhạc vẫn là bộ dạng héo úa như cũ, Giang Vũ nhìn thấy cũng có chút không đành lòng.
Cậu nghĩ đến Đường Nhạc phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình, mặc nguyên bộ đồ quê mùa chân chất, trong lòng tựa như có ngọn cỏ đuôi chó phe phẩy cào vào.
Cậu cuộn túi ngủ nhích về phía anh đang nằm, nghiêng đầu hôn lên môi Đường Nhạc.
Giọng nói cực kì, cực kì nhỏ nhẹ.
"Ngày mai xuống núi, có thể ngủ cùng nhau rồi."
Nói xong liền nhắm mắt lại, không nhìn Đường Nhạc nữa.
Đường Nhạc hơi kéo khóa túi ngủ ra một đoạn, duỗi tay ấn đầu cậu vào ngực mình, lòng bàn tay bao bọc lấy cần cổ mềm mại của Omega.
"Vậy......Ngủ kiểu gì cũng được đúng không?"
Giọng nói mang theo chút đè nén.
Đợi hồi lâu, Đường Nhạc mới bắt được một thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Ừm".
- -----------DFY--------------
Chương sau có nước thịt đậm đà nha mn~~.