Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh
Đăng vào: 12 tháng trước
Chuông điện thoại đổ lên, Cố Tiểu Khả nghe máy.
“Tiểu Khả, cậu không sao chứ?”
Á Lệ bên kia cất giọng lo lắng lẫn dò hỏi.
“Mình ổn.” Cố Tiểu Khả kẹp điện thoại vào vai và má, cô mặc lên mình thêm chiếc áo khoác dày.
“Xin lỗi, hôm qua mình say quá.
Sáng nay tỉnh dậy đã thấy Chí Hào nói đêm qua Trình tổng đưa cậu về rồi.” Á Lệ vỗ vỗ má mấy cái cho tỉnh táo hẳn rồi nâng cốc nước ấm lên uống một ngụm.
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng, đúng là muốn đổ lỗi cho rượu nhà Á Lệ thật mà, rượu uống xong thần thái cứ như trên mây, toàn làm những điều đáng xấu hổ mà thôi.
Không có loại rượu nào uống xong liền quên đi ký ức trước đó ư? Tại sao cô uống xong vẫn nhớ mồn một những hành động đêm qua của cô và anh vậy…
“Tiểu Khả, hai người không làm điều gì mờ ám đấy chứ?” Á Lệ ngồi vắt chân trên ghế cười hi hi ha ha, ánh mắt híp lại, không cần đối phương nhìn cũng biết mình đang có ý chọc ghẹo.
Bị nói trúng tim đen, Cố Tiểu Khả ho lên mấy cái rồi nạt nộ.
“Á Lệ, đầu óc của cậu rốt cuộc cũng chỉ chứa những điều đen tối thôi? Mình và anh ấy hoàn toàn trong sáng!” Nói những lời không thật lòng...ây da, thật có lỗi!
“Mình biết mình biết.
Tiểu khả ái nhà mình chính là người ngây thơ, trong sáng, đến hôn còn không biết thì có thể làm gì trong bộ dạng say không nhấc nổi chân như thế chứ.” Á Lệ nói như thể vạch rõ trái tim đen đang bị đâm trúng kia ra.
Cố Tiểu Khả đầu nghi ngút mấy dòng khói, cô sẽ không thừa nhận rằng không những nhấc chân, cô còn nhấc cả eo và thân thể lên để...để…
“Cậu gọi là để hỏi thăm mình, hay là để mình tức ói máu đây?”
Á Lệ cười ha hả, cuối cùng không trêu ngươi cô nữa mà hẹn cô buổi chiều cùng nhau đi mua sắm cuối năm.
Đầu đông là lúc trung tâm thương mại bán nhiều đồ đẹp nhất, không đi chiêm ngưỡng đúng là phí.
Suy nghĩ một hồi cảm thấy bản thân mình từ lâu cũng rất ít mua sắm, Cố Tiểu Khả quyết định không quá ba giây đã gật đầu đồng ý, hai người hẹn địa điểm rồi thống nhất giờ giấc.
Trong văn phòng chủ tịch phảng phất hương cà phê, Trình Vương ngồi dựa mình vào ghế, mắt hơi nhắm lại vẻ mệt mỏi.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa, anh mở mắt cất giọng.
“Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, thư ký Tạ bước vào, thân mặc một bộ vest nghiêm chỉnh.
“Trình tổng, có người vừa báo cô Cố đã ra khỏi nhà năm phút trước.”
Anh nhíu mày, từ từ đứng dậy hướng mình ra ngoài cửa sát đất, nhìn quang cảnh thành phố vắng vẻ với làn tuyết trắng.
“Chuẩn bị xe.”
“Trình tổng, vậy còn cuộc hẹn với đối tác danh mục hạng A chiều nay?”
“Rời lại.” Anh quay lại cầm lấy chiếc áo khoác vest đen thân dài trên ghế, thân hình cao lớn cứ thế đi ra khỏi phòng làm việc.
Trung tâm thương mại không quá đông đúc, Cố Tiểu Khả và Á Lệ tay trong tay vui vẻ đi ngắm khác cửa hàng, Á Lệ đã mua không ít đồ, thấy đồ đẹp liền thanh toán.
Cố Tiểu Khả từ đầu đến cuối ngoài mua một chiếc túi xách ra vẫn không thấy đồ gì thích hợp với mình.
“Tiểu Khả.”
Cô hơi khựng lại, hình như vừa nghe thấy một giọng nói rất ư là quen thuộc!
Á Lệ nhanh nhẹn hơn, vừa quay lại đã thốt lên.
“Trình tổng, gặp nhau như này cũng quá khéo rồi.”
Trình Vương?
Cố Tiểu Khả quay phắt lại, cô thấy anh đứng ngay sau vài bước chân, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như thường, khóe môi hơi cong khi đối diện với cô.
Thoáng ngây ngốc vài giây cô liền đi tới trước mặt anh.
“Anh sao lại ở đây?”
“Trùng hợp.” Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Tiếp đó nhìn Á Lệ, thấy cô ấy xách rất nhiều túi đồ to nhỏ, lại thấy Cố Tiểu Khả chỉ có một chiếc túi, trong lòng liền thấy không vừa lòng.
“Vừa hay anh cũng muốn mua một số thứ.” Anh kéo tay cô đi về phía trước, Á Lệ đứng phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ơ này, là tôi hẹn cô ấy mà!” Á Lệ chạy theo sau.
Hết cửa hàng quần áo sang đến túi xách, son phấn,...!Trình Vương không hỏi ý kiến Cố Tiểu Khả mà cứ thế lựa mua những món đồ thuận mắt và đắt tiền, những nhân viên cửa hàng đi phía sau không khỏi suýt xoa khen Cố Tiểu Khả có bạn trai thật tâm lý.
Á Lệ giật giật tay áo Cố Tiểu Khả lại, vẻ mặt có phần ghen tị.
“Tiểu Khả, có bạn trai là đại gia cũng không tệ chứ, review cho mình xem.”
“Mình…” Cố Tiểu Khả thở dài nhìn những người đang xách đồ thay cô phía sau.
“Anh ấy muốn mình cũng không biết nên ngăn cản như thế nào.”
Trình Vương đi vài bước rồi khựng lại trước một cửa hàng trang sức, anh nhìn chăm chăm vào chiếc tủ kính trong suốt kia.
Không phải chứ! Cố Tiểu Khả có một linh cảm không hay cho lắm.
Cô đi tới lay lay tay anh.
“Vương, chúng ta đi thôi.”
“Lấy cho tôi sợi dây này.” Anh gõ gõ trên mặt tủ kính.
“Tiên sinh thật có mắt nhìn, đây là sợi dây ‘nước mắt thánh nữ’ chúng tôi vừa mới chuyển về qua đường hàng không, sợi này không được thịnh hành bởi số lượng có hạn.”
Nghe nhân viên nói vậy Cố Tiểu Khả như bị một tảng đá nặng đè đầu, gì mà thánh nữ chứ, không cần biết nó là thánh gì, cô chỉ biết đây là gian đá quý đắt tiền.
“Tiểu Khả, cậu phát tài rồi!” Á Lệ phía sau nhìn sợi dây được lấy ra bằng đôi mắt mơ ước.
Trình Vương lấy sợi dây, liền kéo tay Cố Tiểu Khả đến trước gương, đeo sợi dây chuyền vào cổ cô, cùng cô ngắm nhìn nó trong gương.
“Rất hợp với cô ấy.
Tính tiền.”