Chương 88: 88: Không Cho Cô Ta Đạt Được Ý Nguyện

Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Ở đại sảnh của tập đoàn Tư thị, Trình Diệu Vi nhìn chậu hoa, thỉnh thoảng lại quay sang để ý nét mặt của Tư Tử Phàm.
Trợ lý mới nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, quay sang giải trình với Tư Tử Phàm, tuy nhiên sắc mặt của anh lại càng khó coi hơn.
“Thưa chủ tịch, người phiên dịch nói chúng tôi gửi sai thời gian.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra lại, tôi chắc chắn là mọi chuyện đều không có sai sót.”
“Tôi không cần biết ai đúng ai sai, tôi chỉ muốn biết người nào sẽ tiếp đón chủ tịch từ Hàn Quốc sang đây?”
Nghe vậy, Trình Diệu Vi lại thấy hơi khó hiểu.

Với vốn hiểu biết từ tiểu thuyết của cô, tất cả các nam chính đều là thần đồng, biết một lúc bốn năm thứ tiếng.
“Không phải anh ta giỏi lắm sao?”
[Nam chính này không thích Hàn Quốc, nên không chịu học Tiếng Hàn.

Anh ta nói được tiếng Anh, Pháp, Đức.]
Nhìn sắc mặt của Tư Tư Phàm càng lúc càng tệ, mọi người đứng bên cạnh đều lo lắng, run sợ ra mặt.


Không muốn để mọi chuyện trở nên phức tạp thêm, có vài người đã chủ động liên lạc với người phiên dịch mới.
Đứng bên cạnh Tư Tử Phàm trợ lý mới thiếu điều muốn rơi nước mắt: “Tôi xin lỗi, chủ tịch, tôi thật sự xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.

Bây giờ có thể nộp đơn từ chức rồi.” Tư Tử Phàm lạnh lùng đáp.
Từ chức?
Nghe anh nói, Trình Diệu Vi sửng sốt ra mặt.

Bây giờ anh ta cho trợ lý mời từ chức, không phải Trình Diệu Lan lại có thêm cơ hội quay lại sao? Trình Diệu Vi nhất định không để cho điều đó xảy ra.
Vào lúc then chốt này, hệ thống đột nhiên gợi ý cho cô một cách: [Diệu Vi, bạn có muốn thắp sáng thêm một kỹ năng không?]
Thắp sáng kỹ năng? Lần đầu tiên Trình Diệu Vi nghe hệ thống đề cập tới thông tin này, bản thân vô cùng tò mò.
[Vâng, ba chiếc túi gấm gom lại sẽ có thêm một kỹ năng mới.]
Có nằm mơ Trình Diệu Vi cũng không ngờ răng, ngoài việc đổi tiền thưởng, những chiếc túi gấm ngọt ngào ấy có thể giúp cô chinh phục những nguyện vọng mới.

Tất nhiên, đây là việc chỉ diễn ra trong sách, không có ở thế giới thực.
“Vậy là tôi có thể nói tiếng Hàn được đúng không?”
[Vâng, trình độ chuyên môn, phát âm, ngữ pháp đều giống hệt như người bản ngữ.]
Nghĩ tới việc phải dùng hết ba túi gấm một lần, cô có chút do dự.

Nhiệm vụ hôm nay cô vẫn chưa hoàn thành, nếu không có gợi ý trong tay, cô e rằng bản thân sẽ không thể đối phó được với Trình Diệu Lan để giành lấy trái tim của Tư Tử Phàm.
Hiểu được lo lắng của cô, hệ thống lên tiếng nhắc nhở:
[Ngoài việc có thêm kỹ năng mới, bạn sẽ có thêm mẹo để sử dụng.]
Sau đó, cô không quên hỏi thêm: “Kỹ năng này có giá trị vĩnh viễn ở trong thế giới này đúng không?”
[Đúng rồi, vĩnh viễn trong sách.]
Chỉ mới một thao tác, Trình Diệu Vi đã có trong tay một kỹ năng mới, tinh thần vì thế mà cũng phấn chấn hẳn lên.

Lúc này, trợ lý mới vẫn tiếp tục van xin Tư Tử Phàm: “Chủ tịch, tôi thật sự không gửi nhầm email, anh cho em thêm một cơ hội nữa được không?”
Tuy nhiên, vì lợi ích của công ty, Tư Tử Phàm không có ý định thay đổi quyết định của mình.

“Anh Phàm, xe sắp đến rồi.”
Nói cách khách, đối tác người Hàn Quốc sắp tới tập đoàn Tư thị.

Kế đó, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa công ty, chủ tịch Hàn bước xuống.
Ngay lúc đó, điện thoại của Tư Tử Phàm đổ chuông, người gọi đến là Trình Diệu Lan.
“Anh Phàm, em nghe Mỹ Mỹ nói phiên dịch tiếng Hàn không đến đúng giờ.

Anh đợi một chút, em sẽ có mặt ngay.”
Tử Phàm còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong tay anh đã bị người khác lấy mất.

Anh bất ngờ nhìn sang bên cạnh, đám nhân viên cũng giương mắt dõi theo.

Là vợ của chủ tịch, Trình Diệu Vi.
Lấy được điện thoại của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi nói với người ở đầu dây bên kia: “Đừng làm loạn nữa trợ lý Trình, cô cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi.

Chuyện của chị tịch Park, tôi sẽ xử lý.”
“Trình Diệu Vi?”
Cô ta gần như bất động tại chỗ, một lúc sau mới bình tĩnh lại được rồi cười khẩy: “Cô làm sao có thể đón tiếp chủ tịch Park được? Cô nói được tiếng Hàn sao?”
“Đương nhiên, có thể đạt tới trình độ phiên dịch chuyên nghiệp.”
Nghe Trình Diệu Vi nói chuyện với trợ lý Trình, mọi người đều kinh ngạc.


Vốn học chung trường với cô từ nhỏ, Trình Diệu Lan và Tư Tử Phàm đều biết cô nổi tiếng học dốt, còn liên tục đội sổ của trường trong nhiều năm liền.

Vậy mà bây giờ, học sinh yếu kém đó lại tự tin tuyên bố mình nói được tiếng Hàn.

Thật nực cười.
“Cô bị điên rồi à? Không làm được thì đừng có mà phá hoại.” Ở đầu dây bên kia, Trình Diệu Lan lên tiếng nhắc nhở.
“Vậy cô cứ chờ mà xem.

Không có cô, tập đoàn Tư thị vẫn phát triển mạnh mẽ như thường.”
Trình Diệu Vi dằn mặt hồ ly tinh xong liền cúp máy, trả lại điện thoại cho Tư Tử Phàm.

Anh đưa tay nhận lấy, gương đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Là thật sao?”.