Đăng vào: 12 tháng trước
<!-- 1 -->
Chương 71: Cầu xin em đi – Du Liệt, anh là bi3n thái sao!
Kể từ đêm hôm đó, Hạ Diên Điệp phát hiện Du Liệt đã hình thành một “thói quen”.
Anh luôn thức dậy vào giữa đêm, thức dậy rồi sẽ sờ sang phần giường bên cạnh, xác định sự hiện diện của cô, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô vào lòng, hôn cô rồi sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Thỉnh thoảng lại xoa xoa cổ tay cô hết lần này đến lần khác, giống như mèo con vậy. <!-- 1 -->
Nhưng hình dạng lại là vua sư tử. <!-- 1 -->
Trong hai đêm liên tục, Hạ Diên Điệp được trải nghiệm cảm giác nửa đêm đang ngủ đột nhiên bị “di chuyển vị trí” vào lòng ai đó, hoặc bị sờ sờ hoặc bị hôn nhẹ mấy lần, chờ đến khi cô giật mình tỉnh lại, người phía trên đỉnh đầu đã xác nhận xong lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hồ Ly chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Cho đến ngày thứ ba, cũng là đêm giao thừa.
Trong thôn có quy định khi đón giao thừa, trước khi đến mười hai giờ đêm thì không được ngủ, Hạ Diên Điệp bị giày vò liên tục suốt hai đêm không thể ngủ ngon, thời điểm đón giao thừa suýt chút nữa đã ngủ gà ngủ gật đập lên bàn thờ.
Khó khăn lắm mới trải qua đêm giao thừa, Hạ Diên Điệp gần như trao đổi nụ hôn năm mới với Du Liệt trong tình trạng nửa ngủ mơ, gấp gáp muốn ngã xuống giường.
Kết, quả……
Bốn giờ mười phút rạng sáng, Hạ Diên Điệp bị Du Liệt ôm vào lòng hôn nhẹ lần thứ hai, Hạ Diên Điệp bị đánh thức rốt cuộc không thể nhịn được nữa ——
Sáng ngày hôm sau, mùng một năm mới.
Tiếng pháo vang vọng khắp trong thôn.
Lúc Du Liệt thức dậy, Hồ Ly với hai quầng thâm và ánh mắt oán hận lập tức xoay người ngồi lên eo anh, trực tiếp đẩy người đang định ngồi dậy về lại giường.
Du Liệt còn đang buồn ngủ mơ màng cũng không phản kháng, hơi nghiêng đầu.
Mái tóc mượt mà trên vầng trán rũ xuống đuôi mắt, đôi mắt tối đen hơi nhướng lên, vẻ mặt mê mang chưa tỉnh ngủ.
“Sao vậy, Hồ Ly?”
Mối tai họa nào đó ngay cả giọng nói ngay khi vừa thức dậy vào buổi sáng cũng đặc biệt tai họa.
Hạ Diên Điệp cũng không nghĩ sẽ bị giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh mê hoặc mất trí.
Lại trở nên ngẩn người trong một hai giây.
Du Liệt chợt nhận ra điều gì đó, thắt lưng và bụng hơi dùng lực, nhẹ nhàng lắc lư Hồ Ly đang ngồi trên thắt lưng của mình: “Sáng nay không phải còn muốn đi tảo mộ sao? Đổi thời gian được không?”
“?”
Hạ Diên Điệp: “????”
Anh, đang, nói, cái, quái, gì, vậy!
Hồ Ly thẹn quá hóa giận nằm sấp xuống, gần như túm lấy cổ áo bộ đồ ngủ màu xanh đậm của Du Liệt.
Cô nghiêm mặt không chút biểu cảm: “Nửa đêm không được phép bỗng nhiên sờ em nữa.”
Du Liệt khựng lại giây lát, sau đó cười nói: “Em nói anh giống như một tên bi3n thái vậy.”
Hạ Diên Điệp vừa đang định lên tiếng.
“Tuy rằng anh đúng là như vậy.”
Du Liệt thẳng thắn nói, sau đó giơ ngón tay lên gãi nhẹ cằm Hồ Ly: “Anh chỉ muốn xác nhận xem em có ở bên cạnh hay không thôi.”
Hồ Ly không bị dính cái bẫy này, mang theo oán hận ba đêm không ngủ đủ giấc, cô không chút biểu cảm cúi đầu xuống, cắn một ngụm lên ngón tay mà Du Liệt đang duỗi ra để gãi cằm cô, nói không chừng vết răng trên đó sẽ để lại dấu suốt cả ngày, lúc này Hồ Ly mới nhả ra.
“Nếu anh cứ tiếp tục xác nhận như vậy, em sẽ đột tử vì không ngủ đủ giấc đấy.”
Du Liệt khẽ cau mày, lúc này anh rất không thích nghe Hạ Diên Điệp nói như vậy.
Anh cũng biết như thế, nhưng chỉ là tâm lý của anh quá nặng nề, rõ ràng là đã lâu Hồ Ly không có biểu hiện sẽ gây rối, nếu anh cứ nắm chặt không buông như vậy, đối với ai cũng không tốt.
Vì thế Du Liệt khẽ thở dài, cũng không để ý đến dấu răng nhỏ còn mới trên ngón tay, anh ngước mắt lên, ánh mắt theo lòng bàn tay chạm lên trán cô, nhẫn nhịn vuốt v e: “Anh sẽ cố gắng thay đổi.”
“…”
Ánh mắt và giọng điệu của thiếu gia đều rất dịu dàng.
Đặc biệt là với dấu răng kia, Hạ Diên Điệp đang cưỡi trên người anh “làm xằng làm bậy” bỗng nhiên có cảm giác chột dạ như cô đang bắt nạt anh.
Sau vài giây im lặng, Hồ Ly đành phải rũ cái đuôi lớn vô hình của hình xuống.
Cô nằm úp sấp trong lòng anh: “Thật sự rất nhẹ, lừa anh thì là cún con.”
“Ừm.”
Lồ ng ngực người đàn ông khẽ chấn động.
Nhưng vẫn làm ra vẻ không quá tin tưởng.
Hạ Diên Điệp khẽ hừ một tiếng: “Có lẽ còn không bị thương nặng bằng lúc anh dùng cà vạt trói em nữa.”
“——”
Hô hấp của hai người đồng loạt ngưng trệ.
Hạ Diên Điệp nói xong mới giật mình nhận ra bản thân vừa nói cái gì, mặt lập tức đỏ bừng.
Giây đầu tiên Hồ Ly lấy lại tinh thần là lập tức trèo xuống khỏi người Du Liệt, ý đồ bỏ trốn vô cùng rõ ràng.
Đáng tiếc còn chưa kịp hoàn thành bước đầu tiên.
Du Liệt hoàn hồn khẽ cười thành tiếng, giơ tay lên đè gáy Hồ Ly xuống lại, còn anh cũng rũ mắt xuống, như cười như không nói: “Gì cơ?”
“….” Gương mặt đỏ bừng của Hồ Ly không biến sắc: “Không có gì, bên ngoài đốt pháo, anh nghe lầm rồi.”
“Không thừa nhận?”
Hồ Ly im lặng chống cự.
“Được,” Du Liệt thân mật nhéo nhẹ gáy của cô: “Vậy em đừng trách anh tra tấn bức cung.”
“?”
Mặc dù trực giác cảm thấy Du Liệt nói với giọng điệu nóng nảy thế này thì sẽ không phải lời gì hay, nhưng Hạ Diên Điệp vẫn cứng người dưới độ nóng truyền đến từ phía sau chiếc đuôi hồ ly vô hình của mình.
Điều đáng giận nhất chính là anh thậm chí còn ——
Hạ Diên Điệp từ hồ ly ửng hồng tiến hóa thành hồ ly đỏ bừng, sắc mặt âm trầm, cô cắn chặt răng nanh nhỏ, rũ mắt xuống: “Du Liệt, anh là bi3n thái sao?”
“Ừm.”
Du Liệt mỉm cười hơi ngẩng đầu lên, vươn cổ hôn lên cằm Hồ Ly đang nổi cáu: “Hơn nữa, đây là phản ứng s1nh lý bình thường của mỗi người đàn ông vào buổi sáng, không nên coi là thuộc phạm trù bi3n thái.”
Anh dừng lại giây lát, thong thả đặt một tay lên đầu gối: “Em nghĩ lại xem, vừa rồi là ai tự ngồi lên?”
Hạ Diên Điệp nghẹn ngào.
Tuy rằng thật sự là cô.
Nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã tóm lấy eo cô, không cho cô chạy trốn, phía dưới đuôi hồ ly còn đang ẩn chứa sự đe dọa ——
Cô tự nhận bản thân không có tội trong chuyện này.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Hồ Ly thầm mặc niệm trong lòng ba lần, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn như không có chuyện gì xảy ra: “Không phải cũng gần đến giờ rồi sao? Chúng ta nên chỉnh đốn một chút rồi rời giường đi tảo mộ thôi.”
“Ừm, không sao cả, không mất bao nhiêu thời gian.” Du Liệt khàn giọng, chậm rãi nói: “Anh sẽ nhanh chóng chỉnh đốn em.”
Hạ Diên Điệp: “…………”
Đáng ghét.
Rõ ràng lần nào anh cũng làm như có vấn đề.
“Không muốn bị chỉnh đốn thì lặp lại lần nữa.” Du Liệt nhỏ giọng nói: “Mối thù lần trước còn nhớ không?”
Rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng hơi tức giận.
Vì thế Hồ Ly mặt không đổi sắc tức giận trở thành táo bạo, không lùi mà tiến lên, ma sát dọc theo cơ bụng của Du Liệt cách một lớp áo ngủ mỏng manh, cô nhích lên vài centimet, nhẹ nhàng hôn lên yếu hầu của Du Liệt.
Du Liệt bị bất ngờ sững sờ trong vài giây.
Nhân lúc anh phân tâm, Hồ Ly đạt được mục đính xoay người né tránh, lăn sang một bên giường, còn thuận tiện kéo chăn bông trên người Du Liệt đi, quấn bản thân thành một cái kén.
“…”
Du Liệt hoàn hồn, tiếng cười trầm thấp đặc biệt quyến rũ phát ra từ cổ họng của anh.
Anh ưỡn bụng ngồi dậy, duỗi đôi chân dài ra, lật ngược thế cờ ấn Hồ Ly nhỏ trong kén xuống dưới người.
Đôi lông mày sâu mang theo chút kích động nguy hiểm buổi sáng sớm, anh nheo đôi mắt hẹp dài, hôn Hồ Ly qua tấm chăn mỏng: “Đừng bảo là em tưởng như vậy anh sẽ không làm gì em được chứ?”
Dưới sự uy hiếp tàn khốc này.
Hồ Ly suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thò cái đầu ra khỏi kén, mái tóc dài xõa tung: “Chờ quay về, có được không?”
Giọng điệu vô tội đáng thương.
Nhưng trong đôi mắt đen của Hồ Ly chứa đầy sự bất mãn.
Rõ ràng biết rõ anh nhất định sẽ đồng ý khi cô giả vờ đáng thương, mà cô thì luôn có cách để trì hoãn.
Du Liệt cúi đầu mỉm cười, hôn l3n chóp mũi của cô: “Thật sự không muốn làm gì cả.”
Anh dừng lại giây lát, ánh mắt hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Ngày đó thật sự bị thương sao? Sao lại không nói cho anh biết?”
——
Làm sao cô có thể mở miệng nói ra những chuyện như vậy được!
Hồ Ly lại rụt nửa khuôn mặt vào trong chăn, nhưng ánh mắt lại không ngoan ngoãn như vậy, nhớ lại sự tức giận mà hồi ức mang đến, nếu như không phải đang ở trong trận chiến địch trên ta dưới, cô cần phải giả vờ đáng thương để qua ải, thì nói không chừng lúc này Hồ Ly đã lộ ra móng vuốt, phải nhịn để không lao đến cắn anh một cái.
Vì vậy nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng điều chỉnh lại giọng điệu của mình: “Vẫn ổn, chỉ, hơi sốt một chút thôi.”
Đôi mắt Du Liệt khẽ chớp, lông mày nhíu lại.
Vài giây sau anh ngồi dậy, thuận thế mạnh mẽ kéo “kén hồ ly” lên.
Chỉ cần vài giây như vậy cũng đủ để Hạ Diên Điệp xác định được —— nếu anh thật sự muốn chỉnh đốn cô thì quả thật có rất nhiều cách. Chiếc chăn bông này đối với anh không khác gì một bộ quần áo.
“Anh không có…. kinh nghiệm trong phương diện này, lần sau em phải nói cho anh biết.” Hiếm khi Du Liệt có biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt và ánh mắt đều tràn ngập vẻ lạnh lùng tự trách.
Ngược lại, Hạ Diên Điệp có chút ngại ngùng, đá anh một cước qua lớp chăn: “Đừng khoa trương nữa, anh mau xuống giường đi.”
Sau đó mắt cá chân của Hồ Ly bị Du Liệt túm lấy qua lớp chăn.
Anh hơi kéo cô lại gần, nghiêng người đến: “Vậy đợi chúng ta về, có thể đổi thành em trói anh.”
Hồ Ly đang muốn vùng vẫy thì sững người, ngẩng mặt lên như thể không dám tin vào tai mình: “?”
Du Liệt vô cùng tự nhiên dứt khoát cúi đầu hôn cô: “Đến lúc đó, cho dù em có tra tấn thế nào anh cũng sẽ không phản kháng.”
“——”
Hạ Diên Điệp: “????”
Vài giây sau.
Khắp trong sân đều có thể nghe thấy tiếng của một con Hồ Ly nào đó xù lông:
“Du Liệt, anh là bi3n thái sao a a a!!”
Chim thước đậu trên cây cao sau tường nhà giật mình bay đi.
–
Từ sau khi trong nhà không còn người lớn nữa, các hoạt động ngày tết mấy năm nay trở nên đơn điệu và nhàm chán.
Hạ Diên Điệp cùng Du Liệt đi lên núi vào sáng sớm, làm lễ cúng mộ cho các bậc bề trên trong nhà, đốt giấy tiền, làm các thủ tục theo nghi thức và quy tắc của quê nhà.
Một đại thiếu gia không dính khói lửa như Du Liệt cũng làm những chuyện theo truyền thống cũ cùng cô, nhìn thế nào cũng có vẻ thành thạo hơn cô.
Hạ Diên Điệp vô tình nhìn qua, không khỏi quan sát thêm, cuối cùng lúc đi xuống núi mới không nhịn được hỏi anh.
“Trong nhà em chỉ còn lại em và bà nội, cho nên em không thể không làm.” Hạ Diên Điệp khó hiểu: “Nhưng tại sao anh cũng thành thạo như vậy? Em nhớ anh đều đón Tết ở nhà ông ngoại mà?”
Nhắc tới chuyện này, Du Liệt không khỏi cười lạnh: “Chuyện này là nhờ công của Canh Dã.”
“Hả?”
“Trước đó anh ta cãi nhau với ông rất kịch liệt, chỉ hận không thể lật nóc nhà của nhà họ Canh lên. Sau đó lại giống như mặc kệ vị trí chủ nhà, đi thẳng đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, vài năm không về nhà. Vị trí cháu trai trưởng trong nhà bỏ trống, lễ giáo phong tục hàng năm đều bắt anh lên thay. Thay được một lần cứ thế đến mười năm.”
“…”
Hạ Diên Điệp nghe thấy thì há hốc mồm.
Nhớ đến câu nói của Du Hoài Cẩn ở trà thất “Nhà họ Canh chi lan ngọc thụ mãn giai phương thảo(*), chỉ biết cháu ngoại trưởng, không biết cháu nội trưởng”, hóa ra là vì lý do này.
(*) Chi lan ngọc thụ: Ý chỉ những đứa trẻ có tương lai đầy triển vọng. Mãn giai phương thảo: dùng để miêu tả cảnh tưởng mùa xuân tươi đẹp cây cỏ khắp nơi.
Chờ đến khi ánh mắt Du Liệt quét qua, cô vội vàng khép lại: “Em nhớ đã từng nghe người khác nói, mấy năm trước anh ấy đã trở về nhà họ Canh đúng không?”
“Trở về rồi, bị đeo một cái “vòng cổ” xách về.” Du Liệt khẽ cười, không giấu được vẻ giễu cợt: “Bản thân có điểm yếu, đương nhiên xứng đáng bị bắt về.”
Hạ Diên Điệp nghe chỗ hiểu chỗ không.
Đúng lúc Du Liệt rũ mắt xuống, đảo mắt nhìn cô, biểu cảm của anh chợt khựng lại đầy vi diệu.
Hạ Diên Điệp nhìn thấy ánh mắt của anh thì khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“…. Không có gì.” Du Liệt im lặng một lúc, nhưng vẫn nói ra sự thật: “Lần đầu tiên anh ta quỳ xuống nhận thua với ông cụ đã là nhiều năm trước, khi đó anh còn chưa quen em, cũng không thể hiểu được.”
“Hiểu được cái gì?”
“Năm đó lúc bỏ nhà ra đi, anh ta bỏ đi vô cùng thoải mái, gây xôn xao dư luận cả thành phố, không hề kém anh và Du Hoài Cẩn. Anh không hiểu tại sao anh ta có thể vì một người mà lại trở về giống như một con chó nhà có tang —— thậm chí còn bằng lòng quỳ xuống dưới chân ông ngoại anh, thua sạch sẽ tất cả mọi thứ, thể diện cũng bị chính mình giẫm xuống bùn lầy, thất bại thảm hại.”
Ánh mắt Du Liệt lay động, thấp giọng cười nói: “Khi đó anh hoàn toàn không thể hiểu được, hôm nay nhắc lại, bỗng nhiên nhận ra, hóa ra anh đã hiểu từ lâu rồi.”
Gió thoáng qua những ngọn cây trên đầu, bóng dáng nhẹ nhàng thì thầm.
Hạ Diên Điệp lơ đãng nghe, vẫn cẩn thận kéo anh tránh khỏi đá trên đường núi, lại bất ngờ bị Du Liệt nắm lấy cổ tay, hạ xuống một nụ hôn triền miên ——
“Đến lượt anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
“…Ưm?”
Người nào đó đột nhiên nổi lòng tham, Hạ Diên Điệp bị đặt lên sau cây, bị hôn đến mức hít thở không thông mới xuống núi.
Hai người trở về nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mấy món quà được mua trước đó tặng cho người lớn trong hai nhà có thể miễn cưỡng được coi là họ hàng xa, qua lại chúc tết cũng chỉ là hình thức.
Du Liệt cố ý muốn đi cùng, nhưng lại bị từ chối.
“Đều là người lớn mà có gặp mặt trên đường em cũng chưa chắc nhận ra, huống chi người lớn cũng không biết anh, sau này khả năng cao là sẽ không gặp mặt nữa, anh đi theo còn phải chào hỏi, cúi đầu khom lưng, ngoan, đừng tự dày vò nữa.”
Du Liệt vốn dĩ còn muốn đấu tranh.
Hạ Diên Điệp lại kiễng chân lên, nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, hôn lên khóe môi anh an ủi: “Ở nhà trông nhà, chờ em về.”
Đại thiếu gia lạnh lùng hừ một tiếng: “Em coi anh là chó sao?”
Hạ Diên Điệp dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
Cô muốn nói thời cấp ba cô từng nghĩ anh là một đại thiếu gia có tính tình rất “chó”, có lẽ vì hôm nay bị “chó” đuổi theo cắn cả người đầy dấu vết.
Đại thiếu gia quay gương mặt tuấn tú sang một bên, lạnh lùng gõ nhẹ vào một bên môi còn lai: “Hôn lại đi.”
“Chờ em về!”
Hồ Ly vô cùng xảo quyệt cầm lấy đồ rồi chạy ra ngoài.
Lúc Hạ Diên Điệp chuẩn bị chạy ra khỏi sân, cô nghe thấy người đang uể oải dựa vào cửa nhà cô đứng dưới ánh nắng mặt trời dùng giọng điệu lười biếng nhưng tràn đầy quyến rũ ngâm lên một tiếng.
“Gâu.”
“——” <!-- 1 -->
Trong lòng Hạ Diên Điệp bỗng nhiên trở nên mềm mại, chìm trong tràn ngập ngọt ngào, cô không có can đảm quay khuôn mặt đỏ bừng lại nên quay lưng vẫy tay với ai đó, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Đây có lẽ là lần cô chạy nhanh nhất trong mấy năm qua.
Suy cho cùng, có một con “chó lớn” đang ngồi trong nhà ngoan ngoãn chờ đợi cô, tuy rằng tính tình không tốt nhưng vẫn kìm nén sự nóng nảy, không muốn sốt ruột cũng khó.
Lúc Hạ Diên Điệp về đến nhà, Du Liệt sắp thu dọn hành lý của hai người xong.
Đồ đạc trong nhà cũng được sắp xếp gọn gàng, tránh để ở ngoài bám bụi, Hạ Diên Điệp đi quanh một vòng, rốt cuộc có hơi tiếc nuối đi ra ngoài sân.
Du Liệt cầm hai cái vali hai bên trái phải, lặng lẽ chờ đợi cô, cũng không hề có ý thúc giục cô.
Hạ Diên Điệp cẩn thận đi đến bên cạnh Du Liệt, cầm lấy vali của mình từ trong tay anh.
“Không nỡ sao?” Du Liệt nâng tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Hồ Ly: “Anh có thể ở lại đây cùng em thêm một thời gian nữa, không cần phải gấp gáp trở về, anh có cách để giải thích với ông ngoại.”
“…. Không có, chỉ là cảm thấy sau này sẽ hiếm khi trở về đây.”
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại nhìn về phía căn nhà cũ vẫn còn mang theo ký ức năm xưa: “Trong nhà không còn người nào khác, chỉ còn mình em….. thật ra năm nay nếu không phải có anh đi theo em, có lẽ em cũng không muốn quay trở lại đây.”
Du Liệt giật mình: “Tại sao?”
Hạ Diên Điệp im lặng hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Quá trống trải, cả căn nhà đều trống rỗng. Hai năm trước em trở về một mình, vừa thì thầm một câu đã bị tiếng vang vọng trong nhà làm sợ hãi.”
Cô khựng lại, có lẽ cảm thấy bầu không khí bị mình làm cho nặng nề mới mỉm cười quay đầu lại: “Có phải cảm thấy em rất nhát gan không?”
“…”
Dưới nụ cười trên mặt cô gái, trái tim Du Liệt khẽ rung động.
Anh không nhịn được vươn tay ra ôm cô vào lòng, bao lấy cô gái trong lồ ng ngực bằng áo khoác dài, cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cách nghiêm túc: “Sẽ có.”
“Hả?”
“Tiểu Hồ Điệp của chúng ta nhất định sẽ có một gia đình mới. Sẽ không để em cô đơn lẻ loi bay một mình giữa thế gian nữa.” Du Liệt nhẹ nhàng nói, dịu dàng mỉm cười: “Anh sẽ là người đầu tiên, được không?”
“——”
Hạ Diên Điệp bị giữ chặt trong lồ ng ngực Du Liệt, nụ cười trên môi không thể kìm nén được nữa, bị vô số cảm xúc tuôn trào kéo xuống.
Vài giây sau, cô vùi mặt vào lồ ng ngực anh.
“Được…..”
Giọng nói của cô nghẹn ngào run rẩy, nhưng cũng mang theo ý cười xuất phát từ trong lòng: “Được.”
Như vậy là một lời đã định.
Thời hạn là cả cuộc đời này.
–
Hạ Diên Điệp và Du Liệt bay về Bắc Thành vào buổi tối mùng một.
Đi lại mệt mỏi, cộng thêm tàu xe vất vả, sau khi về đến đã quá muộn, dù sao cũng không thích hợp để đến nhà họ Canh thăm hỏi ông ngoại của Du Liệt, vì vậy trì hoãn cuộc hẹn lại.
Du Liệt cất vali xong thì đi lên sân thượng gọi điện thoại về nhà họ Canh.
Hạ Diên Điệp cảm thấy đau lòng cho vị đại thiếu gia nào đó lần đầu tiên trong đời đi xe khách trên đường núi xa như vậy, đi tới đi lui hai chuyến giày vò không ít, cho nên chủ động vào phòng tắm xã nước ấm trong bồn tắm lớn cho anh.
Chờ Du Liệt gọi điện xong, đi nửa vòng trên mặt sàn rộng rãi, cuối cùng đi theo tiếng nước, anh nhìn thấy Hồ Ly đang ôm lấy mép bồn tắm, thò tay vào kiểm tra nhiệt độ nước ở phòng tắm của phòng ngủ chính.
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng bước chân của anh thì quay người lại: “Chờ một chút, sắp xã xong rồi.”
Du Liệt đi tới, nửa đùa nửa thật nói: “Đổi lại rồi sao?”
“Hả?” Hạ Diên Điệp ngơ ngác quay đầu lại.
Chỉ thấy Du Liệt ngồi xuống bên mép bồn tắm, lười biếng khoanh đôi chân dài lại: “Người ở rể là anh, không phải anh nên xã nước cho em à?”
Hai má Hạ Diên Điệp bị hơi nước hông cho ửng hồng, có chút xinh đẹp, cô mỉm cười với anh: “Chờ ngày mai đến nhà ông ngoại của anh, anh đừng nói lung tung, em không muốn bị dùng gia pháp đâu.”
“Bọn họ dám.”
Du Liệt hừ lạnh một tiếng, lại dừng một chút, anh chống lên mép bồn tắm lớn tiến lại gần Hạ Diên Điệp, giống như đang ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên tóc và cổ của Hồ Ly.
Đồng thời cũng dùng dáng vẻ thờ ơ không để ý nói: “Ông ấy quản được Canh Dã, nhưng không xen được vào chuyện của anh, anh cũng không cùng họ với ông ấy.”
Hạ Diên Điệp chớp chớp mắt, kìm lại để không trêu chọc anh: “Thôi đi, Hạ Liệt quá khó nghe, hơn nữa….”
Du Liệt ngước mắt lên: “Ừm?”
“Hạ Liệt, nghe rất giống hạ lưu.” <!-- 1 -->
“——?”
Trong lúc ánh mắt của Du Liệt khẽ chấn động, Hạ Diên Điệp mỉm cười nhanh chóng lùi về phía sau, quả nhiên tránh được bàn tay đang định ôm lấy eo cô của Du Liệt.
Hồ Ly bị hành động của mình chọc cười, hai mắt đều cong lên thành hình trăng khuyết: “Tuy rằng rất phù hợp với anh bây giờ, nhưng thôi vẫn quên đi, thẳng thắn quá cũng không tốt.”
“……Được.”
Nhìn thấy Hồ Ly cười vui vẻ như vậy, Du Liệt cũng giống như bị cô lây nhiễm, không khỏi bật cười.
Anh cúi đầu bật cười hai tiếng: “Được, đừng hối hận.”
“?”
Hạ Diên Điệp vẫn mỉm cười, liếc mắt nhìn anh: “Sao vậy, không chơi nổi à?”
“Vậy chúng ta cứ đợi thử xem, ai không chơi nổi.”
“——”
Hồ Ly lập tức cảnh giác: “Ngày mai còn phải đến nhà ông ngoại anh, anh có nghĩ cùng đừng nghĩ.”
Du Liệt lắc lắc chiếc điện thoại di động đang treo bên hông đôi chân dài của anh: “Ngày mai không đi, chúng ta sắp xếp ngày mốt đi.”
“Hả?”
Không để ý đến lời nói đùa này, Hạ Diên Điệp vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, đáp lại: “Ông ngoại anh nói gì rồi phải không?” Cô do dự: “Nếu ông ấy không muốn gặp em, vậy hay là anh tự ——”
Còn chưa nói xong, Du Liệt đã đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay cô.
“Suỵt.”
Khoảng cách được rút ngắn ngay lập tức.
Đôi mắt đen tối gần trong gang tấc khiến Hạ Diên Điệp sợ hãi.
Giống như giếng sâu có độc, d*c vọng như cỏ dại mọc tràn lan.
Hạ Diên Điệp bị anh nhìn đến mức miệng lưỡi khô khốc, chờ đến khi hoàn hồn lại, hai má cô lập tức trở nên đỏ bừng, quay người tránh né sự khống chế của anh: “….Du Liệt.”
“Hửm?” Người đàn ông cũng không kéo cô lại mà dựa vào mặt tường phía sau, uể oải đáp lại.
Nghĩ lại cũng không có gì để buộc tội anh.
Dù sao thì người nào đó cũng chỉ nhìn cô một cái.
Cũng không thể nói rằng năng lực tự chủ của cô quá kém, sự phòng thủ đối với anh quá thấp, ngược lại chỉ có thể trách anh quá tai họa.
Vì thế Hồ Ly bày ra vẻ mặt không cảm xúc một lúc: “Anh nói nhanh đi, tại sao ngày mai lại không đi?”
“Ngày mai Canh Dã cũng dẫn người về.”
Hạ Diên Điệp lập tức hiểu ra: “Điểm yếu kia của anh ấy?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta không cần một chọi một, cùng nhau đến không phải tốt hơn sao?” Hạ Diên Điệp chớp mắt.
Du Liệt khẽ cười: “Nếu em muốn xem hai con khủng long bạo chúa đối đầu, vậy ngày mai anh sẽ dẫn em qua đó, nhất định sẽ xếp hàng ghế đầu trong khán phòng.”
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Hạ Diên Điệp: “…”
Hồ Ly do dự một giây: “Bỏ đi bỏ đi, ngày mốt chúng ta tự đến một mình sẽ có thành ý hơn.”
Du Liệt bất giác bật cười.
Không đợi anh có hành vi gì đó quá đáng, Hồ Điệp đã nhanh nhẹn bay khỏi phòng tắm: “Nước sắp lạnh rồi, anh đi tắm đi, em không làm phiền anh nữa.”
“…”
Nhìn cửa phòng tắm bị Hồ Ly rời đi không thương tiếc đóng lại, Du Liệt khẽ hừ một tiếng, rũ mắt nhìn lại.
Anh hạ tay xuống chạm vào mặt nước rồi chợt khựng lại.
Vài giây sau.
Du Liệt lặng lẽ bật công tắc nước lạnh.
Trong nhà có hai phòng tắm giống hệt nhau, nhưng Hạ Diên Điệp cũng thích sử dụng phòng tắm trong phòng ngủ chính này. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi phải có một chút rủi ro.
Nghĩ đến ánh mắt của Du Liệt tối nay lúc anh ôm cô ngồi cạnh bồn tắm lớn, tối tăm đến mức như đang muốn nuốt chửng cô, nghĩ thế nào đi nữa thì đêm nay cũng không thể vượt qua dễ dàng.
Vì vậy sau khi tắt vòi hoa sen, Hạ Diên Điệp hết sức cẩn thận lau sạch từng giọt nước trên người, sau đó cẩn thận mặc áo ngủ và quần ngủ vào.
Ngày mốt sẽ đến nhà ông ngoại của anh, ngày mai cô phải dậy sớm để xem thông tin về trà đạo và những thứ tương tự.
Tóm lại, tuyệt đối không thể để Du Liệt có cơ hội thừa cơ lợi dụng!
Giữ thái độ kiên quyết này, Hồ Ly đã trang bị vũ trang đầy đủ hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó, khi bước bước đầu tiên vào khu vực của phòng ngủ chính, cô liền dừng lại.
Phần lớn đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, rèm tự động đã đóng lại, chỉ còn lại một ngọn đèn sàn màu đồng, tỏa ra ánh sáng màu vàng mơ hồ bao trùm toàn bộ phòng ngủ.
Mà Du Liệt thì đang nằm trên chiếc giường cách đó không xa.
Người đàn ông nửa tựa vào đầu giường, đôi chân dài tùy ý khoanh lại trên giường một cách lười biếng, mí mắt của anh rũ xuống, mái tóc che phủ một nửa lông mày, giống như sắp ngủ quên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng Hạ Diên Điệp đi ra khỏi phòng tắm.
Du Liệt đang tựa vào đầu giường mới ngước mắt lên nhìn Hồ Ly đang cứng ngắc, mỉm cười nói: “Nhìn gì vậy? Chưa thấy bao giờ sao?”
“…”
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen như thường lệ, Hạ Diên Điệp đã nhìn thấy vô số lần, chỉ cảm thấy nó càng làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh hơn.
Nhưng thứ cô chưa từng nhìn thấy chính là ——
Hạ Diên Điệp kinh ngạc liếc mắt sang một bên, rơi vào trên cổ tay phải giơ lên của Du Liệt.
Chính xác mà nói thì không phải giơ lên.
Mà là bị còng lại bằng một chiếc còng tay tình thú màu bạc, treo trên chiếc đèn treo tường bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ hãi của Hồ Ly, Du Liệt cúi đầu mỉm cười, còng tay cũng khẽ lay động theo, đập vào chiếc đèn treo tường bằng kim loại, phát ra âm thanh chói tai.
Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng lấy lại tinh thần, kìm nén nhiệt độ trên hai má, bước nhanh về phía Du Liệt: “Anh, anh đúng thật là….. chìa khóa đâu rồi?”
Cô dừng lại bên cạnh anh.
Du Liệt mở lòng bàn tay phải đang bị còng của mình ra, một chiếc chìa khóa bằng bạc được móc giữa các ngón tay của anh, treo lủng lẳng trong lòng bàn tay.
Hạ Diên Điệp với lấy không chút suy nghĩ.
Bất ngờ, Du Liệt lùi lại phía sau, né đi.
“?”
Đối mặt với vẻ mặt có hơi tức giận và đỏ bừng của Hồ Ly, đôi môi mỏng của Du Liệt nhếch lên: “Suy nghĩ cho kỹ, Hồ Ly, bởi vì là bồi thường cho nên em chỉ có một cơ hội này thôi.”
Anh trở tay lại, nắm chặt chiếc chìa khóa, phần thân trên đến gần ——
“Lạch cạch.”
Du Liệt bị cái còng bằng kim loại lạnh ngắt kéo lại, đột ngột dừng lại cách cô chỉ trong gang tấc.
Đôi mắt đen đến đáng sợ lại sâu thẳm.
“Chỉ một lần này thôi.” Du Liệt giống như một con thú bị nhốt lại trước mắt cô, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong mắt, tựa như một loại cám dỗ trí mạng nào đó: “Cho dù em làm gì anh cũng tuyệt đối không đáp trả lại em —— để mặc em vui vẻ thỏa thích, thế nào?”
“!”
Nếu Hạ Diên Điệp thật sự có một cái đuôi hồ ly, thì lúc này cái đuôi to lớn kia chắc chắn đang xù hết lông lên.
Cô gần như nín thở, cơ thể cứng đờ, chậm rãi lùi lại trước người Du Liệt.
Hồ Ly không ngẩng đầu lên, nghiêng người mở bàn tay phải đang nắm chặt của Du Liệt ra, lấy chiếc chìa khóa bạc bên trong ra ngoài.
Nhìn thấy sự lựa chọn của cô, Du Liệt có hơi tiếc nuối nhướng mày.
Anh liếc nhìn sang bên cạnh, trông thấy Hạ Diên Điệp đang chậm rãi giơ tay lên, đưa chiếc chìa khóa trong tay về phía ánh sáng, giống như đang tò mò quan sát những đường nét trước mắt.
Rồi sau một giây nào đó, cô gái đột nhiên lướt qua, ánh mắt xuyên qua chiếc chìa khóa dừng lại trên người anh.
Chiếc chìa khóa bị đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Diên Điệp móc vào, lắc lư.
Cô đột nhiên cong mắt mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt và hung ác của Hồ Ly: “Muốn không?”
“——”
Du Liệt khựng lại.
Vài giây sau, anh hiểu ra, khàn giọng mỉm cười: “Muốn.”
“Ồ.”
Hồ Ly đáp lại, sau đó ánh mắt thờ ơ hạ xuống, đầu ngón tay đột nhiên thả lỏng.
Lạch cạch.
Chiếc chìa khóa rơi xuống đất, nằm ngoài tầm với của Du Liệt.
Mí mắt Du Liệt giật giật.
Một giây sau, Hạ Diên Điệp leo lên giường, nhấc chân lên ngồi vào lòng anh, cô nắm lấy cổ áo anh, kéo anh về phía mình ——
“Vậy,” Hồ Ly cúi đầu nhìn anh, hơi thở như phong lan: “Cầu xin em đi.”
Chỉ một ánh mặt như vậy đã dễ dàng khơi dậy d*c vọng đen tối nhất trong mắt Du Liệt.
“Được.”
Du Liệt để mặc cô kéo anh, rướn người lại gần, dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc nhất nở nụ cười khàn khàn bên tai cô ——
“Give me a break.”
(Tha cho anh đi.)
<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->