Chương 48: Thăm Hỏi

Bạch Bích Vi Hà

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mặt trời ngả về phía tây, Tống Tích chứa đầy tâm sự trở về nhà.

Khi đến cửa nhà vì không nhìn đường mà đụng phải một tấm lưng dày rộng.
“Ai thế?” Nàng xoa xoa mũi mình.

Gặp quỷ thật rồi, kẻ đáng ghét nào lại đứng ngoài sân nhà mình thế.
“Là… ta.” Cao Trạch xoay người, lắp bắp nói.

Tay y siết chặt vạt áo, túi vải chứa đầy những vật đen sì.

“Có chuyện gì à?” Trong lòng Tống Tích nghĩ đến thân thể của sư phụ, khẩu khí đương nhiên không vui.
“Ta… nghe nói muội hứa hôn rồi.” Thần sắc y hơi cô đơn.
“Đúng vậy.” Tống Tích gật đầu.
“Vậy thì… chúc mừng.” Y kéo vạt áo về phía trước, lộ ra một túi đầy khoai môn nướng.
“Cho ta à?” Tống Tích chỉ chóp mũi mình hỏi.

Ánh mắt nàng trong trẻo như nước mùa thu, mặt y bỗng chốc nóng lên.
“Đúng thế, xem như là quà mừng.” Y ngại ngùng nói.
Tống Tích vươn tay mò lấy một củ khoai môn nhỏ, đặt trên lòng bàn tay vẫn còn ấm.
“Hôm nay ta vừa mới đào đấy.” Cao Trạch vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Hai ngón tay Tống Tích bóp bóp rồi lột lớp vỏ màu nâu đậm ra.
Nàng giơ tay đưa cho y, “Cho huynh cái này, còn lại là của ta.”
Y cúi đầu, cắn nửa củ khoai môn.

Tống Tích vươn tay về phía trước, ôm túi khoai môn vào lòng.

Hơi nóng xuyên qua lớp vải, ủ nóng nàng.
Cao Trạch chậm rãi ăn hết khoai môn, lưu luyến liếm khóe môi.
Hai người ngồi song song trên bậc cửa chính.


Một hồi lâu, Cao Trạch khoan thai chậm rãi nói: “Mẹ ta hối thúc ta tìm vợ.”
Tống Tích co chân lại, đặt khoai môn lên váy chậm rãi ăn.
“Trước đây ta thấy muội cũng được.” Y nghiêng mặt, đôi mắt nhỏ dài cuối cùng cũng hé mở.
“Khụ khụ.” Tống Tích bị y làm kinh ngạc.
Cao Trạch vội vỗ lưng nàng, nói tiếp: “Sau đó ta nghĩ lại rồi.

Muội dữ quá, chẳng khác gì cọp cái hết.”
Tống Tích chưa kịp trở lại bình thường, một cánh tay đập vào cánh tay khỏe mạnh của y, “Sau này lúc ta đang ăn đừng có nói lung tung, xém chút bị huynh dọa chết rồi.”
“Ai có thể dọa chết cọp cái à?” Cao Trạch cười nói.

Y nghiêm mặt, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt lại lộ ra vẻ vắng lặng.
“Ha.” Tông Tích cười khinh thường, lại bóc một củ khoai môn, há miếng cắn một miếng lớn.

Hương vị mềm dẻo ngọt ngào từ từ lan tỏa trong miệng, nàng vui vẻ híp mắt.
Mặt trời lặn như vàng đang tan chảy, những đám mây chiều hòa vào nhau, ánh nắng màu cam rực rỡ ấm áp trải dài lên bóng hai người.
“Muội từng ngắm hoàng hôn như vậy bao giờ chưa?” Cao Trạch chống cằm, đôi mắt chứa đầy tia sáng.
“Ngày nào cũng thấy cả.” Tống Tích không thấy ngạc nhiên.

Trái lại nàng chỉ muốn chuyên tâm ăn hết món khoai môn nướng chưa bao giờ được nếm thử.

“Nhà ta nằm trong ngõ, lại xây tường rất cao, một năm bốn mùa không nhìn thấy mặt trời.” Cao Trạch ngưỡng mộ nói.
“Vậy huynh cứ việc ngắm ở đây đi.”
Cao Trạch lắc đầu, “Trước đây từ sáng đến tối ta không về nhà.

Ban ngày đi học, chiều tối ra đồng ngắm mặt trời lặn.

Hoàng hôn trên đồng khác với ở làng, trên đồng sương mù dày đặc, ánh chiều tà mờ mịt.

Một mình ta ngồi trên bờ ruộng, vừa vui sướng lại vừa cô đơn.”
Tống Tích dừng hành động trên tay, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu xiên: “Huynh đó, lúc nào cũng cô đơn.”
Nàng đoán được sơ sơ suy nghĩ trong lòng y, vừa định nói, y đột nhiên đứng dậy phủi bụi phía sau, “Đúng thế, vì vậy cảm ơn muội đã ngắm mặt trời lặn với ta.”
Nàng cầm củ khoai môn đang ăn dở trong tay, mở to hai mắt, sững sờ nhìn y.
“Ta đi đây, sau này sẽ không đến tìm muội nữa.” Cao Trạch bước vào hoàng hôn êm đềm.
“Không đến thật à?” Tống Tích nhíu mày hỏi.
Y giơ tay lên, giống hành động y làm trong cơn mưa năm đó, phóng khoáng nói: “Đúng vậy, ta còn phải tiếp tục tìm vợ nữa.”