Chương 20: Ám ngữ

Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Táo

Nhưng lại không tìm được Lữ Mông. Không thể tìm thấy chàng ấy ở bất cứ nơi đâu.

Giống như tôi là người mới xuyên không, chàng lại giống như xuyên không qua nơi nào đó vậy.

Gần đến lúc chạng vạng tối, mới thấy chàng chậm rãi đi vào ký túc xá.

“Hả, đi đâu vậy, cả buổi chiều cũng không thấy bóng lưng chàng.” Tôi chào đón.

“A, là tỷ phu ta, tìm ta nói chuyện.” Chàng bình tĩnh trả lời, ít nhất đối với một người không có kinh nghiệm xã hội như tôi, không giống như đang nói dối chút nào.

Hoặc là nói ít nhất vào giờ phút này, với trước khi chuyện kia phát sinh, tôi cũng chưa từng nghĩ đến, Lữ Mông sẽ nói dối tôi. Đương nhiên, trên thực tế, chàng vốn không nói dối, từ đầu đến cuối đều là sự thật.

“Cho nên… Ngày mai chàng sẽ làm gì?” Tôi rất mong chờ.

“A, ngày mai, ta đã đồng ý với tỷ phu đi dạy bắn cung”. Ngữ điệu chàng rất bình tĩnh, giống như không có gì.

Trái tim tôi trong nháy mắt lạnh đi một nửa.

Nhưng vẫn chưa hết hy vọng hỏi: “Phải dạy một ngày sao? Dạy ai vậy? Còn ngày mốt thì sao? Chàng không về nhà sao? ”

“Ừm, ngày mốt còn chưa biết.” Chàng trả lời nhẹ nhàng, còn tôi nghi ngờ liệu đối phương có nghiêm túc lắng nghe tôi hay không.

Nửa trái tim còn lại cũng lạnh thấu, đang định đem cảm xúc tức giận phát tác, Lữ Mông lại nói một câu: “Ta phải chuẩn bị cho ngày mai. Nàng ăn cơm chưa, không ăn thì đi ăn đi, ta đã dùng bữa ở chỗ tỷ phu rồi. ”

Nói xong câu này, chàng rời rời đi. Phải, đi thẳng ra khỏi phòng tôi.

Vì thế, tôi còn chưa phát giận, hẳn là sẽ không còn cơ hội phát tác nữa, có thể thấy được nó buồn cười cỡ nào.

Mặc dù vậy, buổi tối ngẩn người trên giường, tôi vẫn phát huy bản lĩnh giỏi tìm cớ cho người khác, nói dễ nghe là đứng ở lập trường của người khác cân nhắc, mãi đến sau này, mới biết được, đây căn bản là tự lừa mình dối người, thật nhát gan.

Đêm nay, tôi đang nghĩ, dù sao cũng là chuyện tỷ phu Lữ Mông dặn dò. Dựa vào tính cách của chàng ấy, đương nhiên sẽ cố gắng làm tốt trăm phần trăm. Cho nên thái độ của chàng cũng không tệ, hẳn là muốn làm việc lớn, tôi cũng không thấy lấy chuyện nữ nhi thường tình ra so đo.

Vì vậy, đêm nay tôi ngủ trong sự tự an ủi như vậy.

Làm cho mình tin vào điều đó, thật ra dáng oai phong lẫm liệt. Cũng sắp quên mất chuyện mình tới nơi này với ý định gì, cũng quên mất ý định ban đầu của bản thân khi cắn răng tòng quân là vì thứ gì?

Tôi vốn là một tiểu nữ tử bình thường, một lòng chỉ muốn cùng thần tượng trong lòng nói chuyện yêu đương. Phong hỏa loạn thế tôi chưa từng để tâm, vận mệnh lịch sử cũng không liên quan đến tôi. Đáng lẽ nên vậy, mọi chuyện ban đầu hết sức đơn giản, giờ đây, tôi lại thấy nó phức tạp. Hoặc là, ngay từ đầu tôi đã cố ý xem nhẹ nó.

Rất bất đắc dĩ, tôi đành ngủ đông như Cam Ninh. Rất ăn ý, ngủ đến giữa trưa, lúc thức dậy Lữ Mông đương nhiên cũng không còn ở đây nữa. Ngày hôm qua không giải quyết được mọi chuyện, khiến cho tôi cũng không rõ tóm lại hôm nay chàng sẽ dạy người nào bắn mũi tên quỷ vật kia.

Cam Ninh hỏi tôi muốn làm gì, tôi nói bất cứ chuyện gì cũng được. Hắn ta hỏi xong sau đó rủ tôi đi ra ngoài một chút, tôi nói chỉ ừ.

Không ngờ lại có một thùng cẩu huyết ở nơi chúng tôi đi qua hắt tới.

Cam Ninh dẫn tôi đi dạo một khu rừng trúc, hắn nói đi về phía trước là một khu rừng rậm, là một nơi tốt để săn bắn, hỏi tôi có hứng thú không? Tôi choáng váng, không quan tâm có được không.

Trong đầu lại giật mình, hỏi một câu. “Có phải Tôn Sách thường săn bắn trong rừng này không? ”

“A, tiểu tử đệ, đối với sở thích của tướng quân cũng rất rõ nha!”

Hắn lại làm ra vẻ muốn bị đánh, tôi liếc hắn liếc hắn một cái, âm thầm nói: “Giống nhau. ”

Trong lòng nghĩ đến chuyện Tôn Sách đi săn giết không tránh khỏi chuyện kia. Đoán chừng chính là chuyện xảy ra trong rừng rực kia, nhất thời lại cảm thấy trên lưng có dựng tóc gáy. Cam Ninh chỉ vào hồ nước cách đó không xa hình dung giống như đang ở một nơi đào nguyên tốt đẹp khác: “Chúng ta đi bên hồ kia đi một chút xem đi.”

Hồ được kết nối với nơi chúng tôi đang sống bây giờ bởi một đồng cỏ xanh rộng lớn. Hoặc nên nói như này, cỏ xanh trải rộng khắp nơi này. Mặc dù tất cả đã được cải tạo, nhưng nó vẫn giống như một mùa xuân tự nhiên.

Đi được một nửa đường, cả người tôi đột nhiên ngây ngẩn ra. Trong nháy mắt đó, cảm giác giống như máu toàn thân đông lạnh đông lại.

Cam Ninh đi vài bước mới phát hiện tôi không còn đi theo, quay đầu nghi ngờ hỏi tôi sao vậy..

Tôi đem ánh mắt thu về chống lại Cam Ninh, tỏ vẻ cứng rắn như sắp khóc nhưng vẫn cố nở ra một nụ cười, thật khó coi.

“Huynh xem…” Giọng nói của tôi cũng sắp không mạch lạc nổi: “Bọn họ vui vẻ đến mức nào. ”

Cam Ninh tất nhiên là nhìn ra tôi không đúng, vẻ nghi ngờ sớm biến thành không biết nên làm thế nào, sau đó khi nhìn thấy một cảnh tượng tôi nhìn thấy, tất cả thái độ của hắn chỉ còn lại cái nhíu mày.

Cam Ninh hoàn toàn nhíu mày lạinhìn tôi.

Quả nhiên ở lập trường khác nhau, nhìn thấy cảm nhận được hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ở đó, trên bãi cỏ mềm mại bên hồ yên tĩnh, một người đàn ông đang dạy một người phụ nữ bắn cung.

Bởi vì người cần dạy còn là một tiểu cô nương tám chín tuổi, người đàn ông kia ngồi xổm người, ngực sát vào lưng cô gái, hai bàn tay to đặt trên hai tay nhỏ đang cầm cung và tên. Cách đó không xa dựng thẳng bia đích, đã cắm không ít mũi tên bắn ra. Có một mũi tên trúng hồng tâm chính giữa, có lẽ là kiệt tác của người sư phụ này.

Đầu cọ vào nhau.

Đây là cái tên đầu tiên tôi nghĩ đến cho hình ảnh “hài hòa” này. Loli (nàng thơ) và đại thúc (ông chú) mà, đúng gu thịnh hành hiện nay, xứng đôi cỡ nào.

Không cần Cam Ninh nói cho tôi biết, tôi cũng nghĩ ra tiểu cô nương kia chính là Tôn Thượng Hương.

“Sắc mặt cũng không cần khó coi như vậy chứ? Cảnh tượng này làm cho đệ sợ hãi như vậy sao, giống như muốn tử trận ở sa trường vậy. Thượng Hương muội tử võ nghệ tốt, Lữ Mông cứu nàng, nàng bảo hắn dạy bắn tên là rất bình thường. “Cam Ninh đã lui ra phía sau vài bước đứng bên cạnh tôi, nói như vậy không biết có phải là đang có lòng an ủi hay không.

“Nhưng vì sao huynh ấy lại không nói thẳng người huynh ấy muốn dạy là Tôn Thượng Hương.” Ánh mắt tôi nhìn thẳng hai người đang giảng dạy mà dường như quên mất mình.

“Ôn Nhiễm. Đệ có cần đi gặp lang y không? Ta nghĩ… Đệ đối với Tử Minh huynh, hình như có chút tình cảm không bình thường. “Ánh mắt Cam Ninh khi nói lời này nhìn tôi rất bối rối, thái độ cũng rất nghiêm túc.

Là người trong lòng tôi, hắn vừa nói như vậy, mới ý thức được gần đây mình quả thật rất bất chấp mà làm càn. Thân phận hiện giờ là nam nhân cũng sắp quên sạch.

Nhân vật nữ tử yếu tử trong nháy mắt rút ra khỏi hình tượng oán niệm bị đả kích nghiêm trọng, hướng về phía Cam Ninh nói: “Huynh nói bậy cái gì vậy? Nếu bây giờ ta nhìn thấy là Hưng Bá như huynh dạy Tôn Thượng Hương bắn tên, hơn nữa là dưới tình huống cố ý không nói cho huynh đệ này biết, ta cũng sẽ có thái độ này! “Nói ra những lời như vậy cũng thật sự là quá phục tôi.

“Hả? Là thật sao? “Nhìn biểu cảm của hắn lại có chút phấn chấn. Tôi nhất thời cũng hoàn toàn không nhận ra điều gì.

“Cho nên… Hiện giờ thì sao? “Cam Ninh lại lên tiếng hỏi tôi: “Là xuống tìm bọn họ hay là…? ”

Chúng tôi nhìn hai người phía dưới, còn đang giảng dạy vui vẻ, hoàn toàn không biết cách đó không xa có người đang nhìn chăm chú hành động của bọn họ.

Trái tim đã sớm lạnh, tôi nào có tư cách nào đi tới trước mặt bọn họ chứ.

Trong im lặng, tôi quay lại.

Lặng lẽ, dọc theo con đường ban đầu trở về nơi ở.

Cam Ninh, ở cùng tôi trên dọc đường đi.

Đương nhiên, tôi sẽ không để chuyện này cứ như vậy mà kết thúc. Tối nay, nhất định phải nói chuyện thật tốt với Lữ Mông, nói rõ ràng, đây là tử lệnh trong lòng tôi khi người kia trở về.