Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Thâm cuối cùng cũng gặp lại Nhạc Du, là sau khi anh chờ ở cổng trường hai tháng.
Cô đi đến từ chính diệm, nhưng thần sắc lại khác với dĩ vãng.
Bên người Nhạc Du bây giờ còn xuất hiện bạn tốt tươi cười nói đùa, biểu tình tươi sáng.
Nhạc Du sặc sỡ loá mắt như vậy trùng lặp với Nhạc Du ngồi ở khán đài, làm Trần Thâm kích động không thôi.
Sau khi bạn tốt bên cạnh Nhạc Du nhìn Trần Thâm, chọc chọc người bên cạnh, ghé tai nói nhỏ.
Lúc này, ánh mắt cực nóng kia cuối cùng cũng được đáp lại.
Nhạc Du chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, tiếp tục nói chuyện với bạn bè.
Trần Thâm hiện tại mới có thể thấu hiểu Nhạc Du trong quá khứ, cảm giác bị bỏ qua chính là như vạn tiễn xuyên tim, một chút cũng không chịu nổi.
Anh áp lực xấu hổ và đau đớn, tùy ý để sự hưng phấn khi gặp mặt đẩy anh đi nhanh về phía trước.
Anh gọi Nhạc Du lại, ấp úng nửa ngày chỉ còn một câu: “Đã lâu không gặp.”
Nhạc Du vẫn trầm mặc, bạn tốt bên cạnh thật ra thì lòng đầy căm phẫn mà che trước mặt cô: “Trần Thâm, ai sẽ nói đã lâu không gặp với bạn trai cũ đã chia tay chứ, ai còn muốn gặp lại người yêu cũ!”
Sự thật chia tay lại bị nhấn mạnh, Trần Thâm cảm thấy vảy máu bị hung hăng moi xuống.
Anh nhìn Nhạc Du yên lặng không nói đứng phía sau bạn tốt, trong lòng giống như bị các viên đá đánh không ngừng.
Chờ đến khi trận mưa đá này cuối cùng cũng kết thúc, các cô ấy đã rời đi.
Trần Thâm vẫn có chút vui vẻ, ác mộng của anh chỉ là ác mộng, anh gặp lại cô.
Cô trở nên xinh đẹp hơn, cô đứng ở trước người bạn tốt, ánh mắt cô nhìn anh không hề nhiệt liệt.
Trần Thâm lại khổ sở.
Nhưng mà không sao cả, tương lai còn dài.
Trần Thâm hối hận vì trước đó đồng ý chia tay, vì thấy sau khi nhìn thấy Nhạc Du anh càng cần mẫn mà đứng chờ ở trường Nhạc Du.
Nhạc Du không hề trốn tránh anh, anh cũng luôn có thể nhìn thấy cô.
Nhưng bên cạnh Nhạc Du mỗi lần đều có người bạn tốt kia, cô ấy ngăn trở anh nói chuyện với Nhạc Du.
Nhưng mà không sao cả, Trần Thâm vẫn tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Anh nghĩ anh luôn có thể có cơ hội nói chuyện thật tốt với cô.
Cuối cùng đến hôm đó, một mình Nhạc Du đi đến phía anh.
Cô nói: “Anh đừng đứng ở đây chờ tôi, Trần Thâm, tôi không còn nhớ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, yêu được thì buông được.”
Tất cả sự vui sướng mãnh liệt ở trong lòng Trần Thâm tụ lại, anh gắt gao nhìn cô gái trước mắt, dường như trùng hợp với cảnh trong mơ.
“Tôi biết chúng ta từng ở bên nhau, nhưng mà tôi không nhớ chúng ta đã xảy ra điều gì, Trần Thâm, mấy ngày trước đó tôi bị tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, tôi đã quên tất cả. Đây có lẽ là ông trời chiếu cố cho tôi, cho nên anh không cần ở đây chờ mãi, tôi sẽ rất bối rối.”
“Em… Em bị tai nạn xe cộ? Mất trí nhớ?”
“Đúng vậy.” Nhạc Du cúi đầu nhìn điện thoại, bạn tốt thình lình nhân tin thúc giục: “Cho nên, toàn bộ quá khứ không thoải mái tôi đã không còn nhớ rõ, anh cũng không cần phải ở chỗ này lưu luyến quá khứ, tôi sẽ không cảm động, cũng sẽ không áy náy, tôi không biết chúng ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng, yêu được thì bỏ được đi.”
Khi trở về Trần Thâm thất hồn lạc phách, trong đầu còn quanh quẩn sự thật Nhạc Du mất trí nhớ.
Cô mất trí nhớ, nhưng cô còn nhớ Trần Thâm.
Bóng đè không có giống như hiện thực, cái này làm cho Trần Thâm thở hổn hển.
Anh đột nhiên cảm thấy may mắn khi cô mất trí nhớ, thậm chí có một ý tưởng ích kỷ.
Anh muốn để cô thích lại mình một lần nữa.