Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính
Đăng vào: 12 tháng trước
Tôi trở về nhà với hộp bánh trên tay.
Định mở cửa ra sẽ lập tức đi thẳng tới phòng anh hai.
Nhưng không hiểu sao hôm nay bố mẹ lại về nhà.
Ngày mai mới là sinh nhật anh mà.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng khách.
- Con về rồi
Bố đặt ly trà trên tay xuống.
Ông cười khiến tôi an tâm hơn phần nào.
- Ngồi xuống đi.
Tôi đặt bánh và cặp trên đầu tủ gần đó rồi đi lại ngồi đối diện bố mẹ.
Bố tôi lên tiếng:
- Dạo này dự án giao cho con tiến hành thế nào rồi?
Tôi nghiêm túc trả lời
- Dạ mọi thứ vẫn ổn ạ.
Khoảng 2 tháng nữa là công trình sẽ được xây xong.
Con vẫn thường đến xem tiến trình công việc ạ.
Bố yên tâm.
Bố tôi lại cười.
Nụ cười của bố vẫn như ngày nào.
Bây giờ ông thật sự giống những người bố bình thường, không phải chủ tịch công ty lớn nhất thành phố.
Bây giờ ông chỉ là bố của tôi thôi.
- Con dạo này sống có tốt không? Bố mẹ xin lỗi vì đã không quan tâm con.
Chắc hẳn con đã rất mệt rồi.
Mẹ tôi ở bên cạnh đột nhiên bật khóc, giọng mẹ run run
- Bố mẹ xin lỗi con...
Tôi không trách bố mẹ.
Hơn ai hết, tôi biết họ yêu thương tôi như thế nào.
Tôi đứng dậy, chạy lại lao vào lòng bố.
Mẹ cũng vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi không khóc bởi vì bây giờ tôi đang ở trong vòng tay yêu thương của bố mẹ.
Cảm giác ấm áp, chân thực này khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
Lát sau tôi chúng tôi cùng ăn cơm.
Bữa cơm gia đình rất lâu rồi mới có, nhưng lại thiếu mất một người.
Bố mẹ hỏi tôi về tình hình học tập, bạn bè, cuộc sống hằng ngày, còn về cả Bạch Phong.
Tôi lấy hết can đảm nói với bố mẹ:
- Bố, mẹ, con muốn hủy hôn.
Tôi nói rõ từng chữ.
Nhưng lý do thì tôi không nói.
Nhưng tôi biết bố mẹ cũng biết rồi.
Những việc làm ngu ngốc của Bạch Phong chắc chắn bố đã nghe người của mình kể lại.
Dù gì Bạch Phong cũng là hôn phu của con gái mình, là con rể tương lai.
Nên ông chắc chắn có điều tra theo dõi cậu ấy.
- Được thôi.
Bố hiểu mà.
Cứ để bố lo.
Có vẻ lúc đầu Bạch Phong là một người rất thận trọng, suy nghĩ thấu đáo khiến bố rất hài lòng.
Nhưng bây giờ thằng nhóc đó có những hành động rất ngu ngốc.
Nó không xứng đáng với con.
Mẹ tôi cũng đồng ý chuyện này
- Đúng vậy, mẹ không cần biết nó tài giỏi cỡ nào, sau này nó có thành tựu gì.
Nhưng hiện tại nó có chút ngu ngốc.
Bố tôi gắp cho tôi ít đồ ăn, ôn hòa nói:
- Tinh Tử, bố không bắt con phải làm mọi thứ vì gia tộc.
Con có thể nắm trong tay số mệnh của mình.
Nhưng đó chỉ là khi con đủ lớn mạnh.
Nhưng trước khoảng thời gian đó tuyệt đối không được để ai nắm được sơ hở của con.
Con hiểu bố nói gì đúng không?
Những điều bố nói tôi đã sớm hiểu.
Vậy nên tôi luôn cẩn thận nhất có thể, nhất nhất không để ai bắt thóp được mình.
Nhất là hiện tại tôi là người thừa kế bởi vì anh trai tôi bị tai nạn.
Đôi mắt tôi sụp xuống, khẽ đáp:
- Con hiểu rồi ạ.
Sau bữa cơm, tôi cùng bố mẹ lên phòng thăm anh.
Anh vẫn nằm đó, không chút động tĩnh gì, cũng không biết bao giờ anh mới tĩnh lại.
Tôi rất sợ vĩnh viễn cả đời này không được nghe giọng anh nữa...
Bố mẹ cùng tôi ở bên cạnh nhìn anh hai rất lâu.
Tôi thoáng thấy mẹ khóc, mắt bố thì hơi đỏ.
Đến bao giờ tôi mới có thể hạnh phúc đây? Hạnh phúc của nữ chính, tôi không can thiệp vào.
Tôi chỉ cần gia đình tôi đầy đủ vui vẻ thôi.
Tại sao điều này cũng khó khăn như vậy?.