Chương 2: Anh nói ai lùn cơ?!

Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong phòng học vô cùng yên lặng.

Mọi người nín thở nhìn ra ngoài cửa, chỉ chờ phản ứng của ai đó.

Người này mới nhìn qua đã biết ngay là không phải loại đèn cạn dầu, mặc dù tất cả tin tức tố đã thu lại khá ổn nhưng mà chỉ cần đứng ở nơi đó đã đủ khiến người khác hoảng sợ rồi.

Mọi người thấy Giản Tùng Ý lợi hại nhưng suy cho cùng vẫn chưa phân hóa, đối mặt với một Alpha như vậy thì chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong.

Nhưng vị lão đại vừa mới tới kia từ đầu tới đuôi không có một chút phản ứng gì, cụp mắt đứng, thần sắc nhạt nhẽo, ngay cả một ánh mắt thừa ra cũng không thèm cho người khác.

Hừ, lại tới thêm một đứa tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nữa rồi.

Tất cả bạn học lớp 12A1 đều trách sao số mình đen đủi, đồng loạt phát ra tiếng bóp cổ tay lẫn tiếng thở dài.

Lão Bạch làm chủ nhiệm lớp cũng không lúng túng trước tình huống này, nhẹ nhàng cười hai tiếng rồi chậm rãi nói: ”Thôi thôi, trò Giản Tùng Ý vẫn thích đùa như vậy đấy! Tôi nhìn thấy hai trò giống như có duyên với nhau lắm, nếu không thì trò Bách Hoài tới ngồi cạnh trò Giản Tùng Ý nhé.”

Wow, con mắt nào nhìn ra bọn họ có duyên hay vậy?! Σ(ಠ_ಠ)

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều chờ một trong hai người Giản Tùng Ý hoặc Bách Hoài lên tiếng phản đối, Bách Hoài đã đeo ba lô, duỗi cặp chân dài mà đi tới, lấy ra khăn giấy lẫn nước sát trùng lau bàn tỉ mẩn.

Giản Tùng Ý liếc anh một cái cũng không lên tiếng, tiếp tục gục đầu xuống bàn ngủ.

Bầu không khí kì quái vãi nồi, lại hài hòa vãi nồi.

Phòng học một lần nữa rơi vào yên lặng.

Chu Lạc đứng bên cạnh cứ ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, các dây thần kinh kí ức bắt đầu chập vào nhau rồi bất ngờ rùng mình một cái, giống như là não load được thứ gì rồi, cậu ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hiện trường.

Bách Hoài.

Nếu như cậu nhớ không lầm thì năm đó anh Tùng đã ghi cái tên này vào chu ký* của ảnh đó!

Để xác nhận chuyện này nên Chu Lạc chạy xịt khói vào lớp 12A2 bên cạnh. Cậu đi tới chỗ một nam sinh có khuôn mặt đẹp như tạc tượng, nắm chặt cánh tay người kia rồi hỏi: ”Lục Kỳ Phong, lúc trước cái tên Bách Hoài này đã từng được anh Tùng nói tới phải không? Không biết tôi có nhớ lầm hay không nữa!”

Lục Kỳ Phong liếc cậu ta một cái: ”Cậu hỏi chuyện này làm gì? Tôi nói với cậu rồi, ngàn vạn lần đừng nói hai chữ đó trước mặt tiểu Ý.”

”Em nói rồi.”

”?”

”Em không chỉ nói, mà em còn thấy anh ta.”

”??”

”Không chỉ thấy thôi, em còn thấy anh ta ngồi bên cạnh Tùng ca.”

”???”

”Anh ta mới chuyển tới lớp Một đây này.”

”?…!”

Lục Kỳ Phong ngẩn người sau đó thấp giọng mắng: ”Mẹ nó, Bách Hoài lại trở lại sao? Tôi còn tưởng rằng cả đời này anh ta sẽ không trở về Nam thành nữa.”

Trong phòng học của lớp Một lặng yên như chết.

Một là vì bầu không khí quái gở ở cuối lớp, hai là vì sự kiện động trời mà lão Bạch tuyên bố.

Ngày mai bắt đầu thi sát hạch.

May mà bây giờ cũng chỉ có lớp mười hai đi học, cũng không tính là tựu trường chính thức cho nên mọi mặt quản lí sẽ được thả lỏng một chút.

Không cần mặc đồng phục học sinh, có thể mang điện thoại tới lớp, có thể order đồ ăn tới thậm chí còn có hẳn một ngày để làm bài tập.

Nghĩ mà xem, nhà trường thật có nhân tính quá đi mất!

Chúng sinh nhỏ bé của cái trường này cảm kϊƈɦ sâu tận đáy lòng, giải đề luyện đề càng thêm nghiêm túc.

Trừ hai người nào đó ngồi ở cuối lớp kia.

Giản Tùng Ý đeo tai nghe, mặt hướng ra ngoài cửa sổ mà ngủ. Chiếc áo phông đen vô tình lộ ra làn da trắng nõn nơi cổ, xương cổ, đường cơ đều bại lộ ra hết trong tầm mắt của Bách Hoài.

Từng đốt xương cổ ngay ngắn xinh đẹp, đường cong nghiêm nghị, da thịt trắng nõn trơn nhẵn. Cách một làn vải mỏng còn có thể nhìn ra độ cong của xương bả vai thiếu niên kia.

Gầy.

Tuyến thể còn chưa phân hóa.

Bách Hoài nhìn ba giây rồi thu tầm mắt lại. Anh lấy một quyển sách luyện thi Vật lí rồi mở ra bắt đầu làm.

Trời đổ mưa sầm sập, ngay cả nghỉ một chút cũng không muốn. Vậy mà không ngờ Giản Tùng Ý lại ngủ rất ngon.

Tới lúc hắn được Từ Gia Hành đánh thức, học sinh trong phòng học đã đi hết rồi, quyển sách luyện thi Vật lí của Bách Hoài cũng đã làm tới trang cuối cùng.

Từ Gia Hành vừa cất sách vở vào cặp vừa nói: ”Lão Bạch bảo hôm nay là ngày đầu tiên cho nên mọi người được thư giãn một chút. Tối nay không có giờ tự học, anh Tùng về nhà ngủ tiếp đi.”

”Ừm.”

Uể oải đáp một tiếng, một tay Giản Tùng Ý chống lên đầu, một tay khác xoa xoa vùng da dưới mắt để máu lưu thông. Cả mặt hắn đầy thẫn thờ đến phát tội.

Từ Gia Hành hơi lo lắng: ”Anh Tùng, anh không sao gì chứ? Sao mà giống thức liền mấy ngày mấy đêm vậy?”

”Không sao, trời mưa nên xương cốt rã rời.” Giản Tùng Ý lười biếng ngáp một cái, không để tâm tới chuyện này.

Từ Gia Hành gật đầu: ”Được rồi, mệt mỏi lây qua đường tình bạn đấy. Một ngày anh ngáp cả chục lần, tôi cũng mệt thay anh luôn. Tối qua tôi thức xuyên đêm làm bài tập, mệt vãi chưởng rồi.”

Sau khi Từ Gia Hành đi, trong phòng học chỉ có hai người là hắn và Bách Hoài.

Bách Hoài cúi đầu làm đề, thái độ không coi ai ra gì giống như xem hắn là không khí. Cơ mà hắn cũng chả muốn nói gì với người này cả, tự lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho lão Trương tài xế.

”Chú Trương, hôm nay trường tan học sớm, chú qua đón tôi đi.”

Tin nhắn rất nhanh được lão Trương trả lời lại.

”Chú đang ở trêи đường nhưng có kẹt xe. Cháu và tiểu Hoài ở trong lớp chờ chú nửa tiếng nhé.”

Tiểu… Hoài?

Tiểu con mẹ nó Hoài.

Dựa vào cái gì mà tài xế nhà hắn phải đón đưa tên cháu đích tôn khốn khϊế͙p͙ của nhà bên cạnh?!

Oán thầm oán thầm, nhưng Giản Tùng Ý không lên tiếng phản đối.

Không phải là cho đi ké một đoạn đường thôi sao, Giản thiếu gia hắn là người rộng rãi, không chấp nhặt ba cái chuyện vặt như vậy.

”Ông nội anh nhờ chú Trương chở anh về hộ.”

Bách Hoài nhàn nhạt ”Ừ.” một tiếng, lại lật tiếp một trang sách mới một cách thờ ơ.

Tốt làm chi không biết!

Giản Tùng Ý hậm hực lườm anh, đẩy ghế đứng lên rồi lảo đảo đi ra ngoài cửa.

Ngủ nguyên một ngày nên có chút nỗi buồn cần phải đi xả.

Lúc hắn chân thấp chân cao đi tới đầu hành lang, tấm bảng đang lau dọn lại treo chình ình ngoài cửa. Hắn bĩu môi, tiếp tục chậm rãi đi xuống lầu.

Bình thường Giản Tùng Ý chẳng thích đi xả ở lầu hai, dưới đó toàn lớp chuyên Văn và Quan hệ quốc tế nên tỉ lệ nữ sinh là Omega cực kì cao. Mỗi lần hắn muốn đi tìm Chu Lạc cũng sẽ mang về một ít thư tình hoặc một hộp bánh bích quy một cách khó hiểu.

Bị quấn tới quấn lui như vậy, hắn không chịu nổi.

Mà bây giờ cũng tối rồi, chắc làm gì còn ai nữa.

Đúng là ghét của nào trời trao của đó! Vừa mới đi tới bên này cầu thang hắn đã nghe được tiếng của con gái.

”Hoàng Phủ Dật, tôi cầu xin cậu để cho tôi đi, tôi cầu xin cậu đấy.”

Kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.

Giản Tùng Ý nhướng mày, chân cũng nhanh hơn đi về bên đó. Hắn đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, quả nhiên là bị khóa trái lại! Không một chút suy nghĩ, hắn trực tiếp giơ chân, dùng lực đạp thẳng vào bên trong.

Bởi vì theo tiền sử thì đã có một học sinh đóng cửa đi vệ sinh, bị mùi hôi thối xộc óc, bất tỉnh từ chủ nhật tới thứ hai, sang chấn tâm lí nghiêm trọng. Từ đó cửa nhà vệ sinh được làm lại cũng không quá kiên cố như trước nữa. Lực chân của Giản Tùng Ý mạnh nên nó chỉ nhẹ nhàng bung ra, bản lề cũng bung ra nốt, rớt ầm xuống nền nhà.

Mà người hành hung kia dù bận vẫn nhàn đứng ngoài cửa, một tay hắn đút trong túi quần, một tay khác vờ vĩnh gõ vách tường: ”Hoàng Phủ Thiết Ngưu, cậu làm gì ở nhà cầu nam thần thánh thế hả?”

Lời nói không hề chính trực, giọng nói lại mang hơi hướm côn đồ xen lẫn một ít lạnh lẽo.

Nhà Hoàng Phủ Dật cũng được xem là có chút gia thế. Tên này lại là một Alpha, thể trạng tốt nên ở ban Quốc tế hoành hành không chút kiêng dè. Lần này cộng thêm chuyện bị phá hoại, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhất thời Hoàng Phủ Dật cũng quên mất trước mặt mình là ai, không kiêng kị mà hừ lạnh.

Gã giở trò thị uy kéo tóc của nữ sinh Omega vào phía ngực mình rồi nhíu mày: ”Tao làm gì cũng đéo liên quan tới cái ʍôиɠ mày!”

Thật thông minh, lao một cái đã lao thẳng ra pháp trường!

Giản Tùng Ý cúi đầu cười khẽ một tiếng, sờ mũi: ”Đúng là không liên quan tới ʍôиɠ tao, vì ʍôиɠ tao đắt lắm đấy.”

Mặc dù gã não ngắn nhưng gã vẫn nghe ra người kia đang cà khịa gã.

Hoàng Phủ Dật bị người mà Omega của gã hhuyệt xông ra trước mặt, nháy mắt mặt đã đen lại: ”Mẹ nó, Giản Tùng Ý mày điên rồi đúng không?”

Vừa nói gã xô nữ sinh Omega sang một bên, vung mạnh nắm đấm hướng thẳng tới mặt của Giản Tùng Ý. Đòn này vừa nhanh vừa độc.

Mắt hắn còn chưa chớp, bàn tay kia khẽ giơ lên tiếp nắm đấm kia sau đó bóp cổ tay gã, hung hăng gập xuống.

Cơ thể linh hoạt của Giản Tùng Ý nhích tới, hắn thẳng chân đạp lên đầu gối Hoàng Phủ Dật, tay đang đút trong túi quần cũng rút ra, nắm cổ của gã trong tay.

Hoàng Phủ Dật bị bất ngờ không kịp đề phòng, trời đất xoay chuyển liền biến thành tư thế quỳ dưới chân Giản Tùng Ý.

Gã muốn giãy dụa nhưng hai tay bị kéo ngược về sau, tuyến thể cũng bị người ta bóp trong tay. Sau lưng gã bị sức nặng kinh khủng của hắn đè xuống, giống hệt con cá nằm trêи thớt.

ȶɦασ, một kẻ thành niên còn chưa phân hóa thì có tư cách gì đánh gã?

Giản Tùng Ý nhìn con gà con đang run rẩy kia thì cảm thấy nhạt nhẽo, buông tuyến thể nắm trong tay ra, ngoắc tay gọi nữ sinh đang đứng trong góc ra.

”Qua đây.”

Nữ sinh Omega kia vóc dáng thon thả, mặt tròn trịa, mắt to. Nước mắt trêи mặt cô chảy đầm đìa, đương nhiên bị cảnh tượng dã man kia dọa sợ, nghe Giản Tùng Ý kêu mình liền ngoan ngoãn đi ra.

Giản Tùng Ý chỉ chỉ Hoàng Phủ Dật đang nằm đo sàn: ”Tên Hoàng Phủ Thiết Ngưu này hay bắt nạt cô đúng không?”

Cô gái kia liếc Hoàng Phủ Dật một cái rồi lau nước mắt gật đầu.

Giản Tùng Ý cũng gật đầu: ”Được, cô về nhà trước đi.”

Nữ sinh có khuôn mặt đầy đặn này còn muốn điều gì đó mà ngập ngừng, cuối cùng cúi đầu chạy khỏi nhà vệ sinh.

Trong buồng vệ sinh chật hẹp chỉ còn có hai người, Giản Tùng Ý nắm tóc của Hoàng Phủ Dật rồi ngồi chồm hổm xuống, cười lạnh một tiếng.

”Ban nãy tao sợ làm ảnh hưởng tâm lí bạn nữ kia cho nên mới nhẹ tay với mày. Bây giờ tao chân thành muốn nói với mày, mày có hiểu chuyện cưỡng hϊế͙p͙ thiếu niên dưới mười tám tuổi là phạm pháp không?”

”Mẹ nó! Giản Tùng Ý, mày nghĩ mày là ai, ông nội mày tao sẽ… ȶɦασ má!”

Không đợi gã nó xong, Giản Tùng Ý tay nắm cái đầu tóc không của gã nện mạnh xuống sàn nhà. Một tiếng ”Ầm!” thật to vang lên, nếu có người chứng kiến chắc cũng tè ra quần rồi.

Hoàng Phủ Dật đau đến không còn sức để mắng người.

Như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Giản Tùng Ý cười nói: ”Mày còn chưa có cửa đứng trước mặt tao xưng ông nội tao đâu nha. Về nhà mà hỏi thằng cha mày, cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám. Dăm ba cái gia thế tao còn không cho vào mắt, làm người khó mà làm chó thì dễ nghe chưa?”

”Mẹ nó, ông đây thì sao chứ? Con quỷ kia không chịu xịt thuốc ức chế, tin tức tố tán loạn cả lên còn trách ông đây à?”

Hoàng Phủ Dật đau đến nhe răng trợn mắt, khóe miệng toạc máu. Dường như gã nghĩ ra được chuyện gì đó có thể công kϊƈɦ được Giản Tùng Ý nên cười lạnh: ”Ấy chết, tao quên. Mày không phải Alpha nên không ngửi thấy tin tức tố của người ta. Mà chuyện chưa phân hóa là chuyện của mày, tao… Mẹ nó… Á!”

Lần này Giản Tùng Ý nhấc đầu gối bổ thẳng lên xương quai hàm của gã, tránh các bộ phận trọng yếu như mũi và mắt một cách cực kì hoàn hảo.

Hắn lãnh đạm nói: ”Ba mày không dạy mày nói chuyện tử tế đúng không? Để tao dạy!”

Trong nháy mắt Hoàng Phủ Dật đau đến mức muốn bỏ mạng tại nơi này. Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, gã phun một ngụm máu xuống sàn: ”Được rồi. Sau này tao sẽ không tìm con Lâm Mập Mập gây sự nữa…. Mẹ nó, giờ mày buông tao ra được chưa?”

Giản Tùng Ý nghe xong thấy được cũng thả lỏng tay, tùy ý để cho Hoàng Phủ Dật che miệng lết ra ngoài. Hắn đi tới bên cạnh bồn rửa tay, nhấn ba lần dung dịch sát trùng, tỉ mỉ rửa sạch giống như đôi tay này mới vừa động phải virus Corona vậy.

Một tiếng ”Cút!” lười biếng được nhả ra giữa kẽ răng.

Trong lòng Hoàng Phủ Dật vừa giận vừa nhục nhưng không dám phát tiết. Gã nhịn đau chống tay xuống đất, nghiến răng nghiến lợi bò dậy rồi quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Nơi nơi âm trầm, oán giận xen lẫn căm hận xông lên trêи đầu óc gã.

Chó chết! Mày chống mắt lên chờ xem, chỉ cần tương lai mày không phân hóa thành Alpha cao cấp, ông đây liền có cách giết mày!

Gã khập khiễng đi qua khúc quanh liền phát hiện bóng của một người đang đứng đó. Thân hình người kia cao lớn, khí chất lạnh lùng, hình ảnh đơn độc lẻ loi vậy lại khiến người khác cảm nhận được sự chèn ép.

Một giây kế tiếp ngay sau đó, Hoàng Phủ Dật còn chưa kịp nhìn rõ mặt người này đã bất ngờ bị tin tức tố mạnh mẽ đột kϊƈɦ đến long đầu nhức óc, thống khổ quỳ sụp xuống sàn nhà, từng hạch thần kinh rung lên như bị ai bóp nát…

[…]

Giản Tùng Ý giải quyết nỗi buồn xong thì từ từ quay trở về lớp Một.

Bách Hoài đã đeo cặp sách đứng chờ hắn ở cửa lớp.

Nhìn thấy hắn đi tới, anh quay đầu, nói được câu đầu tiên sau bao lâu xa cách: ”Có mang dù không?”

Giản Tùng Ý hất cằm chỉ chỉ giá đựng dù bên ngoài phòng học.

Bách Hoài nhìn theo, bên trong cắm một chiếc dù màu đen, cán dù khắc vàng, tán dù thêu chỉ bạc, có logo của thương hiệu lớn. Vừa tinh xảo lại xa xỉ, huỵch toạc ra là khoe khoang.

Đúng là đồ nào chủ nấy.

Người này quả thật sau bao năm cũng không thay đổi được.

Bách Hoài lại nhìn hắn, từ tốn nói: ”Tôi không mang dù.”

Nghe được bốn chữ này, nhất thời Giản Tùng Ý thấy hưng phấn bừng bừng: ”Tới, kêu một tiếng ‘ba’ nghe thử xem!”

”…”

Bách Hoài liếc hắn một cái rồi nhấc chân chuẩn bị đi vào trong mưa.

Giản Tùng Ý rối rít gọi anh lại: ”Nè nè nè! Thôi được rồi… Ai bảo anh Tùng của anh hơi bị mềm lòng với nhân từ đấy. Tôi cho anh nợ tiếng ‘ba’ này vậy.”

Tối nay hắn còn phải tới nhà ông nội Bách ăn cơm, để cho cháu giai nhà người ta ướt như chuột lột đi về cũng hơi kì cục.

Hạt mưa lớn vỗ vào vải dù rào rào giống như một bản nhạc rock không hồi kết.

Mặc dù Giản Tùng Ý đi đứng thẳng lưng, vai cũng thả lỏng nhưng không biết tại sao hắn luôn có loại khí chất biếng nhác chậm rãi, chính là rất có phong thái của thiếu gia nhà giàu ngày xưa chuyên vờn bướm bắt hoa.

Bách Hoài cũng không phải là người nóng nảy, nhưng đoạn đường này anh đi quả là hơi quạu.

Lúc đi tới cổng trường, anh không nhịn được nữa mà nói: ”Cậu có thể cầm dù cao hơn được không?”

”Hử?”

”Mặc dù cậu lùn nhưng tôi cảm thấy cậu giơ dù lên cao thêm năm xăng ti mét không ảnh hưởng gì tới cậu cả.”

”Mẹ nó anh nói ai lùn cơ?!” Giản Tùng Ý tức giận quay phắt đầu lại, phát hiện ra rằng tầm mắt mình vừa vặn đối diện với chóp mũi của Bách Hoài.

”…”

Tầm mắt dời lên trêи nữa, dưới khung dù là mái tóc nâu dính nước mưa nên bết lại của Bách Hoài.

Hắn cao một mét tám ba, đứng ở giữa dù là vừa vặn.

Bách Hoài cao hơn hắn tầm năm xăng ti mét, tức một mét tám tám, anh đứng ở mé bên cạnh dù, thật sự miễn cưỡng lắm mới che được.

Nhưng ai cho phép anh ta bự như vậy?

Còn nữa, ai cho phép anh ta đẹp hơn hắn?!

Đột nhiên trong lòng Giản thiếu gia bực bội không có lí do: ”Này, có gọi hay không đấy, không thì chịu ướt đi.”

Nói xong hắn tự mình che dù đi thật nhanh về phía trước, leo lên chiếc Mercedes bên cạnh đường.

Vóc dáng của hắn thật ra cũng cao mà mấu chốt nữa là tỉ lệ cơ thể lại hoàn hảo. Phần dây nịt lại vô tình thắt lưng quần lộ ra cái eo rất thon, lúc cúi người chui vào xe làm cái áo tốc lên lộ chút da thịt bên trong. Vì hắn là người siêng vận động cho nên ʍôиɠ rất săn chắc, lúc cúi người xuống vừa vô ý lại như cố tình khoe đôi chân thẳng tắp dài miên man.

Bách Hoài nhìn hai giây rồi khóe miệng cong lên thành một độ cong hoàn mĩ. Tiếc là không ai nhìn ra được nụ cười này.

Đúng là rất đắt.

Hết chương 2