Đăng vào: 12 tháng trước
Ngô Cẩn Ngôn muốn tìm Tần Lam để giải quyết mọi chuyện cho ra lẽ. Bởi vì cô không hy vọng giữa hai người liên tục xuất hiện loại tình cảm mập mờ như hiện tại.
Hơn nữa... là để khẳng định cảm giác trong lòng cô...
***
"Tần Lam, uổng công tôi đã dụng tâm nấu nước gừng cho cô."
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, hai mắt tóe lửa nhìn nữ nhân đang thản nhiên ngồi trên giường chăm chú nghiên cứu tài liệu trong laptop.
Tần Lam ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt thanh tú lúc này đã có thêm chiếc kính gọng đen, càng làm tăng thêm sự nhã nhặn vốn có của chủ nhân nó.
"Lúc nãy Nhĩ Tình gọi điện cho tôi, nói đây là tài liệu gấp cần phải xử lý." Tần Lam bất đắc dĩ trả lời.
Đoạn, cảm thấy hình như có gì đó hơi sai trái, nàng kinh ngạc hỏi: "Ngô Cẩn Ngôn... sao Ngôn lại ở đây?"
"Không có gì." Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. Toan muốn rời đi.
"Đứng lại." Tần Lam lệ mà uy quát.
"Cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?" Ngô Cẩn Ngôn quả nhiên lòng tự trọng bộc phát.
"Đừng đi." Nàng cắn môi nhìn cô.
Nhiều năm sau này, mỗi khi vô tình nhớ lại một màn hôm nay, Tần Lam đều dương dương tự đắc nói: "Dạy chồng giống như bày mưu đánh trận, đặc biệt là với loại người cứng đầu như Ngô Cẩn Ngôn, tốt nhất nên áp dụng chiêu lấy nhu thắng cương."
***
Ngô Cẩn Ngôn mặc dù đáp ứng không đi, song vẫn thủy chung yên vị đứng ngoài cửa.
Tần Lam vừa tức vừa buồn cười: "Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau bước vào đây?"
"..." Vô cùng cảnh giác.
Tần Lam nghiêng đầu hỏi: "Ngôn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Tâm tư bị nhìn trúng, Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu ho khan một tiếng. Sau một hồi toan tính đủ đường, cuối cùng cũng nhấc chân tiến vào bên trong.
"Cô tiếp tục làm việc đi, không cần để ý đến tôi."
Tần Lam đột nhiên hướng cô ngoắc ngoắc tay.
"Tôi không phải thú cưng của cô." Ngô Cẩn Ngôn sinh khí.
"Đến, nằm xuống cạnh tôi." Thản nhiên quăng ra một câu. Và điều này đã thành công khiến đồng chí Ngô bộc phát.
"Tần Lam, cô là nữ nhân không biết xấu hổ, không biết tiết tháo gì sao?"
"Nếu đổi lại là người khác, Ngôn sớm đã bị cắt lưỡi rồi đấy." Tần Lam vẫn chăm chú xem tài liệu, một cái liếc mắt cũng keo kiệt.
"Giữa chúng ta đến tột cùng là loại tình cảm như thế nào?"
Đột nhiên... Ngô Cẩn Ngôn hướng mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Ngón tay tinh tế đang gõ trên bàn phím máy tính khẽ dừng lại.
"Ngôn hy vọng là loại nào?" Tần Lam không ngẩng đầu. Tóc dài rũ xuống che nửa khuôn mặt khiến người khác không thể thấy được biểu cảm hiện tại của nàng.
"Tôi không hy vọng chúng ta xuất hiện loại tình cảm đó."
"Ngôn xác định?"
"Đúng."
"Kể cả việc bây giờ em nói em đã động tâm với Ngôn?"
Ngô Cẩn Ngôn bởi vì câu nói bất ngờ này mà hoàn toàn bất động.
"Cô mệt rồi." Hồi lâu sau, Ngô Cẩn Ngôn mới chậm chạp lên tiếng.
"Ngôn biết em không phải loại người dễ mang tình cảm ra đùa." Tần Lam ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt cô. "Em khẳng định bản thân đã động tâm với Ngôn. Và Ngôn là người đầu tiên."
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay, mơ hồ cảm nhận được móng tay đâm sâu vào da thịt.
Đau nhức.
Lý trí cuối cùng còn sót lại hối thúc cô không thể ở nơi này thêm được nữa. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Tần đại tiểu thư, van cầu ngài hãy nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi về phòng trước."
Đem cửa gỗ lớn đóng lại, Ngô Cẩn Ngôn thở hắt một hơi, lắc lắc đầu ép bản thân phải thật thanh tỉnh.
Mà cách nhau chỉ một bức tường, Tần Lam vẫn đang nhìn về phía cánh cửa vừa bị ai đó tàn nhẫn đóng. Khóe môi lộ ra nụ cười thê lương.
Nàng lại bị từ chối a.
***
Ba rưỡi sáng, điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn liên tục đổ chuông.
Hé mắt nhìn phần tên hiển thị trên màn hình, Ngô Cẩn Ngôn nội tâm bỗng dâng lên cảm giác bất an.
"Tiểu Tân, là ta... ân... CÁI GÌ?"
Từ trên giường bật dậy. Ngô Cẩn Ngôn lấy tốc độ nhanh nhất bước vào phòng vệ sinh.
"Đợi một lát, ta lập tức quay về."
***
Mang theo hành lý chuẩn bị trở lại khu căn cứ. Nâng mắt nhìn cửa phòng vẫn đang đóng chặt, Ngô Cẩn Ngôn vươn tay muốn gõ.
Thế nhưng mới được một nửa, cánh tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng, trong đêm đen, tất thảy chỉ còn vang lên tiếng thở dài...
***
Bệnh viện quân y...
"Ngươi rốt cuộc cũng biết đường trở về. Thật là vui tới quên bạn."
Thời điểm thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện. Khương Tử Tân chỉ hận không thể một quyền đánh chết cô.
"Đại tỷ vẫn còn ở bên trong, các ngươi yên lặng một chút có được không?" Tô Thanh nổi đóa.
Ngô Cẩn Ngôn dựa lưng vào tường, nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu vẫn đang báo màu đỏ. Trái tim giống như bị ai bóp nghẹt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quán Dật đâu?"
Lúc nãy bước vào, cô đã không thấy Vương Quán Dật.
"Chuyện kể ra cũng rất dài..." Hứa Khải suy sụp ngồi xuống ghế, dùng tay vò vò đầu. "Đêm hôm qua, sau nhiều ngày thăm dò và tỉ mỉ lên kế hoạch. Đại tỷ quyết định thu lưới, thế nhưng không biết kẻ nào đã làm lộ thông tin. Cho nên... bọn chúng mai phục đại tỷ."
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt nắm tay.
"Quán Dật theo đại tỷ tới Anh Quốc, nhưng vào lúc đại tỷ bị mai phục... Hắn không bảo vệ được chị ấy. Cho nên hiện tại hắn đang tìm chỗ nào đó tự tạ lỗi với bản thân rồi."
"Đại tỷ bị thương nhưng vẫn cố gắng trở về... Bởi vì chị ấy muốn tặng quà Giáng sinh cho ngươi." Khương Tử Tân lạnh giọng. "Ngô Cẩn Ngôn, ngươi có phải vô tâm vô phế hay không? Đại tỷ thích ngươi, đó là chuyện mà tất cả mọi người trong khu căn cứ ai cũng biết."
Ngô Cẩn Ngôn cách vài tiếng lại nhận được một tin chấn động. Bởi vậy nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút khí lức để chống đỡ.
Miễn cưỡng hít sâu một hơi, Ngô Cẩn Ngôn cố gắng cắn chặt môi, lấy cơn đau truyền lên đại não làm động lực thanh tỉnh.
"Ngươi phản ứng như vậy là sao hả?" Khương Tử Tân tóm cổ áo cô. "Chị ấy chờ ngươi rất nhiều năm ngươi có biết không?"
"Chờ?" Ngô Cẩn Ngôn khó chịu nhíu mày. "Chúng ta chỉ là đồng đội, là tỷ muội. Ngươi muốn ta chờ như thế nào?"
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi..." Khương Tử Tân giận tím mặt. "Ngươi cút, cút ngay."
"Không cần ngươi đuổi." Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bởi vậy chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi hành lang.
"Cẩn Ngôn, ngươi muốn đi đâu?" Tô Thanh và Hứa Khải gần như cùng lúc lên tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời.
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi là đồ hèn." Đột nhiên, Khương Tử Tân hét lớn, khiến đại sảnh vốn dĩ vắng tanh vang vọng câu nói của nàng...
Ngô Cẩn Ngôn đôi chân dừng bước...
"Ngươi lúc nào cũng tự nhận mình thẳng, lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm không quan tâm tới suy nghĩ của người khác. Nhưng chính bản thân ngươi không tự nhìn lại xem, ngươi rõ ràng có phản ứng với phụ nữ. Ngô Cẩn Ngôn, bất kể là Tần đại tiểu thư hay đại tỷ, ngươi cũng đều không dám đối mặt." Khương Tử Tân càng nói càng giận. "Uổng công ta từ nhỏ tới lớn luôn luôn xem trọng ngươi."
"Tiểu Tân, Cẩn Ngôn vừa mới trở về mà thôi." Tô Thanh thấy tình thế không ổn lập tức bịt biệt Khương Tử Tân lại.
Ngô Cẩn Ngôn không quay đầu, bởi vậy mọi người không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt cô. Chỉ là rất nhanh sau đó, Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục sải bước.
***
Tần Lam nằm bất động trên giường, trong bóng tối, đôi mắt mở to nhìn vô định vào hư không.
Nhìn đến xuất thần...
Đây là lần đầu tiên nàng động tâm với một người, cũng là lần đầu tiên nàng vứt bỏ kiêu hãnh của bản thân để bày tỏ tình cảm với người đó. Kết quả chẳng những không như mong đợi, mà còn bị triệt để từ đối.
Lúc nãy nghe tiếng đóng cửa ở phòng đối diện. Nàng biết Ngô Cẩn Ngôn đã đi rồi...
Nhếch môi châm biếm cười. Tần Lam – thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay.
***
Trở về khu căn cứ, sau một đêm dài nhốt mình trong phòng đấm bốc. Rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn cũng tắm rửa thay quân phục rồi tới tìm Trần đại tá.
"Biết chuyện rồi sao?"
Thời điểm trông thấy Ngô Cẩn Ngôn, Trần đại tá cũng không quá ngạc nhiên. Bởi vì hắn biết đám trẻ kia sẽ gọi điện cho cô.
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Cho nên Trần đại tá, tôi muốn thay đại tỷ tiếp nhận nhiệm vụ."
Trần đại tá nhíu mày: "Hôm qua sau khi Trương Gia Nghê xảy ra chuyện, phía chúng ta đã đưa ra ý định ngừng hợp tác với quân đội Anh trong nhiệm vụ này."
"Không thể." Ngô Cẩn Ngôn đôi đồng tử trở nên sắc lạnh. "Tôi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy."
"Cô muốn chết sao? Cẩn Ngôn, cô đừng quên chúng ta đã mất bao nhiêu năm để đào tạo sáu người các cô. Nhiệm vụ lần này xảy ra ở Anh quốc, không nằm trong phạm vi kiểm soát của quân đội Trung Hoa."
"Trần đại tá. Tôi tình nguyện hy sinh."
Trần đại tá nhìn thẳng vào mắt cô. Thầm nghĩ hài tử này vẫn luôn quật cường như thế.
"Lý do?"
"Tôi muốn tự tay giết chết kẻ khiến đại tỷ bị thương."
"Giao tình của cô và Trương Gia Nghê thật tốt."
Lời vừa nói xong, Ngô Cẩn Ngôn đầu óc dần trở nên mụ mị.
Vì sao ai cũng nghĩ cô thích đại tỷ?
"Chị ấy là đại tỷ, đồng dạng là người lớn lên cùng tôi." Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, gạt bỏ tư tình sang một bên. "Cho nên... tôi muốn thay chị ấy đòi lại công đạo."
"Công đạo? Nếu vậy thì cô trực tiếp đi chăm sóc Trương Gia Nghê là được. Cẩn Ngôn, chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng cô. Nhưng việc này thì không, cô hãy từ bỏ ý định báo thù vớ vẩn đó đi. Đây là việc làm ngu xuẩn, một người lính như cô nhất định phải tỉnh táo thức thời." Trần đại tá đập bàn.
Ngô Cẩn Ngôn im lặng rất lâu. Sau đó nghiêm chỉnh chào một cái rồi rời khỏi phòng.