Chương 48: chương 14.4

Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cô làm theo. Sàn nhà lạnh và ẩm ướt, nhưng khi cô ngồi, cô vẫn xòe váy ra xung quanh chỉ để lộ mũi giày. Họ đang ngồi đối diện, rất gần nhau. Gương mặt anh có vẻ lạnh lùng và sạch sẽ; chỉ có bờ môi còn đọng chút dịu dàng.

“Anh chưa từng cười,” cô nói. “Anh hành động như mọi chuyện đều là trò vui với anh, nhưng anh chưa từng cười. Thi thoảng anh mỉm cười khi cho rằng không ai để ý.”

Anh im lặng một lúc. Rồi, “Em,” anh nói, hơi lưỡng lự. “Em khiến anh cười. Từ lúc em đánh anh bằng cái chai đó.”

“Bình chứ,” cô buột miệng.

Anh nhếch mép. “Đấy là chưa kể tới chuyện em luôn sửa lưng anh với vẻ mặt buồn cười lắm. Và cách em hét vào mặt Gabriel Lightwood. Rồi cách em đáp trả de Quincey nữa. Em khiến anh…” Anh ngừng lại, nhìn cô và cô tự hỏi liệu gương mặt có tố cáo tâm trạng thật của cô – choáng váng và khó thở - không. “Cho anh xem tay em,” anh đột ngột nói.

“Tessa?”

Cô ngửa tay chìa ra trước mặt anh nhưng chẳng nhìn. Cô không thể rời mắt khỏi gương mặt anh.

“Vẫn còn máu này,” anh bảo.“Trên găng tay của em.” Khi nhìn xuống, cô thấy quả đúng vậy. Cô chưa tháo găng tay của Camille, và chúng bẩn vết máu và đất, phần đầu ngón hơi rách do lúc cô cạy cùn cho Nate.

“Ồ,” cô nói và rụt tay định tháo găng, nhưngWill chỉ buông bàn tay trái của cô. Anh tiếp tục nhẹ nhàng nắm cổ tay phải. Cô thấy anh đeo một chiếc nhẫn bạc bản to ở ngón trỏ tay phải, có họa tiết chim bay khá tinh tế. Anh cúi đầu kệ cho mái tóc ướt rủ xuống; cô không thấy mặt anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve găng tay. Có bốn nút ngọc đóng cổ tay, và khi anh vuốt qua đó, chúng bật ra và ngón trỏ của anh vuốt lên lớp da bụng cổ tay, nơi những mạch máu xanh lè đang đập.

Cô suýt nhảy dựng lên.“Will.”

“Tessa,” anh nói.“Em muốn gì từ anh?”

Anh vẫn đang vuốt cổ tay cô, khiến cô lo lắng. Cô run run trả lời,“Em... em muốn hiểu anh.”

Anh ngước nhìn cô qua hàng mi dài.“Có thật sự cần thiết không?”

“Em không biết,” Tessa nói.“Em không chắc ngoại trừ Jem ra, có ai từng hiểu anh không.”

“Jem không hiểu anh,” Will nói.“Cậu ấy quan tâm tới anh... như một người anh em.Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy hiểu anh.”

“Anh không muốn anh ấy hiểu sao?”


“Vì Chúa, không,” ang nói.“Sao cậu ấy cần biết lí do anh sống thế này chứ?”

“Có lẽ,” Tessa nói,“đơn giản anh ấy muốn biết anh sống như vậy vì lí do gì.”

“Quan trọng gì chứ?” Will hỏi nhẹ và nhanh chóng lột găng tay của cô ra. Cái lạnh buốt trong căn phòng ngay lập tức ùa tới bàn tay cô, khiến toàn thân cô run rẩy như đangở trần dưới thời tiết giá rét.“Lí do có là gì khi không thể làm gì để thay đổi mọi thứ?”

Tessa muốn tìm câu trả lời, nhưng không ra. Cô đang run rẩy đến độ khó nói được.

“Em lạnh sao?” Will đan tay vào tay cô và áp lên má mình. Cô giật mình trước làn da nóng giãy của anh.“Tess,” anh nói, giọng nghẹn ngào và nhẹ nhàng tràn đầy ham muốn, và cô nhoài tới, nghiêng đi như một cái cây bị oằn xuống vì tuyết nặng. Toàn bộ người cô mỏi nhừ; cô đau như thể trong cô có một khoảng trống mêng mang. Cô ý thức về sự tồn tại của Will hơn hết thảy mọi thứ, về ánh sáng xanh nhàn nhạt bên dưới mí mắt khép hờ, bộ râu lỉa chỉa chưa kịp cạo, những vết sẹo mờ lốm đốm trên vai và cổ họng - và hơn hết thảy là khuôn miệng anh mang hình vầng trăng khuyết, vết nứt nho nhỏ ở dưới bờ môi. Khi anh nhoài người tới và hôn phớt lên đôi môi cô, cô kéo anh như người chết đuối vớ được cọc.

Trong khoảnh khắc đôi môi họ áp lên nhau nóng hổi, bàn tay Will lùa vào tóc cô. Tessa thở dồn dập khi tay anh choàng ôm cô, chiếc váy của cô loạt xoạt trên sàn khi anh kéo cô lại gần. Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh; cô có thể cảm nhận các bắp vai cứng và mịn màng của anh. Những ngón tay anh tìm thấy cái ghim cài tóc và tháo tung ra để mái tóc cô đổ dài xuống vai. Cái ghim rơi lanh canh trên sàn và Tessa khẽ kêu lên vì ngạc nhiên trong đôi môi anh. Và tới đó, anh giằng tay khỏi tay cô và ấn mạnh vào vai cô, đẩy cô ra với một lực suýt làm cô ngã ngửa. Cô phải chống tay xuống nền nhà mới ổn định lại được.

Cô ngồi với mái tóc đổ dài như tấm rèm rối và bối rối nhìn anh. Will đang quỳ, ngực phập phồng như vừa chạy quá nhanh và quá xa. Anh trắng bệch,trừ hai điểm đỏ rực trên má.“Lạy Đấng tối cao,” anh thì thầm.“Chuyện gì thế này?”

Tessa thấy hai má đỏ rực. Không phải Will mới là người biết chính xác chuyện gì vừa xảy ra và cô là người đáng ra phải đẩy anh đi sao?

“Anh không thể.” Tay anh nắm chặt buông xuôi người; cô có thể thấy chúng đang run bần bật.“Tessa, anh nghĩ em nên đi đi.”

“Đi?” Đầu óc cô quay cuồng; cô cảm thấy như đangở một nơi ấm áp, an toàn rồi đột nhiên bị đẩy tới một vùng bóng tối trống rỗng, lạnh lẽo.

“Em... em không nên quá chủ động. Em xin lỗi...”

Vẻ cực kỳ đau đớn lóe lên nét mặt anh.“Chúa ơi, Tessa.” Những lời đó dường như bị kéo ra khỏi anh.“Làm ơn.Hãy đi đi. Anh không thể để em ở đây thêm. Không... không thể được.”

“Will, làm ơn...”

“Không.” Anh quay mặt đi, mắt nhìn xuống nền nhà.“Anh sẽ nói mọi thứ em cần biết vào ngày mai. Bất cứ điều gì cũng được.Nhưng giờ hãy để anh yên.” Giọng anh bắt đầu nhát gừng.“Tessa. Anh đang cầu xin em đấy. Em có hiểu không? Anh cầu xin em. Làm ơn, làm ơn hãy đi đi.”

“Được thôi,” Tessa nói và vừa đau đớn và kinh ngạc khi thấy sự căng thẳng đè trên đôi vai anh đã biến mất. Chẳng nhẽ sự hiện diện của cô lại đáng sợ đến thế, và việc cô rời đi lại khiến anh nhẹ nhõm tới vậy sao?

Cô đứng dậy, chiếc váy ướt đẫm, lạnh lẽo và nặng trịch, chân suýt trượt đi trên nền nhàướt nước. Will không nhúc nhích hay ngước lên. Anh cứ quỳ nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong lúc Tessa đi qua phòng và xuống cầu thang mà không nhìn lại.

Một lát sau,trong căn phòng mờ mờ ánh bình minh của Luân Đôn, Tessa nằm trên giường, kiệt sức tới độ chẳng buồn cởi bộ đồ của Camille ra. Cô mệt tới không còn sức để ngủ. Lần đầu tiên cô sư dụng quyền năng vì ý muốn của cô và cô rất vui. Lần đầu tiên cô bắn súng. Và cô có được nụ hôn đầu, đúng như cô ao ước bấy lâu.

Tessa lăn người và vùi mặt vào gối. Bao lâu nay cô luôn tự hỏi liệu nụ hôn đầu của cô sẽ thế nào - liệu anh chàng kia có đẹp trai, liệu chàng có yêu cô, liệu chàng có tử tế không. Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng nụ hôn đó lại ngắn ngủi, tuyệt vọng và điên cuồng tới vậy. Hay việc nó có vị của nước thánh. Nước thánh và máu.