Chương 10: Bắt được rồi!

Này! Đừng Ôm Con Chạy

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tạ Tĩnh Khang đi đến nhà của Tiểu Bao Bao, thấy cửa đóng thì cũng không định đạp cửa xông vào. Bởi vì hắn nhìn cánh cửa sắp mục nát này, lỡ như mình đạp thật thì hai cha con nhà này buổi tối khi ngủ chắc phải chịu lạnh mất.
Thế là Tạ tổng tài quyết tâm làm tên lưu manh có đạo đức, dùng tay gõ cửa nhà. Miệng lịch sự nói.
" Xin chào, mau mở cửa ra đi. Tôi chỉ đến tính sổ với mấy người thôi mà?"
Phàm đời đi trả thù người ta lại gõ cửa nói " xin chào". Không những thế còn năn nỉ mở cửa, Tạ Tĩnh Khang bị cắn đến điên rồi sao ?
Thật ra hắn làm gì cũng có lí do của hắn, lần vừa rồi bị Tiểu Bao Bao ngấu nghiến như vậy làm cho hắn thật sự có chút khiếp đảm. Rút kinh nghiệm lần này, hắn quyết tâm không chọc "hổ mẹ" mà thay vào đó là từ từ cho cậu vào tròng vậy.
Cánh cửa gỗ mục nát lại còn mỏng, tiếng khóc thút thít cùng tiếng nói vang lên.
" Mầm Cây, ba sợ quá...nhưng ba sẽ bảo vệ con"
Tạ Tĩnh Khang còn chưa làm gì Tiểu Bao Bao mà cậu đã khóc khiến trong lòng hắn có chút bất mãn, hắn ở ngoài cánh cửa chen vào một câu.
" Khóc lóc cái gì mà khóc lóc ? Đã ai làm gì đâu mà khóc lóc ?"
Tiểu Bao Bao nhận ra người bên ngoài có thể nghe thấy tiếng của cậu, sự sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt hơn. Cậu giấu Mầm Cây ra sau lưng mình, vừa run sợ vừa nói vọng ra ngoài.
" Vậy...vậy anh đến đây làm gì ? Bao Bao không muốn làm bạn với người xấu đâu"
Tạ Tĩnh Khang dở khóc dở cười, gằng giọng mình đáp lại.
" Ai muốn làm bạn với cậu ? Hai cha con cậu mau đi ra đây. Tôi là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hai người chỉ cần tự động ra đây. Cho tôi đánh mông vài cái là được ..."
Tạ Tĩnh Khang không phải người rộng lượng, có thù sẽ ắt báo không thiếu một lần. Nhưng mà...Tạ tu la dẫu sao vẫn còn nhân tính của một con người, đương nhiên đối với kẻ ngốc hắn sẽ không trả thù dai. Ví dụ như hai cha con nhà này, nếu như chịu bước ra...hai người quay hai cái mông lại, cho hắn vỗ bép bép vài cái là Tạ Tu La sẽ thỏa mãn mà rời đi, ân oán cũng được xóa sạch.
Chỉ là suy nghĩ của Tạ Tĩnh Khang, ai rỗi hơi đâu mà suy đoán. Tiểu Bao Bao lại ngốc nghếch, cứ kiên quyết phản kháng bảo vệ con trai.
" Anh...anh bắt cóc con trai tôi, lại còn muốn đánh tôi nữa sao? Bao...Bao sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy!"
Tạ Tĩnh Khang khóe môi giật giật, chẳng biết nói gì. Mà ma xui quỷ khiến như thế nào mà cánh cửa của nhà Bao Bao lại mở tung ra, một lớn một nhỏ nhìn ra ngoài...thấy Tạ Tĩnh Khang không khác gì con heo rừng sắp lao vào đây.
Cùng lúc này, Mầm Cây cũng sợ rồi...bé con gào khóc lên.
Hai tiếng khóc hợp lại thật đinh tai, Tạ Tĩnh Khang cũng không dám làm gì nữa chỉ đứng ở ngoài cửa khuyên ngăn.
" Này...bình tĩnh đi, mau bình tĩnh lại đi. Tôi đã làm gì đâu ?"
" Oa...sợ quá cha ơi!"
" Hu hu tên lưu manh lại đến rồi"
Hai cha con hợp sức gào khóc, Tạ tu la từ con người đến để trả thù đành phải dỗ hai cho con nhà này nín khóc.
Hắn luống cuống tay chân hỏi.
" Này...này... Ngoan ngoan đừng khóc nữa, tôi mua kẹo cho hai người ăn nhé ?"
" Không ăn kẹo của người xấu đâu!"
Tiểu Bao Bao dứt khoát trả lời, Mầm Cây úp mặt vào lưng cậu khóc tiếp.
Tạ Tĩnh Khang lại tiếp tục dỗ.
" Hay mua đồ chơi nhé ? Nào nào! Nín đi nào, khóc gì mà đau cả đầu"
Hắn vừa nói vừa tiến vào trong, định bụng vỗ về hai cha con nhà này một chút. Từ bỏ chuyện thù hận luôn vậy, nhưng không ngờ...trong mắt hai cha con Bao Bao, Tạ Tĩnh Khang bước vào không khác gì là sắp ăn thịt bọn họ.
Hắn từng bước tiến vào trong, ngay tại lúc hắn sắp tiếp xúc được với Bao Bao thì cậu tiện tay lấy cái ấm nước sôi bằng nhôm của mình, một phát đánh thẳng vào mặt hắn.
Choang!
" Ui da..."
Tạ Tĩnh Khang kêu lên một tiếng sau đó ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ngày hôm đó, hai cha con Bao Bao lại thoát " một kiếp nạn". Tạ tổng tài vừa mới ra viện chưa đầy một tiếng đã phải nhập viện lại. Trong lòng một lần nữa nảy lên thù hận với hai cha con Bao Bao...