Đăng vào: 11 tháng trước
Cố Niệm Bắc dùng cơm trưa xong, tính toán tiếp tục đi tìm mầm hoa hồng, nhưng khi nàng vào trong sân, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, liền dừng bước chân.
Vì trời đã chuyển đông, cho dù có là cỏ dại tràn trề sinh lực cũng khô vàng một nửa.
Nhưng giờ phút này, bó hoa hồng tươi thắm kia nằm lẫn trên đám cỏ dại xanh vàng, tỏa sáng ngọt ngào dưới ánh dương chiếu rọi mùa đông.
Cố Niệm Bắc bước đến, ôm bó hoa hồng lên, mà lúc này giọng nói của Giang Nam Ảnh truyền đến từ phía sau lưng: "Em nói chỉ đối với hoa hồng của người quan trọng mới sẽ không bị dị ứng."
Cố Niệm Bắc xoay người, nàng còn chưa kịp đáp lại, liền nghe thấy Giang Nam Ảnh nói: "Nhưng mà mặt em hồng như vậy, là vì bị dị ứng sao?"
"Là bởi vì chị giành trước, thật dỗi." Cố Niệm Bắc buông bó hoa hồng, ôm ôm Giang Nam Ảnh, "Giận dỗi muốn ôm một cái."
Hai người ôm nhau dưới ánh nắng ấm mùa đông, tản ra một cỗ hương thơm hạnh phúc ngọt ngào hơn bất kì loại hoa cỏ nào.
Trong hai tháng Cố Niệm Bắc bị cưỡng chế nghỉ ngơi, tuy rằng mỗi ngày có thể nhìn thấy Giang Nam Ảnh, nhưng đa số thời gian ban ngày Giang Nam Ảnh đều phải đi làm.
Cố Niệm Bắc một mình ở nhà quá nhàm chán, lại quyết định làm một cái bất ngờ cho Giang Nam Ảnh, bắt đầu hăng hái học nấu ăn.
Bởi vì quá hiểu biết năng lực phá hoại của mình, Cố Niệm Bắc quyết đoán từ bỏ đồ ăn Trung Quốc, lựa chọn cơm Tây.
Sau khi chiên hỏng năm miếng thịt bò bít tết, Cố Niệm Bắc lại rút nhỏ phạm vi, nàng đi mua một cái lò nướng.
Sự thật chứng minh, lò nướng thật đúng là thần khí chấm dứt bữa ăn hắc ám.
Sau khi dùng bánh tart trứng dạng bán thành phẩm* nướng ra thành bánh tart trứng, Cố Niệm Bắc dưới sự phối hợp khen ngợi nhiệt tình của Giang Nam Ảnh trở nên ngày càng bành trướng.
*bán thành phẩm: sản phẩm chưa chế tạo xong hoàn toàn, phải qua một vài khâu gia công nữa mới thành thành phẩm.
"Nam Ảnh, ngày mai làm một món ngon đặc biệt cho chị." Tối ngày mai là đêm Giáng Sinh, Cố Niệm Bắc dự định làm bánh táo.
"Được." Giang Nam Ảnh một bên đáp ứng, một bên nghĩ đến việc tăng cường thời gian vận động.
Bởi vì điểm tâm có lượng ngọt quá nhiều, mà nàng vì muốn Cố Niệm Bắc tin tưởng, mấy ngày nay thật sự là ăn quá nhiều.
Vì đêm Giáng Sinh hôm nay Giang Nam Ảnh còn có một cái tiết mục thăm hỏi phải thu hình, cho nên nàng dậy sớm mua cơm sáng cho Cố Niệm Bắc rồi liền rời đi.
Lúc Cố Niệm Bắc tỉnh dậy đã gần đến chiều, tối hôm qua nàng nghĩ ngợi về kế hoạch hôm nay lại không cẩn thận nghĩ đến mất ngủ, đến tận 3 giờ sáng mới ngủ.
Nguyên liệu làm bánh táo đã được chuẩn bị tốt từ trước, phương pháp làm nàng cũng đã tìm tòi đầy đủ từ mấy hôm trước.
Nhìn lưu trình, Cố Niệm Bắc cảm thấy có vẻ thực hành sẽ rất nhẹ nhàng, cho nên dùng xong cơm sáng Giang Nam Ảnh để lại, Cố Niệm Bắc trước tiên gọi điện thoại cho Tân Nhạc.
Cố Niệm Bắc vốn dĩ cho rằng gọi điện thoại nhiều lắm năm phút, kết quả nàng không nghĩ tới bởi vì lượng tin tức quá lớn, cuộc gọi này ước chừng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Thông qua cuộc điện thoại này, Cố Niệm Bắc rốt cuộc biết được Sầm Diệc Thư và Đàm Việt mất tích như thế nào.
Ngày đó, sau khi tạm biệt Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc liền chuẩn bị một mình đi đến quê hương của Sầm Diệc Thư và Đàm Việt―Lâm Khê.
Lâm Khê tuy rằng là một vùng địa phương nhỏ, nhưng lại rất nổi danh trong khắp nước, chỉ là nó nổi danh cũng không phải vì phong cảnh hay đặc sản, mà là bởi vì nó nổi danh trọng nam khinh nữ.
Ngay khi Tân Nhạc vừa đến sân bay, nàng liền gặp một người quen không ngờ được――vị hôn phu Vệ Huy của Sầm Diệc Thư.
Cảm nhận của Tân Nhạc về Vệ Huy vẫn luôn thực phức tạp.
Tân Nhạc biết Sầm Diệc Thư tuyệt đối vẫn là yêu Đàm Việt, nhưng Sầm Diệc Thư lại dám ở lễ trao giải thưởng Kim Lập nói như vậy, gần đây nhất còn phát cả thiệp mời, này liền chứng minh Sầm Diệc Thư thật sự tính toán kết hôn với Vệ Huy.
Chỉ là, Tân Nhạc không biết hai người kia là làm vì nhu cầu, hay là do Sầm Diệc Thư lừa gạt Vệ Huy.
Sau một thời gian hợp tác ngắn ngủi cùng Vệ Huy, nàng liền càng có khuynh hướng ngả về vế sau hơn.
Bởi vì cái tên nhóc Vệ Huy này, thật sự là quá ngốc, quả thật là bản thăng cấp của Cố Niệm Bắc, so với Cố Niệm Bắc còn ngốc hơn.
Lúc trước khi Tân Nhạc kí hợp đồng với Cố Niệm Bắc, Cố Niệm Bắc còn biết cảnh giác, mà Vệ Huy, Tân Nhạc cảm thấy hắn thật sự là cái loại người bị bán còn thay người ta đếm tiền trong truyền thuyết.
Quãng thời gian hợp tác ngắn ngủi kia là vì buổi quay chụp quảng cáo hệ liệt của tập đoàn Tằng Thị, vốn dĩ cái này là của Cố Niệm Bắc, nhưng Cố Niệm Bắc còn ở bệnh viện, cho nên chỉ có thể tìm những người khác.
Đại khái là Sầm Diệc Thư ra lực, cuối cùng người được chọn biến thành Vệ Huy, nghe nói là bởi vì khí chất của hắn cùng cái sản phẩm này vô cùng thích hợp.
Sản phẩm lần này chính là kẹo Tiểu tâm tâm tra tấn Cố Niệm Bắc lúc trước, ngoài vị sầu riêng trộn mù tạc ban đầu, sau cùng còn ra cả vị rau mùi sa tế.
Vì Sầm Diệc Thư khẩn cầu, cho nên trong lúc quay chụp quảng cáo, Tân Nhạc tạm thời làm người đại diện của Vệ Huy.
Mà Tân Nhạc rốt cuộc minh bạch, xác thực là không có ai có thể thích hợp làm quảng cáo cho Tiểu tâm tâm hơn Vệ Huy.
Thời điểm mới bắt đầu quay chụp thì còn ổn, cho dù kỹ thuật diễn không được, thường xuyên bị đạo diễn mắng, nhưng trên mặt Vệ Huy luôn cười tủm tỉm, Tân Nhạc còn cảm thấy người mới này tính tình không tồi.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Tân Nhạc rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, có mấy cái biểu tình rất đơn giản, Vệ Huy vừa làm liền bị cứng đờ, mà đây là di chứng rõ ràng nhất của việc phẫu thuật thẩm mỹ.
Tân Nhạc gặp qua nhiều diễn viên như vậy, việc phẫu thuật thẩm mỹ thế này trên cơ bản nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng nếu Vệ Huy không bị biểu cảm khuôn mặt làm bại lộ, nàng lại thật sự nhận không ra.
Thân là người đại diện ngắn hạn của Vệ Huy, Tân Nhạc vẫn phải chuẩn bị nói chuyện với hắn một chút.
Tân Nhạc mới vừa nhắc tới, liền nghe thấy Vệ Huy nói: "Chị Tân, em cũng cảm thấy khuôn mặt cũ của em đẹp hơn, mặt cũ của em rất soái nha! Còn có, tên cũ của em dễ nghe hơn! Bé vẹt nhà em cũng đáng yêu hơn con vịt của Vệ Phi!"
Nhắc tới Vệ Phi, Tân Nhạc rốt cuộc ý thức được điểm không thích hợp, sau một phen truy vấn, nàng thật sự muốn cảm khái làm sao lại có một tên nhóc ngu đến như vậy.
Sau lần quảng cáo đó, Tân Nhạc cũng không có gặp lại Vệ Huy, nàng cũng không ngờ vậy mà có thể gặp lại nhau ở chỗ này, cũng không nghĩ tới là sẽ biết được bí mật của Sầm Diệc Thư và Vệ Huy bằng cách này.
"Chị Tân, chị họ của em không thấy đâu nữa, em làm thế nào cũng không liên lạc được với nàng." Một nam nhân cao mét 8 vừa khóc vừa lau lau nước mắt, thật sự là rất gây chú ý.
"Đừng khóc." Tân Nhạc hạ giọng nói, tuy rằng sẽ không có paparazzi đi theo nàng, nhưng Vệ Huy thì không chắc chắn.
Tân Nhạc cũng cuối cùng ý thức được một chút, thế nào mà trước kia nàng lại cảm thấy Sầm Diệc Thư thông minh cơ chứ, Sầm Diệc Thư rõ ràng giống hệt em họ của nàng, ngốc đến không thể chịu được.
Nhìn đến những chuyện Sầm Diệc Thư làm trước đó, là chuyện mà người bình thường có thể nghĩ ra được sao?!
Tân Nhạc vừa nói xong, tiếng khóc của Vệ Huy lập tức ngừng lại, hắn dùng đôi mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Tân Nhạc, bộ dáng thất thố ngơ ngác như vậy thật sự làm Tân Nhạc hoài niệm Cố Niệm Bắc.
Nàng về sau vẫn nên đối xử với Cố Niệm Bắc tốt một chút, Cố Niệm Bắc tuy rằng luôn gây chuyện, nhưng đa số sự tình Cố Niệm Bắc vẫn có năng lực tự giải quyết vấn đề.
"Chị Tân...."
"Đi theo tôi." Tân Nhạc bất đắc dĩ mà nói.
Dọc theo đường đi, Tân Nhạc từ Vệ Huy biết thêm được rất nhiều chuyện của Sầm Diệc Thư cùng Đàm Việt, cũng bắt đầu phỏng đoán chỗ mà Đàm Việt ám chỉ tới lúc ấy.
Tân Nhạc là lần đầu tiên đến Lâm Khê, thêm nữa là nghe qua những tin đồn trên mạng, cho nên dọc đường đi nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Nhưng mà quan sát suốt một đoạn đường, Lâm Khê cùng những huyện thành bình thường khác chẳng có gì khác nhau, thật sự nhìn không ra tới nơi này lại phát sinh nhiều chuyện hoang đường đến thế.
Vệ Huy bên cạnh Tân Nhạc cũng vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, tựa như hắn cũng giống Tân Nhạc, là lần đầu tiên tới đây vậy.
Tân Nhạc cuối cùng nhịn không được hỏi điểm này.
"Lúc nhỏ khi em nghịch ngợm, mẹ luôn đuổi theo đánh đòn em, dì và dượng theo phía sau ngăn mẹ, thật sự náo nhiệt.
Loại chuyện này trên cơ bản là cứ ba ngày một lần, bây giờ khi đặt chân lên nơi này, em vẫn còn hãi hùng khiếp vía."
"Cậu hiện tại cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ, mẹ cậu cũng nhận không ra được, sợ cái gì."
"Bà ấy xác thật không nhận ra, người vừa đi qua chính là mẹ em." Vệ Huy vẻ mặt đắc ý mà nói, nhưng sau khi nói xong hắn lại đột nhiên nhanh hơn bước chân, đi một đoạn thật xa rồi mới nói: "Giọng em ban nãy có phải hơi cao không, mẹ sẽ không nghe thấy chứ?"
Tân Nhạc vừa định mở miệng, liền nghe thấy Vệ Huy tiếp tục nói: "Mẹ có nghe thấy được cũng không liên quan gì, dù sao em cũng đã phẫu thuật!"
Nghe hai câu này của Vệ Huy, Tân Nhạc trực tiếp không muốn nói chuyện.
Tân Nhạc phỏng đoán nơi đó là một căn nhà nhỏ bỏ hoang ở trong núi Lâm Khê, theo lời Vệ Huy, đây là căn cứ bí mật của ba người họ, nhưng có một năm vào kì nghỉ đông, ngọn núi bị một trận tuyết lớn, Sầm Diệc Thư và Đàm Việt bị nhốt ở nơi đó ba ngày, về sau họ cũng không còn tới đó nữa.
Có Vệ Huy dẫn đường, hai người thực mau đã tới được căn nhà nhỏ kia.
"Từ khi nào mà nó biến thành như thế này vậy?" Vệ Huy kinh ngạc nói.
Căn nhà nhỏ trước mắt không thể dùng hai từ bỏ hoang để hình dung, toàn bộ căn nhà có thể nói là đã được sửa sang lại một lần.
Tân Nhạc mới đầu còn cảm thấy nói không chừng là mấy tháng Đàm Việt mất tích đã làm cái này, nhưng đến gần mới phát hiện ra trên bức tường của căn nhà đã bám cây leo, nơi này rõ ràng đã được tu sửa lại mấy năm.
Khả năng ở chỗ này tìm được Đàm Việt và Sầm Diệc Thư lập tức giảm xuống.
Nhưng mà nếu đã tới, hai người vẫn là tính toán vào xem sao.
Gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại, hai người vốn dĩ định trực tiếp rời đi, nhưng Vệ Huy đột nhiên phát hiện phía góc căn nhà có một cái cửa sổ đang mở.
Tân Nhạc còn chưa kịp ngăn cản, Vệ Huy đã nhanh chóng chui vào trong, vì để phòng ngừa Vệ Huy gây chuyện, Tân Nhạc đành phải chui vào theo.
Trước kia nàng giúp Cố Niệm Bắc thu thập cục diện rối rắm chỉ cần động não, nàng thật là không nghĩ tới đến lượt Vệ Huy nàng còn phải dùng cả thể lực.
Khi Tân Nhạc quay người lại, Vệ Huy đã chạy tới cửa phòng bếp, nhưng cả nửa ngày không có ý định tiến lên, chỉ đứng ngây ngốc ở đó như người mất hồn.
Tân Nhạc khó hiểu bước đến, sau đó lập tức hiểu được lý do.
Đứng ở cửa phòng bếp, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến phòng khách, mà trong phòng khách kia chính là hai người đã làm họ phải trèo đèo lội suối, bay qua năm cái thành thị để tìm, Sầm Diệc Thư và Đàm Việt.
Chỉ là nhìn tới cảnh tượng trước mắt, đừng nói Vệ Huy, ngay chính Tân Nhạc cũng không biết nên làm cái gì cho phải.
Những chuyện khác không nói, vũng máu trên mặt đất kia khiến Tân Nhạc nhịn không được phải nhíu mày.
Bởi vì không nghĩ tới sẽ có người từ cửa sổ tiến vào, giờ phút này trong phòng khách, Sầm Diệc Thư và Đàm Việt cũng không có phát hiện Tân Nhạc cùng Vệ Huy đã xông vào.
"Cậu có vui không?" Đàm Việt nằm trong lòng ngực Sầm Diệc Thư, dùng tay vuốt ve khuôn mặt Sầm Diệc Thư, mà bàn tay trắng nõn mịn mà vốn có của nàng giờ phút này lại xuất hiện mấy vết sẹo.
"Đàm Việt, thật sự đủ rồi, không cần như vậy được không, mình sẽ không rời bỏ cậu." Lời nói này của Sầm Diệc Thư cùng tiếng xích sắt trên tay nàng rốt cuộc cũng khiến Vệ Huy đứng ở cửa bếp bừng tỉnh.
Hắn chạy vào phòng khách, la lớn: "Chị, em tới cứu chị đây!"
Vốn còn đang ôn nhu mà khuyên nhủ Đàm Việt, Sầm Diệc Thư nghe được tiếng Vệ Huy, lập tức biểu tình trên mặt liền thay đổi.
Đàm Việt nằm trong lòng ngực Sầm Diệc Thư vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, tất nhiên phát hiện được điểm này, vết thương trên tay lập tức trở nên thật đau thật đau, rõ ràng lúc nàng cắt xuống chỉ có cảm giác vui sướng.
Bởi vì vẫn luôn không muốn thừa nhận chuyện Sầm Diệc Thư có vị hôn phu, cho nên trừ bỏ ở lễ trao giải Kim Lập nhìn qua một lần, Đàm Việt lúc sau cũng không có nhìn tới, cho nên nàng không phát hiện ra cái người xông tới gọi Sầm Diệc Thư là chị này, chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Sầm Diệc Thư.
"Cút đi." Sầm Diệc Thư hướng Vệ Huy rống lên một tiếng, lập tức đem tầm mắt thả lại trên người Đàm Việt.
Vệ Huy từ nhỏ đã nghe lời Sầm Diệc Thư, mặc dù lúc này phản ứng đầu tiên cũng là nghe lời mà đi ra ngoài vài bước, kết quả đi đến gần cửa phòng bếp, khi nhìn thấy Tân Nhạc mới ý thức được chính mình tới đây làm cái gì, lại trở về hô một tiếng: "Chị, chị không sao chứ."
"Câm miệng, mau cút ra ngoài." Sầm Diệc Thư nghĩ thầm, nàng có thể bị làm sao được chứ, nếu Đàm Việt thật sự tổn thương nàng vẫn tốt hơn tình hình hiện tại.
"Dạ.." Vệ Huy bất đắc dĩ mà đi trở về phòng bếp cửa, mờ mịt mà ngồi xổm nơi đó, nói với Tân Nhạc: "Chị Tân, mời chị."
Khi một lần nữa nghe được tiếng bước chân, Sầm Diệc Thư còn tưởng rằng là Vệ Huy lại về rồi, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy Tân Nhạc, những lời định nói lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Cậu đã đến rồi." Đây là Đàm Việt mở miệng.
"Trên mặt đất là máu của ai?" Tuy rằng Tân Nhạc đã khẳng định đây là máu của Đàm Việt, nhưng nàng không rõ lắm đây là trong lúc cãi vả hay là do cố ý tạo thành.
Nàng phát hiện ra mặc dù nàng đã quen biết hai người này nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn không thể nhìn thấu các nàng.
"Của mình, Sầm Diệc Thư nói chỉ cần mình không rời khỏi nàng, mình làm cái gì cũng được."
"Cậu làm nàng bị thương?" Tân Nhạc vẫn không thể tin được Đàm Việt sẽ làm như vậy.
"Làm sao có thể chứ, mình yêu nàng như vậy." Khi chữ yêu vừa toát ra khỏi đầu lưỡi Đàm Việt, Sầm Diệc Thư nhịn không được nắm chặt lấy tay nàng, Đàm Việt tránh thoát, giơ cánh tay của mình lên nói, "Xem, là máu ở chỗ này."
"Cậu thật sự điên rồi."
"Yên tâm, mình khử trùng rồi." Đàm Việt biết Tân Nhạc tuyệt đối sẽ không để nàng tiếp tục chuyện này, quay đầu nhìn về phía Sầm Diệc Thư hỏi, "Cậu..
phải rời đi sao?"
"Chị, mau đi thôi!" Ngồi xổm phòng bếp cửa Vệ Huy hô.
"Câm miệng." Sầm Diệc Thư mở miệng hô.
Nhưng thật ra Vệ Huy kêu như vậy, Đàm Việt nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm một chút, nàng nhớ rõ kêu Sầm Diệc Thư là chị cũng chỉ có em họ của nàng, nhưng người trước mắt này nếu nói giống với tùy tùng theo đuôi trong trí nhớ ngày ấy, thật ra càng giống như một phiên bản của Vệ Phi hơn.
Liên tưởng tới điều này, ký ức ở lễ trao giải thưởng Kim Lập lúc trước cũng dũng mãnh ập đến, nàng nhớ rõ lúc ấy khi nhìn đến vị hôn phu kia của Sầm Diệc Thư, cũng rất giống với Vệ Phi.......
Nếu đúng thật như nàng nghĩ, vậy những chuyện nàng làm hết thảy vừa qua, ở trong mắt Sầm Diệc Thư có phải là trò cười không chứ....
Nàng tình nguyện Sầm Diệc Thư là vì ích lợi cùng nàng chia tay, cũng không muốn Sầm Diệc Thư chỉ nghĩ đến việc muốn vứt bỏ nàng.
Tâm tình Đàm Việc mấy tháng nay tích tụ một khối dày đặc, hiện tại lại bị một phát kích thích như vậy không thể nào đứng dậy được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
.