Đăng vào: 12 tháng trước
Chap 28 Ngày đen đủi
Part 1:
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn lò dò bước vào quán xem có chuyện gì xảy ra không. Thì ôi thôi, bọn họ đang cãi nhau ở quầy lễ tân, đúng là không thể chịu được, gần nhau một giây thôi là đã xảy ra chuyện rồi.
Tôi bực mình nghĩ rồi bước đến gần thì thấy Phong và thầy Thiên, đang gườm gườm nhìn nhau với cái lí do là xem ai trả tiền. Cô lễ tân thì lại không tỏ ra bực tức chút nào, trái lại còn có vẻ sung sướng vì đc ngắm trai đẹp miễn phí nữa chứ, đúng là pó tay.
Đúng là trên đời lắm chuyện lạ, và lí do để hai tên này cãi nhau cũng là một lí do lạ.
Nếu Phong và thầy Thiên cãi nhau xem ai "bị" trả tiền thì cũng là bình thường thôi, nhưng họ lại đi cãi nhau xem ai "được" trả tiền mới điên chứ.
Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên trố mắt nhìn hai thằng con trai bảnh bao đang cãi nhau vì cái lí do điên khùng ấy, tôi đau đớn nuốt cơn hận vào bụng đi đến bên quầy lễ tân, hỏi cô nhân viên về số tiền của bàn ăn, rồi quay sang Phong nói:
- Đưa tôi một nửa số tiền
Sau đó quay sang ông thầy khỉ vàng tôi cũng nói tương tự. Tôi đưa tiền cho cô nhân viên rồi nhanh chóng "dắt" hai tên này ra khỏi cửa hàng trước con mắt trân trối của mọi người.
Trời ơi bao nhiêu uy danh của tôi đều đã bị hai tên ngớ ngẩn này hủy hoại hết rồi. Tôi cáu tiết nghĩ thầm chân giáng thật mạnh xuống nền đất, quả là một ngày tồi tệ
Chúng tôi bắt một chiếc taxi, rồi cả ba cùng ngồi lên đó, không khí trong xe cứ như một quả bom nổ chậm, với ba khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Đến ông tài xế còn thỉnh thoảng liếc qua chiếc gương chiếu hậu để dò xét khuôn mặt của ba con ác quỉ đội lốt người, tự hối hận vì sao lại chứa chúng tôi, hic.
Cuối cùng chiếc xe cũng đỗ trước cổng nhà tôi, bực mình tôi bước ra xe không thèm ư hử gì với hai tên kia.
Mẹ tôi và chị Lan cùng ra mở cổng, Phong và thầy Thiên cũng bước xuống xe chào mẹ tôi, chị Lan mới hôm qua còn đắm duối nhìn ông thầy, thì hôm nay lại cá chuối với Phong, rõ chán, nhưng tôi cũng không thèm để ý nữa chỉ nhanh chân bước vội vào nhà, sức chịu đựng của tôi đến đây là hết rồi.
Ngay lúc này tôi chỉ có một ước muốn duy nhất là được đánh một giấc đến tối mà không bị ai làm phiền thôi.
Tôi nghĩ rồi nhanh chân bước lên tầng nhưng chưa đi được mấy bước, tôi đã giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ gọi với lại từ đằng sau:
- Nhiên… Nhiên chờ tí đã.
- Sao cơ ạ??_ tôi chán nản quay đầu lại hỏi
- Con làm mẹ ngạc nhiên đấy, sao lúc đi hai mà về lại xuất hiện thêm một anh chàng đẹp như hoa thê? Thằng bé ấy tên là gì ấy nhỉ?
- Phong_ tôi đáp_ rồi lẩm bẩm nói tiếp_"rồ"
- Thế à? Tên đẹp nhỉ? Con nhà ai mà đẹp trai thế cứ y như diễn viên điện ảnh ấy.
" Vâng, giống lắm, y chang trong bộ phim những chú chó đốm" tôi nghĩ
- Này, mẹ không ngờ con lại giỏi thế đấy, làm mẹ cứ lo…
- Mẹ này, mẹ có biết hai chữ bình yên viết thế nào không?_ Tôi nhíu mày hỏi
- Ơ…
- Nếu mẹ biết thì hãy cho con xin hai chữ ấy với, con mệt lăm rồi, muốn đi ngủ._ tôi nói rồi xoay người bc lên phòng để lại một câu_ mẹ đừng gọi con cho đến bữa tối nhé.
Rồi mặc mẹ tôi ú ớ gì, tôi bước vội vào phòng đóng cửa lại, trèo lên giường ngủ thẳng cẳng. Chap 28 (tiếp)
Part 2:
Trước khi chìm vào giấc ngủ ngon lành, tôi đã đặt sẵn cây chổi lông gà ở đầu giường phòng khi có ai dám phá rối giấc ngủ của tôi thì sẽ lĩnh vài cây chổi vào người cho chừa, lần này tôi sẽ quyết tâm bảo vệ giấc ngủ của mình, kể cả mẹ có đem bức ảnh nguyên thủy mát mẻ của tôi ra uy hiếp tôi cũng không sợ nữa, kha kha…
Nghĩ vậy nên tôi yên trí ngủ ngon lành.
Đang say giấc nồng , thì tôi nghe thấy tiếng ai gọi mình, người đó còn dùng tay lay mạnh tôi nữa chứ, tức khí tôi vùng dậy, nắm lấy cây chổi lông gà vụt tới tấp vào kẻ phá đám quát lên:
- Cho chết nè, này thì chó nâu, này thì khỉ vàng, Phong hay Thiên gì cũng chết hết, dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bản cô nư…
- Nhiên, con làm gì thế?_ một tiếng nói lạnh lùng, nghiêm khắc vang lên, khiến tôi rụng rời chân tay đánh rơi cả cây chổi lông gà, vội đưa tay lên rụi mắt.
Ôi má ơi, người duy nhất mà Tôn Nữ Hà Nhiên tôi không dám cãi lại đang đứng ngay trước mặt tôi đây, khuôn mặt tràn đầy tức giận, trừng trừng mắt nhìn tôi, vâng người đó chính là bố tôi một người nghiêm khắc lạnh lùng, độc đoán, bảo thủ, híc híc sao hôm nay bố tôi lại đột xuất về chứ.
Tôi cay đắng nghĩ thầm rồi ngước khuôn mặt ngây thơ lên nhìn bố tôi giọng đầy hối lỗi:
- Bố, con xin lỗi, con….
- Con gái gì mà như con trai thế, chẳng thùy mị nết na tí nào, mà Thiên và Phong là ai?_ Bố tôi nhíu mày gắt
Tôi giật thót cả người nuốt nuốt bọt ừng ực vội lấp liếm:
- Dạ là hai thằng bạn ngồi gần con, chúng nó lần nào cũng đòi coi bài của con, trong khi ngủ con mơ thấy bọn nó đang xem trộm bài nên mới quát lên như thế đấy hahaha
Nhìn thấy tôi cười như một con ngố bố tôi nhíu mày nghi ngờ hỏi:
- Có thật không.
- Thật, thật 200% luôn, con nói dối bố làm gì.
- Ừm, thế thì tốt chỉ sợ lúc bố không có nhà, rồi con lại bị mẹ con tiêm vào đầu những tư tưởng không tốt (không sai đâu bố ợ) con biết đấy, bố muốn con không được để bất kì việc gì ảnh hưởng đến vc học. Con không nên vội hài lòng với thành tích hiện tại, tương lai của con là phải ra nước ngoài du học và phải học thật giỏi bên đó, biết chưa?
- Dạ, con biết rồi_ tôi ngoan ngoãn nói
- Nhiên này, con chính là niềm tự hào của dòng họ ta, vì thế phải cố gắng lên, thôi bây giờ xuống nhà bố có thứ này cho con.
- Vâng ạ
Tôi hí hửng nói rồi te te theo bố xuống nhà, ái chà không biết bố cho tôi cái gì đây.
Đúng năm phút sau tôi thất thểu lên phòng, ôm theo tập đề thi đại học bố đưa mà tê tái cả cõi lòng, bố tôi thật là, đưa cho tôi đề thi thì nói hẳn ra cho rồi, lại còn lấp lửng khiến tôi còn tưởng cái gì ăn được nữa, huhuhu thế là tối nay lại phải thức khuya rồi.
Ôi cái số tôi…. Chap 28: Hoàng tử chọn công chúa
Sáng hôm sau thức dậy, mắt tôi trông cứ như mắt gấu trúc, người thì mệt lả thiếu sức sống.
Nếu hôm nay không có bố ở nhà thì tôi đã bảo mẹ cho xin nghỉ rồi, nhưng cái chính là hiện tại bố tôi đang ở nhà, và ông thì không bao giờ cho phép tôi nghỉ học vì cái lí do là thiếu ngủ híc híc, vì thế nên tôi đành lê bước đến trường, trong tình trạng vật vờ như con gà mờ.
Ngay khi vừa bước vào lớp mặc cho con Trang léo nhéo cái gì, tôi gục đầu xuống bàn ngủ ngay lập tức.
Vừa chợp mắt được vài phút thì tôi đã bị những tiếng la hét inh ỏi của lũ con gái xung quanh làm tỉnh giấc. Tôi dụi mắt ngóc đầu dậy càu nhàu:
- Cái bọn này, không lo cho lỗ tai người khác thì cũng phải lo cho dây thanh quản của mình chứ.
Đã thế con Trang bên cạnh còn hưng phấn đập bàn bôm bốp nữa chứ. Có chuyện gì thế nhỉ? lại trai xinh gái đẹp nào có người yêu hay diễn viên điện ảnh nào vừa ms qua đời à?
Tôi hướng ánh mắt nhìn lên phía trên bục giảng, chỗ lũ con gái đang xúm lại. Tôi cố dụi mắt vài lần, nhíu mắt nhìn cho thật kĩ, trời ạ, cái người đang đứng trước cửa lớp kia khiến tôi giật mình suýt ngã lộn cổ.
Là Phong, hắn đang đứng đó tay cầm một bó hoa hồng nhung, trông đẹp như một vị hoàng tử. Khoảnh khắc thấy khuôn mặt hắn tim tôi bỗng thót một cái mà không hiểu tại sao. Nhưng sao hắn lại xuất hiện ở đây nhỉ? đến tìm bạn gái à?
Tôi quay sang định hỏi cái Trang, thì thấy hồn nó đã yêu dấu theo gió bay lên cửa lớp rồi, đôi mắt nó tự động biến thành hình trái tim. Tôi phải lay mấy lần mới lôi đc nó ra khỏi cơn mơ rồi nhíu mày thắc mắc:
- Sao thằng cha này lại xuất hiện ở đây hả mày.?
- Thì để tỏ tình chớ sao
- Tỏ tình?
Nó nhăn mặt, rồi quay sang xỉ trán tôi nói:
- Rõ chán mày, công thức toán, lí, hóa thì nhớ lâu, thế mà chuyện quan trọng thế này vừa mới hôm nọ tao nói đã quên rồi.
- Chuyện nào cơ?
- Thì chuyện Lam Phong tuyên bố bạn gái tiếp theo của cậu ấy là một nữ sinh lớp 11A1 ấy. Ôi không biết con nhỏ nào trong lớp mình may mắn thế. Hay là đúng như tao nghĩ, mày…._ nó nói rồi quay sang tôi mỉm cười ranh mãnh.
- Đừng có nhìn tao với khuôn mặt tà khí thế, tao không muốn tối về gặp ác mộng đâu, không hiểu trong cái đầu mày chứa cái gì nữa Trang ạ, ăn no dửng mỡ rồi toàn suy nghĩ linh tinh._ tôi chán nản lắc đầu.
Nó trợn mắt nhìn tôi rồi nói:
- Ai bảo là linh tinh rồi mày cứ chờ xem, tao nói chỉ có chuẩn.
- Ừ, thế mày cứ chờ để kiểm chứng đi, tao phải ngủ đây, hôm qua làm bao nhiêu là đề, mệt muốn chết. mà mày có muốn gặp hoàng tử thì lên kia đi, ngồi đây để rồi cứ đập bàn thình thịch muốn nổ tai luôn.
Nói rồi tôi gục đầu xuống bàn toan hoàn thành nốt giấc ngủ vàng, thì đã bị cái Trang nắm cổ áo kéo dậy:
- Dậy, dậy mau đang hay thì mày lại lăn ra ngủ thế à? Biết đâu mày lại là nv chính thì sao, phải xem hết đoạn kịch tính này chứ.
- Tao đã nói rồi, sao mày không chịu hiểu, bớt mơ mộng viển vông đi, có khi hôm nào tao phải cho mày sống với bố tao vài tuần mới được.
- Thôi được rồi thế mày nói xem theo mày là con nhỏ nào?
- Thì ẻm Vân chứ ai_ tôi đáp ngay_ ẻm vừa xinh lại học giỏi nhà giàu nứt đổ lố vách, mày nói xem có thằng nào không muốn cặp với *******.
- Ừm mày nói cũng có lí_ con Trang nói với vẻ đăm chiêu, rồi đột nhiên nó vỗ đùi đánh đét nói_ nhưng giao Phong cho con đấy tao không cam tâm, con nhỏ vừa chảnh vừa xấu tính.
- Ôi dào con trai ai nó để ý đến mấy cái đấy.
- Nhưng theo tao người Lam Phong chọn vẫn có thể là mày.
- Mày đúng là, đến chết cũng không chừa, để rồi xem ai đúng, tao là thần đồng Nhiên mà lị lời tao nói chỉ có đúng_ tôi tự hào vỗ ngực
Con Trang nhìn tôi bĩu môi nói:
- Thần đồng là trong học tập thôi, chứ trong mấy chuyện này, chỉ số IQ của mày là zero
- Ê..ê cấm nói xấu tao nghe mày.
- Thôi…thôi muốn biết ai đúng thì nhìn lên đi.
Con Trang hất mặt lên bảng. Phong bước đến chỗ bàn giáo viên lạnh lùng nói:
- Im lặng đi
Ngay lập tức không gian trở lên im phăng phắc.
Đúng là cái bọn mám trai, tôi đảm bảo đến thầy hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc cũng không ra lệnh cho lũ con gái này đc hiệu quả bằng Lam Phong.
Thấy mọi người đã im lặng, Lam Phong khẽ nhếch một nụ cười nửa miệng nói:
- Như đã tuyên bố, hôm nay tôi đến là để tỏ tình với một nữ sinh lớp 11A1, cô ấy sẽ là bạn gái thứ 102 của tôi. Bó hoa này là để dành tặng cho cô gái ấy._ tên này đúng là chảnh thấy ghét, muốn tặng hoa bạn gái còn bày đặt phát biểu, đúng là xấu số cho đứa nào nhận được bó hoa này. Tôi hằn học nghĩ thầm
Rồi hắn bước xuống, tất cả đám con gái đều hét ầm lên như phải gió. Hắn từ từ đi qua từng bàn của lớp tôi khiến đứa nào, đứa nấy cũng đều hồi hộp vô cùng, con Trang bên cạnh tôi còn dùng móng tay bấu vào vai tôi đau điếng.
Trời đất, bọn nó làm cứ như là hoàng tử đang chọn vợ không bằng. Rõ khùng.
Hắn đi đến giữa lớp thì đột nhiên, mĩ nhân Vân bước ra yểu điệu vuốt tóc e lệ trông như một cô gái đang đứng trước người yêu, dịu dàng nói:
- Anh Phong
Tên Phong hơi chững lại rồi cũng nhìn Vân gật đầu khẽ mỉm cười. Tất cả các cô gái khác đều cảm thấy thất vọng, chán nản đến nỗi mặt chảy xệ xuống.
trong tích tắc có một cảm giác hơi thất vọng xuất hiện trong lòng tôi, nhưng ngay lập tức tôi đã gạt phắt nó đi quay sang nhìn khuôn mặt chảy xệ của con Trang cười hề hề nói:
- Mày thấy chưa, tao đoán đâu có sai, đứa con trai nào mà chả thế, từ rày thì bớt mơ mộng đi nhe, thôi giờ không đc phá giấc ngủ của tao đâu đấy.
Nói rồi tôi gục đầu xuống bàn, chuẩn bi đánh một giấc. Chap 29: Công chúa, lẽ nào là….
Nhưng đang chập chờn trong giấc ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng la hét của lũ con gái, lần này tôi chả buồn ngẩng đầu lên xem có chuyện gì, chắc là lại đến chỗ đoạn chàng quỳ xuống tặng hoa nàng chớ gì, quen quá rồi, không cần mở mắt tôi cũng biết.
Hừ, mà như thế thì có gì phải hét lên chứ. Nhưng tiếng hét vẫn ngày một to hơn, đã thế con Trang bên cạnh cứ lắc vai tôi như điên, tôi bực mình hất tay nó ra gắt lên:
- Có im đi cho tao ngủ không? Lại màn trao hoa giữa chàng và nàng chứ có gì mà phải cuống lên.
Bỗng dưng những tiếng la hét tắt hẳn, không gian trở lại im lặng lạ thường, con Trang ở bên cạnh nói với tôi bằng cái giọng run run:
- Nhiên….nhiên ơi, ..mày…mày trở thành nhân vật chính thật rồi
Cái con này, nhân vật chính gì chứ rõ khùng, tôi vẫn gục mặt xuống bàn nói với nó bằng giọng châm biếm:
- Mày định viết hài kịch rồi cho tao đóng vai chính đấy à? Thôi không cần đâu, tao chỉ muốn đóng phim giấc ngủ thôi.
Sau nỗ lực lay tôi dậy không thành, một lúc sau con Trang tự nhiên đập bàn đánh rầm hét lên:
- Nhiên, cô Hà trả bài kiểm tra Toán mày đc có 7 thôi.
Tôi bật tỉnh dậy như cái lò xo, vội quay sang cái Trang hét lên:
- Đâu.. đâu? Bài kiểm tra tao đâu, sao lại được có 7, tao có làm sai chỗ nào đâu? Hoang đường, mày lừa tao phỏng? Nói mau, bài kiểm tra tao đâu? Huhuhu chết tao rùi bố tao giết tao
Con Trang nhìn điệu bộ điên khùng của tôi, cố nín cười nói:
- Đằng sau, quay..
Tôi vội vàng quay mặt ra đằng sau, màu đỏ của đóa hoa hồng nhung đập vào mắt khiến tôi suýt ngã lộn nhào. Oh my god….
Ẩn đằng sau đóa hồng nhung là một khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét, môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.
- Sao..sao lại_ tôi lắp bắp nói rồi quay ngang quay dọc, biết đâu lại tìm thấy hình bóng của cái Vân ở ngay bên cạnh, nhưng không tôi nhìn quanh quất khắp lớp mà không thấy cô nàng đâu cả.
- Không cần tìm đâu, người tôi muốn tặng hoa chính là cậu, cô bạn gái thứ 102 của tôi.
Cả lớp tôi đều ồ lên, mặt đứa nào đứa lấy đều trông buồn đến mức muốn tự tử, những ánh mắt ghen tị ném về phía tôi.
Trời đất làm cứ như tôi ham hố cái chức danh bạn gái thứ 102 của hắn lắm không bằng, đúng là từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa thấy cái thằng nào nó lại chảnh ngựa như vậy, trong khi tôi chưa kịp ư hử gì, mà hắn đã nói với mọi người tôi là bạn gái hắn rồi, đúng là có dùng dao phay chặt xương lợn cũng không thể chém được cái mặt dày của hắn, trơ trẽn đến thế là cùng.
Thấy mặt tôi cứ đực ra, hắn bèn nở một nụ cười đểu, tiến sát đến gần tôi, khuôn mặt đáng ghét của hắn chỉ cách tôi hai cm, giở giọng châm biếm:
- Sao thế, được tôi cho làm bạn gái sướng quá nên không nói thành lời à? Cứ ngoan ngoãn biết đâu tôi lại cho cậu làm GF của tôi lâu dài.
Ọe, ước gì tôi có thể đấm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn cho bõ tức, nhưng thôi bạo lực không phải là cung cách của tôi. Nghĩ vậy nên tôi cố nặn ra một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
- Chà, liệu có phải tôi đang mơ không nhỉ, sao một đứa như tôi lại được hotboy số một của trường chọn làm GF, tôi vui lắm nhưng….
- Nhưng sao?_ hắn hỏi
- Nhưng… _ tôi làm khuôn mặt ủ ê nói_ chúng ta đành kết thúc mối tình đẹp tại đây thôi, bởi vì, cậu biết đấy tôi rất tin vào bói toán, hôm nọ tôi đi xem bói người ta nói nếu tôi được một người tỏ tình thì ngay ngày hôm sau người đó sẽ gặp một tai nạn kinh khủng. Híc ôi nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, tôi thực sự không muốn hôm sau phải vào nhà thương thăm cậu đang trong tình trạng của một xác ướp Ai Cập đâu, lúc ấy chắc chẳng còn một Lam Phong quyến rũ và đẹp trai đâu nhỉ?
- Cậu…_ hắn tức đến đỏ cả mặt, haha ai bảo chọc vào ta làm chi
- Vì vậy, dù tôi cũng rất mến cậu nhưng chúng ta không thể…híc..híc
- Hừ, cậu không hù dọa được tôi đâu, bó hoa này cậu nhất thiết phải nhận, dù có thế nào tôi cũng sẽ bắt cậu trở thành GF thứ 102 của tôi, thứ gì tôi đã muốn sẽ trở thành của tôi.
- Ô hô được thôi_ tôi đưa tay ra nhận bó hoa rồi ngay lập tức kêu á lên như bị bỏng đáp luôn bó hoa trúng thùng rác ( chuẩn không chỉnh nổi) trước con mắt sửng sốt của bao người. Bó hoa bị nát bươm ra, những bông hoa bị nát cánh rơi tung tả.
Tôi nhìn theo bó hoa mỉm cười đểu rồi ngay lập tức chuyển sang bộ mặt ngây thơ, tỏ vẻ hối hận:
- Tôi..tôi xin lỗi, tại vì tôi bỗng thấy có con sâu đang bò ngọ nguậy trong bó hoa hồng.
- Bậy, tôi cầm từ nãy đến giờ có thấy con sâu nào đâu._ hắn trừng mắt nói
- Ô hô vậy sao? Không thể nào, tôi thấy rõ ràng mà hay là… con sâu chui trong người cậu ra?_ tôi nói đểu
- Cậu…. Hừ thôi được rồi quên chuyện bó hoa đi._ hắn nói rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi giơ lên cao nói rõ to:
- Mọi người nghe đây, từ bây giờ Tôn Nữ Hà Nhiên sẽ là bạn gái thứ 102 của tôi.
- Này, cậu điên hả, bỏ tay tôi ra_ tôi hét lên, cố hất tay hắn ra nhưng vô ích, hắn khoẻ như voi ý híc híc. Hắn liếc nhìn tôi, nở một nụ cười đểu, nhếch mép nói:
- Tôi đã nói rồi, thứ gì tôi đã muốn sẽ là của tôi, bởi vì tôi - là - đồ - du - côn. Chap 30: Ngõ lại hẹp lần nữa
Tôi trừng mắt nhìn hắn gằn giọng:
- Này, có bỏ tay ra không? Tôi cho cậu chết bây giờ.
- Hừ, hù dọa cũng vô ích, cậu không làm gì được tôi đâu.
Tôi và hắn cứ trừng mắt nhìn nhau và "tay trong tay" như thế một lúc lâu, bây giờ ước mong duy nhất của tôi là chà cái mặt hắn xuống đất cho bõ ghét để xem hắn còn dùng khuôn mặt ấy đi tán tỉnh con gái được nữa không, nhưng nếu tôi có được cái khả năng ấy thì tôi đã đi thi thế vận hội olimpic rồi híc híc.
Vào cái giây phút tôi suýt tức nước vỡ bờ cho hắn một cái bạt tai nháng lửa, thì bàn tay đang nắm tay tôi của tên Phong bị một ai khác giật ra, người đó là ông thầy khỉ vàng , tôi chợt nhớ ra hôm nay lớp tôi có tiết Anh đầu tiên. Ông thầy khỉ vàng nhìn hai đứa tôi nói bằng cái giọng của một người thầy:
- Này, em có biết đã vào giờ học rồi không? Em đang làm ảnh hưởng đến tiết dạy của tôi đấy, ra ngoài đi.
- Ồ nhưng tôi nhớ là trống vẫn chưa đánh mà_ Phong nói bằng cái giọng lạnh lùng
- Nhưng tôi muốn vào sớm, đó là cái quyền của một thầy giáo như tôi
- Hay là thầy cố tình muốn phá hoại chuyện của tôi, nên mới vào sớm như vậy
- Đó không phải là việc để cho em đoán mò
- Mò cũng có khi lại chính xác
Mọi người cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn hai hotboy cãi nhau trong thân phận là thầy và trò, còn tôi thì đã quá quen việc này rồi, hai tên này đúng là oan gia mà. Đã thế thì tôi cho họ im luôn.
Tôi nhìn chằm chằm vào tư thế hiện tại của ông thầy khỉ vàng và Phong cười tủm tỉm rồi nói to:
- Thôi, Phong cậu không cần diễn kịch nữa đâu, tôi biết hết rồi.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi, Phong nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
- Đóng kịch cái gì cơ?
- Ầy ghét thế, hihi cứ phải giả vờ
- Nói cái gì thế, giả vờ gì cơ?
- Tôi biết hết rồi, việc cậu thay bồ như thay áo, và có đến cả trăm cô bạn gái chỉ là cái tấm bình phong thôi, chứ thực ra cậu đã có người mình yêu rồi phải không?_ tôi hỏi kèm theo một nụ cười
Khuôn mặt Phong bỗng hơi đỏ lên, hắn ta lắp bắp nói:
- Ai nói thế?
- Thì tôi thấy thế, hành động của cậu đã nói lên tất cả mà
- Thế theo cậu người tôi yêu là ai?
- Xa tận chân trời gần ngay trước mắt_ tôi cười tủm tỉm
Mặt Phong càng đỏ hơn hắn bỗng gắt lên:
- Cái gì chứ, quanh đây có bao nhiêu người gần tôi, chẳng nhẽ tôi đều yêu hết.
- Hihi, người cậu yêu là… thầy Thiên chớ ai.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt nhìn tôi, Phong và ông thầy khỉ vàng cùng quay sang tôi hét lên:
- Nói linh tinh cái gì thê?
- Đấy, đấy đến lời nói cũng đồng thanh nữa kìa_ tôi cười hihi nói
- Cậu đừng có ăn nói bậy bạ_ Phong nhìn tôi gằn giọng đáp.
Tôi nhìn những khuôn mặt đằng đằng sát khí ở xung quanh cố nín cười nói:
- Ấy, ấy đừng nóng, để tôi giải thích đã nào, mọi người nhìn xem từ nãy đến giờ bạn Phong và thầy Thiên cứ nắm chặt tay nhau, còn nhìn nhau đắm đuối nữa chứ, không phải yêu nhau thì là gì hahaha_ cuối cùng không nhịn đc tôi cười sằng sặc
Nghe tôi nói thế tên Phong và ông thầy khỉ vàng vội bỏ tay nhau ra, tức tối ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, lũ con trai trong lớp thì không thèm giữ ý, phá lên cười như điên, còn lũ con gái thì nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn (dĩ nhiên rồi, vì tôi nói hai hoàng tử của họ là gay mà)
Quá mất mặt Phong bỏ ra khỏi lớp không quên để lại một câu đe dọa:
- Lần này tôi sẽ tạm tha cho cậu, nhưng không có lần sau đâu.
- Không biết có lần sau không nữa, nhớ đừng quên lời tôi dặn, ra đường cản thận đừng để xe tông để rồi thành xác ướp Ai Cập đấy_ tôi nói với theo và cười khằng khặc. Chap 31: Trực nhật
Lớp tôi bắt đầu với tiết học đầu tiên bằng một không khí nặng nề, mà nguyên nhân cũng là do cái người đang đứng trên bục giảng kia, ông thầy khỉ vàng mang theo tâm trạng bực tức vào trong tiết học, khuôn mặt đằng đằng sát khí, trên môi không còn nụ cười sát gái nữa.
Khi đã bực tức như vậy thì phải có người xả giận, và người đó chính là..tôi híc híc.
Suốt cả tiết ông thầy bắt tôi đứng lên đọc bài rồi chữa bài liên tiếp, như thế thôi thì cũng chẳng sao, đằng này ông ấy bắt chẹt tôi từng lỗi nhỏ từ dấu chấm đến dấu phẩy rồi đem ra nhắc đi nhắc lại làm trò cười cho lớp.
Tôi dù là thần đồng thì cũng phải có lúc sai chớ. Đã thế cái bọn trong lớp còn lấy đó là niềm vui quay xuống ném những ánh mắt hả hê về phía tôi.
Huhuhu thật là nhục nhã, từ trước đến nay tôi chưa từng bị như thế bao giờ, tôi chỉ luôn nhận được những ánh mắt trìu mến và lời khen có cánh của các thầy cô khác, vậy mà…
- Đồ nhỏ mọn, ích kỉ, lấy việc công trả thù tư, không quang minh chính đại gì hết, đàn ông con trai gì mà chú ý tiểu tiết thế chứ._ tôi lẩm bẩm tuôn ra một tràng, đúng lúc ấy thì….
- Nhiên, lên bảng làm cho tôi bài này.
Giọng nói của ông thầy khỉ chết tiệt đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, lập cập bước lên bảng.
Trời đất, đây là kiến thức nâng cao của học sinh lớp 12 mà, đúng là ép người quá đáng. Tôi nghiến răng trèo trẹo, lừ mắt nhìn ông thầy thì nhận đc một nụ cười nửa miệng đáng ghét .
"Được, được lắm ta sẽ cho mi xem, ta là ai kia chứ" tôi nghĩ thầm rồi cầm phấn viết lia lịa
Khi đã làm xong bài, nhân lúc không có ai để ý tôi bèn len lén xóa đi chữ " h" trong từ English mà ông thầy ghi ở đầu bảng, để xem lần này còn bắt chẹt tôi được không. Tôi sung sướng nghĩ rồi hí hửng đi về chỗ.
Lẽ dĩ nhiên là bài làm của tôi vẫn không nhận được lời khen nào mà còn bị chê là chữ xấu.
Hừ thử gọi người khác xem, đến cả chữ cũng chẳng có mà xem ấy chứ. Được thôi, bây giờ thì đến lượt học sinh chê lại thầy giáo. Tôi hả hê nghĩ rồi đứng dậy mỉm cười rõ tươi dịu dàng nói:
- Thưa thầy…
- Sao? Em có điều gì bất mãn à?_ ông thầy khỉ vàng nhìn thẳng vào tôi hỏi
- Không ạ, những lời thầy nhận xét đều rất đúng, em vô cùng cảm kích, chỉ có điều em hơi thắc mắc chữ English viết như thế nào thôi ạ?
Cả lớp tôi đều cười ồ lên, ông thầy khỉ vàng khỉ vàng nhìn tôi nhếch mép nói:
- Vậy ra đây là thần đồng của trường ta sao? Đến một chữ cơ bản như vậy cũng không biết viết, em nên xem lại kiến thức của mình đi.
- Ồ, vậy thầy có thể viết cho em xem không?_ tôi mỉm cười hỏi
Ông thầy khỉ vàng bèn cầm phấn viết chữ English lên bảng, rồi quay xuống nhìn tôi nói:
- Thế nào, giờ thì em biết nó viết như thế nào rồi chứ.
- Hahahaha _ tôi cười rõ to
- Em cười cái gì vậy, đây là lớp học chứ không phải cái chợ_ ông thầy nhìn tôi cau có nói
- Xin lỗi, em buồn cười vì thấy thầy viết chỗ này một đằng, viết chỗ kia một nẻo, thầy xem lại đi, chữ English thầy vừa mới viết có giống với chữ ở đầu bảng không?
Hàng trăm con mắt đều nhìn lên con chữ phía trên đầu bảng, ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên nhìn chữ "Englis" mình đã viết rồi quay xuống trừng mắt nhìn tôi
- Chà, em tự hỏi không biết chữ nào mới là đúng đây, một thầy giáo dạy Tiếng Anh lại viết sai một chữ cơ bản như vậy, tin này mà đồn ra ngoài sẽ có ối kẻ cười bể bụng đấy nhỉ?_ tôi nói bằng giọng mỉa mai
- Là em bày trò phải không?
- Hihi, thầy có thể bị bắt về tội vu khống đấy, thầy nói em bày trò, được rồi thế nhân chứng đâu? Vật chứng đâu?
- Bằng chứng là vẫn còn dấu tay xóa ở đây, ngay bên cạnh chữ i
Tôi giật thót cả mình, thôi chết trong lúc vội nên tôi không thèm để ý. Tuy vậy ngoài mặt tôi vẫn cười tươi cố nói cứng:
- Thế còn nhân chứng, ai đã chứng kiến em xóa chữ của thầy chứ.
- Em có thể làm chứng thưa thầy_ tiếng nói nhỏ nhẹ của Vân vang lên mà tôi tưởng như sấm đánh bên tai.
Người tôi nhũn cả ra, miệng cứng đơ không nói nổi câu nào, còn Vân thì quay xuống nhìn tôi bằng đôi mắt có lửa tràn đầy sự ghét bỏ. ông thầy khỉ vàng đút tay vào túi quần rồi buông một câu vô cùng dịu dàng và dạt dào cảm xúc:
- Chốc hết tiết cuối các em có thể về, trừ bạn Nhiên phải ở lại quét dọn lớp.
Có đá, có đá rớt xuống đầu tôi, đúng là nhân tính không bằng trời tính, cứ tưởng rằng sẽ có thể làm cho ông thầy bẽ mặt một trận ai dè, chính tôi mới là người bị bẽ mặt, huhuhu
17 năm sống trên đời đây là lần đầu tiên tôi bị phạt dọn vệ sinh lớp, tin này mà lan khắp trường thì tôi sẽ bị mọi người cười thối mũi mất.
Tiết cuối đã qua đi một cách nhanh chóng, trong khi lũ bạn nối đuôi nhau cắp sách ra về, thì tôi thất thểu ngồi ủ ê cầm cây chổi chuẩn bị vệ sinh lớp học. Cái Trang lại gần vỗ vai tôi thân tình nói:
- Có cần tao giúp không?
- Thôi, không cần một mình tao làm đc rồi_ tôi khách sáo nói
- Ờ thế thôi tao về đây_ nó nói rồi chay tót đi, đúng là con bạn đểu đáng lí ra không cần hỏi vẫn ở lại giúp tôi chứ, đằng này người ta mới nói như thế mà đã đồng ý ngay rồi.
Nhưng đi đến cửa lớp nó bỗng quay lại hỏi tôi:
- À, này mày có thấy thầy Thiên hôm nay là lạ không?
- Có gì mà lạ, cái ngữ ấy thì khùng quanh năm, chẳng biết đâu mà lần_ tôi hằn học nói
Con Trang nhăn mặt, rồi đột nhiên mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi nói:
- Tao thấy, hình như thầy ấy đang ghen
- Ghen ư? ừ tao cũng thấy thế.
- Thật sao? Mày cũng thấy thế à?_ con Trang mắt sáng lên
- Ừ, chắc ổng ghen với trình độ tiếng Anh siêu đẳng của tao, hứ người đâu mà đểu thế chứ._ tôi nói
- Trời ơi là trời, mày đi chết đi_ nó gào lên rồi chạy biến đi, ơ hay cái con này, lại khùng nốt rồi, chẳng biết nó ăn nhầm phải cái gì nữa, tự nhiên lại gào toáng lên. Tôi lắc đầu chán nản, chậm chạp lê cây chổi to sụ.
Đang vất vả với mấy khe nhỏ thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình đánh rơi cả chổi:
- Vất vả nhỉ?
Ông thầy khỉ vàng đang đứng tựa lưng vào cửa lớp cười nói.
- Hừ, là tại ai chứ, mà sao thầy nhỏ nhen thế, việc đó có gì đâu mà phải hành hạ em như thế này, làm thầy gì mà chẳng công tư phân minh tí nào.
- Em thử nghĩ xem, tại ai mà tôi hành động như vậy? Em đã làm những gì với tôi?
- Thầy giận dai thế làm gì cơ chứ.
- Sao tôi lại giận lâu thế ư? Tại sao em lại để cho thằng nhóc đó nắm tay mà không chống cự, còn nói tôi và nó yêu nhau một cách thản nhiên nữa chứ, chẳng lẽ lúc nói như vậy em không cảm thấy gì sao?_ thầy Thiên gay gắt nói
- Cảm thấy gì chư? À…có đấy.._ tôi nhíu mày suy nghĩ rồi reo lên
- Em thấy thế nào?_ thầy Thiên nhìn tôi dò hỏi
- À em cảm thấy rất vui vì đã trêu được hai người hihi_ tôi cười toét cả miệng phán một câu xanh rờn.
- Trời…_ thầy Thiên vỗ trán một cái chán nản gắt lên_ thôi em làm nốt đi
Rồi quay bước bỏ đi, nhưng ra đến cửa lại đột nhiên quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành nói:
- Liệu thầy giáo có thể yêu học sinh không nhỉ?
- Ơ…
- mà đó lại là một cô thần đồng thông minh trong mọi việc nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu nữa chứ… haizzz mà thôi quên đi
Ông thầy phẩy tay chán nản rồi dông thẳng để mặc tôi ở lại ngơ ngác lẩm bẩm: "cha này lại ăn nhầm phải cái gì à?"
Cuối cùng cũng hoàn thành công việc, tôi mệt mỏi xách cặp ra khỏi lớp, sân trường vắng tanh, chẳng có một bóng người, phải rồi giờ này chắc mọi người đều đang ở bên bát cơm nghi ngút ngon lành, đâu có khổ sở như tôi.
Thốt nhiên, một cơn gió thoảng qua, tôi bỗng thấy lạnh cả xương sống, có cảm giác như có ai đang nhìn tôi ở một chỗ nào đó.
Mà cảm giác của tôi từ trước đến nay đều rất tốt, nghĩ vậy nên tôi lo lắng ngó quanh quất, nhưng tuyệt nhiên xung quanh đều không có một ai, chắc là tại tôi đói quá nên thành ra nghĩ linh tinh thôi.
Tôi gật gù cho là phải rồi can đảm bước tiếp về phía trước, đột nhiên……. Chap 32: Nguy hiểm chết người
- Cẩn thận…._ có tiếng hét to vang lên, một người lao đến ôm tôi ngã nhoài ra. chậu hoa từ trên rơi xuống vỡ tan tành.
Tôi nhìn chậu hoa đã thành nhiều mảnh nhỏ mà người run lên bần bật, chúa ơi xém chút nữa là tôi đã đi gặp các cụ nhà mình rồi, híc híc.
Tôi vội nhìn lên phía tầng trên, một dáng người vụt biến mất, chẳng lẽ chậu hoa vừa rồi là có người cố tình…?.
Nhưng giờ mới nhớ, lúc ngã ra tôi còn tưởng kì này mình phải ngã dập mông, gãy xương rồi chứ, nhưng sao tôi lại không hề thấy đau đớn, cảm giác như mình vừa ngã trên một tấm nệm êm vậy, đã thế tôi còn thích thú, dùng tay đấm thùm thụp xuống cái nệm ấy nữa
nhưng khoan đã tôi nhớ không nhầm thì vừa nãy đã có người đẩy tôi ra mà, sao không thấy đâu nhỉ? tôi nghĩ rồi ngó quanh quất khẽ bật thốt lên:
- Quái nhỉ? chẳng lẽ người vừa cứu mình là một con ma
- Ma quỉ gì, người cứu cậu là tôi đây này, và cậu cũng sắp giết chết ân nhân của mình rồi đấy_ tấm nệm tôi đang ngồi đột nhiên cựa quậy và phát ra tiếng nói khiến tôi giật mình kêu lên rồi bắn người ra khỏi tấm nệm.
Người con trai mà ban nãy tôi còn tưởng là một tấm nệm, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn nhó vì đau, khó nhọc ngồi dậy, lấy tay vuốt ngực, rồi hướng ánh mắt lạnh như hồ băng vĩnh cửu sang tôi gằn giọng bực tức nói:
- Cậu là người hay là heo đấy, nặng muốn chết, đã ngồi êm ái trên ngực người ta lại còn đấm thùm thụp nữa chứ, cậu đối xử với ân nhân của mình như thế à?
Là Phong, sao lúc nào cũng là hắn thế nhỉ? Tôi bực mình định đứng dậy quạt cho hắn một bài vì tội dám sỉ nhục tôi, nhưng nhìn chỗ chậu hoa bể tan tành, tôi lại ngậm ngùi nếm mật ngồi im không dám hé răng nửa lời.
Hắn nói đúng nếu không có hắn thì bây giờ tôi đã có hai con đường để lựa chọn. một là nằm trên xe cứu thương nghe bản nhạc du dương ò í e. hai là…xách ba lô con cóc du lịch âm tào địa phủ thăm các cụ, tổ tiên nhà mình híc.
hai cái lựa chọn đấy mới nghĩ thôi mà tôi đã rùng cả mình. Tôi nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt đến đứa mù cũng ngửi thấy mùi sát khí của Phong, lon ton chạy đến đỡ hắn ta dậy, cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nói với cậu ta:
- Xin lỗi, và cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chắc tôi khó sống, cậu là mặt trời, là ánh dương tươi đẹp chói lọi trong lòng tôi_ Tôi giở giọng nịnh nọt, rồi lẩm bẩm "trừ khi tôi bị đui"
Ai ngờ tai hắn thính như tai chó, nhíu mày nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực hỏi:
- Này, cậu nói cái gì đui cơ
Tôi giật thót cả người vội cười hề hề lấp liếm:
- à…à… tôi..ý tôi là..là người cậu tỏa ra ánh hào quang sáng chói đến nỗi cả những người bị đui cũng thấy được, hê hê…
Nhìn khuôn mặt giả ngu của tôi, hắn khẽ nhíu mày nghi ngờ rồi nói:
- Coi như lần này cậu gặp may, nếu không có tôi thì cậu đã nát sọ rồi.
Tôi nhăn mặt trước câu nói của hắn, dù là đúng đi chăng nữa nhưng có cần phải miêu tả kinh dị thế không, làm tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã nổi cả da gà.
Lừ mắt nhìn hắn một cái rồi tôi kéo tay đỡ hắn dậy, nhưng tôi chợt chững lại, dòng máu đỏ tươi trên cổ hắn đập vào mắt khiến cả người tôi run lên bần bật, sợ hãi đến không thốt lên lời…..
Đó chính là điểm yếu lớn nhất của tôi- sợ máu.
Nguyên nhân của vc tôi sợ máu là do hồi tôi 7t, bố tôi đã tặng cho tôi chiếc xe đạp ba bánh đẹp tuyệt vời, vì ham vui nên tôi đã lén bố đạp xe ra đường chơi, loạng quạng thế nào mà tôi…đâm chết một con chó con, (ms 7t tôi đã mắc tội sát chó huhu, tội lỗi)
lúc đó tôi đã chạy đến bế nó lên nhưng quá muộn rồi, con chó đã từ trần ngay sau đó..híc..híc, hai bàn tay tôi và cả bộ váy mặc trên người đều dính đầy máu, cái ngày kinh hoàng ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ, vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy máu là tôi lại sợ đến khóc thét lên.
Nhìn thấy biểu hiện không bình thường của tôi, Phong bèn ngước đôi mắt lạnh băng lên hỏi tôi:
- Cậu sao vậy, bị mảnh chai đâm vào họng à?
Tôi đưa tay bụm miệng rồi run run chỉ vào chỗ vết thương trên cổ hắn, hắn ngơ ngác rồi cũng sờ tay lên cổ cười khẩy giọng điệu thờ ơ:
- À, vết thương này hả? Chắc là bị mảnh chậu hoa văng ra cứa phải thôi, không có gì nghiêm trọng. Thật không ngờ cậu lại quan tâm đến tôi như vậy đấy.
Đến lúc này thì tôi không thể chịu đựng được nữa, sắp ngất xỉu đến nơi rồi, cả người đều nhũn như con chi chi, tôi ngã khuỵu xuống, hai tay bưng lấy mặt khóc nức nở.
Thấy tôi như vậy Phong hơi hoảng, hắn vội vàng chạy đến chỗ tôi quỳ xuống, bối rối hỏi:
- Này…này… cậu làm sao thế? Sao lại khóc? Nín đi tôi sợ con gái khóc lắm (nói phét chính hắn đã làm hàng trăm cô gái khóc còn gì)
- T..ôi t..ô.i sợ…máu_ tôi lắp bắp nói rồi chỉ vào vết thương trên cổ hắn lại khóc òa lên.
- Haizzz pó tay, máu mà cũng sợ._ hắn thở dài hơi mỉm cười nói.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem nước mắt, thảm như sắp bị lôi đi trảm của tôi, hắn bèn thu nụ cười lại, cởi chiếc áo trắng mình đang mặc ra quấn vào cổ để che vết thương rồi dịu dàng lau nước mắt cho tôi hỏi:
- Nói đi, sao cậu lại sợ máu như vậy.
Trong lúc sợ hãi, tôi chẳng thèm quan tâm đến điều gì cả, ôm chầm lấy hắn như vớ được cái phao cứu sinh rồi khóc òa lên như một đứa trẻ, kể cho hắn nghe về câu chuyện đâm chết chó năm 7t.
không hiểu sao tôi lại đem chuyện đó kể với hắn nhưng tôi chỉ biết ở bên cạnh hắn tôi có một cảm an toàn, thấy mình đc che chở, dù rằng hắn là thằng được nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu híc híc.
Rúc đầu vào lòng hắn, tôi chợt thấy chiếc áo trắng quấn trên cổ của hắn bị thấm máu đỏ, thế là hình ảnh con chó đầy máu me lại hiện về trong tôi, quá kinh hãi tôi vội đẩy hắn ra, rồi với khuôn mặt đầy nước mắt tôi túm lấy cổ hắn nhìn thẳng vào hắn và gào lên bằng một cái giọng đầy hối hận:
- Chó ơi là chó, sao mày cứ ám tao mãi thế, tao đã xin lỗi, đã hối hận rồi mà, hằng năm đến ngày giỗ của mày tao đều ăn ít đi một bát cơm để tỏ lòng hối lỗi, tao còn đốt cho mày cục xương để mày ở bên đó gặm chơi. Tao làm đến như thế rồi mà mày vẫn không tha cho tao ư? Huhuhuh…