Đăng vào: 11 tháng trước
“Anh chở em hay là em chở anh?” Hứa Trạch dắt xe đạp, hỏi.
“Anh chở tôi đi.” Giản Ninh nói: “Đợi vài ngày nữa tôi mua một chiếc xe đạp sẽ không cần phiền anh nữa.”
“Không phiền, vừa hay thêm chút trọng lượng để tập thể dục.” Hứa Trạch đáp.
Giản Ninh nhảy lên xe, thấy Vệ Thành Thành đạp xe từ ngã rẽ bên cạnh ra.
“Triệu Dã đâu?” Từ đằng xa đã nghe thấy cậu ấy hét to, hỏi.
“Trâu Dĩnh vào viện rồi, cậu ấy đến muộn một chút.” Hứa Trạch ngồi lên xe, quay đầu lại nói với Giản Ninh: “Đi đây, ngồi vững nhé.”
“Có chuyện gì thế, sao lại vào viện rồi?” Vệ Thành Thành đuổi theo hỏi.
“Không biết, đừng có hỏi tôi.” Hứa Trạch vừa nói vừa tăng tốc.
Khi đến cổng trường, còn sớm hơn thường ngày vài phút.
Giản Ninh ngồi ở yên sau xe đạp của Hứa Trạch, đến cổng trưởng mới nhảy xuống, còn chưa đứng vững, cô đã cảm nhận được sự thù địch từ xung quanh ập đến. Không cần nhìn cũng biết đó là do độ đào hoa của Hứa Trạch mang lại. Còn cô hiện tại đã trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người.
Giản Ninh quay mặt lại lén lút liếc nhìn Hứa Trạch, phát hiện khi anh không giễu cợt, trông thật sự đẹp trai và cô đã sớm nhận ra điều đó. Bây giờ dưới sự vây quanh của các cô gái như vậy, lại càng rõ ràng hơn.
“Thực sự đẹp trai đến mức khiến em không thể rời mắt sao?” Hứa Trạch cong môi mỉm cười, nhìn cô.
Nhìn trộm người ta lại còn bị bắt được, Giản Ninh dời tầm mắt nhìn sang Vệ Thành Thành.
“Anh Thành Thành, anh đẹp trai thật đó.” Cô nhanh nhảu nói.
“Thừa nhận!” Vệ Thành Thành dắt xe, bước chân như sắp bay lên đến nơi, trong lúc sơ ý đã suýt chút nữa đụng phải một cái cây.
“Ra vẻ.” Hứa Trạch đá vào bánh sau xe của Vệ Thành Thành, nói.
Ba người cười nói cùng đi vào cổng trường, Hứa Trạch và Vệ Thành Thành vào nhà để xe, còn Giản Ninh thì đi trước một đoạn.
Đi đến lầu dưới của tòa nhà dạy học, Giản Ninh nghe thấy một tiếng huýt sáo. Cô phớt lờ nó, tiếp tục đi vào cầu thang.
“Tiểu Ninh.”
Cứ thế cho đến khi có người gọi tên mình, cô mới dừng lại.
“Hoa tặng cho em này, cô gái xinh đẹp của anh.” Dương Phi từ một bên nhảy ra, trên tay cầm một bó hoa Loa kèn đưa đến trước mặt Giản Ninh.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Giản Ninh cau mày, nói xong lại tiếp tục đi lên lầu.
“Hoa Loa kèn thật thuần khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cũng giống như em vậy.” Dương Phi ôm bó hoa theo sau cô, nói với vẻ mặt trìu mến.
“Đó là hoa Sen.” Giản Ninh vừa nói vừa tăng tốc bước nhanh: “Nếu có thời gian không bằng cậu nên dành nó vào việc đọc sách thì hơn.”
Cuối cùng cũng lên tới lớp học, Giản Ninh đi vào từ lối cửa sau, còn Dương Phi vẫn sống chết bò bên bậu cửa sổ nhìn cô.
Hứa Trạch bước vào lớp, vừa nhìn đã thấy Dương Phi đang nháy mắt với em gái nhà anh. Hứa Trạch đi đến trước cửa sổ rồi đóng cửa lại. Giản Ninh nghiêng mặt sang, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Phi bị dán vào tấm kính, bày ra một màn hài kịch vô cùng cường điệu. Cô mím môi khẽ cười.
Tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, Dương Phi vẫn tay chào tạm biệt Giản Ninh, rồi trừng mắt với Hứa Trạch một cái mới rời đi.
Hứa Trạch đi từ phía sau Giản Ninh trở về chỗ ngồi của mình.
“Từ giờ anh sẽ làm vệ sĩ cho em, miễn phí.” Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Để chấn chỉnh lũ lưu manh.”
“Vậy thì anh nên chấn chỉnh bản thân mình trước đi đã.” Giản Ninh liếc anh một cái, nói.
Trong số những người cô gặp thì lưu mạnh nhất chính là cái người đang ngồi trước mặt đây, sờ eo người ta, còn thổi hơi bên tai người ta, đúng là đồ trơ trẽn.
Hứa Trạch híp mắt mỉm cười, nhìn cô. Sao lại gọi anh là lưu manh cơ chứ, đó là quan tâm, đó là tình yêu. Ồ, không phải đó là yêu quý. Tình yêu là gì, Hứa Trạch không hiểu, anh cũng chưa từng hẹn hò với ai.
Buổi tối tan học về đến nhà, Giản Ninh đứng ở cửa thay giày. Diêu Tĩnh Vân đang ngồi trên sofa, sắc mặt xem ra không mấy tốt.
“Dì Tĩnh.” Giản Ninh đi tới, chào một câu.
“Ừm.” Diêu Tĩnh Vân nghẹn giọng trả lời một tiếng, âm thanh như thể phát ra từ cổ họng, nếu không để ý sẽ chẳng nghe thấy.
Bữa tối hôm nay lại chỉ có cô và Diêu Tĩnh Vân. Ba vẫn chưa đi làm về. Bà nội đã đi du lịch nước ngoài với nhóm chị em của bà, phải một khoảng thời gian nữa mới quay về. Nếu có bà nội thì tốt, như vậy cô sẽ không khó xử thế này.
Không phải là cô sợ Diêu Tĩnh Vân, cô chẳng sợ ai hết, chỉ không muốn xung đột với bất kỳ ai, nếu có thời gian đó thì không bằng ngồi đọc thêm vài trang sách, làm thêm một hai bài tập còn hơn.
Hôm nay, thím Lâm làm món cá hấp, Giản Ninh không thích mùi vị của món cá hấp, cho dù xử lý tốt thế nào đi chăng nữa thì ít nhiều vẫn còn lại mùi tanh. Nhưng cô vẫn cầm đũa lên gắp một miếng, lặng lẽ ăn xong và không gắp thêm miếng thứ hai. Cô thích ăn cá luộc, nói ra thì cũng đã lâu lắm rồi chưa được ăn đồ ăn có chút gia vị cay cay.
Nhà họ Giản ăn uống rất thanh đạm, đừng nói đến ớt, ngay cả hạt tiêu cũng rất hiếm, trừ phi là làm món bít tết tiêu đen và những món khác bắt buộc phải dùng đến.
Sau bữa tối, Giản Ninh đang định lên lầu thì xe của ba cô đi vào.
“Thế Huân, anh về rồi à?” Diêu Tĩnh Vân ra đón, nói.
“Ba!” Giản Ninh mỉm cười chào hỏi.
“Ngoan, lên lầu nghỉ ngơi đi.” Giản Thế Huân thay giày xong, nói với Giản Ninh.
Giản Ninh quay người đang muốn lên lầu thì nghe thấy tiếng Diêu Tĩnh Vân.
“Chờ đã.” Diêu Tĩnh Vân nói: “Dì có chuyện muốn nói.”
Giản Ninh chỉ đành đứng lại.
“Thế Huân, cháu gái nhà họ Triệu nhập viện rồi, là vào sáng nay.” Diêu Tĩnh Vân vừa nói vừa liếc nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh nhớ lại âm thanh của chiếc xe cứu thương cô đã nghe thấy vào sáng sớm hôm nay, nhưng không ngờ đó lại là Trâu Dĩnh.
“Người không sao chứ?” Giản Thế Huân hỏi.
“Ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, người nhà con bé đã đến tận đây để nói với em.” Diêu Tĩnh Vân tiếp tục: “Nói là đã ăn bánh óc chó của tiểu Ninh.”
Giản Ninh khẽ cau mày, có chút rắc rối với cô rồi, lại phải lãng phí thời gian học tập nữa rồi.
“Tiểu Ninh?” Giản Thế Huân nhìn về phía Giản Ninh: “Con không sao chứ, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Ba, con không sao ạ, Hứa Trạch và Triệu Dã cũng ăn, bọn họ đều không sao.” Giản Ninh nở nụ cười trên môi.
Bánh óc chó mà ông cụ làm chắc chắn không có vấn đề gì, có phải ngoài bánh óc chó ra cô ấy còn ăn thêm thứ gì khác nữa hay không?
“Tiểu Ninh không sao là tốt rồi.” Giản Thế Huân nói: “Tĩnh Vân, ngày mai em mang ít đồ đến viện thăm hỏi một chút.”
“Vậy nên mới nói sản phẩm loại ba không thể ăn bừa bãi, ăn vào đau bụng cũng còn coi là may mắn, ngộ nhỡ nguy hiểm đến tính mạng, như vậy chẳng phải sẽ đổ hết lên đầu nhà họ Giản chúng ta hay sao?” Diêu Tĩnh Vân lại nhìn Giản Ninh một cái.
Giản Ninh chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
“Đứa nhỏ không sao là tốt rồi.” Giản Thế Huân nhìn Diêu Tĩnh Vân, nói: “Việc này không thể trách Giản Ninh.”
“Vậy là trách em rồi.” Diêu Tĩnh Vân bất mãn nói.
“Ba, ngày mai sau khi tan học con sẽ đến bệnh viện thăm bạn ấy.” Giản Ninh mỉm cười, nói: “Không cần làm phiền dì Tĩnh đâu ạ.”
“Dì nhất định phải đi một chuyến, nếu không bị người ta nói gia đình chúng ta không được dạy dỗ thì không tốt, anh nói có phải không, Thế Huân?” Diêu Tĩnh Vân liếc nhìn Giản Ninh rồi lại nhìn về phía Giản Thế Huân.
“Tiểu Ninh con xem tình hình rồi tự quyết định nhé.” Giản Thế Huân vừa nói vừa đi lên lầu.
Giản Ninh khẽ mỉm cười, ba vẫn đứng về phía cô, một mình Diêu Tĩnh Vân chẳng thể tạo nên bất kỳ sóng gió nào.
“Tiểu Ninh, nếu thích ăn bánh óc chó ba sẽ bảo người mua cho con.” Giản Thế Huân do dự một lúc, cuối cùng quay lại nói.
Gương mặt Giản Ninh lộ rõ nụ cười, cô gật đầu, không lên tiếng, đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy chợt sáng ngời rồi dần dần tối sầm lại.
Sau giờ học ngày hôm sau, Giản Ninh thu dọn cặp sách, dự định mua một bó hoa tới bệnh viện thăm Trâu Dĩnh. Cô suy nghĩ một chút, vẫn nên mua trái cây thì hơn, hoa để chẳng được hai ngày là héo, trái cây thực tế hơn một chút, sau vài ngày vẫn có thể ăn. Khi đến cửa hàng trái cây cô mới nhớ ra mua đồ ăn không tốt, dù sao thì Trâu Dĩnh cũng là vì ăn đồ ăn của cô nên mới bị tiêu chảy. Cứ tạm thời nói như vậy đi, là vì bánh óc chó của cô, ít ra khi nhìn vào bề ngoài thì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Cuối cùng, Giản Ninh đã mua một bó hoa Cẩm Chướng.
Nhóm Hứa Trạch và Triệu Dã đang đợi cô cách đó không xa, bọn họ dự định đi cùng cô.
Giản Ninh mua hoa xong liền đi tới.
“Lên xe anh đi.” Cả ba chàng trai cùng đồng thanh lên tiếng.