Đăng vào: 12 tháng trước
☆Chương 8: Giang Nam Ảnh: Cố ảnh hậu đến việc này cũng không làm được sao?
Cố Niệm Bắc còn đang bối rối suy nghĩ nên trói hay không trói, Giang Nam Ảnh đã từ vị trí thứ nhất bên phải bước tới bên cạnh Cố Niệm Bắc, một câu cũng không nói, trực tiếp bắt lấy tay phải Cố Niệm Bắc, chuẩn bị đem dây thừng trói lên.
"Từ..Từ từ đã." Cố Niệm Bắc bị động tác bất thình lình của Giang Nam Ảnh làm hoảng sợ.
Giang Nam Ảnh cũng không có dừng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Niệm Bắc, mở miệng: "Tôi không muốn bị phạt, cô đừng có làm liên lụy tôi."
Trong giọng nói nồng đậm cảm giác xa cách không xúc cảm, khiến Cố Niệm Bắc sững sờ tại chỗ.
Hình ảnh Giang Nam Ảnh trước mắt cùng với Giang Nam Ảnh ở lễ tang của nàng không ngừng đan xen trong đầu.
"Giang Nam Ảnh này ghét mình." Cố Niệm Bắc nghĩ thầm.
Chờ đến khi Cố Niệm Bắc phục hồi lại tinh thần, Giang Nam Ảnh đã đem dây thừng cột chắc, Cố Niệm Bắc mới phát hiện cái vật trang trí tình yêu kia hóa ra là không cố định, theo động tác của hai người không ngừng nghiêng trái nghiêng phải.
"Dây thừng cột chặt quá sao?" Thấy Cố Niệm Bắc nhìn chằm chằm vào vật trang trí kia, Giang Nam Ảnh hiểu lầm ý tứ của nàng, đem đoạn thừng trên tay Cố Niệm Bắc tháo lỏng ra rồi lần nữa buộc lại.
"Không có." Cố Niệm Bắc vẫn là từ bỏ muốn suy nghĩ, thái độ của Giang Nam Ảnh đối với nàng thật giống cái vật trang trí tình yêu kì quái kia, một hồi chuyển tới bên này, lại một hồi chuyển tới bên kia.
Vừa rồi còn một câu đừng làm liên lụy đến nàng, lúc sau lại một câu quan tâm mình, kết hợp với cảnh ở tang lễ, Cố Niệm Bắc thật sự hoài nghi Giang Nam Ảnh có phải hay không có hai nhân cách!?
Đến Cố Niệm Bắc còn có thể nhận thức được tình huống, Giang Nam Ảnh sao lại có thể không biết chứ.
Khi nói ra câu đầu tiên, bản thân liền có chút không được tự nhiên, đối với bất kì ai nàng đều có thể bảo trì thái độ ôn hòa, nhưng chỉ có khi đối mặt với Cố Niệm Bắc, EQ của nàng dường như offline, chỉ còn lại cơ chế tự bảo hộ nói với nàng rằng: "Đừng tới gần Cố Niệm Bắc."
Giang Nam Ảnh cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ bởi vì nàng bại dưới tay Cố Niệm Bắc quá nhiều lần, nên khi tới quá gần Cố Niệm Bắc sẽ kích động sự ghen ghét trong lòng?
"Chúng ta có phải là nên xuất phát hay không...?" Dây thừng được cột chắc xong, hai người giống như pho tượng thẳng tắp mà đứng, mỗi người nhìn về hai phía khác nhau.
Cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc nhịn không được mở miệng, nàng nhớ rõ Giang Nam Ảnh vốn am hiểu xã giao giao tiếp, kết quả thế mà lại để nàng mở miệng trước.
Cô nương này nhất định rất chán ghét nàng!
"Xuất phát đi." Hiện tại còn dừng lại ở sân vận động cũng chỉ có tổ đội của Cố Niệm Bắc, và cặp đôi đảm đương xé bức Trần Từ cùng Hà Lí Mỹ.
Bọn họ hiện tại vẫn còn ở nên hay không nên cột dây thừng mà tranh cãi không ngừng.
《 toàn lực đi tới 》kỳ đầu tiên có chủ đề là truy tìm bảo vật quanh thành phố, thành viên lần lượt dựa theo các manh mối mà tiến lên, cho đến khi tìm được bảo vật ẩn giấu cuối cùng.
Manh mối trong tiết mục vẫn chỉ là trò chơi, cũng không có khó khăn gì, nhưng tổ tiết mục ở vấn đề tài chính thiết lập bẫy, nếu thành viên ở ngay giai đoạn trước không biết cân nhắc phương tiện giao thông, như vậy thì chỉ mới đi xong nửa lộ trình sẽ gặp vấn đề tài chính, thành viên sẽ cần phải xin sự giúp đỡ từ người qua đường mới có thể hoàn thành.
Đương nhiên, tổ tiết mục thực chờ mong các thành viên sẽ vi phạm quy định sử dụng tiền mặt mình mang theo.
Địa điểm đầu tiên của nhiệm vụ là ở một nhà văn hóa cách sân vận động hai ngàn mét, trong ba tổ đã xuất phát có hai tổ đội rơi vào bẫy rập tài chính của tổ tiết mục, không xem xét bản đồ đã trực tiếp gọi taxi.
"Không kêu taxi đi sao?" Cố Niệm Bắc nghi hoặc mà nhìn Giang Nam Ảnh.
"Không cần, nhà văn hoá cách nơi này rất gần, hơn mười phút đi bộ." Giang Nam Ảnh đi mau vài bước, đi lên phía trước Cố Niệm Bắc.
Bộ dáng của hai người hiện tại cùng với tưởng tượng của Cố Niệm Bắc lúc trước thật giống nhau, đúng thật là nàng bị cộng sự lôi kéo đi, tuy rằng là lôi đi bằng dây thừng......!
"Tôi nhớ rõ cô không phải người Nam Thành nhỉ?"
"Không phải, có điều khi biết trạm thứ nhất ở Nam Thành, tôi có chuẩn bị trước, tìm hiểu một chút."
"Đến việc này cũng đã chuẩn bị rồi a." Nói xong câu đó, Cố Niệm Bắc rốt cuộc không nghĩ ra lời gì nói tiếp nữa.
Hai người một đi mau về trước, một ở phía sau ngó trái ngó phải, đều không nói lời nào.
Cái không khí này khiến người quay phim phía sau bị bức đến muốn mở miệng thay.
Nếu tổng đạo diễn Lý Nhạc ở chỗ này, hắn nhất định sẽ hối hận vì đem hai người này an bài bên nhau.
Hố đen thường nghe danh đâu! Đối thủ nhiều năm thường nghe danh đâu! Vì cái gì không xé lên đi aaa! Lời nói tàng đao* cũng được!! Sao lại giống bạn học xa cách nhiều năm tìm lời muốn nói thế này??!
*lời nói tàng đao: ẩn chứa đao khí, lời nói móc mỉa nhau.
Sau vài phút đi trên đường nhỏ, hai người rốt cuộc bắt gặp người qua đường, Cố Niệm Bắc lúc này mới minh bạch lý do tổ tiết mục dụ dỗ các nàng đeo dây thừng trên tay.
Xuất đạo đã 6 năm, Cố Niệm Bắc cũng đã quen đối mặt với quần chúng vây quanh, có thể điềm nhiên đàm luận cùng, nhưng lúc ấy trên cổ tay nàng không hề bị cột dây thừng, càng không có vật trang trí tình yêu to to ở giữa không gian như vậy! Nàng không biết Vệ Phi và Hà Lí Mỹ là khách quen của chương trình tổng nghệ liệu có thể quen với điều này hay không, nhưng nàng hiện tại là cực kỳ khó xử.
Cố Niệm Bắc chạy lên vài bước, kéo gần khoảng cách với Giang Nam Ảnh, cố gắng không cho dây thừng lộ quá rõ ràng ra ngoài.
"Cô tiến lên làm cái gì?" Giang Nam Ảnh vẫn là không quay đầu lại.
"Cô không cảm thấy khó xử sao?" Cố Niệm Bắc cố gắng đem đoạn thừng có thể thu liền thu vào lòng bàn tay, còn đem cái trái tim kia nắm lại, cho nên hiện tại Cố Niệm Bắc cơ hồ kề sát Giang Nam Ảnh.
"Không có gì, ở trước màn ảnh bảo trì tự nhiên là một kĩ năng cơ bản của diễn viên, Cố ảnh hậu đến điều này cũng không làm được sao?"
Lời này vừa phát ra, người quay phim phía sau liền bật dậy tinh thần, chính là cái cảm giác này a, tiếp tục đi a!!
Nhưng ngay sau đó, Cố Niệm Bắc liền đánh vỡ mong chờ của hắn.
"Cô đỏ mặt." Cố Niệm Bắc nói xong, lại còn bồi thêm một câu: "Mặt cô hiện tại càng thêm đỏ rồi."
"Câm miệng!" Tay Giang Nam Ảnh bắt về phía sau, muốn đoạt lấy dây thừng trong tay Cố Niệm Bắc, kéo khoảng cách của hai người ra, kết quả lại vì khẩn trương, hoảng loạn, tay nàng trực tiếp phóng tới ngực Cố Niệm Bắc.
Ý thức được động tác của mình, Giang Nam Ảnh nháy mắt đầu óc trống rỗng, giữ nguyên động tác đứng im không nhúc nhích.
Cố Niệm Bắc bị đánh tới cũng không có để ý, vô cùng tự nhiên mà hạ tay Giang Nam Ảnh trở về, đồng thời không quên quay đầu nói với người quay phim: "Nói với đạo diễn cắt đoạn này đi."
Người quay phim cảm thấy đạo diễn chắc chắn sẽ không cắt đoạn này đi, nói không chừng sẽ còn cố ý chế tác một cái hiệu ứng tình yêu thực lớn.
Có điều hắn không phải đang ở đây quay《 Toàn lực đi tới 》sao? Vì cái gì lại có cảm giác đang quay《 Chúng ta kết hôn đi 》vậy........??
Sau khi bị Cố Niệm Bắc làm cho lảo đảo tinh thần, Giang Nam Ảnh trừng mắt liếc nàng một cái, xoay người đoạt lấy dây thừng trong tay Cố Niệm Bắc, mở miệng nói: "Cô đi đằng trước."
Cố Niệm Bắc thật không hiểu nổi vì sao bản thân lại bị trừng, nàng rõ ràng xử lý tình huống rất tốt mà, có điều nàng vẫn rất nghe lời đi lên phía trước, đồng thời không quên hỏi một câu: "Muốn tiểu tâm tâm* của tôi không?" Cái Cố Niệm Bắc nói là chỉ vật trang trí tình yêu trong tay nàng.
*tiểu tâm tâm: trái tim nhỏ =]]]]
"Không cần!" Giang Nam Ảnh trả lời xong, lỗ tai đều ửng hồng lên.
Nàng đã thật lâu rồi không hề có loại cảm giác bực bội cùng bất đắc dĩ này, trước kia nếu biết Cố Niệm Bắc có cái tính cách như vậy, nàng sẽ không đem nàng ta trở thành đối thủ.
Cô nương này chỉ số thông minh tuyết đối là cùng với anh trai nàng một cấp bậc, rõ ràng là ở phần giới thiệu thành công trên quà sinh nhật hằng năm còn cảm thấy rất bình thường.
Giang Nam Ảnh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện fans sẽ tự động lọc bỏ tình huống này, cũng quên mất Tằng Dật rõ ràng cũng có thời điểm đáng tin cậy, cho nên về lý, Cố Niệm Bắc ở đại đa số thời điểm nhìn qua cũng rất bình thường.
Chỉ có thể là bởi vì, thời gian Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc ở bên nhau, tựa như thêm chất xúc tác vào dung dịch oxy-già, chẳng cần biết lúc trước có nói quá mấy câu hay không, chẳng cần biết tính cách và sở thích có bất đồng hay không, chính là dù thế nào rồi cũng sẽ nhanh chóng xảy ra phản ứng hóa học.
Dựa vào oán niệm với Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh thuận lợi vượt qua tình cảnh quẫn bách, đến khi nàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện đã tới nhà văn hóa.
Tổ tiết mục bố trí phân đoạn đầu tiên khá đơn giản, đơn giản đến mức Giang Nam Ảnh và Cố Niệm Bắc đều hoài nghi có bẫy gì không.
Các nàng xác định với nhân viên công tác mãi, mới tin tưởng mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên.
Thu hoạch của nhiệm vụ thứ nhất là một thẻ manh mối chỉ dẫn địa điểm thứ hai, là một trung tâm quảng trường ở khá xa.
Lúc đầu hai người tính toán đi xe bus, nhưng xem xét lại manh mối thì phát hiện, thẻ manh mối như vậy mà lại có hai lớp.
Xé mở ra mặt sau của thẻ, trên đó viết một hàng chữ: "Phía bắc nhà văn hóa cung cấp vật tư tiếp viện tương ứng, các tuyển thủ hãy tới nhận."
"Không ngờ người đầu tiên phát hiện ra lớp kép là hai người nha." Phía bắc nhà văn hóa, Diệp Quý ngồi chờ ở bàn tiếp ứng.
Vật tư tiếp viện của tổ tiết mục lần này là nước và bánh quy, cái này làm cho hai người có chút thất vọng.
"Ít nhất tiết kiệm được tiền mua cơm trưa." Dựa theo tiến độ hiện tại, Diệp Quý khẳng định hẳn đã có một tổ đến cơm trưa cũng không thể ăn.
"Bây giờ cô cũng đến điểm đích sao?" Giang Nam Ảnh nói lời này chỉ là khách sáo với Diệp Quý, cũng là để xác định liệu manh mối tiếp theo liệu có thể có hai lớp nữa hay không.
"Đoán xem nào." Diệp Quý nhìn nàng chớp chớp mắt.
Nếu đã không muốn nói ra, vậy Giang Nam Ảnh cũng chỉ có thể mang theo Cố Niệm Bắc trực tiếp chạy tới địa điểm tiếp theo.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Quý lẩm bẩm: "Hai người họ so với trong tưởng tượng lại rất hòa hợp, không biết lần này có thể cắt nối ra đủ phân lượng không nữa."
- ----------Hết Chương---------.