Chương 90: Ngẫu Nhiên Gặp Lại

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Hai năm đầu hỏng mắt, Minh Lãng là thật sự một bước cũng không ra khỏi cửa.

Cô quen việc làm chủ mọi thứ, đột nhiên có một ngày, thế giới này mở ra với cô theo một cách xa lạ, cô không biết làm thế nào.

Cô đã qua cái tuổi có thể nhanh chóng thích ứng với thế giới hoàn toàn xa lạ, đành phải tránh né, đem mình nhốt lại, không cho người ngoài bước vào.

Cô cần thời gian thích ứng.

Vạn sự khởi đầu nan.

Thời điểm gian nan nhất đã qua, Minh Lãng dần dần thích ứng, cuối cùng cũng dám bước chân ra khỏi ngưỡng cửa đã vây khốn mình.

Hai năm trở lại đây ra cửa rất ít, nhưng so với khi cửa lớn không ra cửa bé không bước thì tốt hơn nhiều.

Ngoài việc định kỳ khám mắt, còn có mỗi tuần đi siêu thị một lần, chống quải trượng, thật sự sống được như người khiếm thị.

Mắt trái Minh Lãng đã hoàn toàn hỏng, nhìn bề ngoài tưởng tốt, kì thật giờ chẳng khác nào vật trang trí.

Nhưng mắt phải còn có chút hy vọng khôi phục thị lực, chỉ là cần phải phẫu thuật, xác suất hồi phục là 50 50, nhưng cô chưa sẵn sàng giải phẫu.


Chưa sẵn sàng kéo dài bốn năm, giờ xác suất khôi phục chỉ còn 20-30%.

Cô biết tin này chỉ cười, cũng không quá để ý.

Minh Diễm lại tức lại giận, bất quá Minh Lãng không muốn, ai cũng miễn cưỡng không được.

"Đôi mắt khôi phục rất khá, kiên trì dùng thuốc, thị lực có hi vọng khôi phục đến 0.3." Bác sĩ chủ trị cho Minh Lãng nói như vậy.

"Cảm ơn bác sĩ." Minh Lãng nghe xong, cũng không có thực vui vẻ, trên mặt vẫn như cũ mang điểm vân đạm phong khinh tươi cười, cầm bác sĩ kê đơn đi lấy thuốc.

Quải trượng theo cô bước đi cộc cộc gõ xuống mặt đất.

Trong tầm mắt xuất hiện một vật nhỏ mơ hồ không rõ đang di chuyển rất nhanh, thoạt nhìn giống cún con.

Cô tuy nhìn không thấy, động tác lại rất nhanh nhẹn, bình tĩnh né sang một bên, không nghĩ tới vật nhỏ kia xoay lại, vừa lúc ôm lấy đầu gối cô.

"Thiến Thiến đừng chạy, cẩn thận té ngã!" Một bóng người đuổi theo vật nhỏ lên tiếng, Minh Lãng nghe xong cả người cứng đờ.

Minh Lãng trước mắt lại xuất hiện một bóng người trưởng thành, ngồi xổm xuống, kéo vật nhỏ vẫn còn đang ôm đùi Minh Lãng ôm vào trong ngực, "Thiến Thiến, mẹ nói với con bao lần, không thể cứ thấy a di xinh đẹp là ôm!"
Ôm lấy đầu gối Minh Lãng là một bé gái hơn ba tuổi, bị người phụ nữ kéo ra còn cười khúc khích với Minh Lãng.

Người phụ nữ ôm tiểu nữ hài đứng dậy đối Minh Lãng liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện......" Nữ nhân ngẩng đầu, lời còn chưa kịp nói lập tức kẹt trong cổ họng, nụ cười hối lỗi trên mặt cũng cứng đờ không thể thu lại.

"Mẹ Đào, mẹ Đào......" Cô bé Thiến Thiến nhận ra nữ nhân cảm xúc đột ngột thay đổi, bất an vặn vẹo thân thể, nãi thanh nãi khí mà kêu to, nữ nhân lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Minh Lãng chắp tay, tựa vào quải trượng, đối bóng dáng mơ hồ trước mắt tươi cười hòa khí, xa cách mà chào hỏi: "Đào Nguyên, đã lâu không thấy."
"Chào, đã lâu không thấy......" Đào Nguyên khách khí cười hai tiếng.

Thật là đã lâu không thấy, Đào Nguyên ngẫm lại lần trước cùng Minh Lãng gặp mặt cho tới lần này, thế nhưng đã bốn năm.

Bốn năm không gặp, Minh Lãng gần như đã không còn là Minh Lãng Đào Nguyên nhận biết.

Tóc dài qua eo, dùng dây buộc tóc tùy ý buộc sau đầu.

Một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, một thân quần trắng áo trắng giản dị.

Da cũng rất trắng, nhạt nhẽo môi nở một nụ cười nhàn nhạt.


Áo sơ mi không cài đến cúc trên cùng, đột hiện xương quai xanh, cổ tay lộ ra khỏi tay áo gầy chỉ còn da bọc xương.

Cô mấy năm nay tính tình chậm, quanh thân sớm không còn cảm giác áp bách ngày trước.

Có điều tư thế đứng vẫn đĩnh bạt như cũ, sống lưng thẳng tắp, tùy tiện đứng là thẳng như cây bạch dương, mơ hồ có thể nhìn ra lúc trước kiệt ngạo khó thuần.

"Cô......! Cô tới khám bệnh a......" Đào Nguyên cười gượng một tiếng, không biết tìm gì để nói với Minh Lãng.

Trước đây Đào Nguyên không thích Minh Lãng, người này hại Quý Thần Ly thành như vậy, nói gì Đào Nguyên đều sẽ không đối cô có hảo cảm.

Nhưng Minh Lãng lại cứu Đào Nguyên một mạng, không có cô, Đào Nguyên nói không chừng đã chết ở vụ tai nạn kia.

Thêm nữa Quý Thần Ly giờ sống khá tốt, nhiều năm đã qua, Đào Nguyên đối Minh Lãng không thích đã phai nhạt.

Ân nhân cứu mạng, đụng phải lập tức quay đầu bỏ đi mà không nói được vài câu khách sáo, Đào Nguyên tự nhận không làm được vô liêm sỉ như vậy.

"Đúng vậy." Minh Lãng gật đầu, vẫn như cũ mỉm cười, "Còn cô?"
"Trong viện có hài tử gần đây hay sốt nhẹ, tôi đưa đến đây khám." Đào Nguyên nói, lắc lắc trong lòng ngực Thiến Thiến, "Thiến Thiến, mau, vừa rồi đụng phải Minh a di, nói xin lỗi a di đi."
Thiến Thiến là cô bé ngoan, ôm cổ Đào Nguyên ngây ngô nói: "Minh a di thực xin lỗi."
Minh Lãng nói: "Thật ngoan."
Tính cách Minh Lãng biến hóa quá nhiều, Đào Nguyên cơ hồ không nhận ra.

Hai người thật sự không có gì để nói, hàn huyên vài câu, rồi mỗi người đi một hướng.

Trước khi đi Đào Nguyên còn khách khí một câu: "Có rảnh tới trong viện làm khách, tôi làm mấy món sở trường chiêu đãi cô."
Minh Lãng không đáp lại, chống quải trượng tạm biệt Đào Nguyên, đi đến nơi phát thuốc.

Cô đi không nhanh không chậm, nhưng Đào Nguyên nhìn theo bóng lưng cô, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Là chỗ nào đâu? Đào Nguyên cau mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được.

Giây tiếp theo, Đào Nguyên biết không đúng chỗ nào.

Trước Minh Lãng hai mét có cốc sữa đậu nành không biết bị ai vứt bừa bãi, sữa bên trong hơn phân nửa chưa uống hết.

Mọi người đều đi vòng qua nó, chỉ có Minh Lãng, dường như căn bản hoàn toàn không nhìn thấy, giẫm chân lên.


Nước từ trong cốc bắn ra, làm bẩn ống quần cùng mu giày trắng của Minh Lãng.

Minh Lãng dừng lại một giây, rồi tiếp tục đi đường, chỉ là giờ đây tốc độ rõ ràng nhanh hơn đáng kể.

Đào Nguyên trong đầu có tính toán, ôm Thiến Thiến chạy đuổi theo Minh Lãng, thực mau ngăn ở trước mặt, "Mắt cô làm sao vậy?" Giọng điệu gần như chất vấn.

"Cô đang nói gì?" Minh Lãng đỡ kính, nhìn Đào Nguyên, thần sắc trấn định mỉm cười.

Nhưng cô không biết, hướng cô xem bị trật một góc, ánh mắt không đặt trên mặt Đào Nguyên.

"Minh Lãng, mắt cô......!nhìn không thấy sao?" Đào Nguyên sững sờ hỏi, rất nhanh liền phản ứng lại, "Có phải là do vụ tai nạn xe cộ kia?"
"Không phải." Minh Lãng phủ nhận dứt khoát, nụ cười biến mất, ngữ khí lạnh xuống, "Đào tiểu thư, hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo bệnh tình mình cho cô, mời cô tránh ra, tôi phải đi."
"Chính là vụ tai nạn xe cộ kia!" Đào Nguyên tăng lớn âm lượng, ngữ khí khẳng định.

Giọng cô có điểm lớn, ánh mắt của mấy người xung quanh đều bị thu hút lại đây.

Minh Lãng đối tầm mắt người khác hết sức mẫn cảm, bị nhiều đôi mắt nhìn chăm chăm cùng một lúc làm cô thực không thoải mái, thanh âm cũng cường ngạnh lên, môi mím thành một lưỡi dao sắc bén, sắc bén mà nói ra hai chữ: "Tránh ra."
Cô một câu này ngữ khí lạnh thấu xương, Đào Nguyên không khỏi run run, lập tức tìm về Minh Lãng ngày trước, lạnh băng, cường ngạnh, cố chấp, giống như thứ cô quyết định đại diện cho tất cả.

Minh Lãng không có thay đổi, cô chỉ là giấu mình đi mà thôi.

"Thần Thần biết chuyện này sao?" Đào Nguyên không bị Minh Lãng làm cho sợ hãi, bình tĩnh chắn trước mặt cô tiếp tục hỏi.

Minh Lãng không nói, quải trượng có tiết tấu gõ xuống đất vài cái, từ chỗ tối đột nhiên lao tới mấy người đàn ông, chặn Đào Nguyên sang bên cạnh, nhường ra một con đường cho Minh Lãng đi qua.

"Minh Lãng!" Đào Nguyên bế hài tử, lướt qua mấy người đàn ông che trước mặt cô gọi Minh Lãng.

Minh Lãng dửng dưng đi về phía trước, như thể hoàn toàn không nghe thấy Đào Nguyên.

Thiến Thiến vốn dĩ đang sốt nhẹ, bị mấy người đàn ông đột nhiên lao ra dọa khóc, Đào Nguyên đành phải dỗ Thiến Thiến, trơ mắt nhìn Minh Lãng rời đi..