Chương 68: Thật Giả Bất Phân

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Khi đó nàng mới ý thức được, bằng bản thân, vô quyền vô thế, muốn thoát khỏi Minh Lãng, cơ hồ không có khả năng.

—————————
Văn phòng chủ tịch, Khuất Hòa Phong thư thái tựa lưng vào ghế.

Chiếc ghế này bằng da, được làm hoàn toàn thủ công, tiết diện rộng rãi giúp người ngồi có tư thế thoải mái - dễ chịu nhất.

Lưng ghế được thiết kế tối ưu phù hợp với đường cong cơ thể, khi dựa vào phần lưng vừa vặn dán sát như thể nó nằm ngay trên lưng.

Phố cổ Hẻm Tây dùng hình thức đấu thầu cạnh tranh, giá dự thầu được bảo mật, mà trước đó không lâu hắn vừa mới gửi đi hồ sơ báo giá.

Quyền sử dụng đất Hà Đông vẫn đang trong trong quá trình đấu thầu, bất quá Khuất Hòa Phong không quan tâm.

Trong trận chiến không có mùi thuốc súng này, thắng thua tựa hồ đã định.

Thời gian lùi lại mấy tháng trước, Quý Thần Ly mới từ Châu Âu về nước không lâu.

Khuất Hòa Phong khi còn ở Anh đã sớm điều tra về vị "phu nhân" mà Minh Lãng dù bị bao bên gây áp lực cũng muốn cưới về nhà bằng được này.

Hệt như bao cô nàng Lọ Lem thời hiện đại, xuất thân tầm thường sạch sẽ, tính cách bảo thủ, hắn đọc lý lịch chỉ cảm thấy một trận vô vị.

Diện mạo thường thường bậc trung, huống hồ còn kém xa Minh Lãng, thật không hiểu Minh Lãng thích cô ta ở điểm nào.

Khuất Hòa Phong căn bản không đem một nhân vật nhỏ nhoi như vậy để trong lòng, cho đến khi Quý Thần Ly chủ động tới tìm hắn.

Chuyến viếng thăm đột ngột của Quý Thần Ly khiến Khuất Hòa Phong có điểm kinh ngạc, khiến hắn càng kinh ngạc hơn chính là kế hoạch hợp tác do cô ta đề xuất.

Địa điểm gặp mặt là một tiệm trà lâu năm bên Tây Thành.

Bảng hiệu ngoài mặt tiền trải qua nhiều năm dầm mưa dãi nắng, đã không còn có thể nhìn thấy rõ tên gốc.

Người dân nơi đây đã dọn đi gần hết, việc kinh doanh ế ẩm, sẽ không ai chú ý tới một nơi như vậy.

Khuất Hòa Phong cầm trên tay chén trà bằng xương sứ, thứ đồ vật hoàn toàn không hoà hợp với tiệm trà cũ nát.

Hắn thong thả thưởng thức chiếc tách tinh xảo, cười nhạo, "Hợp tác? Nhưng tôi không mắc bệnh bạch cầu a, không cần cô phải hiến tuỷ để cứu tôi a."
Hắn giễu cợt thẳng thắn không vòng vo, đơn giản là muốn làm Quý Thần Ly phải khó xử.

Nhưng cô nàng này chỉ cười nhẹ, nâng chén trà trước mặt lên, ba đầu ngón tay đè xuống nắp chén, nhẹ nhàng quét đi lớp lá trà trên bề mặt, bờ môi dán vào thành chén, thoáng nhấp một ngụm.

Da nàng ngọc ngà trắng nõn, cầm trên tay chén trà xương sứ hoàn mỹ không tì vết, đẹp tinh khôi như vừa bước ra khỏi bức tranh thuỷ mặc.

Đôi môi đỏ thắm ngậm lấy thành chén ôn nhuận, nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, kiều diễm tựa một đoá hoa mai rơi trên nền tuyết.

Trong mắt Khuất Hòa Phong hiện lên dao động, hắn giờ đã hiểu vì sao Minh Lãng phải liều mạng đến vậy.

Nữ nhân này, ngay cái nhìn đầu tiên thì tưởng vô tư vô vị, lại mỹ lệ tựa phù du, thích hợp nhất là giấu ở nơi không người, chờ đến khi đêm khuya tĩnh lặng thì tinh tế thưởng thức.

Ngồi chung chỉ được vài phút, Khuất Hoà Phong chỉ có thể làm ếch ngồi đáy giếng, không thể nhấm nháp tận cùng mỹ vị, tiếc hận vô ngàn.

Vì thế trong nháy mắt, hắn có điểm ghen ghét Minh Lãng.

Tất nhiên, Khuất Hòa Phong hứng thú hơn với chuyện "hợp tác" từ chính miệng nữ nhân danh điều chưa biết này.

"Nói đi, Quý tiểu thư muốn hợp tác như thế nào."
"Khuất thiếu sảng khoái, không hổ là người thừa kế được trăm năm cơ nghiệp Khuất gia bồi dưỡng ra." Quý Thần Ly rũ mắt xuống, hàng mi mảnh dài che khuất ánh sáng loé lên trong mắt.

Nàng đặt tách xuống bàn, khẽ cạch một tiếng, khi lại ngẩng đầu lên, môi đỏ cong cong, nụ cười trên mặt khách sáo vừa đủ, là kiểu xinh đẹp rập khuôn mà Khuất Hòa Phong thường thấy.

Khuất Hòa Phong tiếc nuối, kinh diễm quả nhiên chỉ có trong chớp mắt.

Muốn nhìn, còn phải xem có phương pháp bắt giữ hay không.

Hắn không khỏi càng thêm ghen ghét Minh Lãng.

"Đáng tiếc Minh tổng nhà cô thủ đoạn siêu quần, trăm năm cơ nghiệp Khuất gia chỉ như một trò đùa trước mặt Minh Lãng." Khuất Hòa Phong dựa người vào ghế gỗ, chống tay lên tay vịn, tự giễu, "Đằng sau Quý tiểu thư chính là nhân vật một tay che trời C thị, chuyện gì quan trọng khiến cô nhất định phải hợp tác với tôi?"
Quý Thần Ly gõ ngón tay xuống bàn, không nhanh không chậm mà mỉm cười, "Khuất gia ở C thị thụ đại căn thâm, chẳng qua nhất thời thất thế để Minh Lãng hưởng lợi.

Với tham vọng của Khuất thiếu, chẳng lẽ cam nguyện bị một Minh Lãng chèn ép cho mãi mãi không dám ngẩng đầu?"
Lời này chọc trúng chỗ thương tâm của Khuất Hòa Phong.

Từ khi hắn bắt đầu có ý thức, luôn thường được nghe Khuất lão gia tử kể về quá khứ huy hoàng vinh quang của Khuất gia.

Tiếc thay cha và chú hắn không chỉ không duy trì được Khuất gia, còn chỉ biết cái lợi trước mắt, đấu đá nhiều năm làm Khuất gia chướng khí mù mịt, từ từ suy thoái, mới lâm vào quẫn cảnh bị Minh gia đè ép như ngày hôm nay.

Khuất Hòa Phong tâm khí cao, đã nhiều năm tưởng trọng chấn Khuất gia, cuối cùng đến khi về nước, mới phát hiện Minh gia từ lâu căn cơ thâm hậu.

Chỉ có một mình hắn, muốn lay chuyển cơ hồ không có khả năng.

"Cô muốn thế nào?" Khuất Hòa Phong hỏi, thần sắc rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều so với vẻ mặt không thèm để tâm ban nãy.

"Tôi có thể giúp anh lấy được tư liệu tuyệt mật nhất Minh thị."
Khuất Hòa Phong khinh thường cười nói, "Lấy được thì lại thế nào? Làm sao tôi biết cô không phải là liên hợp với vị Minh tổng không ai bì nổi tới chơi tôi? Hơn nữa Minh gia tích lũy nhiều năm, mạng lưới ở C thị vô cùng rắc rối khó gỡ, một tập tài liệu gọi là tuyệt mật là có thể lung lay? Quá ngây thơ rồi."
Trên mặt Quý Thần Ly tươi cười bất biến, "Khuất thiếu nói đùa, tôi chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, trừ việc giúp anh lấy được thứ vẫn luôn muốn nhưng không thể có được thì đâu thể làm được gì khác? Còn việc thứ này có ích lợi gì, như anh chứng kiến, tôi chẳng qua chỉ là con hát, thứ này đối với tôi không đáng một đồng, nhưng đối với các người thì hoàn toàn khác, đúng hay không?"
Giọng nàng mềm ấm dễ nghe, có sự thành thục quyến rũ mà tuổi này đáng lý không nên có.

Khi những ngón tay thanh tú của nàng chạm vào chén trà, trái tim Khuất Hòa Phong như ngừng đập, tay hắn run lên, nước trà sái ra, làm bẩn áo sơ mi cao cấp trên người hắn.


Khuất Hòa Phong ý thức được mình thất thố, đưa tay lên miệng giả bộ ho khan, chỉnh lại thần sắc, cười nói, "Quý tiểu thư quả thật là người thông minh.

Nhưng trên đời này không có bữa ăn miễn phí, không biết Quý tiểu thư tưởng từ tôi lấy được thứ gì?"
"Thứ tôi muốn rất đơn giản." Quý Thần Ly cúi đầu, ở nơi Khuất Hòa Phong nhìn không thấy nở một nụ cười đắc thắng, lúc ngẩng đầu lại là nụ cười khách sáo đúng mực vô hại như trước, "Một tấm vé tàu."
"Một tấm vé tàu?" Khuất Hòa Phong như không nghe rõ, lặp lại một lần.

"Không sai, một tấm vé tàu." Quý Thần Ly gật đầu.

Khuất Hòa Phong nghe xong, cười ha ha, "Quý tiểu thư chẳng lẽ đang đùa? Cô muốn đi bất cứ đâu, chỉ cần một câu, Minh gia tự nhiên có vô số người gấp rút vì cô làm thoả đáng.

Hà tất phải mạo hiểm lớn như vậy chỉ để lấy một tấm vé từ tôi?"
"Tấm vé này chỉ Khuất thiếu mới có thể lấy được.

Suy cho cùng ở C thị này, có thể qua mặt Minh Lãng không để lại một dấu vết, nếu Khuất thiếu làm không được, thì không ai có thể làm được nữa."
Khuất Hòa Phong lúc này mới hiểu, đâu phải Quý Thần Ly muốn vé tàu, rõ ràng là muốn tìm một kẻ chống lưng có thể chặn lại tai mắt Minh Lãng, giúp nàng lén xuất ngoại, có khả năng còn muốn vĩnh viễn tránh khỏi tầm mắt của Minh Lãng.

"Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?"
Quý Thần Ly cười nhạt, "Khuất thiếu là thương nhân, mấy nguyên tắc trên thương trường, tôi cho rằng anh hiểu hơn tôi."
Nàng mỉm cười điềm nhiên, hai tay bắt chéo nhau, đặt trên đầu gối.

Rõ ràng chỉ là con hát nịnh nọt xu nịnh trong giới giải trí, lại đoan trang ưu nhã hơn bất cứ tiểu thư khuê các nào mà Khuất Hoà Phong từng quen.

Nàng khoác trên mình váy cotton thấp cổ, tóc búi lên, tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của chiếc cổ cao thon thanh tú.

Cổ nàng đeo một sợi dây chuyền bạch kim, cách xương quai xanh hai centimet, mặt dây ẩn nấp đằng sau cổ áo.

Khuất Hòa Phong nuốt cổ họng khô khốc, tiếc nuối cổ áo kia còn chưa đủ thấp, không thể làm hắn nhìn được nhiều phong cảnh hơn.

Lý trí Khuất Hòa Phong trở lại, hắn nhớ rõ mình tốt xấu là Khuất gia công tử, không nên cư xử hấp tấp như thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa từng được gặp nữ nhân.

Chỉnh lại thần sắc, khôi phục nụ cười đàng hoàng nho nhã, "Thành giao."
Chuyện xảy ra tiếp theo suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng.

Minh Lãng lần này có lẽ thật sự rơi vào bẫy, hay nên nói rằng Quý Thần Ly thủ đoạn cao minh.

Hai chị em Minh gia trở mặt thành thù, Minh Lãng toàn tâm nhào vào Quý Thần Ly, đem một Minh gia đồ sộ ném cho bao cỏ Minh Diễm.

Khuất Hòa Phong chẳng qua chỉ dùng chút mánh khoé đã khiến Minh Diễm cắn câu.

3 tỷ, Minh gia gia nghiệp đồ sộ, 3 tỷ hoàn toàn không đủ hạ bệ Minh gia, nhưng đủ để dạy cho bọn họ một bài học.

Thương trường như chiến trường, chỉ một sai sót nhỏ là có thể mất mạng.

Bằng 3 tỷ này, Khuất Hòa Phong tự tin là đủ để hắn đuổi kịp, lật đổ thế trận Minh gia thống trị toàn cục như hiện nay.

Mấu chốt là huyền thoại Minh Lãng bất bại bị phá vỡ, lời cô ta nói không còn uy tín như xưa, đây mới chính là uy lực lớn nhất của Khuất Hòa Phong.

Nhân tâm thứ này rất thú vị.

Một khi có khe hở, sẽ không bao giờ trở lại tường đồng vách sắt được như cũ.

Ai cũng cho rằng tàu điện ngầm sẽ xây ở Hà Đông, ai cũng tranh nhau đi gửi hồ sơ dự thầu khu đất ở bên đó, nhưng không ai biết Khuất Hòa Phong đã bí mật rút vốn khỏi Minh thị, rót tiền vào khu phố cổ đông đúc lụp sụp bên Hẻm Tây.

Phố cổ Hẻm Tây đấu thầu kín.

Đáng tiếc, Khuất Hòa Phong sớm đã biết át chủ bài của Minh gia.

Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.

......!
Rất lâu trước kia, khi Quý Thần Ly còn nằm trên giường bệnh, Hàn Hân Viễn đã dạy cho nàng một nhược điểm của Minh Lãng.

Cô ta nói: "Minh Lãng người này, nhìn tưởng chừng không gì phá nổi, kỳ thật lột bỏ đi lớp áo giáp bên ngoài, bên trong là trái tim mềm yếu, sợ nhất là mắc nợ người khác.

Năm đó vì mạng cha mẹ tôi, cô ta gần như bị cảm giác áy náy tra tấn đến suy sụp."
Quý Thần Ly khi ấy không tin, ha? Minh Lãng? Loại người này cũng sẽ có cảm giác tội lỗi? Đừng đùa.

Hàn Hân Viễn nói cho nàng nhược điểm này của Minh Lãng, khi đó nàng không biết nên dùng như thế nào.

Bởi sau đó không lâu, Minh Lãng đồng ý ly hôn.

Quý Thần Ly vui vẻ suýt phát điên.

Nàng cho rằng mình cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Minh Lãng, có thể bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, hoàn toàn thuộc về chính mình.

Không may, tất cả hy vọng tan thành bọt nước.

Giấy chứng nhận ly hôn là giả —— rất giống thật, nhưng nó là giả.

Không ai nghĩ rằng giấy chứng nhận do Cục Dân Chính chính quy xử lý là giả, bởi kia chính là Cục Dân Chính.

Nhưng nếu chuyện liên quan đến Minh Lãng, hết thảy đều phải nghĩ lại thêm vài lần.

Minh Lãng rất thông minh.

Quý Thần Ly từng hoài nghi tính xác thật của giấy chứng nhận, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, đều không ngoại lệ mà nói cho nàng giấy là thật 100%.

Quý Thần Ly gần như đã tin.

Nàng cho rằng Minh Lãng lần này thật sự nghĩ thông suốt, không còn vấn vương quá khứ.

Quý Thần Ly thiếu chút nữa là tin.

Bất quá cũng may, Quý Thần Ly có cách khác để vòng qua Minh Lãng.

Nhân viên công tác năm xưa đăng ký hộ khẩu cho Quý Thần Ly, còn viết sai cả ngày sinh của nàng, một người rất bình thường, nhưng lại không ai biết rằng đó là anh em từ nhỏ đến lớn của cha Quý Thần Ly.

Vợ của chú có chút khắc nghiệt, sợ dính Quý Thần Ly tai tinh khắc chết cha chết mẹ, đã ra lệnh không cho phép chồng cứu trợ con gái bạn tốt, thậm chí cũng không được lén đi thăm.

Con người thật thà này vẫn luôn mang áy náy, cho nên khi Quý Thần Ly ngỏ ý xin chú giúp đỡ, chú không chút do dự lập tức đi làm.

Giấy chứng nhận ly hôn là giả, lúc Quý Thần Ly biết được tin này kỳ thật không hề kinh ngạc, nàng thậm chí còn có một loại cảm giác "quả nhiên như thế".

Khi đó nàng mới ý thức được, bằng bản thân, vô quyền vô thế, muốn thoát khỏi Minh Lãng, cơ hồ không có khả năng..