Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thiên trường địa viễn hồn phi khổ
Mộng hồn bất đáo quan san nan.”
Chương 50: Giữa khuya sương gió một người vì ai (thập)
Ảnh Thất cuộn người nằm giữa vũng máu, phun ra một cục huyết khối đỏ sậm trước mặt, khóe miệng còn dính máu lẫn nước bọt, cả người co lại như con tôm, thống khổ co quắp lại.
Lý Uyển nhất thời ngơ ngẩn, tựa như bị nện một gậy vào đầu thật mạnh, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng bước qua bế Ảnh Thất lên, ôm lấy thân thể đang co cứng lại vào trong lòng, đỡ lưng y, sắc mặt lo lắng đến tái mét, vừa như chất vấn Ảnh Sơ cũng tự chất vấn bản thân mình: “Được rồi được rồi, sao tự nhiên lại nôn ra máu chứ!”
Ảnh Sơ yên lặng nhìn bộ dạng nôn nóng thất thố của Lý Uyển.
Thế tử điện hạ đã qua độ tuổi chênh vênh, tình cảnh hôm nay khiến Ảnh Sơ cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đi Hạnh Đường tìm đại phu đến đây, gọi Nguỵ Trừng đến! Mau lên!” Lý Uyển đỡ hai đầu gối Ảnh Thất, bế xốc Ảnh Thất hơi thở đang thoi thóp lên, đi đến nhã gian đá văng cửa, đặt người trong ngực lên giường, ôm chặt lấy y.
“Tiểu Thất, tỉnh tỉnh.” Lý Uyển siết chặt Ảnh Thất đang hôn mê bất tỉnh, một tay ôm vai y, một tay lau vết máu trên miệng y, mặt dán lên trán y, cả người Ảnh Thất đang nóng lên.
Lý Uyển lần mò rót một chén nước, đút cho Ảnh Thất súc miệng, Ảnh Thất ho khan liên tục, phun ra cả máu lẫn nước.
Màu máu đỏ tươi thấm nhuộm trên gương mặt xanh xao ốm yếu của Ảnh Thất, chói đến kinh tâm động phách.
“Là Lý Mạt? Hắn đã làm cái gì? Hắn ép ngươi uống thuốc độc hay là làm cái gì, hả?!” Lý Uyển nắm chặt bàn tay đầm đìa máu tươi của Ảnh Thất, không ngừng hỏi y, tựa như chỉ cần Ảnh Thất gật đầu một cái hắn liền lập tức lao ra ngoài băm vằm Lý Mạt thành từng mảnh.
Giữa cơn mê man, Ảnh Thất khẽ giãy giụa, ngón tay vô lực nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Lý Uyển, trong miệng lẩm bẩm: “Thuộc hạ biết sai……”
Trong lòng Lý Uyển bỗng nhiên chua xót, môi dán lên cái trán nóng hổi của Ảnh Thất, nhẹ giọng trấn an: “Không sai, Tiểu Thất không sai, ngươi đừng sợ, đợi lát nữa đại phu tới ngay.”
Ngay cả chuyện Ảnh Thất bị thương nghiêm trọng như thế hắn cũng không phát hiện, Lý Uyển vốn tưởng rằng kẻ thua cuộc trong trò hề này là chính bản thân mình chứ.
Ảnh Thất đột ngột cúi người ho khan, bọt máu trong miệng văng lên vạt áo Lý Uyển, Lý Uyển không rảnh quan tâm, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Ảnh Thất dỗ dành: “Bảo bối cố chịu đựng một chút nha.”
Ảnh Thất dùng sức siết chặt cổ áo Lý Uyển, trán đặt ở hõm vai hắn, toát cả mồ hôi lạnh, cắn răng chịu đựng đau đớn toàn thân. Vết thương Diêm hình chồng chất đã lâu bỗng nhiên bộc phát, cơn đau trước nay chưa từng nếm trải quét hết cả người, toàn bộ máu thịt gân cốt tựa như bị nghiền nát trong trát đao*.
“Ngươi đau chỗ nào?” Lý Uyển nôn nóng hỏi y, lúc ấy rõ ràng đã xem kỹ Ảnh Thất rồi, vẫn không phát hiện có ngoại thương nghiêm trọng gì, Lý Mạt lại chỉ dùng cung tên, lẽ ra không đến mức bị nội thương chứ.
Lý Uyển nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Ảnh Thất, tựa sát vào mình, nhẹ giọng nỉ non bên tai y: “Không sao cả, nói cho ta biết khó chịu chỗ nào.”
Ảnh Thất bị ôm chặt, đôi tay vô thố túm lấy Lý Uyển, từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng lại buông ra, cẩn thận dịch ra xa Lý Uyển một chút, khàn giọng đáp: “Không có…… Không có…… Không có khó chịu.”
“Gạt ta là lừa gạt chủ thượng, phạm vào trọng tội của huấn điều ảnh vệ.” Ngữ điệu Lý Uyển có chút nghiêm khắc hơn, nhưng vẫn dịu dàng hôn hôn mắt y, lại nhẹ giọng an ủi, “Ngươi nói cho ta nghe, sợ cái gì?”
Ảnh Thất sợ hãi lắc đầu, ngón tay co quắp run run, đôi môi tái nhợt: “…… Không có…… Cái gì cũng không có……”
“……” Đôi mày Lý Uyển nhíu chặt.
Chẳng qua hắn chỉ hỏi một câu, Ảnh Thất lại đắn đo cả buổi mới trả lời, lúc đáp cũng thật thật giả giả, Lý Uyển không phân biệt được, nhưng có thể cảm giác được Ảnh Thất rất sợ bị mình đuổi đi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mỗi khi chạm vào lưng y, vẻ mặt y sẽ có chút đau đớn.
“Có phải ở lưng không?” Lý Uyển chợt hỏi.
Thân người Ảnh Thất run lên.
“Ngươi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lý Uyển đè Ảnh Thất đang liều mạng giãy giụa lại, rút thanh xà nhuyễn kiếm đang quải sau eo y, mũi kiếm bới xốc, từ từ cắt hết y phục sau lưng Ảnh Thất, lột ra, lộ ra ấn ảnh tự trên vai phải.
Còn có một vết sẹo Diêm hình xanh tím to lớn biến thành màu đen trông rất ghê người.
Vết thương thê thảm này vượt xa tưởng tượng của Lý Uyển.
Vô số vết đao cắt tứ tung ngang dọc, có vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn cứ mang lại cảm giác bên trong có ứ lại thứ gì đó, có vết thương đã nứt toạc ra, rỉ máu đen, mấy chục vết thương khắc sâu trên tấm lưng tái nhợt non nớt của Ảnh Thất.
Ảnh Thất còn chưa quá mười tám tuổi, lại gánh chịu sự thống khổ mà cả đời người khác cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Ảnh Thất bắt đầu tỉnh táo lại, trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ, y cố gắng nhìn rõ người trước mặt, ngơ ngác nhìn Lý Uyển, mờ mịt thừ người ra.
Mọi thứ dần dần rõ ràng, vẻ mặt kinh ngạc của thế tử điện hạ đang nhìn mình, mình nằm trong vòng tay của hắn.
Ảnh Thất trừng mắt, vừa mới bình tĩnh một chút thân thể lại run lên điên cuồng, đầu ngón tay cứng đờ, đẩy mạnh Lý Uyển, từ ngữ hỗn loạn: “Thuộc hạ thất lễ! Điện hạ! Điện hạ!”
Lý Uyển biết Ảnh Thất chống cự mình rất mãnh liệt, đành phải siết chặt y hơn, nhẹ vỗ về vai y: “Đừng nhúc nhích, ngoan.”
Khẩn trương và sợ hãi cực độ khiến cho nước mắt Ảnh Thất không kìm được mà tuôn trào, y gồng mình, cố gắng tỏ vẻ là mình ngoan ngoãn, giãy giụa bò dậy quỳ trước mặt Lý Uyển rồi từ từ lui về phía sau, giống như một con vật nhỏ bị kinh hãi đang liều mạng chạy trốn, không quan tâm gì cả, chỉ muốn chạy thật nhanh, cách xa điện hạ một chút, quy củ thủ lễ, mới không chọc giận điện hạ, mới không bị điện hạ chán ghét đuổi đi.
Lý Uyển sắp không giữ được y nữa, đành phải giang cả hai tay, ôm y trở lại, hôn nhẹ lên trán và đôi mi thấm lớp mồ hôi mỏng, lại hôn đôi mắt kinh hoàng bất lực của y.
“Đừng sợ, bảo bối đừng khóc.” Lý Uyển nhẹ giọng dỗ dành, giọng nói cũng có phần lộn xộn, “Ta chỉ ôm ngươi, không làm gì cả.”
Tay Ảnh Thất run rẩy bấu trên vạt áo Lý Uyển, y cố hết sức bình tâm lại, nhưng nhận ra chỉ uổng công, cả người từ từ buông lỏng trong vòng tay ấm áp của Lý Uyển.
Lý Uyển thả lỏng một chút, nhẹ nhàng ôm Ảnh Thất đang mềm mại cuộn người lại, vuốt từng sợi tóc mềm mượt của y: “Được rồi, bảo bối ngoan bình tĩnh một chút.”
Y nghẹn ngào, vùi đầu trong ngực Lý Uyển cầu xin hắn, “Điện hạ…… Người…… Ban chết cho thuộc hạ, cầu người ban chết cho thuộc hạ…… Ta không đi Ảnh Cung…… Ta không đi……”
Đây là lần đầu tiên Ảnh Thất cầu xin hắn, lần đầu tiên để lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy.
Tiểu ảnh vệ lãnh khốc vậy mà cầu xin hắn, rốt cuộc Ảnh Cung có cái gì mà biến y thành cái dạng này.
Lý Uyển đỡ đầu Ảnh Thất tựa vào vai mình, liên tục đáp ứng: “Không đi Ảnh Cung, ngươi đừng sợ, ta không định đưa ngươi đi.”
Làm sao đây, hắn doạ tiểu ảnh vệ của hắn mất rồi.
Lý Uyển cứ cho rằng Ảnh Thất vĩnh viễn đao thương bất nhập, thì ra y yếu đuối đến mức khiến cho người ta lo lắng, sẽ bị thương, cũng sẽ sợ hãi như bao đứa trẻ khác.
Thiếu niên ngây ngô, cho dù tính tình lạnh lùng, cuối cùng cũng sẽ lộ ra khía cạnh yếu ớt của bản thân mình.
Dù sao Ảnh Thất cũng chỉ là một thiếu niên bình thường thôi.
Đầu ngón tay Lý Uyển lạnh lẽo, run rẩy không thôi, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ở lưng Ảnh Thất, Ảnh Thất cảm thấy sau lưng đau đớn như kim châm, thân mình vừa nhúc nhích một cái, lại vì đang kề bên điện hạ, y không dám động đậy, cắn môi, chịu đau cho điện hạ kiểm tra.
“Này… Vết thương này có từ khi nào?” Cổ họng Lý Uyển nghẹn đắng, nhẹ giọng hỏi y. Trong giọng nói có chút run rẩy.
Ảnh Thất không dám ngẩng đầu, y không ngờ rằng điện hạ lại hỏi đến cùng, không muốn cho điện hạ biết đây là vết tích của Diêm hình, không muốn điện hạ biết y có bệnh căn lưu lại, không muốn sau tất cả lại không thể trở thành ảnh vệ của điện hạ.
Y chỉ vừa mới được chấp nhận thành ảnh vệ bên người, không một ai biết trong lòng y vui đến cỡ nào, đã từng suýt chút nữa là có thể bồi bên cạnh điện hạ mỗi ngày, lại bị lạnh lùng đẩy ra xa, giờ điện hạ hồi tâm chuyển ý, sao y có thể chấp nhận bị đuổi đi lần nữa. Nếu điện hạ lại vứt bỏ y, y biết đi đâu bây giờ.
Lý Uyển nghiến răng, gọi Ảnh Ngũ một tiếng.
Ảnh Ngũ cũng biết đại sự không ổn, vẫn luôn ở trên mái hiên ngoài nhã gian đợi lệnh, nghe thế tử điện hạ gọi lập tức nhảy vào, đáp xuống quỳ một gối dưới chân Lý Uyển.
Lý Uyển đè lại Ảnh Thất đang lộn xộn trong ngực, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng chất vấn Ảnh Ngũ: “Nói, tại sao y thành ra như thế.”
Ảnh Ngũ thấy Ảnh Thất ngã vào lòng ngực chủ tử, xiêm y sau lưng đã bị cắt nát, liền biết không giấu được nữa rồi.
“Là…… Lúc rời Ảnh Cung bị phạt Diêm hình……” Ảnh Ngũ ấp úng giải thích, “Chúng ta cũng không biết nguyên do, ngày đó y trốn ra khỏi Ảnh Cung, hỏi y vì sao lại trốn ra y không nói, Tiết chưởng sự nổi giận, lập tức dùng hình.”
“Diêm hình?” Lý Uyển không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Giọng Ảnh Ngũ càng lúc càng nhỏ, vân vê vết chai trên đầu ngón tay mình: “Chính là cắt mấy chục dao trên lưng, sau đó trộn muối và độc xát vào miệng vết thương, ba ngày không chết thì được thả…… Thời điểm ta và ca ca đi nhận ảnh vệ đến vừa kịp lúc, mang y ra khỏi chỗ đó.”
Lý Uyển sửng sốt, đứng sau lưng Ảnh Thất, sắp xếp lại mớ ký ức hỗn độn trong đầu từ lúc Ảnh Thất đặt chân vào vương phủ.
Lúc trốn ra khỏi Ảnh Cung……
Vừa khéo là thời điểm mình bị ám sát ở rừng cây, y từ trên trời giáng xuống cứu mình một mạng.
Trước mắt Lý Uyển tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, loạng choạng đỡ mép giường. Ảnh Ngũ bước nhanh qua đỡ, bị Lý Uyển đẩy ra.
“Điện hạ, giờ làm sao đây? Chuyện lần này không thể giấu được nữa, chúng ta làm sao bây giờ?” Ảnh Ngũ càng lo cho vương phủ hơn, kế hoạch mà điện hạ ẩn nhẫn mấy năm bị huỷ trong chốc lát, nếu Lĩnh Nam Vương thế tử không muốn giữ bí mật này, vương phủ sẽ lập tức gặp nguy hiểm, thế tử điện hạ vốn đã bị triều đình coi là cái gai trong mắt, hiện tại càng có lý do để diệt trừ hậu hoạn.
Trong lòng Lý Uyển rối bời: “Ngươi sợ cái gì? Trời có sập cũng không phải có ta chống sao? Ngươi đi an bài chỗ ở cho Lý Mạt và thái tử đường huynh, nói ta đột nhiên có việc gấp, tạm thời xin phép không tiếp được.”
“Còn có, ngươi cho người đến Ảnh Cung, trói Tiết Ninh Hải lại cho ta! Trên người Tiểu Thất có bao nhiêu vết thương, gã phải có bấy nhiêu. Còn muối độc? Xát mạnh vào, ba ngày không chết, ta tha cho gã một mạng…… Ta thấy gã chán cái chức chưởng sự này rồi, tuỳ ý lạm dụng cực hình, đổi người cho ta! Ngay lập tức!”
“Vâng, vâng vâng vâng! Người bớt giận, thuộc hạ cáo lui……” Ảnh Ngũ sợ tới mức lĩnh mệnh vọt lẹ, thấp thỏm nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ảnh Ngũ vừa rời đi, toàn bộ nhã gian yên tĩnh lại, Lý Uyển thở hổn hển, đỡ đầu mình có chút choáng váng.
Điện hạ bỗng nhiên im lặng, Ảnh Thất không nhìn thấu biểu cảm của điện hạ, y cảm thấy nhất định là điện hạ chán ghét y rồi.
“Điện hạ, cái này không nghiêm trọng vậy đâu.” Y nỗ lực giải thích, “Người không cần lo cho thuộc hạ.”
“Điện hạ?” Ảnh Thất bất an mà gọi hắn, nhưng không nghe hắn đáp lại.
Cho tới khi Ảnh Thất bất an vô cùng, Lý Uyển nhẹ nhàng bao bọc lấy Ảnh Thất, ôm lấy thân thể gầy gò rắn chắc của y, đau lòng hôn hôn gáy y, bất đắc dĩ nói: “Vì sao lại gạt ta, trọng thương như thế, làm sao mà ngươi chịu được.”
“Cái này không nghiêm trọng, chết, mới tính là nghiêm trọng sao.”
Bảo sao nước da y tái nhợt một cách kỳ quái, thì ra trên người có độc thương, ảnh hưởng thân thể.
Điện hạ ôm ấp khiến Ảnh Thất không biết làm sao, theo bản năng siết chặt quần áo muốn che lại cơ thể, nhưng đã bị Lý Uyển xé nát.
Y không bắt kịp suy nghĩ, cũng không dám, đầu ốc trống rỗng, cứ ngây ra như thế.
Lý Uyển đau lòng ôm chặt Ảnh Thất, cởi ngoại bào tím nhạt phủ lên người y, vỗ về: “Đừng sợ, sẽ trị khỏi thôi.”
“Bèo nước gặp nhau…… Tại sao lại đến mức này?” Lý Uyển nắm chặt tay Ảnh Thất, “Ngươi nói cho ta đi, được không, ngươi không nói ta không nhớ cũng không đoán nổi, đừng để ta đoán nữa, ngươi nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai……”
Ảnh Thất loạng choạng bò dậy, gian nan quỳ trước mặt Lý Uyển, quệt máu vương trên khoé miệng, trong ánh mắt kinh ngạc xót xa của Lý Uyển, chậm rãi khom người cúi đầu, trán đặt lên mũi giày hắn, dùng hết sức bình sinh, không nhìn ra được chút bất ổn nào trong cái hành lễ ảnh vệ thần phục này.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư, tồi tâm can.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan.
“Thuộc hạ qua núi đao biển lửa, chỉ nguyện lưu lại bên cạnh người.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
*Đoạn thơ trên trích từ bài thơ Trường tương tư – kỳ I (長相思) của Lý Bạch (Dịch thơ: Ngô Văn Phú)
Trời cao đất rộng hồn bay nhọc, mộng hồn khôn đến được quan san
Nhớ nhau hoài, nẫu ruột gan
Người đẹp hiện lên sau mây ngàn.
Trát đao. Nhớ phim Bao Công không.
Có một điểm đáng lưu ý. Ảnh Thất chưa đủ 18 tuổi. Là sao các chị hiểu gòi hen =))