Chương 40: 40: Tôi Đến Đón Em

Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Trong nhiều trường hợp, câu nói "khoảng cách tạo nên cái đẹp" là một chân lý.
Ví dụ như Chu Tiêu.
Đặc điểm của Chu Tiêu ngoài ngốc bạch ngọt cùng với nghĩa khí thì càng nổi tiếng là người không đáng tin cậy, thích ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng.
Là tiêu chuẩn của thiếu gia ăn chơi.
Lúc trước Chu Tiêu và Tiêu Sở Dịch đều liên lạc qua điện thoại, ấn tượng của cậu đối với cậu ta toàn bộ bắt nguồn từ trí nhớ của nguyên chủ -- tạm thời còn dừng lại ở bộ dáng đáng thương của đối phương thời niên thiếu khi bị cha mẹ nhéo lỗ tai.
Hơn nữa Chu Tiêu đối với nguyên chủ đúng là rất trung thành, cho nên Tiêu Sở Dịch đối với cậu ta tự nhiên sẽ mang theo vài phần bộ lọc, toàn bộ đều tưởng tượng cậu ta trở thành hình tượng con trai ngốc nhà địa chủ.
Vì vậy, cảm nhận của Tiêu Sở Dịch về cái mác "không đáng tin cậy" trên người Chu Tiêu vẫn còn hạn chế.
Nhưng sau khi thật sự gặp mặt, Tiêu Sở Dịch cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại không vui vẻ gì khi kết giao với Chu Tiêu.
Chỉ riêng tính cách và sở thích, nguyên chủ và Chu Tiêu căn bản không phải là người cùng đường.
Điểm này Tiêu Sở Dịch cũng giống như vậy.
Nếu không phải có một mối quan hệ nhỏ, bọn họ có khả năng cả một đời sẽ không trở thành bạn tốt.
Chu Tiêu chủ động liên lạc với Tiêu Sở Dịch, nói muốn đến thành phố B giải sầu, thuận tiện thăm cậu, cùng cậu nói chuyện công việc.
Tiêu Sở Dịch đương nhiên sẽ không từ chối cậu ta, còn đáp ứng sẽ đến đón cậu ta.
Lúc đó, nơi "đón khách" mà cậu tưởng tượng phải là ở sân bay, dù tệ đến đâu cũng phải là ga tàu cao tốc hoặc bến xe buýt.
Nhưng kết quả...
Tiêu Sở Dịch cầm điện thoại di động, nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở "Lần điều hướng này đã chấm dứt", ngửa đầu nhìn tấm biển câu lạc bộ đêm rực rỡ ánh đèn trước mặt, rơi vào trầm tư.
Đám bạn xấu của Chu Tiêu trải rộng khắp mọi nơi, thành phố B cũng không ngoại lệ, nếu không lúc trước chuyện Tiêu Sở Dịch bị bắt nạt cũng sẽ không truyền đến tai cậu ta.
Vì vậy Chu Tiêu giả vờ đến thăm Tiêu Sở Dịch - thậm chí còn báo cáo với cha mẹ cậu ta, kết quả chính chủ còn chưa thấy đâu, ngược lại là cùng những người bạn ăn nhậu kia lăn lộn chung một chỗ.
Thiết kế nhân vật thiếu gia ăn chơi của cậu ta thực sự không bị hỏng chút nào.
Tiêu Sở Dịch đối với lối sống của người khác không có ý kiến gì, huống hồ giao tình của cậu và Chu Tiêu cũng không phải bắt nguồn từ những thói quen lung tung này.
Chẳng qua chỉ là làm sâu sắc thêm một chút về trình độ không đáng tin cậy của Chu Tiêu.
Nhưng mà, nếu đã đáp ứng đi đón người, cậu đương nhiên sẽ không thể nuốt lời.
Tiêu Sở Dịch thở dài, chậm rãi đẩy cánh cửa không thể ngăn được tiếng ồn ào bên trong ra.
Tất cả các buổi họp đêm đều không thể tách rời khỏi những tính từ như hỗn loạn và ồn ào, và nơi này chuyên dành cho đủ các loại thanh niên nam nữ vui chơi.
Ở đây không thấy nỗi hai chữ "đứng đắn", nam nữ mắt đi mày lại rồi thành đôi, thậm chí còn có người một tay ôm mấy người.
Mà "sắc đẹp" luôn là vé tốt nhất để thông hành, đặc biệt là trong trường hợp này.
Kể từ khi Tiêu Sở Dịch vào cửa, bước vào đám người, ánh mắt người khác dính ở trên người cậu chưa từng đứt đoạn.
Chàng trai cao lớn, mặt mày đẹp đẽ và đôi mắt như sao, mỗi một tấc đều như vẻ đẹp hoàn mỹ trời ban, nhưng trên khuôn mặt bắt mắt đó lại lộ ra vẻ lãnh đạm, không hợp với không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Nhưng mà chính cảm giác xa cách kinh người như vậy lại khiến người ta có cảm giác như ngắm hoa trên trời ngắm trăng trong nước, nếu không chạm vào được sẽ càng ngày càng khó chịu.
Những người xung quanh liên tiếp đưa mắt nhìn, có người đang cùng đồng bọn nháy mắt, xì xào bàn tán về người vừa mới bước vào, cũng có người đã cầm ly rượu chuẩn bị tiếp đón.
Tiêu Sở Dịch không thích cảm giác này.
Quá ồn ào, quá phiền phức.
Cậu hạ khóe miệng xuống, lộ ra biểu tình lãnh đạm, vừa chen lấn qua đám đông, vừa tìm kiếm bóng dáng của cái người phiền phức hơn kia.
Sau khi cự tuyệt người thứ năm đến bắt chuyện, rốt cuộc cậu cũng đã nhìn thấy người uống say sắp nằm xuống ở vị trí quầy bar.

Tiêu Sở Dịch dừng một lát, cúp điện thoại liên lạc, tăng nhanh tốc độ, xách cổ áo cậu ta trước khi đối phương ngã xuống đất, nhấc cậu ta trở về vị trí ngồi xuống.
Nhân viên pha chế phía sau quầy và mấy cô gái vây quanh Chu Tiêu đều sửng sốt.
"Tôi là bạn cậu ta." Tiêu Sở Dịch nhàn nhạt nói, "Xin hỏi có nước đá không?"
Cô gái vốn đang ghé sát vào người Chu Tiêu vừa nhìn thấy Tiêu Sở Dịch liền nháy mắt, không tự chủ được lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dời mắt đi một chút liền muốn cọ cọ về phía cậu, nhưng khi đối phương lãnh đạm liếc qua thì động tác của cô liền dừng lại.
Người này không dễ chọc.
Hơn nữa bây giờ tâm trạng còn rất tệ.
Cô gái từng trải nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Sau đó chán nản cong môi, xoay người hôn lên má Chu Tiêu, để lại một dấu son to.
Sau khi nhét tấm danh thiếp vào túi áo khoác của Chu Tiêu, cô gái liền xoay người chen vào đám đông rồi nhanh chóng biến mất.
Một ly nước đá nhanh chóng bị đẩy đến trước mặt Chu Tiêu, Tiêu Sở Dịch thấp giọng cảm ơn, sau đó hướng ánh mắt về phía Chu Tiêu.
Tiêu Sở Dịch theo thói quen dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn quầy bar, gọi một tiếng: "Chu Tiêu."
Chu Tiêu vốn đã sớm uống say, đang bận tìm chiếc điện thoại đang tít tít vì bị ngắt giữa chừng, thật vất vả mới bò lên được, vừa quay đầu lại liền mơ mơ màng màng thấy một bóng người có chút quen thuộc.
Người bên cạnh dường như đã biến thành người khác, nhưng gương mặt kia không thua kém gì cô gái được bạn bè giới thiệu vừa rồi.
Người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cậu ta, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lên cũng cực kỳ mê người.
Chỉ là không hiểu sao có chút khí lạnh.
Đầu óc hỗn loạn không cho phép Chu Tiêu nghĩ quá nhiều, cậu ta nở một nụ cười khinh bạc đối với gương mặt kia: "Ôi, mỹ nhân, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không, gặp lại chính là duyên, nếu không thì tới đây cùng uống một ly rồi chúng ta cùng nhau trải qua đêm xuân..."
Nụ cười trên mặt Tiêu Sở Dịch cứng đờ, gân xanh trên trán nhảy lên.
Chu Tiêu không chịu buông tha cọ tới, đưa tay muốn nhấc cằm người bên cạnh, khóe môi Tiêu Sở Dịch chợt cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
"Rầm --"
Đầu Chu Tiêu bị ấn trên quầy bar, sau một tiếng trầm đục vang lên, nửa ly nước đá cũng rơi xuống đầu cậu ta.
Nhiệt độ lạnh lẽo khiến Chu Tiêu giật mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Gương mặt quen thuộc phản chiếu trong tầm nắt dần dần rõ ràng, chậm rãi ghép lại với người ở trong trí nhớ.
Mồ hôi lạnh của Chu Tiêu ứa ra.
"Dịch, anh Dịch..." Chu Tiêu yếu ớt gọi một tiếng, thanh âm có chút run rẩy.
"Tỉnh táo rồi à?" Tiêu Sở Dịch liếc cậu ta một cái, nện nửa ly nước đá còn lại xuống trước mặt cậu ta, nâng cằm lên, lạnh lùng nói: "Uống."
Chu Tiêu không dám phản bác, lau khuôn mặt ướt sũng, run rẩy ôm lấy cái ly, cắn răng một cái, đừng nói là nước đá, ngay cả viên đá cũng nuốt vào.
Ngậm viên đá trong miệng không dám nuốt vào cũng không dám nhổ ra, vẻ mặt ủy khuất lại mang theo chút lấy lòng nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.
Trong lòng Tiêu Sở Dịch có chút buồn cười, lửa giận cũng tiêu tan hơn một nửa.
Chu Tiêu sinh ra đã có khuôn mặt trẻ con, mấy năm không gặp vẫn giống như hồi niên thiếu, chỉ khác là khí chất càng thêm "không đáng tin cậy".
Nhưng khuôn mặt kia quả thật trời sinh có ưu thế, lúc xin tha thật sự trông rất đáng thương.
Chu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều có tính tình như vậy, không cần thiết tức giận với cậu ta.
Tiêu Sở Dịch đối với Chu Tiêu cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, lúc này thấy người đã tỉnh táo, nên cũng không có ý so đo với cậu ta nữa.
"Tỉnh rượu trước đã." Tiêu Sở Dịch quay đầu lại gọi nhân viên pha chế lấy một ly nước chanh, "Thuận tiện chờ tôi bình tĩnh lại một chút."
Chu Tiêu vô thức hỏi: "Bình tĩnh cái gì?"
Tiêu Sở Dịch cười lạnh đe dọa: "Quyết định cậu có thể sống sót đi ra khỏi cánh cửa này hay không"
Chu Tiêu cầm cái ly run lẩy bẩy: "...!Anh bình tĩnh, bình tĩnh, em, em sai rồi, em sẽ sám hối mà QAQ xin lỗi em thật sự không cố ý..."
Tiêu Sở Dịch liếc mắt: "Làm nũng với tôi cũng vô dụng."
Chu Tiêu ủy khuất cúi đầu, ngoan như chim cút: "...!Vâng."
"Tôi còn tưởng rằng cậu có thể an phận được một thời gian ngắn, xem ra là tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi." Tiêu Sở Dịch đẩy ly nước chanh qua, hỏi, "Vậy tối nay cậu định qua đêm ở đây, hay lát nữa cùng tôi trở về?"
"Trở về đi, em nói cho anh biết, hôm nay em rất xui xẻo -- em vốn là muốn trực tiếp đến tìm anh, nhưng bạn bè bên này lại mời em đi uống rượu, em không thể từ chối được, với lại em còn không biết đường nữa, cho nên chỉ có thể làm phiền anh, đợi lát nữa em đi chào hỏi bạn bè của em rồi đi..."
Chu Tiêu vừa than thở giải thích, vừa lau mặt, ngẫm nghĩ toàn bộ vấn đề.
Cậu ta vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh như kẻ trộm, thấy xung quanh không có nhiều người nên nhích lại gần Tiêu Sở Dịch.
"Còn có chuyện của anh trai anh, ở nhà em sợ ba mẹ em nghe được, cho nên mới tới tìm anh." Chu Tiêu hạ thấp giọng nói, "Lúc trước không phải em cũng đã nói với anh rồi sao, ba anh dạy dỗ anh trai anh một trận, hai ngày trước còn --"
Tiêu Sở Dịch sớm đã nhờ Chu Tiêu theo dõi động tĩnh của anh trai, bởi vậy Chu Tiêu vì chuyện này mà tới đây một chuyến cũng không quá ngạc nhiên.
Chi bằng nói cậu ta đặc biệt chạy tới đây một chuyến, hiển nhiên là có phát hiện không nhỏ.
Chỉ là nội tình trong đó không thích hợp để đàm luận ở loại địa phương này.
Tiêu Sở Dịch khẽ nhíu mày, ngắt lời Chu Tiêu: "Chuyện này trở về rồi nói."
Cậu vừa nói vừa gõ gõ lên mặt bàn quầy bar, ra hiệu cho Chu Tiêu: "Tính tiền, về nhà."
Chu Tiêu vừa rồi đã bị Tiêu Sở Dịch đánh cho tỉnh táo, hơn nữa cậu ta còn trêu chọc người ta trước nên đuối lý, vì thế nên lúc này đối phương nói cái gì liền làm theo cái đó.
Dù sao anh Dịch cũng sẽ không thật sự hại cậu đâu.
Chu Tiêu đối với chuyện này ngược lại có loại tự tin mê muội.
Vì thế Tiêu Sở Dịch vừa mở miệng, Chu Tiêu liền ngoan ngoãn cúi đầu móc ví tiền.
Mấy tờ tiền vừa đập lên quầy bar, không biết từ lúc nào đã có vài gương mặt xa lạ vây quanh, chặn đường đi của bọn họ.
Chu Tiêu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, đề phòng mình đột nhiên mất trí nhớ, cho nên cậu ta còn nhìn chăm chú thêm một chút, nhưng vẫn không khớp với khuôn mặt của mấy người trong ký ức.
Hiển nhiên những người này không phải là "bạn bè" của cậu ta.
Huống chi, nếu là "bạn bè", thì tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ ác ý cùng khinh thường như vậy, giống như là nhìn thấy món đồ chơi nào đó có thể tùy ý chơi đùa vậy.
Ánh mắt mấy người kia dừng lại trên mặt Tiêu Sở Dịch, mang theo một loại khinh thường đánh giá.
"Chậc, Tiêu thiếu gia đây là thay đổi khẩu vị rồi sao? Thẩm thiếu bỏ rơi cậu mới được bao lâu đâu, nhanh như vậy đã tìm được tình yêu mới rồi à? Cậu thật đúng là không thể thiếu hơi đàn ông dù chỉ là một khắc ha."
Người nọ nói xong, lại dùng ánh mắt soi mói đánh giá Chu Tiêu một lát.
"Chẳng qua...!Anh chàng này có thể thỏa mãn được cậu không? Nếu muốn chơi, thì tìm mấy anh em đây, bảo đảm sẽ để cậu tận hứng --"
Sắc mặt Chu Tiêu lạnh xuống: "Các người nói cái gì?"
Loại lời nói vũ nhục này cho dù là Chu Tiêu cũng nghe ra được, cậu đối với Tiêu Sở Dịch làm nũng chịu thua bởi vì bọn họ là anh em, nhưng đối với người ngoài -- nhất là loại người ngoài cố tình gây sự này, tính tình Chu thiếu gia cho tới bây giờ không thể nói là tốt.
"Các người muốn chết --"

Chu Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, đã nhanh chóng ngây người tại chỗ.
Người trong cuộc chân chính Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu đánh giá mấy người kia một lát, tin tưởng mình không có ấn tượng gì.
Khi dư quang quét tới một góc nào đó, ánh mắt cậu hơi dừng lại, trong lòng rõ ràng hơn một chút.
Tiêu Sở Dịch chậm rãi dời tầm mắt trở lại, cũng không tiếp lời, mà ngoắc ngoắc ngón tay với người nói chuyện kia.
Khi người nọ vô thức nghiêng người về phía trước một chút, Tiêu Sở Dịch túm lấy cổ áo hắn, một chân đạp về phía đầu gối hắn, đập đầu hắn vào quầy bar.
Người lên tiếng trào phúng đau đớn rên rỉ một tiếng, chân mềm nhũn, đầu cũng bị đập đến nước mắt ứa ra.
Không giống lần đùa giỡn với Chu Tiêu, lần này Tiêu Sở Dịch thật sự không nương tay.
Sống mũi người nọ đập vào quầy bar, trong nháy mắt đã thấy máu chảy ra, cổ tay gập sau lưng phát ra tiếng răng rắc rõ ràng.
Một màn như vậy xảy ra trong nháy mắt, khi mọi người phản ứng lại, chỉ còn lại bộ dạng thảm hại và tiếng kêu thảm thiết của người kia.
Bốn phía lập tức hoàn toàn tĩnh mịch, từng đợt tiếng hít khí liên tiếp vang lên.
Chu Tiêu theo bản năng sờ sờ trán mình, không khống chế được run rẩy một chút.
Xem ra anh Dịch đối với cậu vẫn rất dịu dàng.
Tiêu Sở Dịch dùng hai ngón tay đẩy tờ tiền bị Chu Tiêu đập lên quầy bar, chậm rãi đẩy đến trước mắt người bị cậu đánh ngã kia, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Tiêu.
"Dịch, anh Dịch..." Chu Tiêu lắp bắp gọi một tiếng, có chút khó hiểu, "Sao, sao thế?"
"Tiền thuốc men." Tiêu Sở Dịch chậm rãi thu tay về, thuận tay rút hai tờ khăn giấy từ quầy lau, mơ hồ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Đừng cùng mấy đứa ngu nói nhảm, khác giống loài với nhau thì giao tiếp thế nào được, lãng phí thời gian."
Chu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng từ trong ví móc ra mấy tờ tiền, đập trước mặt người nọ, hào khí nói: "Không cần trả lại."
Tiêu Sở Dịch lạnh lùng liếc nhìn những người còn lại, người sau theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Đi thôi." Tiêu Sở Dịch nhìn lại, xoay người rời đi.
Chu Tiêu ngay cả chào hỏi cũng không thèm để ý, vội vàng đuổi theo.
Những người xung quanh vô thức nhường đường cho họ.
Nhưng mà không đợi bọn họ đi ra ngoài mấy bước, trước mặt lại có người chắn đường đi của bọn họ.
Chu Tiêu nhìn người nọ một hồi, chỉ thấy người trước mặt một tay còn bó bột, trên mặt và cổ đều quấn băng gạc, bộ dạng thê thảm vì bệnh nặng chưa lành.
Nhưng khuôn mặt kia lại rất có tính tiêu chí* -- suýt nữa bị cậu đặt ở phía sau cửa phòng làm mục tiêu ném tên.
*Tiêu chí là một chuẩn mức được đặt ra với mục đích sử dụng để đánh giá hoặc kiểm định cho một sự việc, sự vật nào đó hiện nay.

(Nguồn: work247.vn)
Chu Tiêu yên lặng đánh giá một lát, rốt cuộc cũng phản ứng lại, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Thẩm Bích Tiêu?" Chu Tiêu tức giận trào phúng nói, "Anh Dịch của chúng tôi đã đá ngươi từ lâu rồi, còn chằm chằm dán tới đây làm gì? Đúng là rẻ tiền mà."
Đây là để chế giễu người vừa trào phúng Tiêu Sở Dịch kia.
Đến lúc này, cậu ta cũng nhìn ra được người vừa rồi cố ý chạy đến châm chọc Tiêu Sở Dịch từ đâu đến.
Chu Tiêu nghe qua đại danh Thẩm Bích Tiêu đã lâu, cậu tự nhận mình kiên quyết đứng về phía Tiêu Sở Dịch, thấy người thật còn khó chịu rõ ràng hơn so với người trong cuộc.
Nhưng mà người vừa mới xuất viện không lâu lại không hề bị lay động trước sự giễu cợt của Chu Tiêu, chỉ bình tĩnh đánh giá Tiêu Sở Dịch.
"Tiêu Sở Dịch..." Thẩm Bích Tiêu gọi một tiếng, ánh mắt thâm trầm, giống như hàm chứa oán hận, lại tựa như có cái gì khác.
Tiêu Sở Dịch căn bản không có hứng thú với hành trình tinh thần của hắn, từ Chu Tiêu đến người vừa rồi, bây giờ là Thẩm Bích Tiêu, không có gì có thể coi là chuyện tốt.
Có lẽ là do hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, cảm xúc phiền chán chồng chất lên nhau, làm cho tâm tình của cậu lúc này cực kỳ không vui.
"Chó ngoan không cản đường." Mí mắt Tiêu Sở Dịch cũng không nâng lên, "Hay là nói anh muốn vào bệnh viện một chuyến nữa để bồi người kia?"
Dường như nhớ lại một số trải nghiệm đau đớn, sắc mặt Thẩm Bích Tiêu hơi thay đổi, cuối cùng hạ thấp giọng, cắn răng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Tiêu Sở Dịch nhẹ giọng đáp: "Không nói chuyện, lăn đi chỗ khác."
Nói rồi, Tiêu Sở Dịch nhấc chân, định vòng qua người hắn rời đi.
Thẩm Bích Tiêu nhịn không được hỏi: "Có phải cậu thật sự ở cùng cậu ấy rồi hay không?"
Từ "Cậu ấy" này trong miệng Thẩm Bích Tiêu nói ra đại biểu cho ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng dường như cũng chính bởi vì Thẩm Bích Tiêu nhắc tới người kia, khiến bực bội vô cớ của Tiêu Sở Dịch lại tăng thêm một tầng.
Thẩm Bích Tiêu này thật đúng là mặt dày mà.
Một bên lừa gạt người ngây thơ vô tội yêu mình sâu đậm, một bên lại ra vẻ thâm tình với người khác.
Tự tiện coi một người không liên quan là tài sản của mình, có vẻ như hai từ "không biết xấu hổ" và "tự cao tự đại" đã khắc sâu vào trong xương tủy của hắn rồi.
Nhưng mà hắn có tư cách gì?
Tiêu Sở Dịch kết giao với ai, Thịnh Dư Hàng kết giao với người nào, thì có liên quan gì đến Thẩm Bích Tiêu?
Hắn ta mới là người ngoài cuộc duy nhất.
Tiêu Sở Dịch dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu.
Cậu dừng một chút, như thể đang sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, như thể đang nhìn vào thứ rác rưởi ghê tởm nào đó.
Lần đầu tiên Thẩm Bích Tiêu nhìn thấy sự chán ghét và khinh bỉ rõ ràng trên mặt Tiêu Sở Dịch, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Sau đó hắn liền nghe được người kia hời hợt bỏ lại một câu: "Liên quan gì tới anh."
Trên đường trở về, Tiêu Sở Dịch nhận được điện thoại của Thịnh Dư Hàng.
Gió lạnh bên ngoài thổi phần phật vào, làm dịu đi bộ não đang mơ màng vì khí nóng.
Bực bội vô cớ trong lòng bị thổi bay đi hơn phân nửa, Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu mình, có chút không hiểu vì sao hôm nay mình lại xúc động thái quá như vậy.
Chu Tiêu đi theo bên cạnh giống như học sinh tiểu học, tựa như vẫn còn vương vấn sợ hãi trước khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Sở Dịch lúc nãy.
Ngay khi Tiêu Sở Dịch đi đến ngã tư gần nhất, điện thoại di động của cậu vang lên.
Điện thoại vừa kết nối, Thịnh Dư Hàng ở đối diện lên tiếng trước: "Thầy Tiêu, em không sao chứ?"
Tiêu Sở Dịch sửng sốt một chút, có chút khó hiểu: "Không sao, sao vậy?"
Nghe được câu hỏi hoang mang của cậu, Thịnh Dư Hàng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng chậm lại: "Trước đó gọi điện thoại cho em mãi mà vẫn không nghe máy, cho nên có chút lo lắng."
Tiêu Sở Dịch quay lại nhìn giao diện điện thoại một cái, lúc này mới phát hiện điện thoại không biết từ lúc nào đã bị chuyển sang chế độ im lặng, trang cuộc gọi còn hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
"Xin lỗi, vừa rồi có chút việc." Tiêu Sở Dịch giải thích, "Không chú ý đến điện thoại di động."
"Tâm trạng không tốt?" Thịnh Dư Hàng chợt hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Cảm giác này cũng quá nhạy bén rồi, không đi làm thám tử thật sự đáng tiếc.
Tiêu Sở Dịch đang nghĩ vẩn vơ, thở dài, thẳng thắn nói: "Xem như thế đi, tôi đi đón bạn, kết quả gặp phải tên đáng ghét."
Thịnh Dư Hàng lập tức đoán ra: "Thẩm Bích Tiêu?"
Tiêu Sở Dịch "Ừ" một tiếng: "Cái này cũng đoán được?"
"Em dường như rất hiếm khi chán ghét một người." Thịnh Dư Hàng thản nhiên quăng xuống câu này, ngay sau đó lại nói, "Bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến đón em."
Tiêu Sở Dịch liếc nhìn đồng hồ, theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, muộn như vậy rồi, chúng tôi có thể bắt taxi --"
Thịnh Dư Hàng ngắt lời cậu: "Tôi đến đón em."
Đây là một câu trần thuật, không chứa bất kỳ nghi vấn nào.
Tiêu Sở Dịch giật mình, không tìm được lời cự tuyệt: "...!Được."
Tác giả có lời muốn nói: Thịnh tổng: Tôi đi đón em.
Thầy Tiêu: Ừm.
Chu Tiêu: Còn em thì sao?.