Đăng vào: 12 tháng trước
Giai Kỳ hiện đang đứng trước công ty một mình lẻ loi.
Một cái công ty to đùng, cô nhất thời cảm thấy mình thật nhỏ bé, và hơi sợ hãi.
Không biết thời gian này mình sẽ ra sao đây? Liệu chuyển đi nơi khác sống có phải là chuyện tốt.
Ban đầu nếu mình nhất quyết không chịu thì sẽ sao nhỉ? Có thật là như Lâm Hữu sẽ nói không?
"*Nếu tôi kiên quyết từ chối? Bởi vì bà tôi vẫn còn ở đây cơ mà*."
"*Vậy thì chúng ta có hai phương án*."
"*Là như thế nào*?"
"*Phương án một là sẽ bắt cóc cô bỏ lên máy bay rồi đi thôi*."
*Cái quái gì vậy? Thế là ép người quá đáng rồi*.
"*Còn phương án hai*?"
"*Là hơn 100 nhân viên ở trụ sở chính sẽ về đây làm việc.
Thần tổng sẽ cho người xây lên trụ sở chính DK ở đây*."
*Ôi mẹ ơi..gì mà ghê thế? Có đùa không vậy*?
"*Chúng tôi không đùa? Đó là lệnh của Thần tổng*!"
"*Này anh biết đọc suy nghĩ của người khác à*?"
*Giai Kỳ bức xúc, Lâm Hữu giống như một nhà ngoại cảm đọc được hết suy nghĩ của người khác vậy*.
Quay trở lại với hiện tại, Giai Kỳ đang đứng trong sảnh chờ thư ký Lâm xuống dẫn đi.
Tuy là ở ngoài sảnh đợi thôi nhưng kiến trúc cực kỳ đẹp và lạ.
Mọi thứ dường như rất hoàn hảo với lớp điêu khắc tinh tế và đẹp mắt, cô cảm thấy mình bắt đầu thích nơi này rồi đấy.
Đang đi trên đường, chiêm ngưỡng những bức tranh cổ thì cô vô tình đụng trúng ai đó, cô cũng đáp đất một cách rất "nhẹ nhàng", cô chịu đớn đau một chút, rồi ngước lên nhìn thử, một người đàn ông mặc vest xám tro, anh ta có hơi bất ngờ với màn đụng chạm của cô, và anh ta cũng đang cúi nhìn cô gái mà mình vừa mới đụng.
Anh ta hốt hoảng chạy tới đỡ Giai Kỳ dậy.
"*Ôi trời đất..tôi thật sự xin lỗi, cô có sao không*?"
"*Ờm..không sao không sao, tôi ổn đừng lo lắng quá*."
"*Oh may quá..xin thứ lỗi tôi đang không tập trung về nhiều thứ*."
Anh ta cứ hoảng lên và mong muốn làm hoà với cô.
"*Nếu vậy thì cũng phải nói là lỗi của tôi.
Tôi đã không để ý*."
Giai Kỳ lắc đầu, bảo không sao vì cũng là phần lỗi của cô.
"*Vậy chúng ta hoà nhé.
Cô có thể cho tôi biêt tên được chứ? Tôi là Jacob Ta*."
"*Tôi là Cherry Mong.
Hân hạnh được làm quen*."
"*Oh thì ra là đồng hương*.."
Giai Kỳ và người đàn ông đó đang nói chuyện rất vui vẻ, Lâm Hữu từ đâu xuất hiện đứng trước mặt cả hai người cúi chào.
"Mộng tiểu thư giám đốc Tạ, xin chào."
"À.
Thư ký Lâm."
"Giám đốc Tạ, anh ở đây thì tốt quá.
Thư ký Diệp đang đợi trên phòng của anh." Lâm Hữu thông báo cho anh ta.
"Có chuyện gì à?"
"Mộng tiểu thư..Đây là giám đốc Tạ, Tạ Đức Phong."
"À vâng ạ.
Tôi là Mộng Giai Kỳ.
Lúc nảy tôi cứ tưởng anh là người nước ngoài."
"Haha..tôi là con lai.
Nên không sao đâu." Tạ Đức Phong cười cười vẫy vẫy tay ý bảo không sao.
"Cậu kiếm tôi có việc à?"
"Giám đốc Nghiên vừa mới đưa một bản hợp đồng cần có chữ ký xác nhận của anh."
"À..ok.
Tôi biết rồi." Giám đốc Tạ gật đầu nhanh chóng đi lên.
"Chào trước nhé Cherry."
"Vâng.
Chào anh." Giai Kỳ chào tạm biệt với Đức Phong, cô nhìn một hồi rồi nhìn sang Lâm Hữu.
"Thư ký Lâm xin chào."
"Xin chào Mộng tiểu thư.
Để tôi đưa cô đi tham quan được không.
Rồi theo lời căn dặn của Thần tổng, cô sẽ bắt đầu công việc sau buổi trưa." Lâm Hữu đề nghị, Giai Kỳ thực sự nể phục cách sắp xếp và thái độ của Lâm Hữu, thực sự rất chuyên nghiệp.
Lâm Hữu dẫn cô đến phòng tài liệu, phòng họp, phòng photo, nơi làm việc của các tầng phòng nghỉ trưa, canteen, phòng kho,...đi rất nhiều nơi, thở cũng rất nhiều, đi cái này giãn cơ quá trời.
Và trong khi cô cùng dùng bữa trưa với Lâm Hữu thì vô tình cô thấy rất nhiều người nhìn mình.
"Thư ký Lâm...sao tôi có cảm giác ai cũng nhìn tôi hết vậy?"
"Cảm giác đúng rồi đấy.
Bởi vì cô là người mà chính Thần tổng chọn về." Lâm Hữu cười cười, nhún vai với cô.
"Eh??? Thật vậy sao? Mà chỉ là đưa về làm việc thôi mà.
Cũng giống như tuyển dụng nhân viên í!" Giai Kỳ cũng bất ngờ, uống một ngụm nước.
"Thật ra là từ trước đến giờ Thần tổng không tham dự bất cứ cuộc tuyển dụng nào của công ty, mà cũng chưa ai có thể thấy được diện mạo của Thần tổng.
Trừ các tổng giám đốc hoặc CEO.
Cô được khẳng định là người đầu tiên."
Giai Kỳ tất nhiên là kinh ngạc nhiều hơn, và cũng áp lực nhiều hơn.
Cô bây giờ chắc chắn là như người ngoài hành tinh trong mắt của họ.
Người của cô run rẩy, đây là một công ty lớn và quyền lực, những nhân viên ở đây chắc chắn là những người cực kỳ, cực kỳ thông minh.
Còn cô tuy là tốt nghiệp cũng loại tốt nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào đây làm việc, lỡ mà có sai sót gì thôi là chết ngay tức khắc.
Ôi giồi ôi cô đã lỡ đi vào cái hố gì thế này.
"Nhưng mà vì thế cô cũng đừng lo lắng, điểm mạnh của cô là thiết kế mà phải không? Cô sẽ có một nơi làm việc riêng, không ai có thể làm phiền đâu."
Lâm Hữu nhìn ra sự lo lắng của cô, lập tức trấn an, cậu cũng hiểu, áp lực này quá lớn.
Vào công ty lớn nhất thế giới, được đích thân kẻ quyền lực chọn về.
Giờ làm việc cũng đã tới, Giai Kỳ được dẫn lên tầng trên cùng toà nhà, cái này hơi lạ.
Sao lại cao thế nhỉ? Mà còn vừa mở ra là phòng làm việc luôn nữa chứ.
"Đây là...!!!"
"Này là phòng làm việc của Thần tổng, cô sẽ làm việc trong phòng của ngài.
Đây là bàn làm việc của cô."
"Eh??" Giai Kỳ đứng người, quay sang Lâm Hữu cầu xin.
"Làm ơn đừng mà.
Cho tôi đại một chỗ nào đó cũng được.
Đừng là phòng của Thần tổng."
"Ừ..thì..chuyện đó..xin thứ lỗi.
Tôi đành lực bất tòng tâm.
Vậy tôi xin phép..Thần tổng sẽ về đây vào ngày mai.
Tôi sẽ đi sắp xếp một chút." Lâm Hữu cúi chào, rồi nhanh chóng chuồn đi chỗ khác bỏ lại Giai Kỳ một mình giữa chốn sa hoa đầy nguy hiểm này.
Lâm Hữu may mắn thoát ra khỏi phòng chủ tịch, đi xuống phòng tài liệu và phòng photo để chuẩn bị cuộc họp cho ngày mai.
Lại bắt gặp giám đốc Tạ.
"Ohh thư ký Lâm..lại đây chút được không?"
Lâm Hữu có cảm giác không tốt nhưng vẫn đi đến chỗ của giám đốc Tạ.
"Vâng..giám đốc cần gì ạ?"
"Cô gái lúc nảy là ai vậy?"
"Đó là Mộng Giai Kỳ tiểu thư.
Cô ấy là thư ký của Thần tổng."
"What? Thư ký? Đó là nữ.
Thư ký của Thần tổng trước giờ luôn là nam."
"Cô ấy là được đích thân ngài chọn về." Lâm Hữu để lại một câu nói làm giám đốc Tạ đứng hình rất nhiều giây.
"Thư ký Diệp..cậu giúp tôi tìm hiểu về cô ấy được không?" Tạ Đức Phong quay sang với nhỏ với thư ký rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Cậu thư ký họ Diệp sau khi nghe thì gật đầu rồi rẽ sang một hướng khác.
Quay lại với Giai Kỳ, cô đang đứng giữa căn phòng khổng lồ của Thần Vĩ, hay nói một cách ngầu hơn là phòng làm việc của kẻ đứng đầu quyền lực.
Haizzz cô đã lọt vào cái động gì thế này.
Nói về chỗ làm tốt, tiền lương cao, tất nhiên ai cũng thích và rất muốn được chọn.
Nhưng Giai Kỳ chưa bao giờ tin vào một cơ hội mà lại đến quá tốt như thế này.
Không cần 100 phần trăm chắc chắn, chỉ cần 50 phầm trăm cô đã biết được con đường sắp tới của mình sẽ không yên ổn rồi.
Dính vào người đàn ông này...liệu tương lai của cô sẽ ra sao đây.
Một lần nữa sự hoành tráng của Pháp thật sự đã đánh gục cô rồi.
Căn hộ của cô là một trong top năm toà nhà sa hoa nhất thế giới.
tầng của cô còn là một tầng riêng trên cùng.
Vừa mở cửa thang máy cô còn không dám bước ra, má ơi, gì thế này.
Cái này là cái phòng ở thôi đấy à, không phải căn biệt thự mini được thu nhỏ rồi gắn trên tầng cao nhất à.
Căn phòng này quả thật là quá sang trọng với cô rồi.
Cô đi vào cái nhà vệ sinh thôi, nó cũng to gấp mấy lần cái nhà ở trước đó của cô và bà từng ở.
Cô lại tiếp tục đi tham quan mọi góc của nó..trời ơi cô thể tin được.
Nó hoàn hảo một cách đáng sợ.
Đến nỗi cô còn không dám ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhìn vô là biết thuộc hàng cao cấp chỉ vì sợ nó bị nhăm nhúm.
Mọi thứ bên trong đều sạch sẽ và gọn gàng quá mức cô không dám đi giày vào trong nhà mà phải tháo giầy đi tất để vào.
Ban công có đủ loại hoa..hoa này nhìn là biết đắt tiền và quý hiếm hơn cả cô rồi.
Ngoài ban công còn có chiếc bàn gỗ nhỏ và một cái ghế xích đu hình trứng.
Bên trong còn có bậc để đàn piano đại dương cầm..
cây đàn này quả thật rất đẹp.
Thần Vĩ biết chơi dương cầm.
Người đàn ông này quá xuất sắc rồi đấy.
Nhưng mà...
"Thư ký Lâm..tôi thật sự có thể ở đây??????"
"Vâng...không giấu gì cô.
Đây vốn là chỗ nghỉ dừng chân của Thần tổng, vì ngài hay đi công tác nhiều nơi nên sẽ luôn có một nơi để nghỉ."
"Chỗ của Thần tổng?"
"Thần tổng kêu tôi sắp xếp để cô vào đây đấy ạ.
Mộng tiểu thư..cô có không vừa ý cái nào không? Tôi lập tức đi sửa lại."
"Ê..đừng nhá.
Như thế này là quá lắm rồi.
Thêm nữa chắc tôi chết mất."
"Á cô đừng chết..cô mà chết là tôi cũng đi theo cô luôn đấy." Lâm Hữu an ủi cô.
Tất nhiên đối với một cô gái mấy chuyện này quả thực quá bất ngờ rồi.
Mất cả một buổi chiều tối Giai Kỳ mới sắp xếp đồ của mình vào trong phòng quần áo.
Cô cũng đã tắm rửa xong xuôi, bước vào phòng ngủ...mắt cô trợn ngược.
Cái giường không không phải King size nữa mà là dạng double nhé..Nó phẳng và hoàn hảo còn hơn giới tính của cô nữa.
Quyết định ra ngoài sô pha ngủ.
Một kiệt tác như vậy không thể làm hỏng nó bởi mình được.
Nghĩ xong cô vác cái mền mình mang từ nhà ra ngoài phòng khách ngủ cho yên tâm..