Đăng vào: 11 tháng trước
Từ chỗ Thôi Tiến Chi, Lý Thuật trở về phòng, chuyện đầu tiên đó là dang hai tay cho thị nữ cởi bỏ áo ngoài.
Bộ hoa phục thêu kim mẫu đơn được nhẹ nhàng đặt lên giá treo, dưới ánh đèn tươi đẹp rực rỡ.
Lý Thuật như trút được gánh nặng thở dài, cởi ra được bộ áo ngoài kia cả người nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Lại nói lai lịch bộ xiêm y kia quả thực không nhỏ, là thượng đẳng liễu lăng tiến cống từ Giang Nam năm ngoái, hậu cung chỉ được ban một cuộn, hoàng hậu lập tức thưởng cho An Lạc công chúa.
An Lạc công chúa vốn thích ăn mặc xa hoa, vì thế tú nương trong cung chẳng quản ngày đêm, thêu lên đó hoa văn khoa đoàn đối khổng tước, An Lạc công chúa yêu thích không thôi, mỗi dịp trọng đại hay cung yến nhất định phải mặc.
An Lạc và Lý Thuật luôn không hợp nhau, vì thế lúc nào cô nàng cũng mang bộ hoa phục đó đến trước mặt Lý Thuật lắc lư, đến mức làm cho tầm mắt nàng toàn hoa là hoa.
Phiền chết đi được.
Hoàng đế ước chừng cũng cảm thấy hành động này của An Lạc quá rêu rao, lại xót Lý Thuật không phải đích nữ, liền đặc biệt lấy từ tư khố của mình một cuộn liễu lăng như thế thưởng cho nàng.
Vì thế Lý Thuật có bộ hoa phục mẫu đơn thêu chỉ vàng này.
Kỳ thật trong lòng Lý Thuật cũng không có gì hâm mộ hay ghen ghét, chỉ cảm thấy An Lạc trẻ con.
Thứ nàng tranh chưa bao giờ là xiêm y trang sức, mà là quyền lực và địa vị trong triều đình này.
Bộ y phục này tuy trân quý, những lúc mặc lại phức tạp, Lý Thuật mặc vào thật chẳng dễ dàng.
Hồng Loa thật cẩn thận mà chải vuốt lại xiêm y, mang theo vài phần khó hiểu:
"Công chúa, còn không phải chỉ là một tên quan nhỏ bát phẩm thôi sao, chẳng đáng để người mặc bộ hoa phục này."
Hồng Loa chỉ cảm thấy Thẩm Hiếu không xứng được nhìn thấy xiêm y quý giá như vậy.
Lý Thuật ngồi ở trước bàn trang điểm, có thị nữ đi lên giúp nàng lau mặt tháo trang sức, nàng lười biếng nói:
"Chẳng qua ta muốn ra oai phủ đầu thôi."
Bộ xiêm y trân quý bực ấy mới dọa được người.
Bằng không nàng chỉ cần mặc bộ đồ vải Tùng Giang ở nhà đi gặp Thẩm Hiếu rồi.
Chỉ là cái oai phủ đầu này có hơi vô ích, hỏi nửa ngày, kết quả sau lưng Thẩm Hiếu căn bản không có ai sai sử, hắn cùng lắm chỉ là một tên thư sinh cổ hủ đầy nhiệt huyết, thay thiên hạ bất bình mà thôi.
Hồng Loa cẩn thận cất bộ y phục hoa quý kia đi, sau đó tiến tới bàn trang điểm, thay thị nữ giúp Lý Thuật gỡ tóc.
Lý Thuật ước chừng có chút mệt mỏi, lúc này mắt nhắm hờ.
Không còn ánh mắt sắc nhọn kia, gương mặt này thoạt nhìn có vẻ thanh tú nhu hòa đinhiều.
Đôi mắt ấy quá mức sắc sảo, tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm.
Bỗng nhiên Lý Thuật hỏi, "Hồng Loa, ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Hồng Loa bị Lý Thuật bất ngờ lên tiếng giật mình hoảng hốt, "Công......!Công chúa?"
Lý Thuật mở mắt ra, xuyên qua gương đồng cười cợt Hồng Loa, "Vừa gỡ tóc vừa nhìn ta chằm chặp, nghĩ gì vậy?"
Hồng Loa cũng cười, nói, "Không có gì......!Chính là, chính là......"
Do dự trong chốc lát, nói, "Nô tỳ chỉ là vẫn luôn suy nghĩ, mới vừa rồi công chúa nói với phò mã gia..."
Cái gì "Ta đối xử với tình lang từ trước đến nay đều rất dịu dàng".
Lý Thuật cười nói, "Làm sao vậy, ta không thể tìm tình lang hay sao?"
Hồng Loa vội lắc đầu, "Không phải."
Hồng Loa tất nhiên không phải ý này, nàng đi theo Lý Thuật đã bảy tám năm, biết Lý Thuật không có ai là người tri kỷ, phò mã gia lại vì Thanh La có hiềm khích với công chúa.
Công chúa nếu thật sự có thể tìm được một người biết nóng biết lạnh, Hồng Loa tự nhiên cũng vui mừng.
Hồng Loa nói, "Nhưng ngài và vị giám sát ngự sử Thẩm đại nhân kia rõ ràng không có gì......!Sao lại cố tình nói với phò mã như vậy ạ?"
Lý Thuật nghe vậy liền im lặng.
Đúng vậy, vì sao chứ?
Rốt cuộc trong lòng nàng vẫn là không bỏ xuống được.
Nếu đã thật sự từ bỏ được Thôi Tiến Chi, thì nàng hà tất lợi dụng một người đàn ông khác để chọc giận hắn.
Nhưng đó là Thôi Tiến Chi, bảo nàng như thế nào có thể buông tay được.
Đó là chàng thiếu niên duy nhất, giữa mảnh cung điện hoang vu nắm lấy tay nàng, từng bước một đưa nàng ra khỏi lãnh cung, từng bước một dạy nàng nhân tình ấm lạnh, không có y sẽ không thể có nàng hôm nay.
Y giống như một cái cây mọc lên từ trong máu thịt nàng, làm sao có thể nhổ bỏ đi được.
Hồng Loa thấy Lý Thuật hồi lâu sau cũng không trả lời, cũng biết lời mình nói chọc vào nỗi lòng công chúa.
Tình cảm giữa công chúa và phò mã gia thật là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Người ngoài cuộc như nàng nhìn vào còn thấy bất lực, huống chi là người trong cuộc.
Hồng Loa thở dài trong lòng, bắt đầu chuyên chú tháo trâm cài cho Lý Thuật.
Chiếc kim thoa mộc mạc là thứ cuối cùng nàng gỡ xuống, đặt ở trên bàn.
Mã não đỏ, phỉ thúy xanh, trâm vàng xán lạn, chiếc kim thoa cũ kĩ ảm đạm nằm một bên.
*
Lại qua mấy ngày, hôm nay là mười lăm tháng ba, là sinh thần của Thái Tử Phi Trịnh thị.
Thôi quốc công gia đứng về phe thái tử là chuyện ván đã đóng thuyền, đại sự này tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Chỉ là lão Thôi quốc công sớm đã không hỏi triều chính nhiều năm, vì thế chỉ có Thôi Tiến Chi cùng Lý Thuật đi dự tiệc.
Vào cung chuyện đầu tiên phải làm là đến bái kiến hoàng hậu, sau đó mới rời bước tới Đông Cung.
Tiểu Hoàng Môn dẫn Thôi Tiến Chi sang chỗ Thái Tử, Lý Thuật liền mang theo thị nữ tới chỗ Thái Tử Phi.
Lúc này người tới không nhiều, chỉ có mấy cô công chúa hậu cung không được sủng ái có mặt, ngoài ra còn có một ít thế gia mệnh phụ, giống như chúng tinh phủng nguyệt quây lại quanh chỗ ngồi của Thái Tử Phi.
An Khang trưởng công chúa, An Lạc công chúa, Nhị hoàng tử phi còn chưa thấy đến.
Lý Thuật mới vừa bước vào cửa điện, đã nghe được tiếng Thái Tử Phi truyền tới, "Bình Dương muội muội tới rồi?" Giọng nói nghe ra nhiệt tình vô cùng.
Lời còn chưa dứt, Thái Tử Phi liền từ chỗ ngồi chính giữa đi xuống, vội vàng đón chào, không đợi Lý Thuật hành lễ đã lôi kéo tay nàng.
"Muội đã tới, ta chờ muội không biết bao lâu!" Y như cặp chị em thân thiết nhiều năm chưa gặp.
Thái Tử Phi Trịnh thị, xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh gia, đích tôn nữ của đương triều Tả Bộc Xạ.
Thất tính thập gia (bảy họ, mười nhà), đều là đại tộc thế gia đã tồn tại hơn trăm năm, từ trước đến nay đều chỉ thông hôn giữa nội bộ mấy nhà, không dễ cho con gái gả ra ngoài.
Thái Tử Phi Trịnh thị gả cho Thái Tử, cũng có thể coi như bình gả, môn đăng hộ đối.
Không biết có phải hay không bởi vì sau lưng Thái Tử Phi là Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Tử cùng Thái Tử Phi thành thân hơn bảy năm, Thái Tử chưa bao giờ nạp thêm một phi hay một thiếp.
Các mệnh phụ đều hành lễ với Lý Thuật, mấy cô công chúa nhỏ tuổi lại không được sủng ái nhìn thoáng qua nhau, trong mắt không thể nói lên tư vị gì —— nhìn người ta đi, xuất thân từ lãnh cung, là phận thứ nữ ti tiện, nhưng kể từ sau khi gả cho đích tử của Thôi Quốc công là Thôi Tiến Chi, giá trị con người như nước lên thì thuyền lên, hiện giờ có thể sánh ngang với An Lạc công chúa con của Trung cung, Thái Tử Phi còn phải đích thân ra đón.
Sau ngày hôm nay, không nhiều thì ít phụ nhân không nhịn được lại muốn xách lỗ tai con gái, nói một câu với các nàng rằng "Gả cho lang nhi có quyền có thế" là chuyện quan trọng cỡ nào.
Thái Tử Phi vội kéo tay Lý Thuật, để Lý Thuật ngồi xuống sát gần nàng.
Nàng đánh giá Lý Thuật rồi liếc mắt một cái, cười nói với mọi người:
"Các ngươi nhìn xem này, ta đã nói Bình Dương ưa trang điểm, mỗi ngày đổi một bộ trâm ngọc.
Nhìn bộ trang sức này của muội ấy đi, thật sự là đẹp vô cùng."
Lý Thuật cười cười: "Cái này hả, mấy ngày hôm trước mới đặt làm đấy ạ.
Gần đây ta mới tìm được một thợ thủ công trạm ngọc, tay nghề thật sự không tồi, còn đặc biệt chuẩn bị một bộ tặng cho tẩu đấy."
Thái Tử Phi cũng không chối từ, che miệng cười, "Ta với muội vốn thân thiết, chỉ là người làm chị dâu như ta lại đi lấy đồ của muội, như thế sao được."
Lý Thuật cũng cười, "Tẩu là thọ tinh, hôm nay đúng ra phải là ta tặng lễ vật cho tẩu, nào có cái gì mà tẩu thích ta lại không đưa, hai ta còn phân biệt của tẩu hay của ta nữa à?"
Thái Tử Phi nói, "Thế thì ta xin nhận vậy.
Đúng rồi, gần đây phải may quần áo mùa hè, trong cung ta có một sấp vải gấm tiến cống từ Tứ Xuyên, màu đỏ, xán lạn như mây tía, rất đẹp, ta vốn định để làm xiêm y cho bản thân, nhưng khoa tay múa chân một hồi, vẫn cảm thấy ta mặc vào không đẹp, vẫn là muội sắc mặt trắng nõn, mặc màu đỏ lên trông mới đẹp, hay ngày mai ta kêu người đưa sang phủ cho muội nhé."
Lý Thuật cười trêu ghẹo, "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Mệnh phụ thế gia bên cạnh xem náo nhiệt, nói Bình Dương công chúa và Thái Tử Phi thật sự là cặp chị dâu em chồng thân thiết.
Nhưng ngấm ngầm liếc mắt với nhau, trong lòng có cùng suy nghĩ —— mỗi ngày thay một bộ trang sức, Bình Dương công chúa đúng là không đổi được thói nhà giàu mới nổi.
Nói Lý Thuật là nhà giàu mới nổi, thật ra cũng không phải cố tình bôi đen nàng, Lý Thuật có một sở thích không lên nổi mặt bàn —— nàng yêu tiền, cực kỳ yêu tiền, phi thường yêu tiền.
Lý Thuật có thực ấp một vạn thạch, trong số các công chúa thì chỉ có đích công chúa An Lạc có cùng số thực ấp, đủ thấy Thánh Thượng coi trọng nàng như thế nào.
Hơn nữa Thôi gia lại là thế gia mấy trăm năm, đất đai nhiều vô số kể, Thôi Tiến Chi là đích tử duy nhất của Thôi gia, tất cả tài sản đều để lại hết cho y.
Lý Thuật làm con dâu đích, Thôi Tiến Chi thời trẻ lại ham đi đó đây, không quản chuyện tiền bạc trong nhà, về cơ bản Lý Thuật đã quản lý hơn phân nửa tài sản Thôi gia.
Lý Thuật thông minh lại gan lớn, lén lút làm không ít thương nghiệp mua bán, mấy năm gần đây tài sản riêng của nàng đã tăng gấp năm gấp mười.
Trong thành Trường An, phủ đệ của Bình Dương công chúa chính là hào hoa xa xỉ nhất.
Trên phố thậm chí đều lan truyền rằng phủ Bình Dương công chúa lấy gạch vàng lát đất, lấy lá vàng nạm tường.
Lý Thuật tuy không ham thích mặc hoa phục gì đó, nhưng lại yêu thích mười phần các loại trâm cài trang sức, cung Hoàng Hậu so ra còn kém xa Bình Dương công chúa phủ.
Bộ trang sức trên đầu Lý Thuật bây giờ là đồ mới chế tác mấy ngày trước, mã não đỏ tựa máu tươi tạo hình thành trâm cài cùng với hoa tai, phản chiếu màu son môi đỏ rực, hơn nữa còn thêm đôi mắt sắc sảo, nói đẹp thì cũng có đẹp, nhưng hơn cả là vẻ xinh đẹp lạnh lùng.
Vài vị công chúa hậu cung không được sủng lén nhìn trang sức của Lý Thuật, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Nhưng không giống mấy vị thế gia mệnh phụ kia, nói hâm mộ, nhưng lại mang theo vẻ khinh thường.
Nhìn nàng xem, còn không phải đang được sủng ái sao, một bộ tính tình nhà giàu mới nổi.
Mã não làm đồ trang sức rồi, sao vẫn còn cắm một cây kim thoa cũ kỹ bủn xỉn.
Không mất mặt hay sao.
Thế gia đại tộc, quan trọng nhất là thanh quý, phú quý tất nhiên không thiếu được, nhưng mê muội phú quý là thô tục, nên mới phải thêm vào chữ "Thanh", sự thanh quý này, không trải qua trăm năm cũng không nuôi ra nổi.
Thôi Tiến Chi là điển hình cho con cháu nhà thanh quý, ngày thường ăn mặc đồ dùng, nhìn tuy là nửa cũ nửa mới, nhưng cũng là đồ mà người ta muốn mua cũng không được.
Lý Thuật cũng từng thầm nghĩ, chuyện hai người không hòa hợp, Thôi Tiến Chi không thích nàng, có lẽ trong lòng y còn thầm chê nàng tục khí nữa.
Thái Tử Phi cùng Lý Thuật lại thân mật trò chuyện thêm chốc lát, chợt nghe thị nữ giữ cửa hành lễ:
"Tham kiến An Lạc công chúa."
Thái Tử Phi nghe vậy, cười với Lý Thuật nói:
"An Lạc muội muội hôm nay tới muộn, ta cần phải phạt muội ấy một trận mới được!"
Dứt lời buông tay Lý Thuật, hướng về phía cửa đi qua đón.
Một loạt mệnh phụ đều theo Thái Tử Phi đi nghênh đón An Lạc công chúa, cười đùa huyên náo.
Lý Thuật cười nhạt, ngồi tại chỗ không động đậy.
Thái Tử Phi rất biết làm người, biết nàng với An Lạc không hợp nhau, nếu tùy tiện kéo Lý Thuật đi đón An Lạc, sợ là đắc tội Lý Thuật.
Nhưng rốt cuộc An Lạc mới là cô em chồng chân chính của mình, không đón thì lại không ổn.
Vì thế lấy một câu "Phạt" gót chân nhẹ như không nhanh chóng đi qua.
Mọi người đều ra cửa đón An Lạc, Lý Thuật như thể mới được thở ra hơi đầu tiên của ngày hôm nay, nhịn không được hít sâu một ngụm, xoa xoa mặt.
Cùng Thái Tử Phi mới hàn huyên hai ba câu, lại như đem cả năm tươi cười ra dùng hết, mỏi hết cả mặt.
Bên kia Thái Tử Phi cùng An Lạc cười nháo, tiếng An Lạc thanh thúy truyền vào, "Tẩu tẩu, ta đến muộn, xuân khốn ấy mà**, sáng sớm thật sự là dậy không được." Mọi người nghe được đều cười rộ lên.
**春困:Khi mùa xuân đến, nhiệt độ từ từ tăng lên, con người cũng có giai đoạn ngủ như động vật, con người sẽ cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi, uể oải và luôn cảm thấy buồn ngủ.
Thái Tử Phi liền cười nói, "Muội nha, lười nhác."
An Lạc chỉ nhỏ hơn Lý Thuật một tuổi, nhưng từ nhỏ được bảo hộ tốt, hiện giờ tuy đã mười chín, hành động cử chỉ vẫn giống như cô nương chưa xuất các, mỗi tiếng nói cử động đều ngây thơ không rành thế sự.
Lý Thuật nghe xong, cũng lộ ra nụ cười không tiếng động.
Tuy mọi người đều nói rằng nàng và An Lạc không ưa nhau, An Lạc luôn ghét nàng, nhưng Lý Thuật có đôi khi vẫn rất hâm mộ An Lạc.
Ở trong hoàng cung này có thể tự do tự tại thể hiện ra suy nghĩ trong lòng, so với bất kỳ đồ trang sức quý giá nào đều không thể trân quý hơn..